Tiến Công Sủng Phi
Chương 269
Edit: Cảnh Phi.
Beta: Rine Hiền phi.
Tề Kính Thần bị đánh vài thước, lòng bàn tay bắt đầu sưng đỏ lên.
Thẩm Ngữ Dung không khóc nữa, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm nó như vậy, bên tai tràn ngập tiếng thước "chát chát", làm cho cô bé cảm thấy sợ hãi, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.
"Hoàng cô cô, người đừng đánh, là Ngữ Dung sai." Thẩm Ngữ Dung lập tức vọt tới, nhẹ nhàng gục vào trong lồng ngực của Thẩm Vũ, nửa trên thân mình đè lên cánh tay đang giơ thước lên nên cây thước cũng theo đó mà dừng lại.
Thẩm Vũ nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực khóc một trận, lại nhìn Tề Kính Thần đứng ở đối diện, hốc mắt cũng hồng hồng, không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Hiển nhiên Thẩm Ngữ Dung bị dọa không nhẹ, lúc từ hoàng cung rời đi, còn không ngừng khụt khịt.
Từ đó về sau, Tề Kính Thần không để ý tới Thẩm Ngữ Dung nữa.
Cho dù Thẩm Vũ phân phó hai vị Hoàng tử tiễn nàng xuất cung, Thái tử điện hạ cũng chưa từng nhìn thẳng cô bé lần nào.
Thẩm Ngữ Dung ghé vào trong lòng cung nữ, cằm đặt ở trên vai cung nữ, một đôi mắt to ươn ướt nhìn Tề Kính Thần, nhưng vẫn không đợi được một cái ngoái đầu nhìn lại của nó.
Không được mấy ngày, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng muốn cho Thái tử xuất cung, lên núi bái sư học nghệ.
Tề Ngọc vô cùng rõ ràng làm một Đế vương thì nên có khí độ và thủ đoạn, hiện tại triều đình nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng chỉ cần vẫn còn các cựu thần tử ở đây, thì sớm hay muộn cũng có ngày phản công.
Tính cách của Tề Kính Thần không đủ vững vàng bình tĩnh, lại luôn không chống đỡ được dụ hoặc, so với Đế vương, thì nó thích hợp được bồi dưỡng trở thành thần tử tính cách chính trực hơn.
Tính cách và thủ đoạn phải dựa vào mài giũa mà ra, hiện tại ở hậu cung, trong ngoài đều có phụ hoàng và mẫu hậu che chở, Tề Kính Thần cơ bản chưa từng chịu tổn thương, càng sẽ không hiểu rõ hiểm cảnh ở trong đó.
Nhưng nếu nó lên làm ngôi cửu ngũ, hậu cung không có khả năng chỉ có một vị Hoàng hậu, thần tử trên triều đình đều bụng dạ khó lường.
Đến lúc đó, hậu cung và triều đình nổi lên sóng gió, đều phải dựa vào một tay nó điều chỉnh thế lực, tạo thế cân bằng.
Tính cách nó như vậy, sẽ không kham nổi!
Vốn dĩ chuẩn bị cho nó ra ngoài khổ luyện từ lúc sáu tuổi, sống khổ cực, vậy mới thành người được.
Năm đó Tề Ngọc cũng chỉ là một đứa nhỏ mà đã hiểu được phải phòng bị thủ đoạn âm ngoan của nữ nhân trong hậu cung này thế nào.
Sau đó bị đưa ra khỏi cung tới Phỉ gia, thường xuyên đi lại ngoài phủ, đương nhiên cũng thấy rõ ràng thói đời nóng lạnh.
Cho nên hắn có thể bảo vệ chính mình, đồng thời cũng có thể bảo vệ người hắn yêu.
"Kính Thần, con phải hiểu trên đời này không có người tự nhiên đối tốt với con.
Cho dù sau này con lập phi, thì Thái tử phi cũng có khả năng là địch nhân của con, cho nên phụ hoàng muốn đưa con xuất cung.
