Tiệm Cà Phê Hoàng Tử Số 1
Chương 7
CHƯƠNG 3
Một vụ chơi khăm?
Mẹ En Chan đã đeo cái nhẫn của ahjumma Dong Ok (chú thích: ở Hàn Quốc, mọi người thường gọi những người phụ nữ lớn tuổi hơn là “ahjumma”. Từ này không khách sáo cũng không kiểu cách) từ buổi họp mặt về nhà. Có nghĩa là mẹ nó phải về nhà với cái nhẫn trên tay. Nhưng không biết ở đâu và từ lúc nào trên đường về nhà, mẹ nó đã đánh rơi cái nhẫn. Thực ra cái nhẫn đó mẹ nó đeo cũng hơi rộng. Mẹ nó đã muốn đeo thử nhưng rồi quên bẵng đi mất và trở về nhà với cái nhẫn trên tay. En Chan biết dì Dong Ok quên chỉ vì có cuộc gọi khẩn cấp của mẹ chồng dì ý, nhưng nó không thể hiểu tại sao mẹ nó lại không gọi dì Dong Ok lại và nói, “Này, cô cầm chiếc nhẫn lại đi.”
Tại sao mẹ nó, người có thể nhớ chính xác rằng chiếc nhẫn kim cương 2.12 carat trị giá 4000$ được đặt tại vị trí trang trọng nhất ở quầy thứ 3 bên phải thuộc khu trưng bày nhãn hàng B của trung tâm thương mại Shin Woo Joo nơi dì Dong Ok và chồng dì đã mua nhân dịp kỷ niệm lần thứ 22 ngày cưới của họ, lại có thể quên đi sự thật là mẹ nó vẫn đang đeo cái nhẫn trên tay? Và không hề có cảm nhận gì khi cái nhẫn không còn trên tay mẹ nó?!?!? Ôi, huyết áp của tôi. Ôi, cái chân khốn khổ của tôi.
“Mẹ hãy nói với ahjumma … nói sự thật với dì ý ….. dì Dong Ok giàu lắm mà … chắc là...”
“Không! Mẹ không thể! Không thể nói được!”
“Thế lúc này làm gì còn cách nào khác? Mẹ phải nói với dì ý là mẹ đã đánh mất cái nhẫn rồi và chúng ra sẽ đền sau, rằng cho dù ngay lúc này chúng ta không có đủ tiền thì cũng sẽ cố gắng trả sớm nhất có thể. Dì ý là bạn mẹ 30 năm nay rồi, dì sẽ không bắt ép mẹ phải trả lại ngay lập tức đâu.”
“Không! Không đời nào mẹ làm thế đâu! Thà mẹ chết đi còn hơn! Mẹ thà cắn lưỡi tự tử ngay bây giờ còn hơn làm như thế!”
“Mẹ, mẹ ngốc nghếch quá đi, tại sao mẹ lại nghĩ đến cái chết chỉ vì những việc như thế chứ?”
Mẹ En Chan cảm thấy đầu đau như dần. Mẹ nó nằm xuống và bắt đầu khóc tấm tức.
“Mẹ, mẹ đang khóc đấy à? Vì Chúa, mẹ đừng khóc nữa đi.”
“Nếu rơi vào tình cảnh như thế, obba có nghĩ rằng mình có thể nói nhưng điều như thế với họ một cách dễ dàng thế không? Thậm chí nếu em không thể làm gì thì em thà chết còn hơn phải nói như thế,” En Se vừa ăn tối vừa nói
“Sao lại không? Còn cách nào để thoát ra khỏi việc này ngoài cách đấy không?”
“Chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi vay nóng cả.”
“Chúa ơi, mày im miệng vào mà ăn đi.”
“Mẹ còn nhớ không? Khi gia đình dì Dong Ok phá sản, mẹ đã rất tốt với dì ý. Sau đấy, khi dì Dong Ok gọi mẹ hoặc đến gặp mẹ, mẹ đã bảo chúng con nói với dì ý là mẹ ra ngoài hoặc là mẹ trốn đi còn gì. Khi bố mất, con nghe mấy dì nói chuyện với nhau rằng con người cần phải đối tốt với nhau khi họ có khả năng giúp đỡ người khác mà.”
