Edit: Qiezi Đại học Nam Thành có bề dày lịch sử lâu đời. Trước đây nơi này từng là học đường, sau này thời kỳ chiến tranh cũng có không ít học giả, học sinh bị hành quyết ở đây, sau ba lần bị phá hủy thì trở thành căn cứ thí nghiệm. Bên trong không biết có bao nhiêu oan hồn, cây hòe cổ lại là thứ rất hút âm khí, hòe cổ trong sân trường che kín một mảnh trời, là nhân chứng cho đoạn lịch sử kia. Từ sau khi Tạ Miên gặp quỷ, mỗi lần đi ngang qua cái cây này đều cảm thấy oan hồn trên đó có thể đè chết cậu. Kỳ quái là lần này đi cùng Phạm Lam, âm linh trên cây hòe cổ yên tĩnh như đầu thai tập thể, cậu tò mò ngẩng đầu nhìn lên. Sao lần này đổi thành bọn họ đang run rẩy? Tạ Miên nhìn đến ngớ người. “Trên người Triệu Bân là Quỷ Giáng, hoa bỉ ngạn không giải được, đến ký túc xá của Bao Hạo Văn trước đi.” Phạm Lam nói. “À, ờ, ờ.” Mặc dù hơi lo lắng, nhưng người thường như cậu cũng không tiện khoa tay múa chân với người trong nghề, vì vậy cậu lấy di động gọi cho Triệu Bân, nói tạm thời không về ký túc xá. Triệu Bân ở ký túc xá run lẩy bẩy, hắn thật sự bị Biện Minh dọa sợ, liên tục hỏi Tạ Miên đi đâu, có thể đi cùng không. Cậu nhìn sang Phạm Lam, trưng cầu ý kiến của hắn, thấy hắn gật đầu, cậu mới nói: “Được, mày tới dưới lầu ký túc xá của Bao Hạo Văn, chúng ta cùng đi.” Bởi vì Bao Hạo Văn tự sát nên bạn cùng phòng không dám ở đó nữa, lại sắp đến kỳ nghỉ hè, sinh viên nào có thể nghỉ đều đã nghỉ, ngược lại tiện cho bọn họ đến điều tra. Đồn đại bên ngoài nói Bao Hạo Văn là phú nhất đại cao phú soái, nhưng đồ đạc của hắn không tính là nhiều, ngoại trừ ngăn tủ của trường học thì chỉ có một cái bàn đọc sách và một cái rương. Trên bàn bày một đống sách chuyên ngành và một cái máy vi tính xách tay. Phạm Lam ngại hôi, kiểu gì cũng không chịu động vào, tay đút trong ống tay áo ra lệnh Tạ Miên kéo ngăn tủ. Cậu rút hai tờ khăn giấy cầm trong tay rồi kéo ngăn tủ. Bên trong có một cái gương phong cách cổ xưa, còn có nửa lá bùa chưa đốt xong, màu sắc bên trên không giống chu sa*. (Chu sa, hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ) Phạm Lam hơi cúi đầu đứng bên cạnh Tạ Miên, hoàn toàn không có ý định giữ khoảng cách mà cứ đứng sát vào cậu, mái tóc dài hơi lạnh từ cổ áo hắn rũ xuống cần cổ của cậu, mềm mại lại vô cùng thoải mái. Hơi thở của hắn rất nhẹ, lại khá lạnh, giống như nhiệt độ được gió làm mát, khiến người ta không thể kiềm chế mà tới gần, vùi đầu trong ngực hắn… Tạ Miên giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng, cách hắn xa một chút. “Cái này là dùng máu viết ra, là máu người.” Phạm Lam nắm tay Tạ Miên, khẩy ra một tờ giấy đỏ dưới lá bùa, trên đó viết một cái tên và ngày tháng năm sinh, còn có một nhúm tóc nhỏ. Cậu không được tự nhiên rút tay ra, xoa xoa xương cổ tay thấm lạnh rồi cầm một cây bút khẽ đẩy cái tên bị che khuất. Triệu Bân! Cây bút trong tay Tạ Miên rơi lạch cạch xuống đất, lại như không cam lòng nảy lên hai cái, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Triệu Bân. Tạ Miên mới vừa cứu Biện Minh, nhanh như vậy lại