Tiệm bánh bao âm dương
Chương 57
Edit: Cá
………
Note: Ông chủ Bao = ông chủ tiệm bánh bao
………
Mộc Tử Dịch đờ người ra, từ từ quay đầu lại, nhìn Cố Cảnh cười gượng: “Cậu ta là như vậy đó, nói chuyện chẳng bao giờ dùng não cả, anh đừng để ý nha.”
Nghe thấy hai từ “Ở chung”, Cố Cảnh đang mừng thầm trong bụng, sau khi nghe xong câu đó thì héo luôn. May mà anh đã quen trưng bộ mặt đơ như cây cơ suốt nhiều năm qua, cho nên trên mặt anh chưa lộ ra gì cả.
Anh nói: “Tôi không để ý chuyện này đâu.” Thật ra thì anh rất để ý à nha.
Ráng nhịn, nhưng anh nhịn không nổi mà nói: “Cơ mà cậu đè cậu ta lên tường như thế hình như không tốt cho lắm?”
Mộc Tử Dịch quay đầu lại, đơ mặt nhìn anh ta. Đáng nhẽ nên thở phào một hơi, nhưng tự nhiên trong lòng thấy nhoi nhói.
Cậu buông tay, xoay người lại đối mặt với Cố Cảnh, miệng mở ra rồi lại khép vào, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lý Tùng Tử não ngắn, còn ở đằng sau nói thêm: “Tôi nói sai gì à? Hiện tại hai người đang ở chung một nhà, không phải gọi là ở chung thì là gì?!”
Mộc Tử Dịch trừng mắt, liếc hắn một cái: “Nói nữa tôi cầm chổi đuổi cậu đi đó!”
Lý Tùng Tử thành thạo làm động tác khéo khóa mồm lại, quay đi không thèm nhìn hai cái con người biệt nữu kia.
Dù sao hắn cũng cố gắng hết sức rồi, mà hai tên ngốc kia cứ ỡm ờ mãi.
Không thèm để ý đến hai tên ngốc này, Lý Tùng Tử xoay đầu, định đi tham quan tiệm bánh bao này một chút. Trước kia Mộc Tử Dịch không nói rõ lí do cậu tiếp nhận tiệm bánh bao này, nên hắn cũng không có đến tiệm này bao giờ. Hiện tại trong quán một đống ánh mắt nhìn qua đây, quán này đông vui thật nha.
Cơ mà…
Hắn kéo Mộc Tử Dịch – người đang nhìn Cố Cảnh nhưng không nói gì, qua rồi hỏi: “Làm ăn khấm khá như thế, sân cũng rộng quá trời, cớ sao lại chỉ sử dụng một gian phòng thế? Đem bàn ghế bày ra ngoài không phải tốt hơn sao? Dù sao trời cũng đâu có mưa. Cơ mà khách của cậu lạ lạ sao á…”
Mộc Tử Dịch cong khóe miệng, đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Hồi nãy cậu tức giận, nóng đầu lên bèn kéo Lý Tùng Tử vào trong tiệm. Không đúng, còn có Chu Minh Điền nữa, cái tên này cũng đi vào theo, chỉ là không nói gì mà thôi.
Trong lòng cậu le lói một dự cảm xấu, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy Chu Điền Minh đang đứng ngu người ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiệm bánh bao, đứng im ru như một cây cột.
Tiêu rồi, cái tên này bị dọa choáng váng rồi! Mộc Tử Dịch nghĩ trong lòng, cậu không đền nổi một vị ảnh đế có giá trị siêu cao này đâu!
Ngay lúc này, ở cửa nổi lên một làn gợn sóng. Một người đầu đội ngọc quan, một người mặc thanh bào, hai người đều không có chân xuất hiện ở cửa. Vừa lúc đó thì lướt ngang qua chỗ Chu Minh Điền rồi xuyên thẳng qua thân thể của y. Mãi đến khi bước lên phiến đá xanh kia thì hai chân của họ mới xuất hiện, lúc này trông giống người hơn nhiều.
