Một vài ngày sau đó. Công ty dược phẩm Dong Yi đã chi trả một khoản cổ phiếu lớn mã dự án thuộc tập đoàn Dong Yi, Công ty thực phẩm Dong Yi. Bởi vì cái biến cố này, tâm trạng gia đình anh như đêm trước cơn bão. Cuộc đấu tranh dành quyền quản lý công ty đã thực sự bắt đầu. Han Kyul lo ngại việc trở về quả mìn được gọi là nhà đó. Không phải đề cập đến, anh có những vấn đề riêng của mình. Nói một cách trung thực, bước đầu, anh đã lo lắng, cái anh sẽ làm nếu Cà phê Hoàng Tử có được thành công lớn. Nếu nó thực sự thành công đủ để cho phép anh tự do thoát khỏi công ty, anh sẽ phải làm một cái gì đó tuyệt vời để cho thấy tất cả mọi người được sự tự do của anh là công bằng. Tuy nhiên, nói thực thì anh không biết anh sẽ làm cái gì, và không được có bất cứ điều gì anh thực sự muốn làm. Có lẽ nó là bởi vì tính kiêu ngạo, nhưng thật sự việc buôn bán thật khủng khiếp. Và còn một điều khác nữa, vấn đề lớn hơn. Ko En Chan. Anh đang thực sự rối tung len không biết phải đối phó với thằng nhóc này thế nào. Thường xuyên như vậy, thằng bé trông .... well ..... mẹ kiếp, với anh cậu ta thật xinh đẹp! Lỗi của thằng bé đó là một cậu bé quá xinh. Han Kyul cảm thấy như anh thực sự sẽ bị mất điều đó. "Choi Han Kyul, em có nghe chị nói không đấy?" "Huh? Ồ, vâng, vâng, em đang nghe đây", Han Kyul trả lời đầy cẩu thả. Khi anh thấy Yu Ju đang làm mặt giận với anh, anh vội vàng. "Xin lỗi. Một vài thứ đang làm em khó chịu ý mà. " "Rồi, nghe đây. Có vẻ như em không sẵng sàng đến dự buổi tiệc mở rộng phòng triển lãm của chị. " "Ồ, khi nào lại tổ chức vậy?" "Ngày kia." "Em sẽ đi. Chị đã đến hôm khai trương cửa hàng của em mà, phải không? " "Ồ, em thật là tử tế. Bây giờ, tại sao không kể cho chị nghe cái gì đã làm phiền Choi Han Kyul mấy ngày này? " "Nah. Không có gì. Nói cho em biết về chị đi. Chị nói về Han Sung hyung trong thời gian gần đây phải không?" "Thực sự là không có gì. Đi uống rượu đi. " Hai người họ chôn những điều họ muốn nói trong tim và uống bia. Rồi, cùng một lúc họ nhìn nhau và cười . Han Kyul mở bàn tay và nói, "Ưu tiên phụ nữ trước." "Thực sự là không có gì ... Obba vẫn nghĩ chị thật khủng khiếp, và mặc dù đến bây giờ chị mới thấy rất tiếc những gì đã làm, tôi vẫn còn buồn bởi thực tế là anh ấy nghĩ rằng chị thật khủng khiếp. Nó giống như bây giờ. Không có tiến triển nào cả. " "Hyung là một cầu toàn, chị biết điều đó mà. Không có chút phản ứng nào cả, nhưng trái tim anh ấy thật băng giá." "Chị biết. Đó là lý do tại sao chị cần nó. Vào ngày sinh nhật của anh ấy cách đây vài ngày. " "Thật sao?" "Chị đã đi đến công ty với một món quà." "Woah, Han Yu Ju, lôi kéo mọi sự trì hoãn, ey?" "Chị đã rẽ vào chỗ bà em." "Ôi trời, không ai có thể thoát ra khỏi lưỡi câu cũ". "Chị mừng là mình đã không chạy đến chỗ mẹ anh ấy." "Chị hiểu cảm giác của gì mà. Bà mẹ nào lại nói “cảm ơn và đã ngừng lại” với cô gái đã đá con trai của mình? " "Chị cũng biết vậy. Thậm chí nếu obba sẽ đưa chị trở lại, mẹ anh ấy sẽ không cho phép đâu. Tuy nhiên, cuộc sống đầy chữ nếu, vì vậy chị vẫn có hy vọng. " "Chị đã trưởng thành rồi đấy, Han Yu Ju. Em nghĩ rằng điều tốt đẹp đó là nhờ chị đã đi du học. Trước đây, em luôn nghĩ chị giống như một con rối, để hyung điều khiển xung quanh như thế. " "Chắc chắn em đang nói những điều tốt đẹp. Đôi khi chị nhìn em, em quá giống obba. Những từ em nói lúc nào cũng thật lạnh giá, và em luôn nhìn xuống những người khác. " "Và như vậy nào là em vẫn còn rất hấp dẫn?" "Psh." "Kể cho em vụ gặp bà đi." "Bà đã mời chị cùng ăn trưa, Bà, obba, và chị, cùng ăn trưa với nhau. Obba im lặng toàn bộ thời gian và không làm gì ngoài ăn. Bà và chị đành nói chuyện với nhau. " "Em có thể tưởng tượng đươc." Vào thời điểm khi Han Yu Ju phá lời hôn ước với Han Sung, cha cô là một Thượng nghị sĩ. Khi ông nhận thấy gia đình mà ông sẽ gả con gái mình vào có quá nhiều những quỹ tiền mờ ám và những xì căng đan hối