Không có cẩm y ngọc thực, con chỉ là một đứa trẻ bình thường, đi theo sư phụ học hành cho tốt." Tề Ngọc ngồi xổm xuống, hắn nâng tay lên sờ sờ đầu Tề Kính Thần, trong giọng nói lộ ra vài phần ấm áp.
Tề Kính Thần ngẩng khuôn mặt đầy thịt lên, trên mặt vẫn còn tràn đầy tính trẻ con, chẳng qua đối với việc Tề Ngọc nói, hiển nhiên là nghe hiểu, đôi mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Quần áo Thái tử trên người nó đã bị thay ra thành áo ngắn vải thô.
Thẩm Vũ cũng đi tới, duỗi tay sờ sờ mặt nó, hốc mắt đã đỏ.
Nàng nhẹ nhàng nâng bàn tay Tề Kính Thần đã bị đánh thước cách đây mấy ngày, chỗ sưng đỏ trên lòng bàn tay đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết.
"Kính Thần, không nên trách phụ hoàng và mẫu hậu, nếu con muốn được thiên hạ, phải dụng tâm thật kỹ xem xét thiên hạ này! Bên ngoài không thể so với hoàng cung, tất nhiên là vô cùng hung hiểm, mẫu hậu hy vọng lúc con hồi cung, đã trở thành một nam nhân đáng tin cậy!" Thẩm Vũ ôm nó vào trong ngực, nước mắt vẫn chảy ra.
Từ khoảnh khắc Tề Kính Thần trở thành Thái tử, Thẩm Vũ đã ghi nhớ một câu: "Mẹ hiền chiều con hư!" Cho nên nàng sủng ái Tề Kính Thần trong lòng bàn tay, yêu thương che chở nhưng đồng thời cũng sẽ nghiêm khắc trách phạt khi nó làm sai chuyện.
Thưởng phạt phân minh, ở phương diện giáo dục Tề Kính Thần, nàng vô cùng chú ý nắm chắc chừng mực.
Đại Hoàng tử cũng đứng ở bên cạnh, sau khi Đế Hậu nói lời tạm biệt, nó đi lên phía trước nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tề Kính Thần.
"Đệ đừng khóc nữa, rèn luyện là một chuyện vô cùng khổ cực, chờ đệ hồi cung, huynh cho đệ ăn đồ ăn ngon nhất thiên hạ!" Đại Hoàng tử vẫn dùng phương diện ăn uống này dỗ nó.
Tề Kính Thần đã khóc đến mức nước mắt đầy mặt, phía sau nó chỉ có vài hộ vệ, cũng đều mặc quần áo bình thường.
Ánh mắt Tề Ngọc dừng thật lâu ở trên mặt Tề Kính Thần, cuối cùng đành hạ quyết tâm phất phất tay, trong đó có một hộ vệ đi về phía trước, ôm Tề Kính Thần lên trên một chiếc xe ngựa tương đối đơn sơ.
"Sanh Sanh biểu ca! Sanh Sanh biểu ca!" Một tiếng non nớt vang lên, giọng nói hết sức dồn dập.
"Mẫn Hoa Quận chúa, Mẫn Hoa Quận chúa, nơi này không thể đi qua!" Vài tiếng gọi ầm ĩ của cung nhân, hiển nhiên là Thẩm Ngữ Dung tiến cung.
Cô bé lao nhanh mà bước chân thì ngắn nhỏ, vì vậy tốc độ không nhanh, thân thể còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, dáng vẻ như có thể bị ngã bất kỳ lúc nào.
Tuy rằng có nhiều cung nhân đi theo phía sau, một đám đều đang kêu gọi, nhưng không ai dám thật sự tới ngăn cản.
Mẫn Hoa Quận chúa luôn luôn được Hoàng hậu nương nương yêu thích, ra đời hơn ba năm nay còn chưa có ai dám động vào một đầu ngón tay của cô bé, thế nên dĩ nhiên là cung nhân cũng không dám.
Nghe thấy vài tiếng gọi non nớt ầm ĩ, Tề Kính Thần theo bản năng quay đầu lại nhìn, thì đã bị người ôm vào trong xe ngựa.