Chu Minh Điền lạnh người, thân mềm nhũn như sắp ngất đến nơi. Mộc Tử Dịch nhanh tay đẩy Lý Tùng Tử qua đó, vừa kịp đỡ lấy Chu Minh Điền.
Lý Tùng Tử cẩn thận đỡ Chu Minh Điền, khẩn trương nói: “Anh Chu, anh sao thế? Có phải do đóng phim mệt mỏi quá hay không?”
Chu Minh Điền nhìn tiệm bánh bao, thấy cái “người” mặc trang phục cổ đại kia quay đầu nhìn y, ánh mắt mang theo ý xin lỗi. Y im lặng lắc đầu, như không có việc gì nói với Lý Tùng Tử: “Không sao, cơ mà anh hơi nhức đầu, em đưa anh đến bệnh viện nhé?”
Thế nhưng còn chưa chờ Lý Tùng Tử – trong lòng đang nóng như lửa đốt, đưa y đến bệnh viện, thì người thanh niên mặc thanh bào kia đã quay trở lại, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi cậu nha, vừa rồi tôi không cố ý đâu. Cậu là người sống, thân thể hơi yếu, bị tôi đi xuyên qua như thế, có thể sẽ bị bệnh hai ngày đó.”
“Người sống người chết gì chứ!” Lý Tùng Tử chưa thấy được tình cảnh lúc nãy, cũng không rảnh mà ngẩng đầu lên nhìn người đang nói. Hắn chỉ một lòng chú ý đến Chu Minh Điền, vội vàng nói: “Tử Dịch, mau gọi cấp cứu giúp tôi coi! Người anh Chu lạnh quá…”
Mộc Tử Dịch nhìn lên trời, trợn trắng mắt như sắp chết đến nơi.
Cái giọng nói khi nãy lại nói: “Đây là biểu hiện của việc bị dính quá nhiều âm khí thôi, sáng mai phơi nắng thì sẽ mau khỏi lại.”
Lý Tùng Tử tức muốn hộc máu, ngẩng đầu nhìn về phía người đang quấy rối kia, không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy một người nam nhân mặc đồ cổ trang. Cơ mà, người này mặc đồ cổ trang không đẹp như anh Chu!
Hắn ngu người, nói: “Mấy người… đang mở tiệc hóa trang hả?”
Mộc Tử Dịch im lặng che mặt, ngẫm một hồi thì bịt kín tai mình lại.
Người nam nhân mặc thanh bào nọ cười, rồi nói: “Xin lỗi, tôi không đến Nhân giới thường xuyên, những cái mà cậu nói tôi không biết nhiều cho lắm.”
Lý Tùng Tử chậm tiêu đột nhiên ngộ ra, ngẩng đầu nhìn phía sau người nọ. Chỉ thấy những người trong tiệm, trang phục hiện đại hay cổ đại đều có hết. Thậm chí hắn còn thấy một người nam nhân đeo mắt kính nom rất tinh anh, miệng vết thương trên cổ tay đọng lại một vệt máu. Vệt máu kia tựa như có sinh mệnh vậy, tự do rời khỏi thân thể của người nọ, mạnh tay đánh một người có ý đồ đụng vào đồ của con hắn. Đánh xong, vệt máu lại rụt trở về.
Lý Tùng Tử im lặng một lát, sau đó hét lên như chọc tiết heo: “Quỷ… quỷ kìaaaaaa!!!”
Hắn vừa hét một tiếng, nguyên đám quỷ trong tiệm đều xoay đầu nhìn qua đây. Mấy con quỷ trong đó tuy đa số đều nguyên vẹn, thế nhưng cũng không thiếu mấy con cá biệt có hình tượng không tốt. Ví dụ như trợn trắng mắt, ví dụ như đầu và thân được dùng chỉ may lại…
Lý Tùng Tử hét càng to hơn, thảm hại hơn.
