Tiền Chuộc Trái Tim
Chương 21
Finnula nhìn thấy đầu của Hugo gục sang một bên, và nàng thốt lên đau xé lòng. “Không, không!” nàng tuyệt vọng bám chặt lấy các ngón tay của chồng mình. “Không, Hugo, không!”
“Thưa phu nhân.” Bàn tay của quận trưởng de Brissac siết chặt lấy vai nàng. “Phu nhân không thể làm gì được đâu. Hãy để việc đó cho người có thể giúp ông ấy...”
Finnula tìm cách vùng ra khỏi bàn tay của viên quận trưởng, và chỉ thôi vặn vẹo khi Robert, anh trai nàng, lách qua đám đông đang sững sờ tới nắm lấy cánh tay nàng. Vào lúc đó, ông thầy lang của làng đã tới và Finnula nín thở nhìn ông già cúi xuống bên thân thể bất động của chồng nàng, xem xét vết thương với vẻ nghiêm trọng.
“Vết thương sâu đấy.” Ông già Gregor thở hắt ra sau một lúc ngừng lại khiến cho Finnula cảm thấy điếng người. “Nhưng không trúng tim.”
“Ông ấy sẽ sống chứ?” viên quận trưởng từ tốn hỏi, trong khi Finnula vùi mặt vào vai anh trai và khóc thổn thức.
“Điều đó chỉ có Chúa mới biết được”. Nói rồi ông lang già sửa soạn để người ta đưa bệnh nhân của ông trở về thái ấp.
“Có chuyện gì vậy?” nàng nói qua làn nước mắt, tay nàng siết chặt lại. “Ai có thể làm chuyện này với anh ấy?”
“Ta sẽ chưa nói tới chuyện đó vội, thưa phu nhân,” quận trưởng de Brissac nói với vẻ u ám. “Điều quan trọng bây giờ là đưa bá tước về nhà, để ông ấy có cơ hội bình phục...”
“Điều quan trọng bây giờ là tìm ra kẻ đã làm chuyện này!” có ai đó tuyên bố trong đám đông những kẻ đang tụ tập bên ngài bá tước. Mọi con mắt đổ dồn về hắn và hắn đứng thẳng người lên. Kẻ đó không phải ai khác chính là Peter, hộ vệ của ngài bá tước.
“Phải rồi,” nàng đồng tình, giọng nàng run lên vì xúc động. “Peter nói phải lắm. Chúng ta phải tìm ra kẻ đã làm việc này...”
“Tôi thấy chuyện này rõ quá rồi còn gì,” Peter thô lỗ cắt ngang.
Finnula sững sờ không nói gì, nhưng nàng cảm thấy bàn tay của anh trai mình đang siết chặt lại trên vai nàng.
“Mày nói gì hả, thằng khốn?” Robert giận giữ hỏi. “Sao mày dám...”
“Phải, tôi dám đấy,” Peter ngoạc mồm. “Tôi dám buộc tội cô em quý giá của anh âm mưu giết hại ngài Hugo đây!”
Trong nháy mắt, Robert đã buông Finnula ra và lao vào gã hộ vệ. Chỉ có phản ứng mau lẹ của quận trưởng de Brissac mới ngăn chặn được một vụ ám sát nữa ngay trước mắt họ. Nhưng ngay khi quận trưởng vừa tách được hai người ra, một người khác đã tham chiến.
“Anh ta nói sự thực đấy!”
Finnula há hốc mồm. Miles Hillyard, thị trưởng của Stephensgate và là cha của Rosamund đang đứng trong quầng đỏ của ngọn lửa, khuôn mặt nhăn nheo của ông ta trông như một chiếc mặt nạ của sự giận giữ.
“Phải rồi,” Hillyard nói lớn. “Sự thực đấy! Con gái tôi đã kể cho tôi nghe về chuyện xảy ra chiều nay. Trước chuyện này đã có hai vụ ám hại nhằm vào ngài bá tước, và cả hai lần đó Finnula Crais đều có cơ hội...”
