Thái giám theo hầu hạ tiến vào sau Hoàng đế. Ngoài những người hầu hạ thân cận thì những người khác đều lui ra ngoài điện. Lương Cửu Công nhìn thấy Lâm Lang liền nói với nàng: "Hôm nay Vạn Tuế Gia uống rượu, đi mang trà giải rượu đến." Lâm Lang đáp vâng, một lát sau trở lại, Hoàng đế đang thay y phục, nhìn thấy không phải là loại trà thường ngày, mà là một chén trà nhỏ hồng phấn có vẽ hoa văn trúc màu trắng, đựng đầy trà Phong Lộ. Trà Phong Lộ được làm từ nước lá phong. Đầu tiên lấy lá phong non, hãm trong nồi đất, chưng lấy hơi nước đọng phía trên đầy một chén, thành trà Phong Lộ. Hoàng đế liếc nàng một cái rồi hỏi: "Sao hôm nay lại dâng chén này lên?" Lâm Lang hoảng hốt đáp: "Nô tì chỉ nghĩ rót trà giải rượu vào chén nhỏ này thì đẹp mắt, nhất thời sơ sẩy, quên mất kiêng kị, xin Vạn Tuế Gia trách phạt." Chén trà này vốn có một đôi, chiếc còn lại là chiếc mà nàng đã đánh vỡ lần trước, theo quy củ, chiếc chén thừa lại không được phép dùng nữa. Hoàng đế nhớ lại lần đổ trà nọ, nàng cũng hoảng sợ y như thế này. Bây giờ nàng đang cầm khay trà, do lại phạm lỗi nên ánh mắt chỉ có hoảng sợ cùng khổ sở, tay áo xanh khẽ run, viết bỏng hình lưỡi liềm cũ trên cổ tay trắng mịn càng hiện rõ dưới ánh đèn. Hoàng đế cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bảo: "Trà này phải ba bốn chén mới có hiệu quả. Đi đổi trà Cam Hoà đến." Lâm Lang vâng mệnh, lui ra ngoài noãn các. Hoàng đế cảm thấy hơi hơi say nên gọi Lương Cửu Công: "Đem một chiếc khăn nhúng nước ấm đến đây." Lương Cửu Công vẫn chưa kịp lui xuống thì chợt nghe một tiếng xoảng, thái giám theo sau khẽ hô một tiếng, Hoàng đế hỏi: "Chuyện gì thế?" Tiểu thái giám ở bên ngoài đáp: "Bẩm Vạn Tuế Gia, không biết Lâm Lang bị làm sao mà tự dưng ngất đi, ngã xuống nền đất." Hoàng đế đứng dậy đi ra, Lương Cửu Công lập tức chạy lên vén mành cửa. Bên ngoài, thái giám cung nữ đang vây tròn chung quanh. Phương Cảnh đang đỡ vai Lâm Lang, gọi khẽ tên nàng. Sắc mặt nàng trắng nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã mất hết tri giác. Hoàng đế ra lệnh: "Đừng xúm lại nữa, mau tản ra để Lâm Lang hít thở." Mọi người vốn đã loạn cả lên, nay lại nghe Hoàng đế sai bảo, ai ai cũng vội lùi ra vài bước. Hoàng đế nói với Phương Cảnh: "Cởi hai khuy trên cổ áo Lâm Lang ra." Hoàng đế vốn tinh thông y thuật, lúc này hắn duỗi tay bắt mạch cho Lâm Lang, xong xuôi mới sai Lương Cửu Công: "Mang chật bột phương tây mà vị giáo sĩ kia mới cống lên đây." Lương Cửu Công sai người đi lấy. Đó là một chiếc bình thuỷ tinh màu xanh ngọc nho nhỏ xinh xắn, Hoàng đế mở cái nắp bằng ngọc ra rồi đưa đến trước mũi nàng lắc lắc. Tất cả mọi người trong điện đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, bốn bề yên tĩnh hẳn, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông gió