So sánh một chút, Chu Minh Điền – người có tố chất tâm lý cao hơn vài bậc, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Y vốn định nhân lúc Lý Tùng Tử chưa phát hiện thì lừa người này đi, đỡ phải dọa tên nhát gan này sợ vỡ mật. Chỉ tiếc là không kịp…
Y cố chịu đựng âm thanh đinh tai nhức óc bên cạnh, nhìn Mộc Tử Dịch xin giúp đỡ.
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ, đành phải kéo Lý Tùng Tử lên. Kết quả mồm Lý Tùng Tử thì kêu như chọc tiết, nhưng tay vẫn ôm chặt Chu Minh Điền. Chỉ là đổi tư thế từ đỡ thành ôm mà thôi.
Một Tử Dịch đành phải ghé sát vào tai hắn, nói nhỏ: “Nếu muốn tiếp tục ăn chực thì câm mồm đi!”
Lý Tùng Tử đang hét thì đột nhiên im bặt, như một con vịt đực đột nhiên bị bóp cổ vậy.
Một Tử Dịch vừa lòng, nói: “Nào, đỡ anh Chu của cậu rồi đi theo tôi.”
Lý Tùng Tử tủi thân cúi đầu, đỡ Chu Minh Điền đuổi theo Mộc Tử Dịch, suốt cả quãng đường đi không dám ngẩng đầu nhìn bên kia.
Đi ra vài bước, Mộc Tự Dịch mới đột nhiên nhớ tới, người bạn âm sai kia của cậu còn chưa đi mà! Vì thế cậu nhìn xung quanh, mới thấy người bạn kia của cậu đứng trong góc.
Chỉ thấy là ánh mắt Dương Thành dại ra, ngẩn ngơ nhìn Cố Cảnh, bộ dáng lấm lét cực kì. Khi Cố Cảnh nhìn qua hắn, Dương Thành đối mặt với Cổ Cảnh thì lập tức cúi đầu xuống, thái độ vô cùng cung kính.
Mộc Tử Dịch không biết gì, nói to: “Anh Dương ơi, tôi có việc phải làm, không tiễn nhé!”
Lúc này Dương Thành mới ngẩng đầu nhìn về phía cậu, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, phất tay. Sau đó, hắn đi đến cửa lớn, vào thông đạo để về địa phủ.
Mộc Tử Dịch dẫn theo Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền đi, kế bên là Cố Cảnh đi theo, cả đám đi vào trong nhà chính.
Cả đám vừa đi, tiệm bánh bao lập tức ồn ào cả lên.
“Ê mấy người nghe thấy gì chưa? Ông chủ Tiểu Bao và vị đại nhân kia, ở chung đó!”
“Tôi không điếc nhé, nghe hết cả rồi! Nếu không phải khi nãy vị đại nhân kia đang ở đó thì tôi đã hét toáng lên rồi!”
“Thế nên đến tận bây giờ vẫn không ai biết được vị họ Cố kia là ai sao?”
“Cái đó không quan trọng, nếu hắn thành đôi với ông chủ Bao thì về sau chỉ cần kêu bà chủ là được thôi!”
“Hai người họ ở bên nhau rồi à?”
“Ở chung luôn rồi còn gì, làm tròn lên thì không phải ở bên nhau rồi sao!”
“Có lý đó, vậy nếu chiếu theo tập tục của thời chúng ta, có phải ngài Cố nên sửa thành họ Mộc của ông chủ Bao không?”
“Tôi thấy là… chắc là ông chủ Bao sửa thành họ Cố chứ nhỉ?”
“Thật ra hai người họ sửa thành họ của chồng hết cũng được đó…”
(Ý là đổi họ cho nhau á =))))))))))))
Kỳ Liên Sinh và nhân viên trong cửa hàng không những không ngăn đám quỷ thảo luận về ông chủ của bọn họ, ngược lại còn tham gia bàn luận nữa chứ.