“Đúng là điên rồ!” Robert tuyên bố. “Ông không biết mình đang nói gì đâu. Em gái tôi không thể nào muốn ám hại chồng của nó...”
“Thế ư?” Viên thị trưởng trông đầy vẻ thỏa mãn. “Vậy còn ngài Geoffrey thì sao? Chẳng phải cô ta đã cưới ngài bá tước quá cố, và chẳng phải ngài đã chết đầy bí ẩn vào đêm tân hôn sao?”
“Phải,” một giọng nói chói tai cất lên, và Patricia, chị gái của Finnula cùng với Christina và Mellana đi qua đám đông cho tới khi đứng trước mặt những kẻ buộc tội em gái của các chị. “Đúng là ông ta đã chết. Nhưng không phải vì Finn đã giết ông ta!”
“Không ai chứng tỏ được rằng ngài Geoffrey đã bị ám sát,” Robert làm ầm lên.
“Không ai chứng tỏ được rằng ngài Geoffrey chết vì... vì...” Mellana hướng nhìn Robert cầu cứu. “Nó gọi là gì ấy nhỉ?”
“Nguyên nhân phi tự nhiên. Và đó là chuyện khác hẳn! Finnula có lý do gi để giết ngài Hugo chứ? Hãy nhìn nó đi, ông già ngu ngốc. Ai cũng thấy là nó yêu ngài bá tước.”
Có thể là ngài Miles Hillyard không thích bị con rể tương lai gọi là ông già ngu ngốc, hoặc có thể ông không muốn người ta nghi ngờ về các tuyên bố của ông, ông chẳng thèm chú ý tới lời nói của Robert Crais và các em gái của anh.
“Quận trưởng de Brissac,” ngài thị trưởng lớn tiếng, “Tôi yêu cầu ông bắt cô ta vì tội tình nghi ám sát...” Đám đông xôn xao và rồi ngay sau đó là vô số tiếng la ó phẫn nộ và phản đối. Thế nhưng Finnula chẳng hề nhận ra tất cả những điều đó. Cái nhìn của nàng chẳng hề rời khỏi thân thể bất động của chồng mình. Nếu anh ấy chết, nàng nghĩ. Nếu như Hugo chết... Matthew Fairchild lao tới phía trước và hét lên, “Các người không thể bắt phu nhân Finn! Thằng ngốc nào cũng có thể thấy mũi tên đó không phải do cô ấy bắn ra...”
“Thằng ngốc nào cũng có thể thấy điều đó hả?” Miles Hillyard trông rõ là cáu bẳn. Ông ta là một người giàu có và không thích bị chỉ trích. “Vậy thì hãy cho ta biết ta là thằng ngốc từ khi nào hả.”
“Rất sẵn lòng.” Matthew chỉ về phía Hugo đã được đưa lên xe kéo vốn dùng để đưa bia từ thái ấp tới. “Nếu như phu nhân Finn muốn ngài bá tước chết, cô ấy đã chẳng dùng mũi tên của chính mình. Như thế sẽ chứng tỏ rằng cô ấy có tội!”
Peter đứng sát vai với Hillyard, cười ngắn. “Đó chính xác là điều cô ta muốn các người nghĩ...”
“Finnula là người tốt nhất tôi từng biết,” Patricia cam đoan. “Nó thà tự hại mình còn hơn làm đau người khác...”
“Tốt à!” Peter vặc lại. “Tôi cho cô biết thế nào là tốt! Cô ta đã từng đặt bẫy tôi. May lắm tôi mới không mất mạng đấy!”
“Anh biết rõ đó chỉ vì nó muốn bắt ngài Hugo,” Mellana bật lại.
“Mellana,” Patricia nói ngay. “Em đang đổ thêm dầu vào lửa đấy.”
