Tịch Mịch

Chương 7 : Phụ một tấm lòng

Khang Hy nói: “Vậy chuyện này giao cho khanh đi! Đừng để Dung Nhược chịu thiệt.” Phúc Toàn chỉ đáp: “Xin Hoàng thượng yên tâm!” Hòang đế gật gật đầu, xoay mặt ra hiệu, thái giám Kính Sự phòng liền hô to: “Khởi giá!” Tảng sáng, đại thần phụ trách việc bao vây dẫn đội phó và binh lính chịu trách nhiệm dồn phủ, binh lính tinh nhuệ của Bát Kỳ, Hố Thương doanh và các xạ thủ tài giỏi của các doanh, đứng vây quanh hai mươi vạn dặm phía sau vòng vây. Sau đó dồn thú hoang từ xa đã đến gần, đến vùng trung tâm của bãi săn thì vây lại. Ngoài bãi săn, bắt đầu từ chỗ đặt vòng vây, các binh sĩ Hố Thương doanh và xạ thủ các bộ đã phục sẵn. Lại thêm một tầng nữa chuyên bắn những con thú chạy từ trong vòng vây ra, còn những con thú đã bị vây bên trong thì không thể bắn. Hoàng đế cưỡi ngựa từ ngự doanh tới, được vây quanh bởi chư vị đại thần, thị vệ cùng xạ thủ tùy tùng và binh lính Hố Thương doanh, bước đi trên con đường chính giữa đến giữa đội quân. Nghìn vạn ngựa bao bọc chung quanh, cờ lớn màu vàng từ từ tiến về phía trước. Cận thần thị vệ hộ tống theo lệnh đều mặc áo ngoài vạt ngắn màu vàng. Dưới ánh mặt trời, màu vàng óng ả sáng chói cả một vùng. Đến trước bữa săn tầm nữa dặm thì ngự giá dừng lại. Từ lúc Nạp Lan đến kiểm tra xong vòng vây tiến đến nghênh đón thì luôn đi cạnh ngự giá. Theo hình vòng vây, Khang Hy thấy hai cánh quân cờ trằng, đỏ bao vây hai bên trái, phải vòng vây gần hai, ba dặm, y ra lệnh: “Mở phía tây!” Ngự tiền thị vệ có nhiệm vụ truyền chỉ hô to: “Hoàng thượng có chỉ, mở phía tây!” Lại thêm một tiếng ngựa phi qua, chỉ nghe thấy tiếng này nối tiếp tiếng kia: “Có chỉ, mở phía tây…” Xa xa truyền tới những câu y hệt, nghe những tiếng vọng. Ý chỉ này của Hoàng đế là thánh ân đặc biệt cho phép mở ra một hướng của vòng vây. Nếu như thú hoang chạy thoát ra từ hướng đó thì binh lính bên ngoài cũng không được phép bắn. Trong vòng vây, sói hoang, lợn rừng chạy toán loạn, trốn chui trốn lủi. Khang Hy cầm ngự cung có nước sơn đỏ sẫm, quấn chỉ vàng lên, tay kia cầm một mũi tên. Dây cung phát ra một tiếng “tạch”, mũi tên bắn ra trúng ngay một con sói xám đang tháo chạy. khiến nó chết ngay tại chỗ. Binh sĩ ba quân reo hò ầm ĩ: “Vạn tế!” Tiếng hô vang dội như sấm. Lúc này, cuộc săn mới bắt đầu, tên bay ngợp trời, lớp lớp đan xen dày đặt như mưa rào. Khang Hy thì vẫn ghìm ngựa tại chỗ, xem các vương công đại thần cùng các xạ thủ đuổi theo thú hoang. Đây là biến tướng của một cuộc thi bắn cung nên từ vương công đại thần. Từ bảy, tám tuổi thì Phúc Toàn đã theo Hoàng đế Thuận Trị xuất cung đi săn. Hắn thành thạo bắn cung, cưỡi ngựa, tất nhiên thì trên bãi săn như cá gặp nước. Hắn vừa thúc con tuấn mã Đại Uyên vừa hô “chạy, chạy”. Không lâu sau, tên thị vệ theo sau hắn đã chất đầy những con thú lên yên ngựa. Lúc này Phúc Toàn mới quay lại, chỉ nhíu mày, nói: Phiền phức! Giữ lại tai thôi!” Thị vệ “vâng” một tiếng cắt tai của mấy con thú kia đế đếm số lượng thú săn được sau khi cuộc đi săn kết thúc. Nạp Lan là ngự tiền thị vệ, ghìm