Chúa ơi! Con nhỏ này có phải em mình thật không đây? Nó đã nghe thấy câu “người mà ta thương yêu nhất lại chính là người làm ta đau khổ nhất” rồi vậy mà tại sao một đứa con gái lại có thể chĩa mũi dùi vào vết thương của mẹ nó và bàng quan về điều đó thế nhỉ?
“Mẹ đã hành động thế nào khi dì Dong Ok đang phải trải qua một thời gian khó khăn nhất như thế.”
“Ya!” En Chan chạy vội ra và bịt miệng nhỏ em nó lại. Đúng lúc đấy, mẹ nó đang nằm trên sàn nhà đột nhiên đứng phắt dậy và mở tung cái tủ để đồ rồi lôi ra một chiếc áo khoác lông chồn.
“Mẹ!”
“Mẹ phải bán nó.”
En Chan thả nhỏ em nó ra và chạy đến ôm chầm lấy mẹ nó.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại và ngồi xuống đi.”
“I…ít nhất thì mẹ cũng có thể bán cái áo này… Bố con….. (khóc)…..bố con đã mua tặng nó cho mẹ trước khi mất ….. Đây là thứ duy nhất còn lại sau khi đã bán hết tất cả… tất cả ngọc trai ….. nhẫn mặt ngọc … nữ trang, cái áo này là th-thứ duy nhất còn lại, nhưng ít ra … ít ra mẹ cũng có thể bán nó … (khóc) Anh thân yêu, em … em xin lỗi anh!”
“Mẹ… mẹ đừng khóc nữa … đừng khóc nữa mà mẹ…” En Se bắt đầu khóc lóc theo mẹ nó, lúc này đang nằm vật ra sàn nhà như những bà ahjumma ngoài chợ, và nói “ Mẹ bảo bán cái áo này là sao chứ? Mẹ không thể bán nó được. B-bố đã m-mua nó tặng mẹ nhân ngày sinh nhật. B-bố đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ mặc nó … Bố đ-đã nói là bố hạnh phúc vì (khóc) nó khiến cho bố tin tưởng rằng bố đã giữ lời hứa với mẹ là để cho mẹ được sống đầy đủ mà.”
En Chan cảm thấy xấu hổ vì mới vừa nãy thôi, nó đã tự hỏi không biết cái áo kia sẽ bán được bao nhiêu tiền. Ngực nó đau thắt lại khi thấy En Se khóc oà lên khi nói về bố nó. Những lời trăn trối cuối cùng chính bố nó đã nói với nó. Nằm trên giường bệnh, người bê bết máu vì vụ tai nạn ô tô, bố nó đã giơ bàn tay đầy máu cầm lấy tay nó mà nói,
“Chan-à, từ giờ trở đi con sẽ là trụ cột trong gia đình. Mẹ con … En Se … hãy chăm sóc cho mẹ và em con. Bố có thể tin tưởng ở con đúng không, Channy? Bố có thể ra đi thanh thản đúng không con?”
Không thể từ chối. Chẳng còn cách nào khác là phải hứa với bố rằng nó sẽ làm được. Và nó đã làm việc chăm chỉ và tìm đủ mọi cách để giữ lời hứa đó.
En Chan cầm chiếc áo khoác lên và cất vào trong tủ.
“Con sẽ kiếm đủ số tiền đó.”
“L-làm sao con có thể kiếm được?”
“Unni, chị có tiền giấu ở đâu à?” Làm gì có, ngốc ạ! Em có biết em đã lấy của chị bao nhiêu tiền để mua sắm túi xách rồi giày dép, quần áo không hả?
“À … thực ra …”
“Cái gì! Thật thế hả? Ha, tại sao bây giờ chị mới nói chuyện đấy hả? Chị không muốn bỏ ra đúng không? Đúng là keo kiệt. Em đoán là phải nhiều lắm. Thật ngớ ngẩn khi ngồi đây để khóc như thế này. Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, obba sẽ lo được chuyện này thôi.”
“Huh? thật thế hả?”
En Chan không nói rằng thực ra nó chỉ có 420$ ở ngân hàng. Nó cũng không hé răng về chuyện nó đang dự định đi gặp dì Dong Ok và sẽ van nài dì ý thư thả ít hôm. Nó nắm chặt tay lại rồi nói,
“Con không muốn nói vì con muốn mẹ phải cẩn thận hơn. Mẹ nghĩ con là người thế nào chứ? Tất nhiên là con có tiền rồi. Mẹ cứ tin con. Con sẽ giải quyết xong sớm thôi.”