“Và nó sẽ chẳng bao giờ làm điều như vậy,” Mellana khăng khăng, phớt lờ sự cảnh cáo của Patricia, “nếu không phải vì tôi nhờ nó làm điều đó. Finnula là người chị em đáng yêu nhất, trung thành nhất mà người ta có thể có được.”
“Đáng yêu!” Peter lắc đầu với vẻ hoài nghi. “Cô ta đáng yêu kiểu gì mà lại chửi bới Đức ông như vậy ngay trước khi ngài bị bắn? Cô ta đã gọi ngài là đồ khốn!”
Đám đông xì xào bởi vì đó là sự thực. Ai cũng nghe thấy những gì Finnula đã nói cho dù chẳng ai biết nguyên nhân thực sự của cơn giận này. Thế nhưng Finnula chẳng hề làm gì để tự biện hộ cho mình. Nàng còn chẳng nhận thấy mọi chuyện đang xảy ra xung quanh. Nếu như Hugo chết, đó là tất cả những gì nàng có thể nghĩ tới. Nếu như Hugo chết...
“Tôi có thể chứng tỏ rằng không phải Finnula bắn mũi tên đó,” Mellana quả quyết.
Quận trưởng de Brissac, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc với sự lo lắng không hề che giấu, gật đầu với vẻ động viên. “Vậy thì cô hãy nói đi.”
“Nếu Finn thực sự muốn chồng nó phải chết,” cô gái tóc vàng nói, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “nó sẽ không bắn trượt đâu.”
Viên thị trưởng buột ra tiếng khịt mũi cáu tiết. “Cô mù à? Cô ta có bắn trượt đâu! Cô ta bắn trúng ngài bá tước!”
Patrica, cuối cùng đã hiểu được ý của Mellana, tiếp lời, “Nhưng nó đã bắn trượt tim anh ta. Ông không thấy sao? Finnula là tay cung giỏi nhất ở Shropshire. Nó chẳng thể bắn trượt một mục tiêu dễ dàng như vậy, ở khoảng cách gần như vậy...”
“Vớ vẩn!” Hillyard vung tay lên trời. “Chuyện này thật là điên rồ! Quận trưởng de Brissac, ông có bắt cô ta không đây, hay tự tôi phải làm?”
John de Brissac hít thật sâu, ánh mắt ông bắt gặp mắt của Finnula. Ngọn lửa giờ đã không còn mạnh như lúc trước, nhưng trong quầng lửa màu cam, nàng vẫn có thể thấy người ta đưa chồng nàng về lâu đài. Tất cả sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào chàng. Nếu như Hugo chết... nếu như Hugo chết... Cả nàng cũng sẽ chết. Và đó không phải là bởi vì nàng sẽ bị treo cổ nếu như bị buộc tội giết chàng. “Tôi phải đi cùng anh ấy,” nàng thì thầm, tiến lên phía trước nhưng viên quận trưởng đã giơ tay ra chặn nàng lại.
“Không, Finnula,” ông nói bằng một giọng mềm mại đáng ngạc nhiên so với một con người to lớn như thế này. “Hãy cứ để Gregor chăm sóc cho ông ấy. Cô không thể làm gì đâu...”
Finnula lắc đầu, hoàn toàn đờ đẫn vì lo lắng cho chồng mình. “Không, không. Ông không hiểu rồi. Tôi phải đi cùng anh ấy. Tôi là vợ của anh ấy.”
“Cô không đi được, Finnula.” Quận trưởng de Brissac lấy cái áo mà ông đã từng đặt bên dưới đầu Hugo và giũ nó ra, khoác lên vai Finnula. Nàng dường như không nhận thấy cử chỉ đó, và chỉ đứng nhìn theo chiếc xe kéo chở chồng nàng đang rời đi. “Tôi phải đi,” nàng lặp lại, nhưng khi nàng bước một bước về phía tòa nhà, Peter nhảy ra chặn trước mặt nàng, mặt hắn méo mó vì ác ý.
