Mộc Tử Dịch đầu rối tung, nhưng phối cùng gương mặt cậu thì lại tạo ra kiểu tóc ngổn ngang nhưng vẫn đem lại mỹ cảm, ngồi trên sofa, đắp chăn ăn cá nhỏ của mình. Lý Tùng Tử ngồi trên sàn nhà ngay sofa, tay thỉnh thoảng vuốt lông cho con mèo mập đang tức giận không thèm để ý ai. Nhóc con đáng thương này bị chủ nó nhẫn tâm vò đến lông cả người đều xõa tung ra, thập phần bi tráng. Không chỉ vậy, chủ nó còn ăn cá nhỏ mà không cho nó ăn! Mèo mập nhỏ cũng có chút giận, ăn không được cá nhỏ của nó liền không nguyện ý lên sofa ngồi, vùi trong ngực Lý Tùng Tử cầu an ủi. Như thể con mèo lúc trước chán ghét hắn, thà cho hắn nắm đuôi chứ không cho ôm không phải là nó vậy. Đối với việc này Lý Tùng Tử rất thích thú, hắn vẫn luôn yêu thích con mèo nhỏ lông xám đen xù hơi mập này của Mộc Tử Dịch. Chỉ tiếc bình thường cùng bạn tốt ít qua lại, mà con mèo nhà cậu đối với người ngoài tính khí rất xấu, không thích cùng người khác thân cận. Chỉ là, hắn vốn dĩ lòng đầy vui mừng muốn cùng nhóc mèo bồi dưỡng tình cảm một chút lại phát hiện nó giận thì giận, nhưng cái đầu tròn xoe kia cứ lén lén lút lút quay lại nhìn chủ nó, nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái..... Mấy lần như vậy, nó phát hiện chủ nó thật sự không muốn để ý nó, mặt nó sưng lên, hơi nhụt chí mà kêu "Meo u~" một tiếng. Trong tiếng kêu này khỏi nói có bao nhiêu ủy khuất, làm cho Lý Tùng Tử cũng đau lòng muốn chết. Vậy mà người chủ nhẫn tâm kia của nó chỉ dùng cặp mắt hoa đào của mình hơi liếc nó một phát, lạnh lùng nói: "Còn dám hay không?" "Meo u~...." Mèo mập nhỏ dùng cặp mắt đen láy ánh sắc kim nhìn chằm chằm chủ nhân của nó, lại dùng sức lắc lắc đầu, hông dám hông dám nữa! Mộc Tử Dịch lúc này biểu tình mới hơi mềm ra, duỗi tay về phía nó. Lý Tùng Tử chỉ cảm thấy lồng ngực mình nhẹ đi, mèo mập nhỏ mà mình tốn công phu cả buổi kia mới cho vuốt lông giờ đã nhào vào trong lòng chủ nó, còn cuồng nhiệt mà lấy đầu cọ vào ngực cậu. Lý Tùng Tử chán nản giật lấy miếng cá còn chưa kịp bỏ vào miệng trên tay Mộc Tử Dịch, ăn mất. Mộc Tử Dịch cũng không để ý hắn, ngược lại thân thủ vuốt vuốt mèo mập nhỏ vừa ủy khuất vừa đang làm nũng trong lồng ngực mình. Chỉ nghe thấy cậu ôn nhu nói: "Như này là ủy khuất sao? Lúc ngươi cố ý làm loạn tóc ta có từng nghĩ qua ta cũng ủy khuất hay không?" "Sáng nay ta tốn hết năm phút sấy ra kiểu đầu này, ngươi nằm thì nằm đi, còn không thành thật nhân lúc ta đối phó quỷ vật, cố ý quào loạn... Bây giờ chẳng qua chỉ làm mặt lạnh với ngươi một chút ngươi liền ủy khuất như thế này, dù gì cũng là một hán tử, chẳng ra dáng gì cả. Tự ngươi nói xem, ra dáng sao?" Mèo mập nhỏ lại ủy khuất đem đầu vùi vào ngực chủ nó, sống chết cũng không chui ra. "Biết thẹn