Han Kyul hiếm khi cười hay đi nhảy, nhưng hắn thích được vây quanh bởi đám đông. Con người hắn lúc nào cũng toát lên chút gì huyền bí và hợp thời. Có thể nói một cách đơn giản là khi bước vào phòng, hắn thể nào cũng khiến mọi người phải chú ý đến, như thể có ánh đèn sân khấu soi rọi vào hắn vậy. Vào những đêm mưa ở Seattle, có thể dễ dàng tìm thấy Han Kyul ở Highway, quán bar yêu thích của hắn, vây quanh là những cô gái xinh đẹp. Tất cả những gì hắn làm là ngồi nghe nhạc công chơi đàn và uống bia, nhưng các cô gái thì cứ muốn ngồi cạnh hắn hàng giờ đồng hồ. Khi đêm đã quá khuya, hắn đứng dậy ra về nhưng các cô gái thì vẫn cố níu tay hắn lại. Chẳng thèm nở lấy 1 nụ cười, hắn gạt tay các cô ra, tóc vàng hay tóc đỏ cũng như nhau cả.
Yu Ju trông thấy Han Kyul đang tìm cách thoát khỏi nhóm con gái đang vây quanh. Cô đưa cho hắn một chai Miller Light mà cô mới chỉ vừa nhắp một ngụm. Han Kyul cầm lấy cái chai và uống, mỏ ác của hắn nhô lên rồi lại nhô xuống.
“Tôi thật không hiểu tại sao anh lại thường xuyên đến những hộp đêm thế này đấy.”
“Sao? Cô không tán thành hả?” Han Kyul ngồi xuống và gọi thêm chai bia. Mùi mồ hôi và hơi nóng toả ra từ người hắn không hề làm cho Yu Ju cảm thấy khó chịu.
“Có vẻ như anh không ưa nhậu nhẹt, và trông anh cũng không có vẻ như đến đây để tán tỉnh phụ nữ.”
“Sao lại không? Tôi thích uống và tôi chủ định đến đây để tán tỉnh bất cứ cô gái nào mà tôi muốn.”
“Vậy hả? Thế sao …”
“Thế sao tôi lại không say bí tỷ và tại sao không có cô gái nào giả đò si mê tôi để moi tiền hả?”
“À, thực ra ý tôi không phải như vậy. Thôi được. Vậy thì anh nói đi. Tại sao hả?”
“Bởi vì đấy là sự kết thúc. Nếu tôi xay xỉn té ngã ngoài đường như một con chó hoặc là khiến cho gia đình tôi khuynh gia bại sản chỉ vì phụ nữ, vậy thì tôi sẽ còn cái gì hả? Bị nhốt và khoá chân lại là những gì còn lại với tôi. Và tất cả những thứ rác rưởi đấy là sự kết thúc đối với tôi. Tôi vẫn chưa được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Tôi không muốn phí hoài tuổi trẻ của mình, cô hiểu chứ?”
“Ồ, vậy nếu anh có thể kìm chế bản thân như vậy, nghĩa là anh đã qua thời tuổi trẻ rồi đấy.”
“Ôi chúa ơi, đừng nói những chuyện kinh khủng như vậy nữa đi. Nếu tôi đã qua thời tuổi trẻ thì bây giờ tôi đang ở tuổi nào chứ? Trung niên à?”
“Sao? Anh sợ à?”
“Có ai mà lại thích tuổi già chứ hả? Thế cô không sợ già cỗi theo thời gian hả cô Vixen?”
“Tôi hả? Đôi khi … Những ngày tôi sợ chính là ngày mai. Nhiều lúc tôi lo sợ rằng ngày mai sẽ không bao giờ đến. Có lẽ đấy chính là lý do vì sao tôi làm việc rất chăm chỉ - nhờ thế, tôi có thể quên nó đi.”
Một cô gái mảnh dẻ xinh xắn đi tới, người cô toả ra một mùi hương quyến rũ. Mái tóc dài chảy xuống tận thắt lưng, chiếc minijuyp vừa đủ dài để che đi được phần hông của cô. Yu Ju thấy Han Kyul đang chăm chú nhìn cô gái. Hắn nói, trong khi vẫn không rời mắt khỏi người phụ nữ đó,
“Cô nói đúng. Thậm chí 10 hay 20 năm nữa, cô vẫn xinh đẹp thôi.”