“Ở nguyên đấy, đồ giết người!” hắn hét lên. “Quận trưởng, ông không thể để người đàn bà này thoát khỏi tầm mắt của ông! Ả ta sẽ bỏ trốn vào trong rừng, không ai biết rõ nơi đó hơn ả...”
Giật mình, Finnula bước lùi lại, cho tới khi nàng cảm thấy bàn tay của quận trưởng de Brissac ở trên vai nàng. Rồi thì nàng cứng đờ người, mắt mở to nhìn vào những kẻ buộc tội nàng. Tiếng gầm trong tai nàng không phải là âm thanh của ngọn lửa ở đằng sau, mà dường như tới từ trong đầu của nàng, khi nàng nhớ lại một cảnh tượng cũng chẳng khác thế này mấy, đã xảy ra gần một năm về trước.
“Phu nhân Finnula sẽ không đi đâu cả,” giọng của quận trưởng de Brissac vang lên. “Không phải vì sự láo xược của anh...”
“Láo xược à!” ngài thị trưởng lấy làm phật ý. “John, chẳng có gì là láo xược ở đây cả. Đầu óc của cô ta không được bình thường, bất cứ ai ở đây cũng thấy điều đó. Loại phụ nữ nào lại ăn mặc đáng hổ thẹn như vậy? Loại phụ nữ gì mà suốt ngày săn trộm thay vì ở nhà thêu thùa, khâu vá?”
“Chẳng phải ông cũng ăn thịt thú săn trộm của em tôi suốt đấy sao, thưa ngài thị trưởng,” Patricia nhắc nhở ông ta với một cái cười mỉa.
Robert rảo bước về phía trước. “Chuyện này thật là điên rồ,” anh thốt lên. “Tôi sẽ không cho phép điều này xảy ra. Có ai đó đã bắn ngài Hugo, nhưng đó không phải là em gái tôi! Chẳng lẽ không ai làm gì để tìm ra hung thủ thực sự sao?”
“Chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa,” thị trưởng Hillyard nói ngắn gọn. “Ả đàn bà này rõ ràng là có tội. Lẽ ra chúng ta đã phải thấy ả bị treo cổ từ một năm về trước, khi ả đầu độc ngài Geoffrey...”
Cả đám đông lại rộ lên tiếng thì thầm.
“Chẳng có gì là rõ ràng cả!” Robert tuyên bố. “Có ai ở đây thấy em gái tôi giương cung tối nay không? Có ai có thể khẳng định chắc chắn rằng em tôi là người đã bắn ngài Hugo không?”
Đám đông yên lặng, ngoại trừ gã hộ vệ Peter. Hắn bước lên phía trước rồi hỏi với vẻ thách thức. “Có người nào ở đây thấy có kẻ nào cầm cung tối nay không?”
Tuy nhiên Robert chưa nói xong. “Em gái tôi không đeo ống tên, và người ta cũng chẳng tìm thấy cây cung nào. Ai có thể nói mũi tên đã bắn ngài Hugo ở đâu ra? Cửa thái ấp Stephensgate không khóa. Ai cũng có thể lén vào trong đó và lấy một mũi tên của em gái tôi...”
“Phải rồi, ai cũng có thể,” Peter đồng ý. “Nhưng ai có thể làm việc đó tốt hơn chính phu nhân Finnula?”
“Chuyện tranh cãi này quả là vô ích,” Thị trưởng Hillyard chỉ tay vào Finnula và tuyên bố. “Cô ta phải bị giam lại! Cô ta phải bị đem ra xét xử. Nếu ngài Hugo chết, cô ta sẽ bị buộc tội sát nhân. Nếu ông ấy còn sống, thì là tội mưu sát. Dù là tội nào thì cô ta cũng sẽ bị treo...”
Quận trưởng de Brissac bước lên phía trước, chắn Finnula khỏi tầm nhìn của viên thị trưởng. “Thế là đủ rồi, thưa ngài thị trưởng. Tôi sẽ đưa Phu nhân đây về nhà tôi...”