trước hiên điện, đinh đa đinh đang. Chuông gió phát ra âm thanh lộn xộn. Có trận gió thổi qua, dường như đem đến hương thơm của hoa quế phảng phất. Lâu nay vẫn dùng nến thắp sáng thư phòng, còn bên ngoài thì có đặt chiếc lồng đèn sáng rực. Ánh sáng mãnh liệt toả ra từ chiếc đèn đó làm lu mờ cả vẻ đẹp của vầng trăng trên cao. Nạp Lan ngồi lặng lẽ trước án thư hoa lệ. Đại a hoàn Ký Nhi dâng trà lên, cười cười hỏi hắn: "Hôm nay thiếu gia có đại hỷ, việc vui như vậy ắt sẽ làm bài thơ, nô tì giúp thiếu gia mài mực nhé?" 18 thỏi mực tàu tặng bởi tuần phủ An Huy, đựng đầy trong một chiếc hộp màu vàng. Mười ngón tay thon thả nhón lấy một thỏi mực, nhẹ nhàng nhấc lên, rồi lại đi lấy nghiên mực. Là mực mới lại được mài không đúng cách nên phát ra tiếng ma sát sàn sạt vào nghiên mực. Ánh mắt hắn nhìn mải miết vào nghiên mực kia, chẳng nói một lời. Bản thân như biến thành thỏi mực, từng tấc từng phân bị mài mòn. Mực nước đen nhánh dần lan ra khắp nghiên. Cuối cùng hắn cũng cầm bút lên, cổ tay khẽ run rẩy, từng giọt mực đen lấp lánh rơi xuống nền giấy trắng, đen trắng khác biệt là sự thật không thể thay đổi. Hắn giơ tay cất chiếc bút lên giá xong chợt nắm tờ giấy kia lên. Sau vài tiếng xoạt xoạt, tờ giấy đã bị xé thành vô số mảnh nhỏ. Kỳ Nhi sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ thấy vị thiếu gia kia từ từ thả xuống, từng mảnh rơi liên tiếp xuống nền đất. Hắn lại chậm rãi trải một tờ giấy khác ra, vung cây bút viết lên đôi câu. Kỳ Nhi mới vào phủ chưa lâu, nàng vốn là a hoàn theo hầu hạ Nạp Lan phu nhân. Vì nàng có biết sơ sơ vài chữ nên Nạp Lan phu nhân mới đặc biệt sai nàng đến hầu hạ mài mực cho Dung Nhược. Lúc này chỉ dám nín thở chờ đợi. Nạp Lan viết xong liền quăng luôn chiếc bút. Kỳ Nhi nhìn lên trên mặt giấy, thấy là một đoạn "Đông phong tề trứ lực": Điện cấp lưu quang, thiên sinh bạc mệnh, hữu lệ như triều. Miễn vi hoan hước, đáo để tổng vô liêu. Dục phổ tần niên li hận, ngôn dĩ tẫn, hận vị tằng tiêu. Bằng thùy bả, nhất thiên sầu tự, án xuất quỳnh tiêu. Vãng sự thủy điều điều, song tiền nguyệt, kỉ phiên không chiếu hồn tiêu. Cựu hoan tân mộng, nhạn xỉ tiểu hồng kiều. Tối thị thiêu đăng thì hậu, nghi xuân kế, tửu noãn bồ đào. Thê lương sát, ngũ chi thanh ngọc, phong vũ phiêu phiêu. (Bài thơ này có thể nói là tác giả viết bằng máu và nước mắt, sự đau khổ trong tình yêu này khiến người ta đau đớn vô cùng. Ba câu mở đầu biểu thị chỉ sự thương đau lạnh lẽo. Dù cố giải sầu bằng cách nào vẫn cảm thấy chán nản. Nỗi hận xa cách ngày càng lớn, không cách nào hoá giải được. Ba câu cuối đoạn một tả cảnh. Có tiếng tiêu thê lương bi ai khiến cả một ngày ảm đạm. Đoạn tiếp theo nói về những niềm vui trước đây, là hồi ức quá khứ, là cảnh trong mộng của tác giả mơ về ngày xưa cũ, càng biểu đạt ý đau thương thấu