Tiệc Báo Thù
Chương 46
Người ấy từng tiếp xúc với một số sát thủ chuyên nghiệp, bề ngoài bọn họ có thể là một người vui tính khiến ai gặp cũng muốn cười, có thể là một DJ say sưa hết mình tại một vũ trường, có thể là một người lịch làm có học, nhưng bao phủ quanh họ là một thứ sát khí lành lạnh mà người bình thường không hề cảm thấy, chỉ những tay nhà nghề sành sỏi như người ấy mới nhận ra được.
Cũng vì người ấy là một trong số họ. Giống như chó, rất nhạy cảm với mùi của đồng loại.
Cho nên người ấy tin chắc vào cảm giác, vào phán đoán của mình.
Na Lan đã thay đổi, sát khí lành lạnh đã buông xuống quanh cô.
Gã tùy tùng, rất không đúng lúc, lại cắt ngang dòng suy nghĩ của người ấy, “Vừa nãy Ô Lạp gọi điện đến, nói rằng đã nắm được bản chép tay Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi. Kế sách của chủ nhân thực cao siêu. Tôi nghĩ, cả trăm năm nữa nhà họ Đới cũng không ngờ rằng bản chính của họ đã bị ‘dùng ly miêu đánh tráo thái tử’… Phải công nhận, bản giả mà làm giống hệt, không sai một ly…”
“Điều quan trọng là thông tin đó đã được kiểm chứng chưa?” Người ấy ngán ngẩm ngắt lời gã tùy tùng đang hí hửng một cách không cần thiết.
“Ô Lạp đã kiểm chứng rồi ạ.” Tùy tùng lập tức lễ phép trả lời, vì nhận ra mình hơi bốc đồng. Ô Lạp là biệt hiệu của một thuộc hạ thân tín của gã. “Bản chép tay Mãn Giang Hồng bút tích của Nhạc Phi quả đúng là một phần trong kho báu của Bá Nhan. Đêm 17 tháng Chín, đám Na Lan tìm kho báu ở hồ Chiêu Dương. Ngày 21 tháng Chín, Mãn Giang Hồng được loan tin ở chợ đen, đến ngày 24 tháng Chín thì ngã giá. Những thông tin này đã bị gỡ khỏi trang mạng chợ đen, nhưng nếu thâm nhập vào hệ thống của họ thì vẫn có thể lần ra dấu vết. Còn ai mua ai bán thì chịu, không tra được. Nhất là bên bán, phải vượt qua mấy lần tường mới vào được trang quảng cáo, không cách nào truy hỏi đến tận cùng, trừ phi huy động cao thủ hàng đầu. Ba năm trước, nghe nói Mãn Giang Hồng về tay Đới Hướng Dương, chủ nhân liền liên hệ ngay với kho báu của Bá Nhan, phải công nhận khứu giác chủ nhân nhạy bén hết chỗ nói!”
Người ấy thầm thở dài, nói chán nói chê rốt cuộc vẫn chẳng đâu vào đâu, bèn hất hàm hỏi, “Có chứng cứ gì gắn liền với kho báu Bá Nhan không?”
“Tôi vừa nói rồi mà: muốn truy xem ai đã tung mẩu quảng cáo đó ra, thì phải nhờ cao thủ hàng đầu. Tôi biết tầm quan trọng của kho báu Bá Nhan nên đã tìm cao thủ lên mạng truy lùng dấu vết của bên bán, cuối cùng truy về Giang Kinh, một nhà nghỉ dành cho bọn thanh niên đi du lịch ba lô bên bờ hồ Chiêu Dương.”
Người ấy không thể không thừa nhận đây là một chứng cứ có sức nặng chứng tỏ Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi xuất phát từ kho báu Bá Nhan dưới đáy hồ Chiêu Dương.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
88 chương
63 chương
14 chương
807 chương
41 chương