“Tới nhà ông?” Viên thị trưởng cười gằn không có chút hài hước nào. “Để làm gì chứ? Cô ta phải bị nhốt lại trong nhà ngục của làng, như là bất cứ kẻ tội phạm nào...”
“Cô ấy là vợ của bá tước Stephensgate,” quận trưởng de Brissac nhắc nhở ông thị trưởng. “Nhà giam không phải là nơi dành cho mệnh phụ phu nhân.”
“Không phải là nơi cho những ả đàn bà sát hại chính chồng mình ư?” mặt của thị trưởng Hillyard đã đỏ bừng vì mất kiên nhẫn. “Quận trưởng, ông làm tôi thất vọng quá. Chính ông cũng đã bị con phù thủy đó bỏ bùa rồi! Finnula Crais là một mối họa, là con mụ lăng loàn chuyên săn...”
Quận trưởng de Brissac giơ tay lên với vẻ mất kiên nhẫn, “Ông đang mất tự chủ đấy, Miles,” ông nói lặng lẽ.
Patricia bước lên phía trước, mắt chị rực lên sự ghét bỏ dành cho ông thị trưởng. “Tôi biết rằng ông không muốn gả con gái ông cho anh trai tôi, thưa ngài,” chị thì thầm với vẻ hăm dọa. “Tôi biết ông muốn gả Rosamund cho một người giàu có hơn nhiều, hay ít ra là một người có địa vị tốt hơn. Việc ngài Hugo bị bắn bằng mũi tên của em gái tôi chẳng phải là quá tiện cho ông sao...”
Mắt thị trưởng Hillyard nheo lại. “Cô nói sao, thưa cô?”
“Ông cần tôi nhắc lại ư? Vậy thì tôi rất sẵn lòng nói to lên để cho tất cả những người này nghe thấy rằng ông đã gạt bỏ sự công minh của mình để kiếm cho mình một ông con rể giàu sang hơn...”
Ông thị trưởng sắp sửa thốt lên những lời phủ nhận nhưng John de Brissac đã cắt ngang với vẻ buồn chán.
“Tôi là quận trưởng của vùng này,” ông nhắc nhở mọi người. “Do chính Đức vua chỉ định. Ở đây ông thị trưởng không phải là người làm luật, ông ấy tuân theo nó, giống như mọi người biết kính sợ Chúa khác. Và tôi tuyên bố phu nhân Finnula sẽ không bị đưa tới bất cứ nhà giam nào hết.”
Miles Hillyard trông như thể sắp phản đối, nhưng ông ta ngậm miệng lại khi anh rể của Finnula, cùng với nửa tá nông nô của Hugo, những người trung thành với vị phu nhân đã giúp gia đình họ vượt qua mùa đông khắc nghiệt, đang len lỏi qua đám đông và tiến về phía ông ta.
“Miles,” ông chồng của Patricia chỉ tay về phía ông thị trưởng và bình tĩnh nói. “Ông sẽ không bao giờ được đặt chân vào quán rượu của tôi nữa.”
Ông thị trưởng lắp bắp gì đó nhưng bị cắt ngang. “Lệnh bà sẽ không vào nhà tù nào hết,” một trong mấy người nông dân tuyên bố, và những người khác nhao nhao đồng tình.
Thị trưởng Hillyard, mặt mũi tái nhợt vì sự xuất hiện của các nông dân giận giữ, bèn giơ hai tay lên. “Vậy cứ thế đi,” ông ta nói. “Cứ làm thế đi. Nhưng nếu ngài Hugo chết, và cô ta trốn thoát, vậy thì các người hãy giơ đầu ra mà chịu trách nhiệm.”