Nghe những lời nói đó, Yu Ju bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Cô biết hắn không phải là người dễ dàng nói ra những lời như thế và cũng bởi vì đã rất lâu rồi cô không còn được nghe những lời nói như thế.
“Hmm, được nghe những lời tán dương như thế từ một gã đẹp trai như anh đúng là hạnh phúc. Tôi sẽ coi như đó là một món quà nhé.”
Liền đó, Park Do Hun, bạn của Han Kyul đi tới.
“Ya, cậu làm cái quái gì ở đây thế hả? Cậu nghĩ cậu đang làm gì thế, lượn lờ bên ngoài trong khi tất cả chúng tôi đang ngồi đợi cậu ở trong hả? Mọi người đang bảo là cậu bỏ rơi họ rồi đấy.”
“Ngồi làm gì cái phòng tối om như thế? Nó làm cậu cảm thấy như đang bị đặt bẫy hay gì đó đại loại thế. Bảo họ ra hết ngoài này đi.”
“Cậu có thể nghĩ là tất cả 15 người kia phải ra đây chỉ vì mình cậu hả? Này, cậu và cái tôi của cậu ý.”
“Này, anh không nhìn thấy tôi sao?” Thấy Yu Ju xen vào, Do Hun làm bộ ngạc nhiên.
“Wow, đúng là cô rồi, nuna? (chú thích: ở Hàn Quốc, đàn ông thường gọi những phụ nữ thân quen lớn tuổi hơn là ‘nuna’) Tôi tưởng gã này bị cho vào bẫy rồi chứ. Mà thôi, sao cô vẫn xinh đẹp vậy, nuna? Wow, cảm giác như có một nàng tiên đang ngồi trong quán bar này.”
“Anh lúc nào cũng cường điệu quá đấy. Dù sao thì tôi vẫn rất vui được gặp lại anh. Dạo này anh vẫn khoẻ chứ?”
“Tất nhiên rồi. Còn tôi thì thậm chí không cần phải hỏi cô nữa. Mặt cô trông rất tươi tỉnh. Có chuyện gì vui phải không?”
“Tôi vui vì được về nhà thôi. Này Han Kyul, mọi người đang ở trong cả, tôi nghĩ tốt hơn chúng ta cũng nên vào với họ đi.”
“Được thôi, chỉ cần có cô đến thôi, nuna. Chúng tôi đến đây không phải để gặp thằng ngốc kia. Chúng tôi thậm chí còn chẳng quan tâm nếu hắn có quay về Hàn Quốc hay rời bỏ trái đất này hay không nữa. Nhưng chúng tôi tự hỏi và tự hỏi và tự hỏi khi nào cô sẽ quay trở lại và …” Han Kyul đột ngột,
“Hyung có đến không vậy?”
“Hyung? Là ai vậy?” Han Kyul nháy mắt ra hiệu cho Yu Ju. Do Hun nhanh chóng hiểu ra và nói,
“À … Ảnh có nói hôm nay sẽ đến không nhỉ?”
“Tớ đã để lời nhắn cho ảnh vì ảnh không tới dự cuộc họp, nhưng tớ đoán là thư ký không chuyển lại rồi.”
Han Kyul khá giỏi dùng mưu mẹo nhưng có vẻ như Yu Ju không tin lời hắn . Khi hắn gọi điện, Han Sung không nói rằng anh ta sẽ đến hay không. Nhưng hắn tin chắc rằng anh ta sẽ đến. Han Sung không phải là người phung phí thời gian vì những chuyện thế này nhưng hắn cho rằng anh ta sẽ đến vì niềm kiêu hãnh của mình. Hắn muốn nhìn thấy điệu bộ thờ ơ của Han Sung và xem anh ta cười nhạo vào bộ mặt khó chịu của Yu Ju. Hắn muốn điều đấy xảy ra để cuối cùng, Yu Ju có thể đối mặt với mặc cảm tội lỗi và có thể bằng cách đó tỏ ra đáng tiếc với anh ta.
Han Kyul đưa cô gái mặc minijuyp vào phòng nơi Yu Ju và bạn hắn đang ở đó. Mọi người mới đầu nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng đã thay đổi hẳn thái độ sau khi nhìn thấy cô nhảy. Họ thậm chí còn gọi cả bạn của cô tới, và bữa tiệc bắt đầu trở nên vô cùng sôi động. Tới khoảng nửa đêm, Yu Ju cầm túi xắc lên. Han Kyul, nãy giờ vẫn đang lén theo dõi, liền chạy theo cô.