ngựa đi sau để ngự giá, lá cờ lớn màu vàng bên cạnh phần phật đón gió. Trong bãi săn, người hò ngựa hí, người phất cờ hò reo, ngựa phi qua phi lại. Tay hắn cầm roi ngựa, vì ngự tiền thị vệ không được đeo đao kiếm nên ở hông hắn chỉ được buộc một túi đựng mũi tên. Trong túi có khoảng mấy chục chiếc có gắn lông trắng ở đuôi. Khang Hy nói: “Dung Nhược, khanh cũng lên đi!” Nạp Lan lập tức khom mình hành lễ trên ngựa. “Vi thần tuân chỉ!” Hắn thúc ngựa vào trong vòng vây, xuyên qua đội xạ thủ và đội kỵ mã, rút tên rồi giương cung bắn liên tục ba phát, mũi tên nào cũng trúng đích. Khang Hy quan sát từ xa cũng không thể không khen một tiếng. “Hay!” Các thị vệ cũng không ngừng hô “hay, hay”, tiếng hô hào vang dội. Nạp Lan ghìm ngựa quay lại, nhảy xuống ngựa rồi hành lễ, dâng lên ngự tiền con thú mình vừa săn được rồi lui lại về sau ngự giá. Sau một ngày săn bắn, lúc này ánh hoàng hôn đã trải xuống bốn bể. Narp Lan hộ tống ngự giá về đại doanh. Nạp Lan hộ tống ngự giá về đại doanh. Phúc Toàn thúc ngựa đến bên trái ngực hắn, cười rồi nói nhỏ: “Dung Nhược, lần này Hoàng thượng làm thật đó, đã sai ta ban cung nữ kia cho ngươi.” Bàn tay nắm dây cương của Dung Nhược hơi run rẩy, tâm tư rối loạn đến mức không khống chế nổi. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, trên gương mặt không thể hiện cảm xúc. May mà Phúc Toàn không để ý, vẫn cười, nói: “Hoàng thượng đã đích thân ra mặt, ta đây cũng phải làm tốt việc mai mối này.” Dung Nhược đáp: “Thánh ân mênh mông, nô tài thẹn không dám nhận. Vương gia lại vất vả vì Dung Nhược như vậy, Dung Nhược thật sự không dám!” Phúc Toàn nói: “Chẳng qua ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi! Hoàng thượng có nói không được để ngươi chịu thiệt, tất nhiên ta sẽ không khách sáo.” Hắn ngừng một lát nói tiếp: “Ta đã sai người đi điều tra rõ ràng, cung nữ thổi tiêu kia là con gái của lĩnh thị vệ nội đại thần Pha Nhĩ Bổn, tuy gia cảnh không tốt lắm nhưng dung mạo và tính nết đều rất tốt. Hơn nữa, còn là do Hoàng thượng ban thưởng, lệnh tôn đại nhân chắc hắn vừa ý.” Còn chưa nói hết đã thấy chiếc roi ngựa bằng da trăn tết tua rua đỏ trong tay Nạp Lan rơi xuống đất. Nạp Lan lấy lại tinh thần, thúc ngựa quay lại, nhanh chóng khom người nhặt chiếc roi lên. Phúc Toàn cười, nói: “Bằng tuổi này rồi mà còn nghe đến việc thành thân còn bối rối thế sao?” Nạp Lan chỉ đáp: “Vương gia nói đùa rồi! Long ân này của Hoàng thượng hạ thấp cung nữ của hậu cung, triều ta vốn chưa từng có tiền lệ. Dung Nhược quả thật không dám, xin Vương gia ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp giùm nô tài.” Phúc Toàn thấy hắn tuy ban đầu có ý từ chối nhưng dến lúc này, giọng điệu đã trở nên kiên quyết. Hắn thân thiết với Nạp Lan nên mới toàn tâm toàn ý tính thay. Trước đó vì nghe những lời thông báo của Lý Đức Toàn nên mới biết Lâm Lang là người không thể lấy được. Ngay sau đó hắn dò hỏi được con gái của nội đại thần Pha Nhĩ Bổn đang ở trong cung. Pha Nhĩ Bổn là cháu gái ruột của Phí Anh Nhạc, kế thừa công tước nhất đẳng, tuy ở trong triều