Nó cũng chỉ có thể vén màn xe lên, nhìn thấy một cô gái nhỏ đang từ xa chậm rãi chạy tới.
"Hoàng di phu, Hoàng cô cô, vì sao lại muốn đuổi...!đuổi biểu ca đi? Lần trước là Ngữ Dung...!Dung sai rồi, đừng đuổi huynh ấy đi!" Cô bé khóc vô cùng thương tâm, nước mắt nước mũi một đống, khóc ướt cả khuôn mặt, cô bé chạy tới trước mắt Tề Ngọc và Thẩm Vũ, giơ tay bắt lấy vạt áo của bọn họ, tha thiết cầu khẩn.
Tiếng khóc vô cùng uất ức, bởi vì dùng nhiều sức để khóc, làm cho thân thể có chút đứng không yên, âm thanh khẩn cầu cũng không có cách nào nối liền nhau, làm người khác lo lắng.
"Ngữ Dung ngoan, Tiểu Sanh cần phải xuất cung đi rèn luyện, chờ nó trở lại, thì sẽ không cãi nhau với con nữa! Nó sẽ trở thành một biểu ca tốt!" Tề Ngọc khom lưng xuống, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu của cô bé, tuy rằng âm thanh khuyên dỗ mềm nhẹ, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vài phần kiên định.
Tiếng khóc của Thẩm Ngữ Dung càng thêm thê thảm, cô bé nhìn nhìn hai người lớn đứng ở một bên, cộng thêm Đại Hoàng tử, tuy rằng ba người kia vẫn giống như ngày thường khuyên dỗ cô bé, nhưng không có một ai nói là không để Tề Kính Thần đi cả.
Tề Ngọc chậm rãi nâng tay lên vẫy vẫy, xe ngựa bên kia lập tức chạy đi, bánh xe lăn trên nền gạch xanh, phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt", lại bị tiếng khóc tha thiết của bé gái che lấp mất.
"Sanh Sanh biểu ca, huynh đừng đi! Huynh đừng đi, huynh trở lại đi! Muội sẽ không nói huynh cưỡi...!cưỡi ngựa không tốt nữa! Huynh trở lại đi!" Thẩm Ngữ Dung không rảnh lo cầu tình nữa, cứ như vậy vừa khóc vừa chạy về phía trước, hiển nhiên đuổi theo xe ngựa.
Màn xe bị bay lên một góc, Tề Kính Thần ngồi ở trong xe ngựa loạng choạng, còn nhìn thấy thân ảnh của cô gái nhỏ chạy theo, lại càng ngày càng xa, cũng càng thêm mơ hồ.
Chỉ là dường như cô bé té ngã, tiếng khóc bén nhọn cũng chịu ảnh hưởng, tuy rằng đứt quãng, lại làm Tề Kính Thần chảy nước mắt.
Lần này Thái tử rời cung, hành động tương đối bí mật.
Cho nên cũng không gióng trống khua chiêng đi từ Tuyên Võ môn, mà từ cửa điện bên hông rời cung.
Tới tiễn đưa cũng chỉ có mấy người, Thẩm Ngữ Dung té ngã trên mặt đất, lòng bàn tay đau không chịu được, đầu gối cũng bị đập vào trên gạch xanh, căn bản không đứng dậy được, cô bé khóc đến mức hao hết sức lực.
Tính cách của Thẩm Ngữ Dung quái đản, còn vị Thẩm Ngữ Phù ở Thẩm vương phủ lớn tuổi hơn cô bé, tính cách cũng ôn hòa, tuy rằng mẹ ruột của hai người ở trong phủ như nước với lửa, chẳng qua Phong Thiến rất thông minh, đối đãi với vị gọi là trưởng nữ này, vẫn luôn vô cùng rộng rãi, cho nên quan hệ hai tỷ muội Thẩm Ngữ Dung cũng rất thân cận, giống như do một mẹ sinh ra vậy.
Đang lúc cửa cung chậm rãi đóng lại, trong xe là đứa bé trai hai mắt đẫm lệ mông lung, trong cung là cô gái nhỏ té ngã khóc rung trời.
