Qủa Quýt Nhỏ không biết có phải ngửi được mùi hay không, hưng phấn mà đảo quanh bên chân cô, trong miệng còn phát ra tiếng kêu sung sướng. Nguyễn Miên Man đem cơm đổ vào chậu cơm của nó, mới thoát khỏi cái đuôi nhỏ dính người này, đi phòng bếp rửa sạch tay một lần nữa, tới ngồi trước bàn cơm. Thấy anh dọn xong chén đũa lại không lập tức ăn ngay, mà là đang đợi mình, Nguyễn Miên Man hướng anh cười một chút: "Anh nhanh ăn đi, xem có hợp khẩu vị không." Cô làm, sao có thể không hợp khẩu vị.Tư Cảnh Lâm duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, ăn trước một miếng thịt cá mặt ngoài vàng ruộm.Thịt cá được ướp qua rất thơm, da giòn giòn, thịt các bên trong lại thập phần tươi mới tinh tế, tuyệt nhất chính là không có xương cá, có thể trực tiếp hưởng thụ miếng thịt cá mỹ vị hoàn chỉnh. Anh đem thịt cá nuốt xuống, lại thong thả ung dung mà cầm lên cái muỗng uống ngụm nước canh màu trắng, trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt sung sướng: "Thực mỹ vị." Nguyễn Miên Man ngày thường cũng nhận không ít khen ngợi, đặc biệt là cơm hộp trong tiệm, nhóm khách hàng khen ngợi tâng bốc cô lên trời, nhưng nghe được bai chữ đơn giản sáng tỏ của anh, trong lòng lại thỏa mãn không nên lời. Cô cong môi cười một chút, bắt đầu cúi xuống ăn mì.Canh cá trắng sữa cùng thịt cá làm cả chén mì đều mang theo nồng đậm tiên vị, không riêng canh ngon, sợi mì ngâm trong nước canh cũng phá lệ ngon. Nguyễn Miên Man chính mình ăn cũng cảm thấy không tệ lắm, càng đừng nói là Tư Cảnh Lâm.Tướng ăn ưu nhã nhưng động tác một chút cũng không chậm, ăn xong nửa chén mì anh mới kẹp lên một miếng cá hố ăn. Nếu nói mì nước thiên về khẩu vị thanh đạm, nhưng cá hố bỏ thêm ớt cay nấu lên khẩu vị liền hơi nặng hơn chút, thơm cay ngon miệng đồng thời mang theo chút mùi thơm của tương, cho vào miệng nhai lên còn hơi dẻo dai. Nấu cá hố đặc sắc chính là vờ giòn, hơn nữa hàm tiên hơi cay, ăn quả thực muốn nghiện.Ăn xong một miếng cá hố, Tư Cảnh Lâm nhấm nháp dư vị trong miệng ăn một miếng mì, ngay sau đó lại kẹp lên một miếng cá hố. Phát hiện anh tựa hồ rất thích món cá hố kia, Nguyễn Miên Man lặng lẽ giơ tay đem đĩa cá đẩy tới trước mặt anh. Trên bàn hai người an tĩnh dùng bữa tối, cách đó không xa tại góc tường, mèo béo cũng đang vùi đầu ăn cơm, bất quá tướng ăn của nó, cả khuôn mặt đều vùi vào chậu cơm, thật sự khác xa hai người trên bàn. Chờ bọn họ ăn xong bữa tối, bên ngoài tuy rằng không còn mưa, trời cũng đã đen kịt.Bất quá, thời gian kỳ thật cũng không tính là muộn, chờ bọn họ cùng đi phòng bếp thu thập xong chén đũa, còn kém vài phút nữa mới tới 8 giờ. Nguyễn Miên Man thấy thời gian còn sớm, chủ động lấy ra sách vở cùng tài liệu ôn tập học một chút.