“Cô đi về trước hả?”
“Yea. Tôi khá mệt rồi.” Han Kyul nghĩ thầm, chắc là Yu Ju đã muốn đợi Han Sung.
“Đi nào, tôi sẽ cho cô đi nhờ.”
“Thôi khỏi, tôi vẫy taxi cũng được rồi.”
Hắn lặng lẽ nắm lấy tay cô. Có cảm giá như tay cô quá mảnh dẻ. Hắn chợt nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp cô. Khi đó hắn mới 8 tuổi đầu. Lúc đó, bàn tay và những ngón tay của cô cũng rất gầy. Lúc đó, nếu có ai hỏi Han Kyul rằng hắn ghét nhất điều gì trên đời thì chắc chắn sẽ là sữa, chơi piano và bố hắn. Từ nhỏ, hắn đã bị ép uống sữa, kể cả lúc hắn nói rằng sẽ chẳng sao cả nếu hắn không lớn thêm chút nào cả; vậy nên hắn cực kỳ ghét sữa. Hắn cũng bị ép chơi piano, mặc dù hắn đã nói không muốn trở thành nhạc công piano, vậy nên hắn rất ghét piano. Và hắn ghét bố hắn nhất vì đã ép hắn làm tất cả những gì mà hắn ghét nhất.
Ngày đó, hắn đổ sữa lên chiếc đàn piano mà hắn đã phải chơi suốt 2 năm liền. Chính vì thế, hắn đã bị ăn đòn và bị mắng mỏ trước mặt khách khứa tới thăm rồi bị nhốt vào phòng. Lúc đó, hắn cảm thấy vô cùng tức giận chính bản thân mình vì đã không thể ngừng khóc. Đúng lúc đó, cô bé tóc dài Yu Ju cao hơn hắn và chơi piano cũng hay hơn hắn bước vào phòng.
“Này, có muốn làm em trai của tôi không?”
Han Hyul nghĩ thầm, cô bé này đúng là kỳ lạ.
“Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ có thuốc để chữa lành vết thương cho cậu đấy.” Vừa nói, cô bé vừa xoè tay cho hắn thấy tuýp thuốc mỡ cô đang nắm trong tay. Miệng cô bé mím chặt như thể sắp khóc tới nơi nếu hắn không nhanh chóng đồng ý.
“Đợi ở đây, tôi sẽ lái xe tới.”
“Anh đã uống rượu rồi. Tốt nhất là nên gọi lái xe tới (chú thích: Ở Hàn quốc, nếu một người đã quá say thì có thể thuê một lái xe tới để chở người và xe về nhà.)”
“Thực ra lái xe khi đang cảm thấy phấn khích thế này cũng thú vị lắm mà. Đừng lo cho tôi, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không để phiền luỵ đến ai đâu. Tôi chỉ lao xe xuống sông thôi, cùng lắm là chết thôi mà, đúng không? Cô không nghĩ rằng chết cùng với một anh chàng dễ thương như tôi cũng không có vấn đề gì đấy chứ? À, ý tôi là một phụ nữ.”
“Anh mới chỉ say thôi mà, chưa bị mất trí có phải không hả?”
“Sao lúc nào cô cũng làm mọi chuyện nghiêm trọng lên thế? Tôi ổn, tôi chỉ uống có 1 chai bia thôi mà.”
“Nghe này… Tôi sẽ đi mua cà phê ở đằng kia ...”
“Cô không tin tôi phải không?”
“Làm cứ như tôi có thể nói là không thể tin anh vậy”
“Psh”
“Tôi cũng muốn uống cà phê.”
“Được rồi.”
Han Kyul đi tới bãi đậu xe trong khi Yu Ju băng qua đường tới tiệm bán cà phê. Hắn đỗ xe lại và bước ra đúng lúc Yu Ju mang 2 cốc cà phê tới. Đột nhiên, một chiếc xe máy phóng vèo qua trước mặt và giật phắt chiếc túi xắc trên tay cô rồi biến mất dạng.
“Aaaaah!” Yu Ju hét lên. Han Kyul lao tới chỗ cô, cốc cà phê đổ lênh láng trên mặt đường, Yu Ju vẫn đang đứng chết lặng người.
