Trên bàn đá to lớn dày nặng là một chàng trai dáng người thon gầy, gương mặt tuấn tú đang nằm bất tỉnh nhân sự. Trên người chàng trai này đắp quần áo màu đen, nhưng một phần nhỏ trên làn da trắng nõn lộ ra ngoài lại giăng kín những đốm đỏ hồng, những dấu vết màu xanh lá ái muội, vừa nhìn thấy đã biết trước khi hôn mê chàng trai này đã trải qua tình hình chiến đấu mức độ địa ngục gì. Lúc này mí mắt của chàng trai bắt đầu khẽ động đậy, không bao lâu sau đã mở mắt ra, cặp mắt hoa đào đẹp đẽ như có ý cười kia đỏ lên, ngơ ngác nhìn lên trên trần nhà. Ngẩn ngơ một hồi lâu thì cậu mới mơ mơ màng màng muốn ngồi dậy, nhưng mới ngồi được một nửa thì cậu gào lên một tiếng “A!” đau đớn rồi đỡ eo ngã trở lại. Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn của mặt bàn như trong tưởng tượng không tới mà cậu lại ngã vào một lồng ngực ấm áp mang theo hương thơm mát lạnh quen thuộc. Mộc Tử Dịch ngẩng đầu, cậu hung dữ lườm người kia một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải anh đã nói là cho em ở trên à? Cố Cảnh, anh đàn ông đàn ang mà nói không giữ lời gì cả!” Cố Cảnh vô tội chớp mắt mấy cái, anh kéo cậu vào trong lồng ngực, ôm chặt mới nói: “Lẽ nào lúc nãy em không ở trên à?” Mộc Tử Dịch cứng lại, cậu nhớ lại lúc nãy… Cậu tức chết đi được: “Làm kiểu cưỡi ngựa mà cũng tính hả?” “Không tính à? Thế, lần sau thử kiểu Quan Âm ngồi đài sen nhé?” Mộc Tử Dịch: “……” Đúng là ông trời không có mắt mà! Cậu cứ nghĩ là mình tốt số, nhặt được một người yêu nhỏ vừa xinh đẹp vừa ngây thơ, ai biết… đều là giả bộ hết! Cậu cho là lão Cố của mình là một con thỏ trắng nhỏ bé ngây thơ, ai biết người này lại là sói đuôi to khoác da thỏ, hơn nữa còn là loại ăn thịt không nhả xương nữa kìa! Một cánh tay của Cố Cảnh nhẹ nhàng đặt lên hông cậu, vừa chậm rãi mát xa giúp cậu vừa nhẹ giọng dỗ dành nói: “Ngoan nào, đừng giận nữa. Lúc nãy không phải em cũng tận hưởng sao?” “Tận hưởng ấy hả? Dằn vặt thì có!” Mộc Tử Dịch véo vào eo của anh một cái… không véo nổi! Cố Cảnh thấy như vậy thì chỉ đành bất đắc dĩ thả lỏng cơ bắp bên hông cho người yêu của mình véo được. Mộc Tử Dịch hài lòng véo thịt mềm trên hông Cố Cảnh, tiếp tục chuyện chưa nói xong. Cậu nói: “Em vừa khóc vừa kêu đến khàn cả giọng mà anh không nghe thấy hả? Em nói nhiều câu ‘không muốn’ như vậy, nhiều câu ‘dừng lại’ như vậy anh cũng không nghe thấy hả? Em còn bảo anh ‘chậm một chút’ anh cũng nghe thấy đâu đúng không?” “Chỉ biết làm làm làm thôi, anh không sợ tinh hết người chết nhưng em thì con mẹ nó có sợ nhé, đệch!” Mộc Tử Dịch nói xong thì thả lỏng phần thịt cậu đang véo bên hông Cố Cảnh ra rồi vỗ nhẹ. Cố Cảnh thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ thì trong lòng cũng yên lặng thở ra một hơi, anh dùng âm thanh khàn khàn gợi cảm thấp giọng nói: “Nhưng trên sách viết, lời người yêu nói trên giường, rất nhiều lúc đều là mang ý trái ngược mà… Nói ví dụ như bảo ngừng lại là muốn anh làm tiếp đi đừng có ngừng, bảo chậm lại một chút là muốn nhanh thêm một chút…” “Em bảo anh xuống địa ngục đi thì