Lúc này bọn họ đều là hai đứa trẻ nhỏ được cưng chiều, chỉ là ngay lúc cửa cung đóng lại, lần sau gặp thì đã qua năm năm.
Bề ngoài thị vệ đi theo Thái tử chỉ có mười mấy người, những người này thay quần áo của bá tánh bình dân, cũng không quá lộ liễu.
Trên thực tế số ảnh vệ đi theo bảo vệ ở trong tối, nhiều không đếm xuể.
Dường như Tề Ngọc triệu tập hơn phân nửa nhân thủ rời đi, thay phiên bảo vệ Tề Kính Thần.
Hơn nữa, trên đường nghỉ ngơi ở chỗ nào cũng đều tính toán xong xuôi.
Mỗi ngày đều có người báo lại cho Tề Ngọc biết tình hình gần đây của Thái tử.
Tề Kính Thần đi Tây Bắc, nơi đó là địa phương tương đối hoang vắng lạnh lẽo, so với kinh đô phồn hoa, quả thực là vô cùng lạc hậu.
Huống chi nó đi theo tiên sinh lên núi tu luyện, càng thêm hoang tàn vắng vẻ.
Tiên sinh dạy dỗ nó có mấy vị, lễ nghi, thi thư, binh pháp, võ học, cưỡi ngựa, bắn cung.
Khác với ở trong hậu cung, hoàn cảnh nơi này vô cùng hà khắc, ngoại trừ việc học ra, cứ cách mỗi ngày, sẽ có người đưa Tề Kính Thần xuống núi, đến phố phường gần đó học hỏi.
Cho dù đã không còn cẩm y ngọc thực, nhưng tướng mạo tuấn tú và cách nói năng không tầm thường của Tề Kính Thần vẫn rước phiền toái cho nó.
Thậm chí, nó còn gặp được bọn buôn người, hãm hại lừa gạt nhiều lần, ngay cả thanh lâu cũng đã đi vào, đương nhiên là bởi vì ngoại hình đẹp, bị người ta tính kế ném cho người bán, bán được giá tốt.
Không có trẻ con cùng tuổi, không có những người để nó có thể làm nũng, cách mỗi ngày đều phải cảm thụ sự tàn khốc của thế giới này một lần, chịu đựng người xấu tới khiêu khích.
Từ lúc bắt đầu nó không biết làm sao, dần dần biến thành mỗi lần đều có thể thuận lợi chạy thoát, thẳng đến khi cuối cùng có thể trừng trị bọn người xấu dễ như trở bàn tay.
Bất kể là hộ vệ ở bên mỗi ngày, hay là ảnh vệ trong chỗ tối, hoặc là tiên sinh dạy dỗ, mỗi người đều cảm giác được Thái tử non nớt này thay da đổi thịt.
Năm năm qua đi, hắn như trở thành một con người khác vậy.
Không có ai nhìn thấy được hắn rơi lệ nữa, lúc Tề Kính Thần chỉ vừa mới đến Tây Bắc năm đầu tiên, thường xuyên trốn trong chăn khóc thút thít, sau đó bất kể trước mặt hay sau lưng mọi người hắn đều không khóc nữa.
Lòng bàn tay mềm mịn, bởi vì luyện kiếm mỗi ngày, đã tạo thành vết chai sần thật dày, hắn nhanh chóng trưởng thành.
Năm năm, Thẩm Vũ chỉ ghé qua hai lần, lần nào cũng lao lực trắc trở, dọc đường đi sợ bị người khác phát hiện, bại lộ nơi Tề Kính Thần học tập.
Hoàng thượng tuyên bố với bên ngoài, muốn cho Thái tử xuất cung rèn luyện, thời gian địa điểm đều là bí mật tối cao.
Đến lúc hắn được mười một tuổi, vào ngay giữa mùa hạ, Hoàng thượng hạ một chiếu thư, triệu hắn hồi cung.
Tề Kính Thần lại lần nữa lặng yên không tiếng động về tới Đông cung.
Giống như khi hắn rời cung, đợi người khác biết được, có chút bất ngờ không kịp trở tay..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
10 chương
12 chương
50 chương
111 chương