phải đối mặt với nguy hiểm của Triệu Bân. Cậu hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, hạ giọng hỏi: “Có cách nào không?” Phạm Lam định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng động sau lưng, là âm thanh chai lọ bị rơi vỡ! “Tôi… Tôi không cố ý.” Triệu Bân lui ra sau vài bước, hắn chỉ tò mò trong cái chai kia đựng cái gì, không ngờ không cẩn thận làm vỡ. Một cái chai thủy tinh, hẳn là không đáng giá bao nhiêu tiền. Hắn bỗng thấy Tạ Miên đột nhiên trợn to hai mắt, theo tầm mắt của cậu, hắn nhìn xuống chân mình, trong những mảnh vỡ đột nhiên toát lên một lớp sương dày màu tím đen, vọt thẳng về phía hắn! “A!” “Triệu Bân!” Tạ Miên kêu lên thất thanh. Thế nhưng đã chậm. Đoàn sương chui thẳng vào cơ thể Triệu Bân, dường như gương mặt hắn lập tức trở nên nhăn nheo, đờ đẫn nhìn về phía trước, cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn đói khát, hận không thể lập tức nhào tới xé nát bọn họ. Tạ Miên lui về sau vài bước, lòng bàn tay đè tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh, trong nháy mắt cả người như bị kéo vào bóng tối. Cậu cố mở to mắt, phát hiện có rất nhiều đốm lửa nhẹ nhàng bay ra. Cậu vươn tay, vừa chạm vào ngọn lửa liền tắt. Màn đêm tăm tối như bị vạch một lỗ hổng từ hư không, trong tấm gương cực lớn từ từ hiện ra một gương mặt phụ nữ trẻ tuổi. Cô gái có gương mặt trái xoan trắng bệch, mũi cao môi xinh, tóc dài xõa sau lưng, đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi gương mặt như người chết của cô. Tạ Miên dời mắt xuống dưới, thấy hạ thân cô nhuốm đầy máu đen vón cục và sền sệt, trong lòng còn ôm một… Cơ thể nát bấy miễn cưỡng có thể nhìn ra là một con quỷ sơ sinh! Đầu của quỷ sơ sinh bị đánh nát phân nửa, ngay cả con ngươi bên phải cũng mất, mủ chảy ra từ lỗ hổng tối om, xương cốt trên người như bị trộn lẫn rồi lắp ráp lại một lần nữa. “Cục cưng, con nhìn đi, ba ba đưa đồ ăn ngon cho chúng ta.” Giọng nói mềm mại như lông chim phất qua tim Tạ Miên, lại làm cậu rùng mình một cái. Lúc này bỗng có mùi máu tanh nồng nặc từ bốn phía xộc tới! Trong ánh sáng chớp tắt, cậu dùng hết toàn lực trốn về phía sau, nhưng vừa quay đầu lại cảm thấy như có thứ gì quấn một vòng quanh cổ cậu. Tạ Miên vô thức kéo ra, kết quả trên thứ kia như có mọc gai, càng quấn càng chặt, gần như làm cậu không thở nổi. “Cứu tôi… Xin cô mau cứu tôi, tôi còn trẻ… Tôi không muốn chết… Tôi biết sai rồi…” “Vì sao anh không cứu tôi… Tôi muốn ăn từng miếng từng miếng thịt của anh, móc tim anh, làm vậy anh sẽ nghe lời, sẽ nghe lời…” “Đau quá…” “Thời Tuyết Chiết… Chỉ cần anh giúp tôi… Tôi sẽ…” Tạ Miên không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy thứ trên cổ càng lúc càng siết chặt, cậu đã choáng váng, trước mắt mơ hồ như muốn ngất đi. Phạm Lam lạnh lùng nhìn Triệu Bân như nhìn xác chết, trong cặp mắt đen kịt sâu không thấy đáy kia không có lấy một chút ấm áp. Hắn đảo mắt thoáng nhìn qua Tạ Miên rồi đứng thẳng người lại, trong mắt lóe lên một tia âm u, đầu ngón tay vỗ nhẹ ống tay áo. “Xé nát nó, Thanh Vũ.”