có! Đó là sách của cái nhà xuất bản lậu nào thế, anh nói cho em biết, em sẽ kiện nó!” Loại sách hại người này không được phép phát hành! Cố Cảnh ngây thơ: “Anh cảm thấy quyển sách kia nói rất có lý mà, lúc chúng ta làm anh làm theo trong sách thì em đã hưng phấn đến phát khóc mà.” “Em mệt khóc đó!” Mộc Tử Dịch tóm chặt một sợi tóc dài của Cố Cảnh. Đương nhiên là cậu cũng không nỡ dùng sức, nếu Cố Cảnh bị tóm trọc thì cậu khóc với ai bây giờ! “Được được được, mệt khóc.” Cố Cảnh vội vàng nhấc tay thề: “Lần sau anh nhất định sẽ sẽ nghiêm túc suy xét đến cảm nhận của em, sẽ không làm em khó chịu nữa.” “Đợi đã, lần sau anh còn muốn ở trên nữa hả?” Cố Cảnh mạnh mẽ lắc đầu: “Không có không có, lần sau em ở trên.” “Các loại ý nghĩa đều là ở trên ấy hả?” “Đúng đúng đúng!” Cố Cảnh đồng ý rất dứt khoát, dù sao trên thực tế anh không chịu thiệt là được. Có lẽ anh có thể đè Tử Dịch nhiều một chút, đè nhiều thì có lẽ cậu ấy sẽ chấp nhận số mệnh, không nhớ đến chuyện muốn ở trên nữa cũng nên? Mộc Tử Dịch không hề biết đến suy tính nham hiểm của Cố Cảnh, cậu đã có được một lời hứa nên cực kỳ thỏa mãn cuộn tròn vào trong lồng ngực của anh, để mặc anh giúp mình mát xa phần eo. Cậu cảm khái: “Lúc trước em còn tưởng rằng sát khí trong cơ thể có thể xúc tiến thân thể khôi phục cơ, lúc em ngủ rồi tỉnh lại thì phát hiện thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Ai biết đó chỉ là ảo giác, lần này em tỉnh lại cứ có cảm giác như bị tám mươi chiếc xe tải nghiền qua vậy, cả người đều khó chịu.” Cố Cảnh yên lặng nghĩ: Đó là vì lần trước em ngủ liền một lèo hai ngày thì có… Đương nhiên anh không dám nói lời này ra khỏi miệng, sợ bị đánh. Anh chậm rãi nói: “Hiện nay sát khí trong thân thể em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể của em rồi. Bây giờ em… nói chung là không thể xem như là người sống nữa. Sát khí đã thâm nhập vào mỗi bộ phận trong thân thể em rồi, nếu sau này em bị thương thì tốc độ khôi phục có thể nhanh hơn bình thường rất nhiều. Nói thật thì tình hình bây giờ của em khá giống với nhóc mập…” Nói xong những lời này, anh cẩn thận từng li từng tí một nhìn kỹ Mộc Tử Dịch. Thực ra nếu không phải anh “chết” khiến Tử Dịch bị chấn động quá lớn thì cậu cũng không cho nhập ma. “Vậy có phải là sau này em sẽ không thể làm livestream mukbang nữa không?” Đây là vấn đề mà Mộc Tử Dịch quan tâm nhất lúc này. Nếu như không thể làm cái này thì sau này cậu cũng chỉ có thể livestream nhóc mập khiêu vũ thôi. “Ừm…” Cố Cảnh cũng không rõ lắm nên đành phải nói: “Ăn đồ ăn hẳn là vẫn có thể, chỉ là cố gắng không được ăn nhiều. Các cơ năng trong thân thể em, nói thật ra thì cũng không khác người sống quá nhiều đâu. Chỉ là sau này, tất cả mọi thứ em ăn vào đều sẽ bị sát khí bên trong cơ thể em nuốt chửng…” Mộc Tử Dịch đột nhiên hưng phấn: “Có nghĩa là sau này em có thể không cần đi ị nữa đâu đúng không?” Cố Cảnh: “……” Mộc Tử Dịch lảm nhảm một mình: “Chỉ có vào không có ra, có lời đó! Cùng lắm thì sau này làm livestream mukbang bảo nhóc mập ăn thay em cũng