không có nhiều quyền thế nhưng tước vị hiển hách. Không ngờ hắn một lòng lo liệu, Nạp Lan kiên quyết từ chối. Phúc Toàn đang định nói thì thấy Nạp Lan nhìn chăm chú từ phía rạng núi xa, dưới ánh tà dương, sắc vàng kim chiếu lên mặt hắn. Tướng mạo hắn vốn rất thanh tú, ánh mắt, lông mày lại hiện lên vẻ lạnh nhạt. Phúc Toàn không kìm được hỏi: “Dung Nhược, sao ta luôn thấy ngươi sống không vui vẻ gì?” Nạp Lan kinh ngạc, lấy lại tinh thần rồi cười, hỏi: “Vì sao vương gia lại nói như vậy?” Phúc Toàn thở dài: “Haizz, chắc hẳn là ngươi nhớ đến phu nhân, ngươi là người nặng tình nên ngay cả Hoàng thượng cũng thấy tiếc cho ngươi.” Rồi hắn chuyển chủ đề. “Tối nay tìm việc gì vui vui thôi, ta đi xin Hoàng thượng chúng ta thi cưỡi ngựa, thế nào?” Quả nhiên Dung Nhược cười vui vẻ. “Vương gia thua vẫn chưa phục sao?” Phúc Toàn gập chiếc roi mây lại, cười ha ha: “Ai bảo ta thua chứ? Chỉ là ta không thắng thôi. Lần trước không tính, lần này chúng ta thi tiếp.” Dung Nhược giơ tay che ánh sáng, nhìn lá cờ lớn màu vàng được vây quan bởi những tán lá lọng phía xa: “Chúng ta đã bị bỏ lại xa đến vậy.” Phúc Toàn nói: “Vừa hay lần này nên thi một chút. Chúng ta bắt đầu từ đây, ai đuổi đến ngự giá trước coi như người đó thắng.” Phúc Toàn nói xong không đợi Dung Nhược đáp, hai đùi đã thúc mạnh, khẽ hô một tiếng. Con tuấn mã Đại Uyên liền phi như bay. Dung Nhược vung roi thúc ngựa đuổi theo. Thị vệ của Phúc Toàn cùng tùy tùng ầm ĩ hò hét rồi lao theo sát cạnh. Tiếng vó ngựa dồn dập, tạo thành một con rồng xám trên cong đường nhỏ. Hoàng đế trở lại ngự doanh, thay y phục, và giữ Phúc Toàn ở lại cùng dùng bữa. Vì đang đi săn mọi việc đều được giản lược, xưa nay Hoàng đế cũng không quá coi trọng việc ăn uống cho nên chỉ có bốn cái nồi và mười sáu món ăn lớn nhỏ. Bữa cơm của thiên tử tất nhiên là sơn hào hải vị nhưng y lại chỉ chọn món rau tươi xào ăn với cơm, Phúc Toàn cười bảo: “Tuy Hoàng thượng làm thế này là rất coi trọng thần nhưng thật lòng mà nói, mỗi lần nhận được ân điển như thế này, khi về thần đều phải ăn bù điểm tâm.” Xưa nay Hoàng đế vốn thích nghe những lời nói thẳng thắn, không kiên nể gì của hắn, liển bật cười: “Ngự Thiện phòng luôn lấy sự an toàn đặt lên hàng đầu, chẳng có gì ngon cả. Ở đây không thể so với trong cung, nếu không Trẫm truyền đồ ăn ở bếp, ngon hơn những thứ này.” Y lại thử một miếng thịt rong biển rồi nói: “Món này lại khá ngon, thưởng cho Dung Nhược.” Lập tức có thái giám lĩnh chỉ rời đi, sau đó cũng không sang lấy đồ ăn trên bàn. Toàn bộ đồ ăn đều đã được chuẩn bị một phần giống hệt. Nghe Hoàng đế nói thưởng, thái giám liền cầm chiếc hộp đựng phần thức ăn kia đi. Phúc Toàn nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần có một yêu cầu quá đáng, mong Hoàng thượng giúp đỡ.” Hắn bỗng nhiên trịnh trọng bẩm tấu như vậy, Hoàng đế không thể không chú ý, “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Chuyện gì?” Phúc Toàn đáp: “Hôm nay thần thi cưỡi ngựa lại thua, đã hẹn Dung Nhược thi lại. Vì vậy thần muốn xin Hoàng thượng đứng ra chủ trì cho