Ở cùng một chỗ với cô cảm giác quá tốt, tốt đến mức cả người Tư Cảnh Lâm đều thả lỏng, anh vón dĩ có chút không muốn rời khỏi ngôi nhà nhỏ đã cũ nhưng ấm áp này, nhìn thấy cô lấy sách vở ra, lập tức có lý do tiếp tục ở lại. Nguyễn Miên Man đã tập thành thói quen có anh cùng học bài, thấy anh ngồi xuống bên người, chủ động đem sách vở đặt giữa hai người. "Anh Cảnh Lâm đại ca, cái này có ý gì?" Có thể tự hiểu, cô sẽ tận lực tự mình lý giải, thật sự không hiểu chỉ có thể mở miệng hỏi. Toàn bộ kiên nhẫn của Tư Cảnh Lâm đại khái đều để lại cho cô, bất luận cô hỏi vấn đề là đơn giản hay là khó khăn, đều kiên nhẫn mà cẩn thận giảng giải: "Lúc trước kỳ thật có nhắc tới qua, em đem sách lât về hai trang trước, xem nơi này, căn cứ......" Bên góc tường, mèo béo ăn uống no đủ ghé vào trong ổ của mình, cái đuôi vung vung, hai mắt lại nhìn hai người bên kia, ngẫu nhiên còn liếm liếm miệng cùng móng vuốt, như là nhấp nháp dư vị chậu cơm thơm ngon vừa rồi, bộ dáng đáng yêu cực kỳ. Ôn tập một giờ cũng không sai biệt lắm, Nguyễn Miên Man đem sách vớ xếp lại, Tư Cảnh Lâm đứng dậy tạm biệt. Trải qua một ngày chỉ có hai người, quan hệ của họ ẩn ẩn thân cận hơn một ít. Nguyễn Miên Man đưa anh ra cửa, thậm chí có điểm luyến tiếc: "Trời mưa đường trơn, trở về anh bảo tài xế lái chậm một chút." "Được." Tư Cảnh Lâm cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, lần đầu tiên có loại cảm giác thời gian trôi quá nhanh, "Đợi lát nữa đem cửa đóng lại, nhớ rõ khóa trái, không cần chơi di động quá lâu, nghỉ ngơi sớm một chút." "Dạ dạ." Nguyễn Miên Man gật đầu. Thấy cô ngoan như vậy, Tư Cảnh Lâm thật sự không nhịn được, giơ tay đem một sợi tóc của cô ở trên má vén lên sau tay, đầu ngón tay chạm vào má cô, xúc cảm tinh tế làm anh rất muốn dùng tay phác họa khuôn mặt cô, khuôn mặt so với bàn tay mình cùng không to hơn bao nhiêu. Nghĩ là nghĩ như vậy, anh lại không dám làm như vậy, khẽ chạm một chút liền vội thu tay lại.Động tác nhanh đến mức Nguyễn Miên Man thiếu chút nữa tưởng là ảo giác của mình, nhưng mà phản ứng lại đây không phải là ảo giác, nơi được đầu ngón tay của anh chạm qua bỗng nhiên có chút nóng lên. Nguyễn Miên Man theo bản năng không muốn hỏi, động tác mới vừa rồi của anh có phải có chút quá mức thân mật hay không, thậm chí không muốn để anh phát hiện mình đang không được tự nhiên: "Ngõ nhỏ có chút tối, lúc đi ra ngoài thì anh đi chậm một chút." "Được. Em đi vào trước, chờ em đem cửa khóa lại anh liền đi." Tư Cảnh Lâm nói xong, quả nhiên chờ cô đóng cửa lại, ở bên ngoài xác định cô đã khóa kỹ mới xoay người rời đi. Lúc này, toàn bộ hẻm Hồ Lô đều thực an tĩnh, trừ bỏ ngẫu nhiên còn ánh đèn hất ra từ phòng ở, chỉ có mấy cái đèn đường chiếu lên trên mặt đất. Tư Cảnh Lâm một mình đi ra ngoài, tâm tình còn rất không tồi.Ngoài hẻm, tài xế đã chờ sẵn, anh lên xe ngồi ổn định, chiếc xe liền rời khỏi nơi này. Tư Cảnh Lâm ngồi trên xe, lấy ra khăn tay cất trong hộp gỗ, yêu thích không buông tay mà khẽ vuốt tiểu hoàng điểu ở góc phải bên dưới kia, khóe môi trong bất tri bất giác giơ lên. *** Khu chung cư cũ nọ ở thành Tây.Hơn 8 giờ tối, già trẻ một nhà họ Phùng cơm nước xong