Finnula bình thản đứng nhìn cuộc tranh cãi xem nàng có tội hay vô tội như thể họ đang nói về một người nào đó khác. Tất cả những gì nàng nghĩ tới là thái ấp, nơi mà đứng từ đây nàng có thể nhìn thấy. Nàng chớp mắt khi các ngọn đèn trong phòng của bá tước được thắp lên, và cầu nguyện cho Hugo không gặp phải nhiều đau đớn. Nếu như chàng phải chết, nàng lặp đi lặp lại trong đầu, thì ta cũng vậy.
Chị gái Patricia quay về phía nàng và rít lên, “Em làm sao vậy Finn? Lòng can đảm của em đâu rồi? Những kẻ này đang buộc tội em vậy mà em cứ đứng trơ như tượng vậy. Cho họ biết là em không giết người đi. Nói đi!”
Nhưng Finnula, người chẳng bao giờ ngại phải nói ra ý nghĩ của mình, không thể thốt ra âm thanh nào, dù là để cứu mạng chính mình đi nữa. Ánh sáng phát ra từ cửa sổ trong phòng của bá tước chập chờn, nhưng nàng chẳng thấy bóng ai qua lại. Khi quận trưởng de Brissac tới bên nàng, nàng ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn ông và im lặng gật đầu khi ông ngại ngùng báo rằng nàng đã bị bắt. Viên quận trưởng dường như cũng bực mình vì sự im lặng của nàng hệt như các chị nàng vậy.
Trong khi các chị nàng đang nhặng xị xung quanh, dường như Finnula vẫn chẳng thể nói gì. Nàng nhìn thấy ngựa của quận trưởng được đưa tới, và ông ta đứng đó, bên cạnh anh Robert, kiên nhẫn chờ nàng nói nốt lời tạm biệt. Finnula ngoan ngoãn bước tới chỗ ông, phớt lờ các bà chị đang bám riết lấy nàng. “Anh đừng lo,” quận trưởng de Brissac lẩm bẩm với Robert. “Sự thực sẽ được làm rõ. Và em gái của anh ở với tôi thì sẽ tốt hơn. Kẻ muốn giết ngài Hugo sẽ không dừng lại cho tới ngài bá tước đã chết mười mươi, và có vẻ như hắn cũng muốn tiêu diệt nốt cả bá tước phu nhân nữa. Ở nhà tôi cô ấy sẽ an toàn hơn là ở thái ấp”.
Robert gật đầu tán thành, “Ngài bá tước mới là người khiến tôi lo lắng... Tôi luôn nghĩ rằng Reginald Laroche đã giết ngài Geoffrey, nhưng giờ thì dường như kẻ thù của ngài Hugo đang nằm lẫn trong bạn bè đấy.”
“Tôi sẽ cho người canh bên ngoài phòng của ngài Hugo,” viên quận trưởng nhấn mạnh. Không ai được vào ngoại trừ thầy lang. Trừ khi kẻ thù của ngài là một con ma có thể đi xuyên qua tường, còn thì ngài bá tước sẽ được an toàn cho tới khi bình phục...”
Hai người đàn ông im lặng khi Finnula tiến đến bên họ, trắng bệch như một hồn ma. Đám đông đã vãn đi khá nhiều kề từ khi Hugo bị bắn; các bà mẹ lo lắng đã vội kéo con của họ về nhà đi ngủ và tránh xa chỗ tên rơi đạn lạc. Nhưng rất nhiều ông chồng vẫn ở lại, và giờ đây họ buồn bã chứng kiến việc Finnula bị bắt giữ. Không ít người đang đứng ở đây cảm thấy họ mắc nợ nàng, nếu không phải là mạng sống của họ thì cũng là rất nhiều bữa ăn trong lúc đói kém.
Quận trưởng de Brissac leo lên lưng ngựa, rồi cúi người xuống chìa một tay ra cho người tù xinh đẹp của mình. “Cứ giẫm lên ủng của tôi ấy.” Finnula làm như ông bảo. “Đúng rồi,” viên quận trưởng nói với vẻ thỏa mãn khi nàng đã ngồi lên yên ngựa phía trước ông ta. “Lại giống như lần trước nhỉ?”