xương. Đồng thời cũng là tiền đề cho câu cuối "kết cuộc thê lương hiện tại". Nàng không biết rất nhiều chữ, mấy chữ nàng biết hiện lên lộn xộn trước mắt: Bạc mệnh........ lệ rơi......... nỗi u sầu........ chuyện đã qua...... ánh trăng trước cửa sổ.........thê lương lạnh lẽo........... Tâm trạng đầy bất an khiếp sợ, nàng luôn nghĩ thiếu gia tôn quý như vậy, hôm nay còn được vinh dự lớn như thế... Phủ Nội Vụ truyền ý chỉ tới, Hoàng đế đã truyền lệnh tứ hôn. Cả phủ trên dưới ai ai cũng mừng rỡ, đón tết Trung thu, giăng đèn kết hoa, mở tiệc rượu lớn cùng thân thích. Đến lão gia thường ngày vốn nghiêm nghị thận trọng cũng cười vui vẻ, gật gù vuốt râu nói: "Thánh ân mênh mông, đúng là thánh ân mênh mông." Nàng chẳng dám nói bừa, chỉ hỏi: "Thiếu gia, có viết nữa không?" Nạp Lan đáp hờ hững: "Không viết nữa, ngươi bảo bọn họ thắp đèn đi, ta đi về phòng ngủ." A hoàn cầm đèn lồng đi trước soi đường, lúc đó ánh trăng sáng vằng vặc. Trong đình cây cối tươi tốt, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ mồn một. Hắn vốn dĩ muốn bảo a hoàn thổi tắt đèn đi để ngắm cảnh trăng sáng giữa trời đất, thế nhưng hắn chán nản đến mức chẳng buồn mở miệng. Đi qua cổng tròn, bất chợt ngẩng đầu thấy mái vòm bao phủ bởi cành trúc sum xuê xanh biêng biếc, gió thổi vào khiến nó phát ra tiếng xào xạc liên tục như mưa rào. Mơ hồ nghe thấy tiếng sáo trúc trong viện, du dương trầm bổng. A hoàn nói: "Là tam lão gia mở tiệc mời các tướng công uống rượu trong thư phòng, nghe nói bây giờ đang cùng làm thơ nữa." Hắn yên lặng ngửa mặt nhìn, trời cao trăng sáng, mặt trăng trong suốt như gương, chiếu xuống người hắn tạo thành một bóng người cô đơn lẻ loi, thê lương vô cùng.Lâm Lang đã ốm hơn chục ngày vẫn chưa hết sốt. Theo lệ, cung nữ bị bệnh chỉ có thể tới phòng phát thuốc lấy thuốc về uống, đơn thuốc được kê cho đó, uống mãi cũng chẳng khá hơn. Hoạ Châu đi làm việc rồi, còn mỗi mình nàng ngủ mê man ở trong phòng, trở mình hết bên này đến bên kia. Cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người mất hồn. Gió thổi vào cửa sổ, cánh cửa phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Như trở lại lúc nàng còn bé nhỏ, vẫn còn ở nhà. Nhũ mẫu bế nàng lên tràng kỉ chơi, mẫu thân đang ngồi ở một đầu tràng kỉ may vá thêu thùa, bất chợt nhìn nàng rồi cười ấm áp mà gọi nhũ danh* của nàng: "Lâm Lang, sao lại chọc tay vào giấy dán cửa sổ nữa rồi?" *Nhũ danh: tên đặt khi mới sinh, tên huý Giấy dán là giấy làm từ bông vải, vừa dày vừa kín, dán lên cửa sổ kín bưng chẳng lọt vào chút gió nào. Đầu ngón tay nàng chọc chọc vào có cảm giác êm êm mềm mại, vì vậy nàng mới thích sờ sờ như thế, mới không để ý đã chọc thủng mất, ánh mắt đen láy nhìn qua lỗ nhỏ ra ngoài... Ngày hôm đó nàng cứ nhìn mãi ra ngoài từ chỗ rách đó... Cả nhà hỗn loạn như