được, hoặc là bảo nó ra vẻ đáng yêu dỗ dân mạng cũng tốt lắm nè. Ôi, anh bảo để nó học khiêu vũ thì thế nào?” Cố Cảnh yên lặng ở trong lòng thắp nến cho nhóc mập, sau đó anh nói: “Cũng được đấy.” Vào giờ phút này, ở trong tiệm bánh bao nơi xa, nhóc mập đang ôm quả cầu len ngốc nghếch chờ chủ nhân về đột nhiên hắt xì một cái kinh thiên động địa, khiến cho ông Trần lo lắng đến mức vây quanh nó vai vòng. Hai người Mộc Tử Dịch và Cố Cảnh ở trong điện âu yếm một lúc lâu rồi mới ôm nhau thuần khiết ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, thân thể của Mộc Tử Dịch đúng là thoải mái hơn một ít, chỉ là lần này bị chơi ác quá nên phần eo của cậu vẫn khó chịu vô cùng. Cậu không có tâm tình tiếp tục nghỉ ngơi, cũng không tâm tư đi dạo Địa phủ nữa. Vì thuộc hạ của Cố Cảnh tới báo là con mèo béo bé bỏng nhà cậu mấy ngày nay cứ liên tục canh giữ ở cửa tiệm, gần như là không nhúc nhích, mất ăn mất ngủ. Ông Trần thấy đau lòng nên sai thuộc hạ lại đây báo tin bảo hai người họ trở về sớm một chút. Vừa nghĩ tới nhóc mập ngồi chồm hổm trước cửa nhà, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm cửa lớn thì Mộc Tử Dịch đã cảm thấy đau lòng rồi, vậy nên ngay khi nhận được tin báo thì cậu kéo thẳng Cố Cảnh đi về nhà luôn. Ở cửa sau của cửa hàng bánh bao Âm Dương, con đường liên kết với Địa phủ đột nhiên mở ra. Ngay sau đó, hai bóng người cao cao đi ra từ bên trong. Ông cụ và con mèo béo trong sân của cửa hàng lập tức trở nên hưng phấn, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào hai bóng người này. Từ Địa phủ tối tăm trở lại nhân gian có ánh mặt trời, Mộc Tử Dịch không thích ứng ngay lập tức được, cậu chớp mắt một hồi lâu mới nhìn rõ sự vật trước mắt. Chỉ thấy phía trước cậu, một con mèo béo màu xám đen đang đứng ở trên phần sàn ở giữa nhà cây cho mèo xa hoa, móng vuốt dưới vỗ một quả cầu len, trong miệng còn cắn nửa con cá nhỏ. Mà ông Trần đứng ở một bên, trong tay còn cầm nửa con cá nhỏ và một bình sữa, hình như đang cho nhóc con này ăn. Mộc Tử Dịch không dám tin tưởng mà chỉ vào nó, nói với ông Trần: “Đây là ‘ngồi không nhúc nhích, mất ăn mất ngủ’ mà ông nói ư? Mấy hôm nay nó đều sống như ông hoàng bà chúa đúng không?” Ông Trần lúng túng cười: “Làm gì có, nó gầy đi…” Mộc Tử Dịch nghi ngờ nhìn thằng nhóc kia một lượt từ trên xuống dưới, nhìn mãi đều không phát hiện ra nó gầy ở chỗ nào. Mặt vẫn béo như vậy, eo vẫn là thô to như vậy, lông cũng vẫn xù bông như vậy… Cậu phát hiện nhóc mập đang nhìn chằm chằm vào mình nên Mộc Tử Dịch cũng chỉ đành nhận mệnh mở hai tay với nó. Một giây sau, nhóc mập này lao trong lồng ngực của cậu như một viên đạn, khiến cái eo già của Mộc Tử Dịch suýt chút nữa bị bẻ gãy. Cũng may Cố Cảnh đúng lúc đỡ cậu một cái, bằng không thì chắc là cậu cũng xong rồi. Nhóc mập lao vào trong lồng ngực của Mộc Tử Dịch rồi không ngừng cọ lại dụi, thỉnh thoảng trong cổ họng còn phát ra một tiếng nghẹn ngào nhỏ bé tủi thân, dáng vẻ đáng thương đến mức Mộc Tử Dịch hoàn toàn quên một giây trước, con mèo béo này còn trải qua cuộc