đang ở phòng khách xem TV, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Con dâu nhà họ Phùng kêu con gái ra mở cửa không được, chỉ có thể tự mình đi ra. "U, là Ngô Mai à, em hôm nay sao lại có thời gian về nhà mẹ đẻ?" Mở cửa nhìn thấy con gái của ông Ngô dưới lầu, con dâu Phùng gia có điểm kinh ngạc. "Hôm nay không phải là Tết thiếu nhi sao, em mang con gái trở về thăm ông ngoại bà ngoại." Ngô Mai cùng cô đi vào trong nhà, chào hỏi bà lão cùng chồng cô - anh ba nhà họ Phùng trên sô pha một lượt, lôi kéo cô vào thẳng chủ đề. "Chị Lưu, đây là cháu họ của chị đúng không?" Ngô Mai móc ra tám ảnh chụp ở nhà trẻ. Con dâu Phùng gia thò lại gần nhìn thoáng qua, tuy rằng người trên ảnh chụp người so với lần trước tới nhà thì xinh đẹp hơn một chút, nhưng cô vẫn nhận ra, đây là đứa cháu gái đã một khoảng thời gian chưa thấy qua. "Là nó, em như thế nào gặp được con bé?" Ngô Mai không trả lời, mà là nói: "Đứa cháu gái này của chị còn rất lợi hại nha, ngay từ đầu nghe người ta nói cô bé mở cửa hàng cơm chiên còn thấy bình thường, sau lại tìm kiếm trên mạng một hồi, mới phát hiện cửa hàng của con bé rất nổi tiếng đấy, rất nhiều người muốn ăn mà mua không được, còn có người ngoài tỉnh cố ý chạy tới thành phố A để ăn." Lúc trước chưa gải chồng Ngô Mai ở ngay dưới lầu Phùng gia, bởi vậy nên có gặp qua Nguyễn Miên Man, hôm nay ở nhà trẻ nhìn thấy cô, không tránh được chú ý hơn chút. cũng rất trùng hợp, phụ huynh ngồi cạnh cô là khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nhận ra Nguyễn Miên Man, thấy Ngô Mai cũng luôn nhìn về phía bà chủ, cho rằng cô cũng là khách hàng trong tiệm, liền cùng cô nói chuyện phiếm. Ngô Mai biết được cô bé lúc trước còn vì ông bà ngoại vay tiền khắp nơi, hiện tại lại có bản lĩnh như vậy, vừa lúc hôm nay về nhà mẹ đẻ, liền nhịn không được tới Phùng gia tìm người tâm sự.Thanh âm của cô không tính là nhỏ, người ngồi ở trong phòng khách cũng nghe được, không tránh được có chút kinh ngạc. Phùng lão tam nói: "Cô là nói con gái của anh hai tôi?" "Đúng vậy." Nhìn thấy Ngô mai gật đầu, Phùng lão tam không cao hứng nói: "Mở cửa hàng là chuyện lớn như vậy, thế nhưng con bé cũng không tới nói một tiếng với chúng ta." Lúc này không hé răng, có bản lĩnh thì lúc cửa hàng gặp khó khắn đừng lại đây vay tiền. Ngô Mai nghĩ trong lòng, anh lại không phải cha mẹ người ta, ngày thường cũng mặc kệ con bé, người ta mở cửa hàng cần gì phải báo cáo với anh. Vốn là lại đây buôn chuyện chút, lúc này Ngô Mai bỗng nhiên cảm thấy không thú vị, thậm chí có chút hối hận, lo lắng bọn họ thấy cô bé sống tốt mà lại sán lại hay không. "Tôi chính là tới đây nói một tiếng cho mọi người, cô bé một người không cần dựa vào ai cũng sống tốt hơn, mọi người về sau cũng không cần thay cô bé nhọc lòng." Cô mang theo suy nghĩ bổ cứu mà nói một câu, cũng mặc kệ người Phùng gia sắc mặt đẹp hay không đẹp, trực tiếp xoay người chạy lấy người. Ngô Mai đi rồi, nhà