một nồi cháo, cũng chẳng ai để ý đến nàng. Trong viện đều là binh sĩ cầm gươm cầm thương, cứ ba năm bước lại có một người. Nàng mở to mắt nhìn gia gia (ông nội) và phụ thân bị gông rồi xô đi. Nàng đang định há mồm kêu lên thì nhũ mẫu chợt bịt miệng nàng từ đằng sau, bế nàng xuống tràng kỉ. Nhũ mẫu cứ ôm nàng đi mãi tới một gian phòng phía sau, mẫu thân nhìn thấy nàng, từ phía xa đã vươn tay ra ôm lấy, nước mắt không ngừng rơi xuống tóc nàng... Những bông tuyết rơi xuống vừa nhanh vừa dày......... chiếc kiệu lắc lư lảo đảo........ Nàng buồn ngủ quá, chẳng mở mắt nổi, cứ thầm nghĩ sao mà xa thế, mãi vẫn chưa tới......... Cuối cùng thì kiệu cũng dừng lại, nàng nhớ rõ lời của phụ thân, không được làm sai bất kì một việc nhỏ nào khiến người ta cười nhạo. Vừa nhìn thấy ngoại tổ mẫu (bà ngoại) tóc bạc hết cả thì đã được bà ôm vào lòng, xúc động rơi lệ: "Thật đáng thương cho đứa nhỏ..." Mấy vị bá mẫu đứng bên đều đang lau nước mắt, khó khăn lắm mới khuyên được ngoại tổ mẫu ngừng rơi lệ. Ngoại tổ mẫu lại liên tục hỏi: "Đông Lang đâu rồi? Gọi nó tới gặp muội muội đi." Đông Lang......... Đông Lang........ Bởi vì sinh vào mùa đông nên mới đặt nhũ danh như vậy....... Ngày gặp hắn lần đầu tiên đó trời có tuyết rơi, tuyết rơi ào ào vào mái ngói. Hắn dẫn theo gã sai vặt tiến vào, cầm theo một bó tiễn, mặt mũi sáng sủa thanh tú, mỉm cười rồi hành lễ: "Thỉnh an Lão thái thái. Ngoài trời tuyết đang rơi ạ." Ngoài trời tuyết có đang rơi không?........ Đông Lang.......... Đông Lang......... Thoáng chốc đã gần mười năm trôi qua............ Hình ảnh thơ ấu gần phai mờ, tâm tư tình cảm vẫn chưa kịp nói... Đông Lang.......... Đông Lang......... Tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống dày đặc như áo bông bị xé. Sự đau đớn ở cổ họng lan hẳn xuống ngực, cơ hồ như có người cầm cây kéo cắt hẳn một đường từ miệng đến trái tim vậy, tạo nên một nỗi đau đứt ruột đứt gan. "Đại ca ca có đại hỷ, tiếc là hôm đó muội không thể gặp chị dâu rồi." Ngậm cười nói ra câu này, khoé miệng nàng run run, cố gắng không rơi những giọt nước mắt nóng hổi kia xuống, nàng nhẫn nhịn đến mức trong lòng cuộn lên một nỗi đau. Sắc mặt hắn nàng chẳng dám nhìn, câu nói lạnh lẽo của a hoàn trong phòng đại thái thái vẫn văng vẳng bên tai: "Nó thì Cách Cách cái nỗi gì, là đứa mồ côi con tội thần, gia sản bị sung công thì có!"... Bị đày vào Tân Giả Khố... Tội thần vĩnh viễn không ngóc đầu lên được... Đầu bút thấm mực đỏ chu sa, màu sắc đẹp đẽ như ráng chiều hoàng hôn. Ngòi bút chầm chậm phác lên một nét mác, cổ tay áo của hắn thêu rồng vàng, màu vàng tôn quý của cửu long chí tôn... Thiên tử cầm bút sẽ dùng mực đỏ chu sa... Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay nàng, một nét ngang lại một nét sổ... Huyền Diệp... Cái tên này vô cùng tôn quý, trong thiên hạ không ai dám gọi thẳng. Lúc viết cũng không dám viết đủ nét... Đông Lang... Đông Lang... Trong lòng như nước sôi lửa bỏng, tâm tư quay cuồng, cực kì khó tả... Từng bát từng bát thuốc, đen đặc, thật là đắng... Uống vào trong miệng thấy đắng tới tận chỗ sâu nhất trong tim... Tiếng Hoạ Châu gọi nàng: "Lâm Lang... Dậy ăn cháo nào..." Nàng mở mắt ra trong mơ hồ, sắc trời đã tối, trong phòng đã thắp đèn. Gắng gượng ngồi dậy, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi. Hoạ Châu vươn tay sờ trán nàng: "Hôm nay có vẻ khá hơn chút rồi." Nàng cảm thấy cả người lâng lâng, dường như trời đất đang đảo lộn quay cuồng, nàng cố gắng tựa vào chiếc gối. Hoạ Châu vội vàng đến bên chiếc giường khác, cuộn chăn lại, đem đến đặt sau lưng nàng rồi nói: "Cảm lạnh trọn cả ngày rồi. Sao muội lại ốm đến thế này cơ chứ?" Lâm Lang chậm chạp mở miệng hỏi: "Chuẩn bị chuyển muội ra ngoài rồi?" "Lương Am Đạt không mở miệng, ai dám xen miệng vào? Muội đừng nghĩ ngợi lung tung, dưỡng bệnh cho tốt đi." Lâm Lang cầm lấy bát cháo. Sau khi bị ốm nàng rất yếu, tay cầm bát cứ run run không ngừng. Hoạ Châu vội cầm lấy: "Tỷ đút cho muội." Nàng gượng cười: "Ở đâu có kiểu tiểu thư như vậy." Hoạ Châu cười nói: "Xem ra cũng đã khoẻ hơn nhiều rồi, còn cãi lại được tỷ cơ mà." Cuối cùng vẫn là Hoạ Châu cầm bát, Lâm Lang tự mình cầm thìa xúc cháo ăn. Ăn được nửa bát cháo thì lại ra một trận mồ hôi nữa, cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Nàng nằm xuống rồi hỏi: "Hôm nay là ngày mấy rồi?" "Mùng bảy, ngày kia là tết Trùng Cửu." (Mùng 9 tháng 9 là Tết Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.) Lâm Lang "ừ" một tiếng, bất giác thì thào: "Vừa mới qua tết Trung Thu liền đến tết Trùng Cửu..." "Mấy ngày nay trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt là đến mùa đông thôi." Nói xong lại giúp Lâm Lang nhét bốn góc chăn: "Hôm nay Vân Sơ xuất cung, tỷ đi tiễn tỷ ấy. Tỷ ấy nghe nói muội bị ốm, vừa thương vừa lo, nhưng chỉ tiếc là không thể đến thăm muội được, còn bảo tỷ đem vật này cho muội." Lâm Lang nhìn lên, hoá ra là một chiếc trâm ngọc cài tóc, chính là chiếc mà Vân Sơ vẫn dùng hằng ngày. Nàng hiểu tấm lòng của tỷ tỷ, trong lòng không khỏi chua xót. Hoạ Châu nói: "Muội đừng buồn, nhất định sẽ có ngày gặp được nhau, tỷ ấy lại còn gả vào nhà muội nữa." Lâm Lang nằm ở đó, gối đầu lên chiếc gối mới được làm từ những chiếc lá cúc, chỉ cần hơi cựa hoặc miết nhẹ là sẽ nghe thấy tiếng xoạt xoạt nho nhỏ. Khắp giường khắp gối đều là hương hoa cúc thanh khiết, khiến nàng nhớ lại khu vườn ngày xưa. Khi đó đang là thời điểm ngắm hoa cúc. Lão thái thái thích hoa cúc, năm nào cũng mở tiệc ngắm cúc đến mấy ngày... Nàng lấy lại tinh thần: "Hoa cúc chắc là sắp nở rồi, mấy ngày nay cứ mưa suốt, chỉ sợ không tốt