sống cơm đến há mồm xa hoa lãng phí như hoàng đế. Cậu thở dài một hơi, cúi đầu hôn nhẹ lên cái đầu mèo của nhóc mập, tay đều đều vuốt ve bộ lông bông xù của nó, ngoài miệng không quên dịu dàng dỗ nó: “Bé con ngoan nào. Không phải ba về nhà rồi sao, ba dượng của con cũng khỏe mạnh trở về rồi đây. Chúng ta đều khỏe cả mà, con không cần lo lắng nữa, ngoan.” Nhóc mập lại nức nở dụi dụi trong lòng cậu một chút nữa mới không tình nguyện ngẩng đầu lên, thò cái đầu mèo nhỏ ra bên ngoài một cái, nhìn về phía Cố Cảnh đang đứng phía sau chủ nhân nó. Bị đôi mắt màu vàng đen của nhóc mập nhìn chằm chằm, Cố Cảnh lập tức căng thẳng. Anh nhớ khi mình “chết” thì hình như nhóc con này còn khóc thì phải… Anh rụt rè duỗi hai tay về phái nhóc mập, bé con này nghiêng nghiêng cái đầu mèo rồi rất nhanh đã chạy vào trong lồng ngực của Cố Cảnh. Nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Cảnh. Mộc Tử Dịch không nhịn được cười nói: “Có khi là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc đồ cổ trang nên nó không quen đấy.” Khóe môi Cố Cảnh hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo béo này. Chưa vuốt được mấy cái thì nhóc mập trực tiếp rúc vào trong lồng ngực của anh, còn dùng sức cọ tới cọ lui. Cố Cảnh hơi luống cuống ôm chặt nó, trong lòng mềm nhũn. Đợi nhóc con cọ xong, Mộc Tử Dịch đưa tay nhận lại nó, hôn một cái mới đặt nó lên nhà cây cho mèo lại. Cậu nhẹ giọng nói: “Ngoan, tự mình chơi đi, nha!” “Meo…” Nhóc mập gật đầu, kêu rừ rừ gặm cá nhỏ. Lúc này Mộc Tử Dịch mới nhìn về phía ông Trần hỏi: “Ông Trần, mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?” “Có, internet náo nhiệt cực kì, tôi đã bảo người đè một ít tiếng tăm xuống nhưng vẫn là… Nói chung, tự cháu đi xem thử đi. Hot search xuống một cái lại lên một cái, thực sự là khiến người ta bất đắc dĩ mà.” Mộc Tử Dịch gật đầu: “Vâng, một lát nữa cháu sẽ đi xem.” Nói xong thì cậu chậm rì rì đi vào nhà, vừa đi vừa không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng đỡ eo. Ông Trần khẽ cau mày, nhìn về phía đại nhân nhà mình rồi hỏi: “Eo của Tử Dịch bị thương ư?” Cố Cảnh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ừ… cơ eo vất vả sinh bệnh, không có gì đáng ngại cả.” Ông Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ, vui vẻ ra mặt: “Tôi đi nấu canh gà cho cậu ấy bồi bổ!” Mèo mập: “Meo!” Con cũng muốn ăn! “Được được được, ông sẽ nấu cho nhóc một nồi khác mà, ngoan.” Ông Trần nói xong thì vẫy tay gọi thuộc hạ đã chờ ở bên cạnh từ trước mua thức ăn. “Táo đỏ bổ máu gì đó, nhìn xem còn có cái gì tiên, cái gì rượu đại bổ đều mua về hết. Mua thêm hai con gà ta nữa, phải lấy con nào tốt nhất tươi nhất ấy!” Thuộc hạ nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, quản gia đại nhân!” Cố Cảnh cũng nói theo: “Đi đi, về sớm một chút.” “Vâng, đại nhân!” Thuộc hạ vừa rời đi thì ông Trần lập tức tiến lên trước kéo Cố Cảnh đi vào trong góc thấp giọng hỏi: “Được rồi hả?” Cố Cảnh đầy mặt vui vẻ không che giấu được: “Được rồi.” “Ngài ở trên hả?” Cố Cảnh rụt rè gật đầu.