rồi? Vậy sau này còn dám hay không?" Mèo mập nhỏ vẫy vẫy đuôi, ra ý không dám nữa. Mộc Tử Dịch cực kỳ bất mãn mà vỗ nhẹ cái mông béo chắc nịch của nó, nhẹ đến nỗi không phát ra tiếng động nào. "Lại muốn diễn hả! Vừa nghịch còn vừa giả bộ yếu ớt, thật không biết mấy cái thói hư này là học từ đâu..." Lý Tùng Tử ở một bên nhắc: "Còn không phải là cậu sao!" Ngoài chủ của nó thì còn là ai được nữa! Mộc Tử Dịch nghẹn lời, trừng Lý Tùng Tử một cái: "Miếng cá của tôi không đủ để chặn miệng cậu nhỉ?!" "Tôi miệng to, một miếng chặn không nổi." Lý Tùng Tử cây ngay không sợ chết đứng còn đưa tay ra. Mộc Tử Dịch không tình nguyện mà đưa hắn thêm một miếng, sau đó ôm mèo nhà mình đi, vừa hống nó vừa dạy bảo. Thật vất vả mới làm cho mèo mập nhỏ thấu hiểu sai lầm của mình, còn chủ động bán manh làm nũng với Mộc Tử Dịch. Những người khác lúc này mới tiến lại gần, tự giác ngồi thành một vòng dưới đất chỗ ghế sofa. Tư thế ngoan ngoãn, như thể là mấy học sinh đang đối mặt với thầy giáo vậy. "Ngài*, ngài xưng hô như thế nào vậy?" Một vị khách mời nhấc tay hỏi, chính là vị Vu tiểu ca thích gây sự chú ý từ đầu đến giờ, "Tôi luôn thấy gọi thẳng tên ngài thì không lễ phép lắm...." Từ đoạn này khi khách mời nói chuyện với Mộc Tử Dịch đều dùng từ 您 (cách gọi tôn trọng trong tiếng Trung) nhưng mình chỉ để câu đầu còn mấy câu sau vẫn để "cậu" cho thuận nhé. Vị khách mời tương đối lớn tuổi ngồi kế Vu tiểu ca ngắt lời hắn, cười nói: "Nếu không chúng tôi gọi cậu là Dịch lão sư, được không?" Mộc Tử Dịch không để ý nói: "Cứ tùy ý gọi là được." Vì vậy những người đó đều như học sinh đang lên lớp, mỗi câu hỏi một vấn đề, luôn miệng "Dịch lão sư". "Dịch lão sư, cậu đang làm gì? Tôi thấy cậu đối với mấy thứ quỷ vật này rất có kinh nghiệm...." Mộc Tử Dịch vung vung tay: "Việc hồi nãy thật ra không phải là quỷ, cái gọi là quỷ chính là một loại từ trường, lúc trước đã có nhà khoa học chứng thực rồi! Không tin mọi người có thể lên Baidu tìm xem..." "Ặc.. Ha ha, vậy coi như là không có đi. Dịch lão sư, cái dây đỏ kia của cậu là gì, làm sao có thể dễ dàng bắt quỷ như vậy?" Mộc Tử Dịch vuốt mèo: "Dây đã được ngâm máu chó đen, đối phó với mấy loại quỷ ở đẳng cấp này rất tiện dụng." ".....Dịch tiên sinh............." Vu tiểu ca giơ tay, muốn nói cậu không phải vừa mới nói phải tin tưởng khoa học hay sao? Hơn nữa, mang theo cái công cụ như dây ngâm máu chó đi quay chương trình là thế nào?! Mộc Tử Dịch vô tội mà chớp chớp mắt: "Hửm?" Bị đôi mắt ngây thơ vô tội kia nhìn, Vu tiểu ca liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi là muốn nói, con mèo này của cậu cũng rất lợi hại...." "Meo nha~" Mèo mập nhỏ vô cùng có tinh thần mà nhấc đầu lên, tên này ánh mắt hông tồi