Lý Tùng Tử cẩn thận đỡ Chu Minh Điền ngồi lên sofa, bản thân thì ngồi ngay bên cạnh, hít thật sâu.
Một Tử Dịch trợn trắng mắt: “Đã từng gặp vô số ‘người’ ở nghĩa trang, cớ sao chẳng tiến bộ gì hết vậy?!”
“Cậu thử không cẩn thận xông vào ổ quỷ thử xem!” Lý Tùng Tử tức giận, cầm lấy một cái gối ném qua chỗ cậu, tiếc là nửa đường thì bị Cố Cảnh chặn lại.
Mộc Tử Dịch lấy cái gối từ trong tay Cố Cảnh, tiến về phía trước hai bước rồi ném lên người Lý Tùng Tử, rất thong dong mà nói: “Vốn là tôi đang ở trong ổ quỷ mà.”
Lý Tùng Tử: “… Đúng ha, cậu là ông chủ cửa hàng đầy quỷ này mà…”
Hắn chán chường gãi đầu: “Nếu cậu nghiêm túc nói sớm là cậu không chỉ bán bánh bao thịt người, mà còn làm ăn với âm phủ thì đánh chết tôi cũng không đến đây đâu!” Hắn biết bánh bao thịt người là giả, nhưng không bao giờ ngờ được, Mộc Tử Dịch từng giỡn chơi nói là cửa hàng của cậu có làm ăn với quỷ là sự thật.
Mộc Tử Dịch giơ hai tay lên trời, vô tội nói: “Tôi nói rồi mà, chỉ là cậu không tin mà thôi. Nói đi nói lại, bánh bao thịt người tôi nói một cách nghiêm túc như thế mà không hù được cậu, thế mà làm ăn với âm phủ lại có thể hù được cậu à?”
Hoàng thượng của cậu không biết khi nào đã chạy đến chân cậu, cọ cọ ống quần cậu, đòi cậu ôm nhóc mèo mập này. Một tay thì vuốt mèo, vừa nói: “Không có việc thì không đến gõ cửa, nói đi, có chuyện gì?”
Lý Tùng Tử chẹp miệng: “Tôi đây mang theo lòng thành đến đây để chúng mừng hai người. Hai người đó, ở chung luôn rồi còn gì, ở bên nhau đại luôn đi cho rồi! Chỗ của tôi pháo hoa với pháo trúc còn tồn nhiều lắm, chờ khi nào hai người ‘ngủ’ xong, nói với tôi một tiếng, tôi mang chúng đến đây chúc mừng hai người nha.”
Mộc Tử Dịch trừng mắt, thì thấy tay Lý Tùng Tử đang đặt trên đầu gối chỉ về một hướng.
Lòng Mộc Tử Dịch gợn sóng, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ. Chỉ thấy bên trái phía sau của hắn, Cố Cảnh đang cúi đầu, không lộ biểu cảm gì, hai tay nắm thật chặt, chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.
Nhìn lại lỗ tai và cổ của anh thì thấy nó đỏ như máu.
Trong lòng Mộc Tử Dịch mừng như điên, nhìn phản ứng của Cố Cảnh hình như không phải đang tức giận, mà là ngại ngùng và hồi hộp!
Lùi lại một bước, cho dù là tức giận đi nữa cũng là chuyện tốt. Cậu không sợ Cố Cảnh tức giận, mà chỉ sợ anh ta không có phản ứng gì mà thôi, đó mới là vô vọng đó!
Phải biết rằng, trái tim cậu đã rung rinh với Cố Cảnh. Nếu như đối phương không có chút cảm giác nào với cậu, thì cậu sẽ đem ý niệm đang le lói này nhổ bỏ tận gốc ngay.
Cậu đơ mặt quay qua, bắt đầu kẻ xướng người họa cùng với Lý Tử Dịch.