“Nuna, cô có sao không?”
“Ah … tôi … “
“Cô có bị đau ở đâu không?” Han Kyul ôm chặt lấy Yu Ju lúc này đang run lên vì sợ hãi. Cô cố đẩy hắn ra, đúng lúc đó một chiếc scooter từ đâu bành bạch chạy tới.
“Ya! Thằng khốn kia! Dừng lại ngay!” Một giọng nói thét lên giữa đêm khuya. Han Kyul đọc được dòng chữ trên tấm bảng gắn ở đuôi chiếc xe:
“Giao đồ ăn đêm.”
“Thôi, vào xe đi, cô có đi được không?”
“T-tôi ổn mà. Tôi chỉ hơi giật mình chút thôi …” Yu Ju cố nở nụ cười và nói “Cái túi đó … tôi đã mua nó ở Paris … Đúng là buồn thật.”
“Này, có gì đâu, đừng buồn nữa, tôi sẽ mua tặng cô chiếc khác.”
“Thật không? Sau này anh đừng có hối hận đấy.”
“Cô có thấy đau đầu hay gì không? Sao lại nói nhưng câu vô nghĩa như thế chứ?”
Yu Ju đang dợm bước vào xe bỗng dừng lại, sắc mặt cô biến đổi. Han Kyul nhìn theo hướng của Yu Ju thì thấy có một người đàn ông đang đứng đó. Đấy chính là Han Sung.
“Bây giờ anh mới tới à?”
“Còn em thì đang định về đúng không?”
“Bọn em đang định về nhưng có một tai nạn nhỏ xảy ra …”
Đột nhiên có tiếng còi báo động hú vang. Một chiếc ô tô tuần tra đang đuổi theo sau chiếc scooter, và phía trước là một chiếc xe máy đang lạng lách. Vừa chửi rủa, kẻ đang phóng chiếc xe máy ném chiếc túi của Yu Ju xuống đất. Han Sung chạy ra nhặt chiếc túi trong khi Han Kyul theo phản xạ bắt đầu chạy đuổi theo sau chiếc xe máy.
“Han Kyul!”
“Dừng lại!” Ý nghĩ phải bắt bằng được tên cướp khiến Han Kyul nỗ lực chạy theo đúng lúc chiếc scooter vượt qua hắn.
“Ya! Chết tiệt! Chẳng còn cách nào khác! Ya! Đồ chó chết!” Han Kyul giật phắt chiếc mũ bảo hiểm của người lái scooter mà ném về phía tên cướp. Chiếc mũ lượn theo hình vòng cung và lao thẳng vào lưng tên cướp khiến hắn loạng choạng và ngã nhào xuống đường. Có vẻ như tên cướp không bị thương nghiêm trọng bởi hắn đã đứng ngay dậy và cố dựng chiếc xe máy lên. Đúng lúc đó, cậu nhóc đưa hàng ăn đêm lao tới chỗ tên cướp. Woah, kể ra cũng không tồi. Han Kyul cảm thấy tiếc vì không phải là người trực tiếp bắt được tên cướp. Hắn vừa đi vừa thở phì phò.
“Hah…..hah…..”
Mình nên bỏ thuốc thôi.
Cậu nhóc đưa đồ ăn túm lấy cổ áo tên cướp. Có vẻ như bọn họ đang cãi nhau. Tuy nhiên khi Han Kyul và ông cảnh sát đi tới thì chỉ còn lại cậu nhóc đưa đồ ăn đứng đấy. Tên cướp đã vứt chiếc xe máy của hắn lại và biến mất trong nháy mắt. Vừa đúng lúc Han Sung và Yu Ju đi tới.
“Cậu có bị thương ở đâu không?” viên cảnh sát hỏi,
Cậu nhóc gật đầu chào trong khi vết thương ở gò má đang rướm máu. Viên cảnh sát quay sang Yu Ju.
“Cô có bị mất mát gì không?”
“Dạ không.”
“Có gì bị hư hại không?”
“Dạ không có gì, chỉ hơi giật mình chút thôi ạ.”
“Dựa vào chiếc xe này sẽ nhanh chóng bắt được tên cướp thôi đúng không ạ?” Han Kyul hỏi.
“Ai mà biết được? Ngày nay hàng giả đầy ra, nó có thể là một chiếc xe ăn cắp. Vả lại, bây giờ nhiều xe nhập lậu từ Trung Quốc nên sẽ có rất nhiều xe không đăng ký.”