đối với hoa thôi." Hoạ Châu cười bảo: "Thân thể xương cốt của muội, muội tự dưỡng cho tốt đi, còn lòng dạ nào mà lo cho mấy bông hoa cây cỏ ngoài kia." Gần tết Trùng cửu, cả thành đều ẩn mình trong màn mưa gió lất phất. Vừa vào tháng chín đã đổ liên tiếp mấy trận mưa lớn, hôm nay mưa cứ rả rích mãi, như hàng ngàn sợi bạc li ti lách tách, đan lại với nhau thành một mành che bằng nước, bao phủ lên vạn vật dưới đất. Cung điện cung Càn Thanh cũng ẩn hiện mơ hồ dưới làn mưa, toát ra sự nghiêm nghị. Hoàng đế bãi triều trở về, thay y phục. Lương Cửu Công nhớ ra một chuyện liền bẩm báo: "Xin Vạn Tuế Gia quyết định, Lâm Lang ốm đã lâu không khỏi, sẽ làm theo quy định chuyển nàng ra ngoài?" Hoạ Châu đang quỳ trên mặt đất cài khuy, nghe thấy câu này không khỏi ngước mắt liếc trộm sắc mặt Hoàng đế. Hoàng đế chỉ nói: "Việc nhỏ nhặt đó cũng phải hỏi sao?" Giữa lúc nói chuyện, Hoạ Châu run run mở khuy cài chiếc áo gấm giúp Hoàng đế mặc vào. Hoàng đế xỏ tay, vô thức quay mặt sang một bên, đập vào mắt là hoa văn tứ hợp như ý được thêu trên vai áo. Lương Cửu Công thấy Hoàng đế thần người ra một lúc, không rõ vì sao. Hoàng đế từ từ dang tay còn lại để hạ nhân choàng áo vào, hỏi Lương Cửu Công: "Việc trà nước còn có ai nữa?" Lương Cửu Công đáp: "Ngoài Lâm Lang thì việc hầu hạ trà nước chỉ còn có Phương Cảnh... Năm sau Phương Cảnh sẽ xuất cung." "Đã như vậy, nếu như bây giờ chọn người khác sẽ càng phiền hà, khó có thể chu toàn cẩn thận." Ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng, Lương Cửu Công đáp một tiếng "vâng" rồi cũng không đề cập đến nữa. Mưa liên tiếp mấy ngày, thời tiết vẫn chưa có nắng, đều là một mảng mờ mịt âm u. Mùa này ban ngày sẽ ngắn hơn thông thường. Chiều hôm nay Hoàng đế chỉ chợp mắt có một lúc liền bất chợt tỉnh giấc. Vì trời mát, chăn gấm mới thay lại quá nóng nên cả người đây mồ hôi, hắn gọi: "Người đâu!" Lương Cửu Công đang trực vội đáp lời, vén nửa chiếc mành mỏng màu vàng lên, hỏi: "Vạn Tuế Gia cần gì ạ?" Hoàng đế nói: "Bảo bọn họ pha trà dâng lên." Lương Cửu Công lập tức đi về hướng cửa, vỗ tay một cái nho nhỏ. Mành cửa vén lên, theo đó là một dáng người thướt tha mảnh khảnh đang dâng trà lên. Đã gần một tháng Hoàng đế không gặp nàng rồi. Hiện tại thấy sắc mặt nàng trắng xanh, tiều tuỵ hốc hác. Vẻ yếu ớt càng đậm nét hơn sau trận ốm. Lâu rồi nàng không hầu hạ ngự tiền, Hoàng đế đang dựa người vào chiếc gối, nàng liền quỳ xuống nói nhỏ: "Mời Vạn Tuế Gia dùng trà." Hoàng đế một bên cầm lấy tách trà, một bên nói với Lương Cửu Công: "Ngươi ra ngoài xem mưa đã ngớt chút nào chưa?" Lương Cửu Công vâng lời lui xuống. Hoàng đế nhấp một ngụm trà rồi lại đặt xuống tràng kỉ. Trên đó có đặt một chiếc đồng hồ báo thức tinh xảo xinh xắn của phương Tây. Nàng nghe thấy tiếng tích ta tích tắc phát ra đều