lộ, ông không thương xót yêu cầuYu Ju cắt đứt mọi quan hệ họ, cho đến khi chứng minh được họ vô tội. Yu Ju đã buộc phải sang Mỹ, và Han Sung đã phải giải quyết vụ bội ước trước cái chết của cha anh. Vì biến cố đó, tình yêu của hai người ngày càng lạnh giá. Theo cái cách mà Han Kyul nhìn, cây cầu kết nối hai trái tim của họ đã bị phá vỡ. Nó chỉ đơn giản là đã đóng băng rồi, và bên dưới going sông không còn chảy.... "Thôi không nói về mấy điều ngu ngốc đó nữa, kể cho chị truyện của em đi." "Thực sự là không có gì quan trọng cả…", Han Kyul bắt đầu. Anh nhấp miệng vào cốc bia. "Có một cậu bé làm việc trong các cửa hàng, và gia đình của cậu ấy đang trong tình trạng túng thiếu. Cậu ấy bỏ việc mấy ngày hôm nay và em đến để xem thế nào, và cha cậu ấy không thể bán quán được nữa". "Em thực sự đã đến đó?" "Yea, mọi việc xảy ra như vậy. Một đứa khác thì làm em điên lên suốt ngày. Đúng, em đã đi, vì rằng thằng nhóc đó làm phiền em quá, nhưng qun trọng là bố của cậu kia thì bị thương ở mông mấy ngày hôm nay rồi, do đó, cậu ấy phải làm thay cha. Tự mình mua bán nấu nướng tất cả. " "Không có mẹ?" "Yea. Cậu ta có một em gái. Lớp 10. " "Thật tệ." "Cậu ấy lúc nào trông cũng thật bình thản, em không thể tưởng tượng được cậu ấy lại trong tình trạng xấu thế." "Có rất nhiều trẻ em phải tự đặt mình vào vị trí của bố mẹ." Thành thực mà nói, thì chả coa cái gì làm phiền anh cả. Hình như, từ ngày đó, En Chan đã bắt đầu giúp đỡ cái quán ăn đêm cho đến khuya. Một buổi sáng, Han Kyul bắt gặp thằng nhóc ngủ gật và mắng nó cho đến khi chú Hong nói cho anh biết. En Chan đã nói rằng cậu ấy biết cha của Nak Kyun bị thương và không thể lành bệnh một cách nhanh chóng, thế nên cậu ấy muốn giúp cho đến khi ông ấy khá hơn. "Sao em không giúp hộ một ít tiền?" "Cậu ta nổi điên khi em đề nghị, và nói rằng em khôn nên làm như thế." "Nổi điên? Ai làm vậy? " "Ko En Chan. Theo cậu ta, hình như đó là một trong những cách tòi tệ nhất làm tổn thương đến long tự trọng của một gã đàn ông. " "Em có nghĩ vậy không?" "Cậu ta nói rằng cậu ta biết vì nó xảy ra với mình trước đây. Cậu ta bảo chả có vấn đề gì cả, cậu ấy có thể tự bảo vệ gia đình mình. Theo cậu ta, ném một ít tiền thương hại vào một người khốn khổ là một điều điên dồ nhất không nên làm. Một kiểu của sự bướng bỉnh, chị có nghĩ vậy không? Ý em là là, một kiểu lòng tự trọng? Lòng tự trọng đích thực được hiểu là khi nhận sự giúp đỡ của một người nào đó, và phải trả lại cái mà bạn đã được nhận. Thằng nhóc đó gọi đó là bản năng của đàn ông bảo vệ lạnh địa của mình hay cái gì đó đại loại như vậy. Thằng nhóc đó... toàn làm những điều ngố ngẩn trong mọi tình huống. " Han Kyul, uồng hết chai của mình, cảm thấy rằng Yu Ju đang nhìn anh. "Cái gì vậy?" "Thế là em không định cho họ tiền à?" "Yea." "Bởi vì những gì En Chan nói?" "Chị không biết vì chị không phải chịu đựng cậu ta." "Em có biết điều gì không? Em đã nói theo cậu ta "hai lần đấy. Giống như em đang trích dẫn một câu truyện cười hay cái gì vậy. Chị chưa bao giờ nghe thấy em lặp lại lời người khác trước đây. Thật sự rất lôi cuốn. Chị tò mò muốn gặp người này. " "Bây giờ cậu ta đang ở quán ăn đêm. Cậu ta chõ mũi vào việc kinh doanh của tất cả mọi người. " Han Kyul nhớ lại kí ức khó quên cái lần anh hôn En Chan. Hình ảnh mặt cậu ta ướt nước sau trận bóng rổ thật đẹp. Cảm giác nơi bàn tay anh khi anh không kiềm chế được mình vươn ra chạm vào cằm cậuta.... Làm thế nào thằng nhóc ấy có thể mềm mại đến vậy? Có cái gì đó thật lạ về cái cách cậu tat hay đồ mộtminhf trong phòng nghỉ. Anh cảm thấy nó trong khách sạn, nhưng En Chan quá nứ tính. Cậu ta thơm, mềm mại, và ấm áp ... "Hey, Yu Ju, tem xin lỗi, em phải đi đến một nơi." "Huh? Ở đâu? " "Xin lỗi. Em sẽ gặp chị sau-ý em là, em sẽ gặp chị ở buổi tiệc. Cẩn thận nhé. " Han Kyul với lấy cái áo khoác và rời khỏi quán cà phê. Anh vào xe và đi về hướng quán ăn đêm của Nak Kyun.