họ Phùng an tĩnh một hồi, cuối cùng vẫn là con dâu Phùng gia mở miệng trước: "Anh nói hiện tại nó mở cửa hàng có phải kiếm rất nhiều tiền hay không?" "Không phải nói là cửa hàng cơm chiên sao? Bán cơm chiên có thể kiếm được mấy đồng, lại nói lúc trước bà ngoại con bé qua đời, không phải còn mượn không ít tiền, có thể đem nợ trả hết liền không tồi rồi." Phùng lão tam nói. "Cũng đúng." Con dâu Phùng gia gật đầu, cảm thấy chồng nói có đạo lý. Con gái của Phùng lão tam thật ra cảm thấy, nếu thật là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, hẳn là có thể kiếm không ít tiền, bất quá cô biết ba mẹ nhà mình là cái tính cách gì, cảm thấy bà chị họ này sống không dễ dàng, bởi vậy cũng không có lắm miệng. Nhưng thật ra về sau, bà lão ngồi ở sô pha đột nhiên mở miệng nói: "Chờ Đoan Ngọ, mấy đứa gọi điện thoại kêu con bé lại đây ăn cơm." "Được." Con dâu Phùng gia trong lòng vẫn có điểm tò mò, con bé mở cửa hàng rốt cuộc kiếm được nhiều tiền không, bởi vậy một ngụm đồng ý. Hôm qua có một trận mưa to, ngày hôm sau thời tiết đều mang theo điểm mát mẻ. Buổi sáng, Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh đi chợ mua xong nguyên liệu nấu ăn trở về, đi ngang qua đầu hẻm, nghe được thanh âm mấy bà lão tức giận nghị luận. Nghe được lời nói các bà nhắc tới cửa hàng đậu hủ, thường ở nơi đó mua đậu hủ, quan hệ cùng bà chủ cũng không tồi, Nguyễn Miên Man liền hỏi thêm một câu. "Là Đông Đông cùng Chu Linh à, haiz! Việc này đúng là làm người ta tức giận, không biết là cái tên thiếu đạo đức nào, ngày hôm qua chạy tới tiệm đậu hủ đặt trước hai mươi phản đậu hũ, nói là hôm nay buổi sáng quay lại lấy, kết quả hiện tại đã qua thời gian hẹn lấy hàng đã qua 1 - 2 giờ, đối phương cũng không có tới, điện thoại cũng gọi không được." Hai mươi phản đậu hũ cũng không ít, càng là không nói muốn phí bao nhiêu công sức để làm ra, hơn nữa cái thời tiết này, đậu hũ cũng không thể để lâu, nếu là đối phương không lấy, tiệm đậu hũ sợ là tổn thất không ít. Nguyễn Miên Man nghe vậy, nhíu mày nói: "Bà chủ không thu tiền đặt cọc ạ?" "Không, chỉ để lại một số di động." "Muốn nói người nọ đúng là thiếu đạo đức, bà chủ tín nhiệm hắn như vậy, hắn gặp chuyện gì ngoài ý muốn mà không cần nữa, tốt xấu cũng nói xin lỗi một tiếng, nào có ai làm như vậy." "Chủ yếu là ông lão trong nhà đang sinh bệnh nằm viện, đúng là thời điểm thiếu tiền, bị hố một phen như vậy, làm sao mà chịu được nga!" "Vậy số đậu hũ đó hiện tại làm sao bây giờ?" Nguyễn Miên Man hỏi. "Cái thời tiết này đậu hũ không để được lâu, chỉ có thể bán gấp đi, chúng ta đang thương lượng đi mua mấy khối, xem có thể giúp bà chủ vãn hồi chút tổn thất hay không." Nguyễn Miên Man biết, tiệm đậu hủ ngày thường trừ bỏ bán sỉ đậu hũ cho các quầy bán lẻ bên ngoài, còn sẽ làm một ít đặt ở trong nhà bán chho mọi người trong ngõ, cho nên mặc dù mấy bà lão đều đi mua một khối hai khối, đại khái cũng không mua nổi hết hai mươi