Vậy thì tên cảnh sát này chạy đuổi theo hắn làm gì nhỉ? Ông ta chỉ đứng nỏi nạn nhân? Đây mà gọi là cảnh sát à? Đúng là không thể tin được!
“Vậy ông đang nói với tôi là ông sẽ không đuổi theo tên cướp nữa đúng không?”
“À, thực ra tôi không nói như thế. Tôi chỉ nghĩ sẽ khó để bắt được nó. Chúng hầu hết là trẻ vị thành niên và chẳng có bằng lái.”
“Lạy Chúa! Cái gì, ông chỉ nói được có thế thôi hả?”
“Thôi đi.” Han Sung bước tới và kéo hắn đi. Cậu nhóc đưa đồ ăn đang cố lấy lại chiếc mũ bảo hiểm bị vỡ.
“Này nhóc, đợi đã.” Viên cảnh sát gọi giật lại.
“Dạ?”
“Cậu có nhìn thấy mặt tên cướp không?”
“À, trời tối quá, cháu không nhìn rõ ạ”
“Thôi được rồi. Về nhà mà thấy bị đau ở đâu thì gọi đến sở cảnh sát, chúng tôi sẽ giúp.”
“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tôi lấy lại được cái túi. Cũng không có gì nhiều nhặn, nhưng…”
“K-không, không, không có gì đâu. Tôi chỉ muốn…”
“Cầm lấy đi.” Han Kyul trừng mắt nhìn. Có cái gì đáng ngờ ở đây. Tại sao thằng cướp lại có thể trốn thoát dễ dàng thế, và cả thằng nhóc kia, sau khi cố đuổi theo và còn bị thương nữa lại từ chối nhận bồi thường. Đáng ngờ cả ở chỗ chiếc túi được lấy lại quá dễ dàng, còn tên cướp và thằng nhóc kia có ver như ngang tuổi nhau nữa. Có gì thế nhỉ, một vụ chơi khăm à?
Máy điện đàm của viên cảnh sát lại bắt đầu rít lên. Han Sung kéo Yu Ju quay lại chỗ chiếc xe ô tô còn Han Kyul thì chộp lấy cậu nhóc đưa đồ ăn đang cố dựng chiếc scooter lên.
“Mai gọi vào số này cho tao.” Hắn thò tay vào túi mò mẫm lấy ra một mẩu giấy và ghi số điện thoại lên đó. “Tao sẽ bồi thường cho mày sau.”
“Không cần đâu.” Cậu nhóc thổi mấy cọng tóc trước trán và nhướn lông mày lên. Nó cảm thấy như bị lăng nhục.
“Mỗi tháng mày kiếm được bao nhiêu hả?”
“Gì cơ?” Mắt nó loé lên. “Ông hỏi tôi cái đấy để làm gì?”
Trông thằng nhóc này. Mày có phải là tên chó má không nhỉ? Han Kyul nhìn thằng nhóc vẻ khinh bỉ.
“Tao sẽ trả cho mày bằng một tháng lương nên nhớ gọi lại cho tao. Chẳng có gì phải tự hào đâu. Việc mày nhận được bồi thường cũng tự nhiên thôi.” Hắn khinh khỉnh nhìn chiếc scooter 50cc rồi hỏi, “Mày mua cái của nợ này ở cửa hàng đồ chơi nào thế?”
“Cái gì?”
“Người ta có bao giờ nhận sửa chữa những thứ như thế này không? Nếu có, tao sẽ trả. Ngày mai gọi lại cho tao.” Han Kyul túm chặt mẩu giấy. Mặc dù trông mặt có vẻ như thà chết chứ không thèm nhận, thằng nhóc vẫn thò tay ra lấy. Han Kyul nhìn tay thằng nhóc và túm tờ giấy thật chặt. Thằng nhóc trừng mắt nhìn và giật lấy mẩu giấy. Han Kyul nhìn chiếc scooter lạch bạch phóng đi với ánh mắt chế giễu.
Yea, đúng là đồ cặn bã. Một thằng rác rưởi như mày thì có thể làm gì chứ? Mày sẽ gọi, chắc chắn như thế. Thằng cặn bã. Tao sẽ túm cổ cả hai đứa mày
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
181 chương
660 chương
69 chương
7 chương