“Ngủ? Ý cậu là hai người chúng tôi lên giường với nhau á hả?” Mộc Tử Dịch giả bộ thắc mắc.
“Chứ còn gì nữa! Cậu không biết sao, hiện giờ xã hội này đàn ông tốt đều cong queo cả. Cậu biết cong không? Là đồng tính á. Có thể là cậu chưa phát hiện ra thôi.”
Tay Mộc Tử Dịch sờ cằm: “Nói như thế, có thể tôi cũng cong à? Cố Cảnh cũng có thể là cong?”
Lý Tùng Tử gật gù liên tục: “Tất nhiên rồi! Với hiểu biết về cậu của tôi, 90% cậu là cong đó. Chỉ là không biết tương lai ai xui xẻo ở cùng với cậu thôi.”
Hắn dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Uầy, tôi nói cậu nghe, tôi biết một người, khi trưởng thành rất đẹp, giàu, mà tính tình cũng rất tốt, quan trọng là lớn gan không sợ quỷ. Tôi không nói ra để chọc hai người đâu, nếu cậu với ngài Cố không phải là một đôi thì tôi giới thiệu anh ta cho cậu làm quen nhé?”
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy cả người lạnh như băng, như rớt xuống vực sâu vậy, lạnh thấu xương. Lý Tùng Tử ngẩng đầu, chuẩn bị nhìn về phía Cố Cảnh, không ngoài ý muốn nhìn thẳng vào hai mắt anh ta. Chỉ thấy đôi mắt kia làm gì còn sự bình tĩnh lạnh nhạt nữa, mà lại rất âm u, còn chứa một tia thù hận.
Trong lòng Lý Tùng Tử cười khổ, hắn đối xử với người anh em này quá trời tốt luôn!
Cố nén cái lạnh trong lòng, mắt hắn giả bộ tỏ ra đáng tiếc, giật nhẹ khóe môi, nói với Mộc Tử Dịch: “Sao hả? Muốn xem hình của anh ta không?”
Mộc Tử Dịch giả bộ đang phân vân, thật ra là đang lén nhìn biểu hiện của Cố Cảnh. Nhưng mà Cố Cảnh lại không cho cậu cơ hội đó, đột nhiên đi về phía phòng cho khách, chỉ để lại một câu: “Tôi mệt rồi, đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Cửa phòng vừa đóng lại, Mộc Tử Dịch nhìn Lý Tùng Tử: “Tôi chưa kịp nhìn biểu hiện của anh ta, cậu nhìn thấy không? Biểu hiện của anh ta như thế nào?”
Lý Tùng Tử sờ cánh tay mình, bùi ngùi nói: “Lúc chúng ta nói đến đoạn ‘ngủ chung’ thì anh ta trông rất hồi hộp và ngại ngùng. Sau khi tôi nói giới thiệu người đàn ông khác cho cậu, anh ta liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi lạnh sun vòi! Chắc chắn là tức giận lắm luôn, hơi nữa còn ghen nữa đó.”
“Thế nên…” Mộc Tử Dịch không nhịn được mà cười, “Anh ta cũng không hoàn toàn không có cảm giác gì với tôi, tôi yên tâm rồi!”
“Yên tâm đi, có lẽ cậu không cần yêu đơn phương nữa đâu, cũng không cần bóp chết cái tình yêu vừa mới nhen nhóm kia.” Lý Tùng Tử nói, “Thế nên hiện giờ cậu đi xem thử tình huống của anh Chu đi. Cậu nhìn đi, tinh thần của anh ta tệ quá.”
Chu Minh Điền uể oải, dựa vào sofa, yếu ớt nở nụ cười với Lý Tùng Tử, “Anh không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Cơ mà Tùng Tử này, em đừng trêu chọc vị họ Cố kia nữa nhé. Em nhớ cho kĩ anh ta là âm sai đó!”
