Tiện Ái

Chương 56 : Chuyện cũ theo gió bay!

Trên quảng trường rộng lớn trống trải này, chỉ có ta cùng Hồng Diệp, cả hai cùng ngồi ngắm sao đêm. Hắn thỉnh thoảng còn cho ta mấy ngụm nước, để khoang miệng ta không bị khô. Cả buổi tối, hắn đều ở bên ta nói về chuyện đã phát sinh ba năm qua. Mới bắt đầu thực gian nan, cho tới bây giờ đã trở thành đệ nhất giáo, để đạt được như hôm nay, không biết đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng, tiêu phí bao nhiêu khí lực, đã đổ bao nhiêu máu, tất cả đều nói cho ta biết. Ba năm nay, Tống Khiêm rất sủng ái Ngọc Liên, một bước đã thăng nàng làm Tả hộ pháp. Cũng khó trách Tống Khiêm thích nàng, một người hiểu chuyện, lại khéo hiểu lòng người, mọi chuyện trước sau đều có chừng mực, còn chiếu cố mẫu thân của Tống Khiêm rất tốt. Hồng Diệp thấy vẻ mặt mê mang của ta, liền vội vàng giải thích, Ngọc Liên chính là tiểu Ngọc đã theo hầu ta năm xưa, thật ra, nàng cũng chính là người của Thiên Diệp giáo, lúc đó Tống Khiêm phái tới giám thị ta. Ta cười lạnh, quả nhiên, Tống Khiêm luôn không tin tưởng ta, từ lúc bắt đầu cùng hắn dây dưa đến lúc ta rời đi, hắn cũng không tiết lộ thân phận của tiểu Ngọc, còn dùng nàng để uy hiếp ta. Không biết, liệu kẻ tố giác ta là Tống Bình kia, có phải là người của hắn không? Ta không muốn hỏi, cũng lười phải hỏi, hiện giờ nói đến việc này còn có ý nghĩa gì nữa? Hồng Diệp nói cho ta biết, lúc mẫu thân Tống Khiêm biết được thân phận của hắn, đã giận dữ vô cùng, còn nói muốn đi cùng với Tống Liêm. Nhưng Tống Khiêm đã quỳ ba ngày trước cửa phòng của Tống phu nhân, hơn nữa còn lập thệ, ba năm sau sẽ lấy Âu Dương Sơ Tuyết, lúc đó Tống phu nhân mới nguôi giận. Sau này, Tống Khiêm thu giữ nam sủng, Tống phu nhân không hài lòng, cảm thấy đây là vũ nhục Âu Dương Sơ Tuyết, nên đã bảo Tống Khiêm đuổi họ đi, nhưng ngược lại. Âu Dương Sơ Tuyết rộng lượng, khuyên bảo Tống phu nhân, nói Tống Khiêm chẳng qua chỉ chơi đùa mà thôi, đợi sau này thành thân rồi sẽ khác. Ngọc Liên cũng lên tiếng nói rằng: “Là nam nhân, lại là người làm đại sự, nên đôi lúc cũng làm những việc hoang đường.” Ở Thiên Diệp giáo, ai cũng biết Ngọc Liên chính là thị nữ của Tống Khiêm, cũng là người Âu Dương Sơ Tuyết biết. Rốt cuộc phải yêu người kia sâu đến mức nào? Mới có thể làm được những việc ấy, ngay cả ta cũng không rõ, cũng phân không được giữa yêu cùng ỷ lại. Quả nhiên theo lời bọn họ nói, Tống Khiêm rất nhanh đã chán, chỉ là, chán một người lại tới thêm một người mới, cứ như vậy đến đến đi đi không biết đã đổi bao nhiêu, nhưng một điều không thay đổi, đó là Âu Dương Sơ Tuyết luôn đứng cạnh Tống Khiêm với thân phân thê tử sắp cưới của hắn. Ta không biết Hồng Diệp nói với ta những lời này có ích gì, là nhàm chán quá muốn giết thời gian ư? Cũng có lẽ, nhưng không ngờ Hồng Diệp cũng là một kẻ bát quái, thế mà trước giờ ta lại không hề biết. Bình minh sau màn đêm, chính là thời khắc khiến người ta kinh hoàng, trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy. Lúc