phản đậu hủ. "Không có việc gì, trong tiệm cháu bình thường cũng cần dùng không ít đậu hủ, đợi lát nữa bảo bà chủ đưa mười phản lại đây." Nguyễn Miên Man thấy mấy bà lão đều thay bà chủ nhọc lòng, không khỏi nói. "Mười phản trong tiệm cháu dùng hết không?" Nguyễn Miên Man không định để các bà lo lắng cho mình, gật đầu nói: "Có thể, canh rau xanh đậu hũ trong tiệm vẫn luôn bán không tồi, hơn nữa hôm nay cháu cũng có thể thêm món ăn dùng đậu hũ." "Đúng vậy, tay nghề Đông Đông tốt như vậy, tùy tiện làm món gì, mọi người đều muốn tranh nhau mua." "Vậy buổi trưa bà cũng đi qua nhà cháu mua một phần, thêm món cho nhà." Mấy bà lão nghĩ lần này cô mua liền mười phản, các bà lại gọi mấy người khác trong ngõ nhỏ đi mua một chút, không sai biệt lắm là có thể thay bà chủ tiệm đậu hũ giải quyết cái phiền toái này, tức khắc cao hứng lên. "Được, cháu đây liền đi tiệm đậu hủ." Nguyễn Miên Man dứt lời, bà Lý liền nói: "Không cần, không cần, cháu cứ về tiệm bận rộn đi, đợi lát nữa bà đi tiệm đậu hủ thuận tiện nói một tiếng với bà chủ thay cháu." "Cũng đúng, cảm ơn bà Lý." Nguyễn Miên Man nói lời cảm tạ, đi theo Chu Linh cùng nhau đẩy xe ba bánh trở về tiệm. Đem nguyên liệu nấu ăn dọn đến trong phòng bếp, Chu Linh hỏi cô: "Cô chủ, em là chuẩn bị làm đậu hủ nhồi thịt sao?" Nguyễn Miên Man ở trên đường thật ra đã nghĩ tới đậu hủ nhồi thịt, nhưng làm đậu hủ nhồi thịt lại hơi mất thời gian, cô sợ lo liệu không hết việc. Lúc này nghe chị Chu hỏi, lắc đầu nói: "Làm đậu hủ nhồi thịt em sợ không kịp." Chu Linh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, không khỏi bắt đầu suy nghĩ, dùng đậu hủ làm thức ăn có cái gì ngon mà tốn ít thời gian. Lúc sau, Chu Linh có một cái ý tưởng: "Nếu không làm đậu hủ chiên? Cửa nhà trẻ của An An có người bán đậu hủ chiên, chị thấy làm cũng rất nhanh, chỉ cần đem đậu hủ chiên một lượt, lại thêm chút gia vị là được rồi." Nguyễn Miên Man vốn am hiểu các loại gia vị, đậu hủ chiên đối với cô mà nói lại càng đơn giản hơn. Cô sau khi nghe xong gật đầu nói: "Em cảm thấy có thể đấy." Trong phòng bếp có đậu hũ vừa đưa qua buổi sáng, chuẩn bị làm canh đậu hũ, thương lượng tốt, Nguyễn Miên Man chuẩn bị làm trước một phần thử xem, nếu là không tồi, trực tiếp thêm vào thực đơn. Cô trước dùng các loại gia vị điều chế một phần nước sốt đỏ đặt ở một bên, sau đó bắt đầu bật bếp làm nóng dầu, dầu đủ nóng, cầm lấy một khối đậu hủ đặt ở lòng bàn tay, cắt thành những miếng nhỏ, cẩn thận thả vào chảo dầu. Đậu hủ rơi vào chảo dầu tản mát ra mùi đậu mê người, sau đó dần dần từ màu trắng bị nhuộm thành màu vàng ruộm mê người.Nguyễn Miên Man canh lửa cùng dầu thập phần lợi hại, đậu hủ được chiên tới vừa lúc, cô lưu loát dùng vá lưới đem đậu hũ vớt ra. Mới vừa chiên xong, đậu hũ ánh vàng rực rỡ, mặt ngoài còn cò chút dầu, Chu Linh nhịn không được nói: "Thơm quá a!"Đậu hũ vừa ra nồi mang theo hương khí đặc trưng của dầu chiên, ngửi lên rất là mê người. .