Lý Tùng Tử không để trong lòng, sợ gì chứ, hắn có người bạn gay là Mộc Tử Dịch che chở cơ mà! Hắn nhìn Mộc Tử Dịch, chờ cậu lên tiếng.
Mộc Tử Dịch nói: “Thật ra là cơ thể anh ta vốn đã yếu rồi, gần đây lại liều mạng làm việc. Cơ thể vốn đã không được nghỉ ngơi đầy đủ, lại bị con quỷ kia va chạm một chút, có thể sẽ khó chịu hai ngày. Không sao cả, phơi nắng nhiều một chút là ổn.”
Nhìn Lý Tùng Tử vẫn còn lo lắng, Mộc Tử Dịch đảo mắt, cười rồi nói: “Nếu cậu chưa an tâm về anh ta, thì không bằng cậu truyền chút dương khí cho anh ta đi? Thân thể anh ta mệt mọc quá độ, tại bị âm khí ám vào, nếu cậu không truyền dương khí cho anh ta thì có thể anh ta sẽ bệnh nặng vài hôm đó!”
Từ hai ngày biến thành vài ngày. Từ “không có gì đáng lo” biến thành “có thể bị bệnh nặng”. Chắc là cũng chỉ có Mộc Tử Dịch mới có thể thong dong mà tự vả mặt mình như thế.
Lý Tùng Tử không để ý câu sau chọi câu trước của cậu, mong chờ nói: “Còn có thể làm thế à? Nói mau, làm như thế nào vậy?”
“Dễ lắm,” Mộc Tử Dịch để mèo mập lên bàn trà, nói: “Nhóc mập, làm mẫu cho bọn họ coi đi.
Chớp mắt mèo mập đã hiểu ngay, kêu một tiếng đầy hớn hở, chân vừa chấm đất thì đã nhổm người lên, hai chân trước vỗ một cái: “Chụt~”
Lý Tùng Tử và Chu Minh Điền không hiểu, đồng thanh nói: “Là sao?”
Mộc Tử Dịch ghét bỏ, nói: “Có thể mà cũng không hiểu, ngốc thật! Ý nó là, hai người các anh miệng kề miệng, chụt chụt một lát!”
Lý Tùng Tử and Chu Minh Điền: “!!!”
Mộc Tử Dịch bên mèo mập lên, một người một mèo cùng ngồi trên mặt đất, động tác chống cằm y chang nhau, một bộ đang chờ xem kinh vui.
Chỉ thấy hai người kia im lặng một lát, Lý Tùng Tử cẩn thận nói: “Anh Chu à, ngày mai lịch diễn của anh dày đặc, với trạng thái hiện giờ của anh… Nếu không thì, chúng ta thử một chút nha?”
Chu Minh Điền ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy thì… thử xem sao? Dù sao hai chúng ta đều là đàn ông…” Hôn một chút cũng không mang thai.
Mộc Tử Dịch đang ngồi bên cạnh nói: “Nhớ hôn lâu một chút nha, càng lâu càng hiệu quả đó!”
Đáp lại lời cậu là một cái gối, Lý Tùng Tử nói: “Cậu cút cmn đi!”
“Ok con dê!” Mộc Tử Dịch thức thời ôm nhóc mèo mập về phòng mình, nhường phòng khách cho ai tên ngốc đang giả nai kia. Tùng Tử đã giúp cậu cua chồng, cậu cũng nên giúp đỡ hai người họ chứ!
Cơ mà chưa đến phòng thì chợt nghe Lý Tùng Tử nói: “Tối nay cậu ra đây đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, là về việc nuôi tiểu quỷ.”
Nhóc mèo mập trong lòng Mộc Tử Dịch vừa nghe, thân mèo chớp mắt căng cứng, xù cả lông lên.
Sắc mặt Mộc Tử Dịch hơi trầm xuống, vỗ mông nhóc mèo mập tỏ vẻ an ủi, rồi trở về phòng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
1019 chương
145 chương
61 chương
34 chương