Một nụ cười ảm đảm hiện ra trên khuôn mặt Finnula để đáp lại câu đùa của ông.
“Ông quận trưởng.” Ngài thị trưởng cau mày. “Tù nhân của ông phải bị trói tay và kéo theo sau ngựa của ông...”
“Cha ơi!” Lần đầu tiên, Rosamund, người đã im lặng chứng kiến toàn bộ sự việc, lên tiếng. “Đâu cần phải làm như vậy!”
“Không cần ư? Ả ta là kẻ sát nhân! Nhỡ ả thọc con dao vào tim của ông quận trưởng thì sao? Dù gì thì ả cũng sẽ bị treo cổ vì tội sát nhân. Thêm một người chết thì có nghĩa lý gì chứ?”
“Kìa cha!”
“Chính con là người đã xin cha cho bắt ả.” Thị trưởng Hillyard lắc đầu. “Giờ con lại đứng về phía ả sao?”
“Kìa cha!”
Rosamund hướng cặp mắt đầy nước về phía người chồng sắp cưới, nhưng Robert đã chú ý tới cuộc trò chuyện của hai cha con, và nói cộc lốc, “Không, đừng cắt lời cha nàng. Ta rất muốn nghe ông ấy nói nốt.”
Viên thị trưởng húng hắng ho, lấy làm sung sướng khi có ai đó cuối cùng đã lắng nghe ông ta. “Khi Rosamund từ cối xay về chiều nay, và kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ về phiến đá rơi, và búi gai bên dưới yên ngựa, tôi không biết nên tin vào điều gì. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi không hề kinh ngạc vì những gì xảy ra tối nay... đặc biệt là nếu tính tới việc từ lâu em gái cậu đã trắng trợn phủ nhận những giá trị mà cánh đàn ông chúng ta đề cao ở nữ giới.”
“Tôi hiểu rồi,” Robert nói và chàng quay sang Rosamund, cúi chào lạnh nhạt. “Thưa tiểu thư, xét theo cách cư xử của cô hôm nay, tôi cho rằng cô muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta...”
Rosamund thở dốc. “Cái gì? Robert, không!”
“Tôi hủy bỏ hôn ước của chúng ta, và cầu chúc cho tiểu thư một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc.” Trừng mắt nhìn cha nàng, Robert quay lưng lại với Rosamund và sải bước về phía thái ấp, trong khi các em gái của anh nhìn theo với vẻ sững sờ còn vị hôn thê của anh thì òa lên nức nở. “Ôi! Tôi đã làm gì thế này?”
“Con nín đi. Đừng có như vậy nữa. Con đã tống khứ được thằng ranh đó. Hắn chẳng xứng đáng với con đâu. Giờ thì, ông quận trưởng này,” viên thị trưởng tiếp tục như thể cuộc nói chuyện của họ chưa hề bị gián đoạn. “Ít ra ông phải trói tay ả ta cho đúng phép tắc chứ?”
Quận trưởng de Brissac chẳng có hứng thú tranh cãi. Ông nói, “Ông cứ lo thực hiện bổn phận làm thị trưởng của mình đi. Tôi tự khắc biết cách đối xử với các tù nhân của tôi thế nào cho phù hợp.”
Thị trưởng Hillyard chỉ tay vào ông quận trưởng với vẻ giận giữ. “Tôi sẽ thưa chuyện này lên Đức vua. Cứ đợi mà xem. Sự thiên vị của ông dành cho ả ta... Đợi đã, ông đi đâu vậy? Trở lại đây. Ông có nghe tôi nói không đấy? Tôi bảo trở lại đây!”
John de Brissac đã chấm dứt cuộc tranh cãi bằng cách giục ngựa và đưa Finnula ra đi.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
44 chương
13 chương
60 chương
6 chương
22 chương