này, mặt trời đang dần dần xuyên qua từng đám mây để cố tỏa ra chút ánh sáng, dường như lại phảng phất có chút hy vọng. Ta còn có thể có hy vọng sao? Trời đã dần sáng, xung quanh đã có không ít người làm việc. Có một người đi tới, là một trong số đã áp giải ta sáng qua, hắn thì thầm gì đó với Hồng Diệp, rồi sau đó rời đi. Hồng Diệp nhìn ta, như có chút lo lắng, lại có chút vui mừng. Hắn nói: “Bàn Nhược, có người đến cứu ngươi, giáo chủ bảo ta mang ngươi ra ngoài.” Nhìn bộ dáng của ta hiện giờ, nếu bị đại ca nhìn thấy, thật không biết sẽ như thế nào. Lúc Hồng Diệp dẫn ta đến nơi, nhân mã hai bên đã đang giằng co, gươm tuốt khỏi vỏ, giương cung sẵn sàng, một bên là đại ca dẫn theo một đội quân của Đại Nghĩa quốc, còn Tống Khiêm dẫn theo đệ tử Thiên Diệp giáo. Tống Khiêm hiển nhiên không nghĩ đại ca ta sẽ mang theo nhiều người như vậy, cho nên cũng chuẩn bị không tốt, hắn vẻ mặt phức tạp nhìn ta. Thấy Hồng Diệp cõng ta tới, đại ca lo lắng hỏi: “Nhị đệ, đệ thế nào, yên tâm, đại ca nhất định báo thù cho đệ.” Ta trả lời hắn: “Đại ca, đệ không sao.” Bên cạnh đại ca là một vị quan toàn thân y phục đỏ thẩm, uy phong lẫm lẫm nói với Tống Khiêm: “Cuồng đồ lớn mật, dám bắt cóc hoàng tử Chu Thần quốc, ngươi có ý gì. Mau thả hoàng tử ra, ta sẽ xử ngươi nhẹ tội.” Tống Khiêm châm biếm đáp: “Hoàng tử? Một tên nam sủng cũng có thể nói bừa thành hoàng tử. Đại nhân, nơi này không có ai là hoàng tử như lời ngài nói, chúng ta đều là dân chúng bình thường. Người mà hôm qua Tống mỗ bắt về, chính là phản đồ đã bỏ trốn ba năm trước của bổn giáo, mong đại nhân minh xét?” Hắn rõ ràng cố ý phun ra bốn chữ “Nam sủng” cùng “Phản đồ”, quan binh Đại Nghĩa quốc nghe xong sắc mặt cũng dần thay đổi. Đại ca tức giận tiến lên từng bước, mũi kiếm chĩa vào Tống Khiêm: “Ngươi, ngươi dám vũ nhục nhị đệ của ta, vũ nhục Chu Thần quốc, ta lấy thân phận thái tử Chu Thần quốc thề, không diệt được Thiên Diệp giáo, thề không bỏ qua.” Đệ tử Thiên Diệp giáo nghe đến lời đại ca, liền rối rít lui về sau từng bước, dù sao cùng triều đình đối kháng, cũng không phải là ý hay. Tống Khiêm cân nhắc trong chốc lát, đại khái cũng hiểu vì một mình ta mà phải trả giá Thiên Diệp giáo thật không đáng giá, liền lệnh Hồng Diệp đưa ta tới trước, rồi nói: “Nếu là người thái tử muốn, bổn giáo há có thể không cho. Chỉ là người này từng là kẻ bên gối tại hạ, sau đó bổn giáo gặp nạn, hắn liền trốn khỏi giáo, bây giờ chuyển qua cho ngài, mong đại nhân cân nhắc, đừng để bị hắn mê hoặc.” Đại ca từ trên lưng Hồng Diệp đỡ ta xuống, ôm vào trong ngực, nhìn thấy tóc tai hỗn loạn, gương mặt tái nhợt của ta, đại ca áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, đại ca tới chậm, hại đệ phải chịu khổ.” Ta lắc đầu: “Một chút cũng không muộn, đệ biết đại ca sẽ tới cứu đệ mà, chỉ có điều, đệ đã khiến phụ vương mẫu hậu hổ thẹn.” Đại ca xốc y phục của ta lên xem xét xem có bị thương không, sau đó hai mắt hắn liền