nha! Mộc Tử Dịch cũng nể tình: "Từ xưa mèo và hổ là cùng một giống loài, mèo nhà tôi cũng là hổ đó!" Mèo mập nhỏ phối hợp đứng lên vỗ vỗ ngực, vô cùng kiêu ngạo. "Ha...ha, vậy Mộc Tử Dịch lão sư, quỷ vật trên lầu kia thật sự cứ để vậy không quản sao? Bọn họ sẽ không đi xuống chứ? Chúng ta, vẫn phải đợi ở đây sao?" "Cứ đợi đi" Mộc Tử Dịch liếc nhìn Lý Tùng Tử đang ăn cá, nói: "Mọi người không phải còn phải quay đến sáng mai sao, trước lúc đó mấy thứ kia không xuống được đâu, yên tâm đi." Chủ đề liên quan đến linh dị thần quái tiếp tục được một lúc lâu, sau cùng vẫn là Lý Tùng Tử ngắt lời mọi người: "Thôi được rồi, vốn dĩ vừa rồi bị kinh hãi một trận, làm gì mà cứ mãi nói về vấn đề này! Không nói cái này nữa, Tử Dịch này, chúng ta cùng nói... chuyện cậu sấy tóc đi." Mộc Tử Dịch mặt không đổi sắc vuốt đầu mèo nhỏ: "Tôi sấy tóc thì như thế nào, tốt xấu gì cũng phải quay tiết mục, nói không chừng bị bạn bè thân quen nhìn thấy. Chuẩn bị hình tượng một chút không phải rất bình thường sao?" "Cũng đúng ha...." Lý Tùng Tử nghĩ nghĩ, trước khi hắn xuất đạo, mỗi lần tới dịp tết trong nhà đều sẽ thúc giục hắn sấy tóc thay đồ cạo râu, miễn bị mất mặt trước họ hàng bạn bè. Vu tiểu ca đối với vấn đề này có chút hưng phấn nói: "Dịch lão sư, cậu định xuất đạo sao? Với điều kiện của cậu, vừa xuất đạo khẳng định sẽ hot..." Mộc Tử Dịch mặt đầy vẻ không hiểu: "Tôi xuất đạo làm cái gì?" "Cậu ta sẽ không xuất đạo đâu." Lý Tùng Tử cười nói, "Tôi trước đây đều xúi cậu ấy mấy lần, lần nào cũng thất bại." Nhưng hắn lại lập tức nói: "Tử Dịch à, biểu hiện của cậu lần này đều bị quay trực tiếp lại rồi, cậu có cảm thấy sẽ có nhiều khán giả có thể nhận ra cậu không, như vầy có ảnh hưởng gì tới cuộc sống cậu không nhỉ?" "Sẽ!" Mộc Tử Dịch như chặt đinh chém sắt, "Cho nên cậu bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi như thế nào đây?" Trên mặt Lý Tùng Tử lộ ra một tia hổ thẹn: "Xin lỗi, nếu không phải tôi không cho cậu giúp tôi... Aiz, gây thêm phiền toái cho cậu rồi..." Nhìn thấy biểu tình hổ thẹn tự trách chân thực trên mặt hắn, Mộc Tử Dịch hơi không tự nhiên mà ôm mèo, nhàn nhạt nói: "Thật ra cũng không có gì là phiền phức. Tôi vừa không phải minh tinh, cũng không phải nhân vật công chúng gì. Mấy khán giả kia chỉ nhớ tôi được một lúc, cũng không nhớ tôi được cả đời. Không chừng qua một hai tháng, lại có gì đó mới mẻ thu hút mọi người, bọn họ liền quên luôn tôi." "Đâu có dễ dàng như vậy được...." Vu tiểu ca nói: "Dịch lão sư, nhan sắc của cậu như thế này, hơn nữa còn thân thủ bất phàm biết bắt quỷ, khán giả sẽ không quên cậu dễ như vậy đâu!" "Vậy cứ để bọn họ từ từ quên đi, tôi ngược lại sắp quay về kế thừa gia nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới e rằng chút thời gian rảnh rỗi dạo phố cũng không có." Mộc Tử Dịch vô tư nói. Lý Tùng Tử mặt đầy vẻ kỳ quái: "Kế thừa gia nghiệp gì, sao chưa từng nghe cậu nhắc qua?" "Tháng trước vừa quyết định." Mộc Tử Dịch không hề lo lắng nói "Nhà tôi có một tiệm bánh bao gia truyền, cha tôi để tôi kế thừa." "Tiệm bánh bao?! " Lý Tùng Tử mặt giật giật, "Không phải chứ, lẽ nào cậu chuẩn bị từ bỏ nghề nghiệp thu nhập cao của cậu, về kế thừa tiệm bánh bao?" Một chủ tiệm bánh bao bắt quỷ.... Bán bánh bao thịt quỷ hả?! "Đừng coi thường tiệm bánh bao nhà tôi, trong tương lai nó có thể là tiệm bánh bao lớn nhất thế giới!" Tiệm bánh bao thông hai giới âm dương, còn không phải quy mô lớn nhất sao! Vu tiểu ca lại giơ tay: "Dịch lão sư, cậu đừng nói nữa, tôi chỉ lo lắng mấy người trên mạng có thể thông qua mấy thông tin cậu nói mà điều tra đến gốc gác của cậu luôn đó." "Sẽ có người vô vị như vậy sao?" Cậu nói, lại còn chuẩn xác quay đầu nhìn về một trong mấy cái máy quay, hơi cong môi, lộ ra một nụ cười có chút xấu xa, nói với các khán giả trên web trực tiếp: "Mấy người ngay cả tên tôi còn không biết, làm thế nào tra ra tôi?" Lý Tùng Tử trợn mắt há mồm: "Cậu cậu cậu đây là đang khiêu khích khán giả sao?!" Mộc Tử Dịch hơi nghiêng đầu, mèo trong ngực cậu cũng đồng dạng nghiêng nghiêng đầu nhỏ của nó. Một người một mèo giống nhau y đúc, trên mặt đầy ý cười. "Coi như là khiêu khích đi, tôi ngược lại không tin mấy người có thể tra ra được gì." Mộc Tử Dịch không hề sợ hãi, tên của cậu, hộ tịch, các loại tài khoản, trừ họ hàng bạn bè ra thì không ai biết hết. Thân hữu sẽ không bán đứng cậu, còn những người bạn học chung kia.... Từ hồi sơ trung do gương mặt này có hơi gây phiền toái, cậu luôn phải ngụy trang một chút, mãi đến lúc ra ngoài xã hội mới để lại diện mạo ban đầu. Mà trước lúc cậu tốt nghiệp đại học đều theo họ mẹ, tốt nghiệp xong mới đổi lại họ hiện tại. Chỉ sợ mấy bạn học đó cũng không cách nào nhờ vào số chỗ ngồi lúc đi học mà lên mạng search được đi! Nói chung, Mộc Tử Dịch chính là ỷ vào việc mình chưa từng công khai thông tin, mà cũng không tin cư dân mạng sẽ kiên trì với mình, do đó mới không kiêng dè như vậy. Nhưng mà đại khái là cậu không biết, cậu ngay lập tức liền bị tát vào mặt đến mức kêu ba ba thành tiếng luôn. Vu tiểu ca do dự nhấc tay lên, khẽ nói: "Dịch lão sư, tôi nhớ lúc trước xem bình luận, có thấy mấy người gọi cậu là "chủ phòng".........." Khuôn mặt dương dương tự đắc mang theo nụ cười tà khí của Mộc Tử Dịch liền cứng lại. Tác giả có lời muốn nói:  No zuo no die chủ phòng đại đại: Ai, ai tiết lộ? Đứng lên cho lão tử, tự giác chút! Nhóc mập: Meo~ [Mắt to vô tội long lanh nước + ngồi ngoan ngoãn + nghiêng đầu.JPG]