thần.” Hoàng đế quả nhiên vui vẻ. “Các khanh thật biết tìm thú vui… Trẫm không muốn chủ trì cho khanh, ba chúng ta cùng thi.” Phúc Toàn chau mày khổ sở. “Thần không dám, lỡ như truyền đến tai Thái hoàng thái hậu, nói thần xúi giục Hoàng thượng phi ngựa trong đếm tối giữa đồng không mông quạnh. Thần muốn là người thắng.” Hoàng đế đặt đôi đũa xuống: “Khanh nói vòng vo như thế, lẽ nào không muốn xúi giục trẫm sao? Khanh không thắng nỗi Dung Nhược, từ đầu đã muốn trẫm ra mặt, giờ lại còn lạc mềm buộc chặt, giấu đầu hở đuôi.” Phúc Toàn cười hì hì. “Hoàng thượng anh minh, vi thần không giám!” Hoàng đế thấy hắn thừa nhận liền cười cho qua, nói với Lý Đức Toàn đang đứng đằng sau: “bảo bọn họ dọn dẹp con đường phía bắc, chuẩn bị đuốc thông.” Phúc Toàn nghe Hoàng đế sai bảo như vậy, biết việc đã thành công, trong lòng liền vui mừng. Khi Phúc Toàn cùng Khang Hy phi ngựa đến đồng cỏ rộng lớn ở phía bắc của ngự doanh, ngự tiền thị vệ đã phóng hỏa tứ phía. Hai hàng đuốc thông hai bên như hai con rồng uốn lượn. Tiếng đuốc cháy thi thoảng phát ra tiếng lách tách. Nạp Lan Dung Nhược thấy Khang Hy cởi áo choáng, tiện tay ném về phía sau cho Lý Đức Toàn, bên trong là chiếc áo vạt ngắn màu vàng. Hoàng đế hỏi: “Thắng thua trong mấy ván?” Phúc Toàn đáp: “Hoàng thượng hưng phấn như vậy, thần to gan xin tiếp người!” Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi nói. “Vậy ba vòng đi, ba người chúng ta cùng thi.” Y cầm cái roi ngựa tết màu vàng, chỉ về phía trước. “Đến bờ sông rồi quay trở về đây, vậy tính là một vòng.” Ba người ghìm cương ngựa, lệnh cho thị vệ ra hiệu rồi cùng lúc phóng phi ngựa đi. Ngựa của Hoàng đếu là do tổng đốc Thiển Cam – Dương Nhạc Bân tiến cống, là con ngựa hiếm nổi tiếng. Nó phi nhanh như gió, chẳng bao lâu đã bỏ xa hai người còn lại. Nạp Lan Dung Nhược phóng ngựa đuổi theo, tiếng gió vù vù bên tai. Những chiếc đuốc mà đám thị vệ đang cầm bên tai giống hệt sao băng, trôi qua vùn vụt trước mắt. Hoàng đế phi ngựa đến bờ sông, thấy hai người kia đã bị bỏ xa ở phía sau, y không muốn thế phi nhanh của ngựa chậm lại nên phi xuyên qua hàng đuốc của thị vệ, vòng một vòng men theo bờ sông nhằm quay đầu ngựa. Trời tối đen như mực, con ngựa bỗng mất đà rồi suýt ngã nhào về phía trước. Vẫn may con ngựa này được huấn luyện kĩ càng, nó phản ánh rất nhanh, nhảy chồm lên. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Hoàng đế rất giỏi, lúc này nắm chặt dây cương, nhưng không biết vì sao mà con ngựa lại hí vang một hồi, đá và nhảy loạn lên. Đám thị vệ ngẩn người, vội vàng chạy tới, cô kéo ngựa. Vốn dĩ con ngựa đã bị dọa cho sợ hãi, đuốc thông vừa tiến lại gần khiến tình hình tệ hơn. Hoàng đế thấy tình hình bất thường liền cố gắng khống chế ngựa, miệng quát lớn: “Lui hết ra!” Phúc Toàn và Nạp Lan đuổi tới nơi, trơ mắt nhìn con ngựa kia nhảy chồm lên như bị điên, Hất mạnh Hoàng đế từ trên lưng ngựa xuống. Phúc Toàn sợ hãi, mặt mũi trắng bệch. Nạp Lan đã xuống ngựa, xông lên phía trước. Đám thị vệ đã đỡ Hoàng đế ngồi dậy. Phúc Toàn hỏi liên mồm: “Sao rồi? Sao rồi?”