phát ra hàn quang bức người. Dấu vết Tống Khiêm lưu lại trên người ta rõ ràng như vậy. Có lẽ là do quá lạnh, hoặc nguyên nhân khác, ta ở trong lòng đại ca lạnh run. Hắn cẩn thận đem ta giao cho Võ Khôi bên cạnh, rồi cởi áo khoác của mình che lên cho ta. Đại ca xoay người nói Tống Khiêm: “Hôm nay, nếu không lấy mạng của ngươi, Ngô mỗ tuyệt không bỏ qua. Ba năm trước đây, chúng ta khó khăn lắm mới cứu được nhị đệ từ trong tay kẻ bắt cóc, có thể cốt nhục sum họp. Chúng ta bưng trong lòng bàn tay còn sợ đệ ấy đau, vậy mà ngươi lại dám đối xử như thế, nếu như đơn giản như vậy mà bỏ qua cho ngươi, ta làm sao còn mặt mũi đối mặt với phụ vương và mẫu hậu?” Tống Khiêm kinh ngạc nhìn đại ca, có lẽ, sự tình không phải như là trong tưởng tượng của hắn. Đại ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội nói tiếp: “Ba năm trước chính ngươi sai người đuổi giết nhị đệ? Đáng lẽ ta nên sớm đoán được. Chỉ vì nhị đệ quá thiện lương, ngăn cản chúng ta vì đệ ấy báo thù, kết quả lại một lần bị ngươi hại.” Đại ca cầm kiếm bước tới một bước, Tống Khiêm đứng im tại chỗ, giống như mọc rễ. Mắt thấy đại ca muốn hạ kiếm xuống, ta liền mở miệng: “Đại ca, bỏ đi.” “Hắn nhiều lần thương tổn đệ, làm sao có thể cho qua dễ dàng.” “Hắn từng là người đệ yêu sâu đậm.” Chậm rãi nói ra sự thật này, từng chữ từng lời nói ra khiến ta đau đớn, thế nhưng sau khi nói xong, toàn bộ đau đớn đã không còn nữa. Đại ca không tin được mà nhìn ta, muốn từ ta nhìn ra sự thật. Ta gật đầu: “Cho nên, đệ van cầu huynh, hãy quên chuyện này đi.” Sau đó ta quay ra nói với Tống Khiêm: “Tống Khiêm, ta tự hỏi bản thân không đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi muốn giết ta, lại có người cứu ta. Nếu bởi vậy mà mang đến phiền toái cho ngươi, ta thật xin lỗi, nhưng mà, nếu nói đến sai lầm của ta, thì chỉ là ta quá yêu ngươi mà thôi. Bây giờ ta đã biết ta sai, ta cũng sẽ sửa lại, cho nên, ngươi hãy buông tha ta đi, coi như buông tha chính mình. Từ nay về sau, chúng ta là người xa lạ, tất cả những chuyện trong quá khứ, hãy để nó theo gió cuốn đi.” Giữ chặt cánh tay đại ca, ta nói: “Chúng ta đi thôi, hoàng tẩu chắc là đang lo lắng sốt ruột lắm.” Đại ca nhìn ta, mỉm cười: “Được, chúng ta trở về thôi.” Hồng Diệp bỗng kêu lên một tiếng: “Bàn Nhược.” Ta cười nói: “Bàn Nhược đã chết rồi, chính là lúc Tống Khiêm sai người đuổi giết đã chết rồi. Ta bây giờ là Nhị hoàng tử của Chu Thần quốc – Ngô Bối, Hồng Diệp, tái kiến, rất hân hạnh được biết ngươi.” “Rất hân hạnh được biết ngươi, Bàn Nhược. Ngươi yên tâm, những chuyện đã xảy ra hai ngày qua, sẽ không ai biết, ngươi cùng thái tử chưa từng tới Thiên Diệp giáo.” Một lúc sau, thanh âm của Hồng Diệp từ phía sau truyền tới. Trừ việc trong lòng nói một tiếng cảm ơn hắn ra, ta cũng không còn lưu luyến gì nữa. Lúc đi đến chân núi, ta vẫn nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng trên đỉnh Thiên Diệp giáo, tay áo phiêu phiêu, nhưng ta đã không còn lưu luyến gì nữa.