đều từ chiếc đồng hồ. Trong điện lại yên tĩnh, dường như nghe thấy tiếng mưa rào rào bên ngoài. Cuối cùng vẫn là Hoàng đế mở miệng: "Khỏi ốm rồi?" Nàng đáp nhỏ: "Tạ Vạn Tuế Gia quan tâm, nô tì đã khoẻ nhiều rồi." Hoàng đế thấy nàng vẫn đang quỳ liền nói: "Đứng lên đi." Nàng tạ ơn rồi đứng dậy. Trên người nàng mặc bộ áo lụa Giang Nam màu tím, chỗ eo lưng nho nhỏ khiến người ta cảm thấy một bàn tay cũng thừa sức ôm trọn, mảnh khảnh yếu ớt như hoa trong gió thu, gặp gió sẽ ngả nghiêng. Hoàng đế không nói gì nữa, nàng cũng đứng lặng im. Lương Cửu Công đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại. Nàng thấy Hoàng đế định ngồi dậy liền vội quỳ xuống giúp người đi giày. Mới vừa khỏi bệnh lại đột ngột đứng lên, chân vẫn chưa kịp đứng vững thì mắt đã hoa lên, nàng ngã về phía trước. May mà Hoàng đế nhanh tay đỡ nàng, nàng mới tránh được một cái đập đầu mạnh vào mép tràng kỉ. Lâm Lang không kịp lùi lại, nhào hẳn người vào lòng Hoàng đế, mặt đỏ tai hồng, lí nhí nói: "Nô tì thất lễ." Hoàng đế chỉ thấy trong lòng mình mềm mại ấm áp, không nhịn được mà ôm nàng chặt hơn. Tim nàng cứ đập thình thịch thình thịch, nàng không dám giãy dụa mà chỉ cúi thấp đầu nữa. Sau một lúc lâu mới nghe tiếng Hoàng đế nói nhỏ: "Nàng cố ý." Nàng hoảng hốt, lúng túng đáp: "Nô tì không dám." Trong lúc vội vàng, nàng ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng lên. Hoàng đế chậm rãi buông lỏng tay ra, nhìn chăm chú vào nàng một lúc rồi bảo: "Được rồi, coi như nàng không cố ý." Lâm Lang cắn cắn môi, vốn dĩ sắc mặt nàng đã trắng bệch, trên môi cũng chẳng còn mấy tia hồng nữa. Nàng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy: "Nô tì biết mình sai rồi." Hoàng đế không nhịn được cười một cái, lại nghe thấy Lương Cửu Công ho nhẹ ở bên ngoài liền cầm chén trà lên, từ từ nhấp một ngụm. Tháng mười có một trận tuyết. Tuy tuyết rơi nhẹ nhưng trên ngói đã được bao phủ bởi một tầng tuyết trắng. Nền đá dưới đất cũng dần bị tuyết che hết, thành màu xam xám đẹp đẽ. Trong noãn các đã mở lò sưởi lên, Lâm Lang đi từ ngoài vào thấy một luồng khí nóng phả tới. Mùi hương Long Tiên hướng thẳng vào người nàng, cả phòng tràn ngập hơi ấm. Hoàng đế chỉ mặc một chiếc áo gấm xanh đơn giản thường ngày, đang ngồi ở trước ngự án xem tấu sớ. Nàng không dám quấy rầy, lặng lẽ đặt tách trà xuống rồi lùi một bước sang bên. Hoàng đế không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: "Bên ngoài tuyết rơi có nhiều không?" Nàng đáp: "Bẩm Vạn Tuế Gia, tuyết chỉ rơi nhẹ thôi." Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi bảo: "Vào đông rồi, trong cung ngày càng khó chịu. Tuy cung điện Nam Uyển nhỏ nhưng còn ấm áp hơn ở đây, cũng tự do tự tại hơn cung này." Lâm Lang nghe hắn nói như vậy cũng chẳng biết tiếp lời thế nào. Hoàng đế buông bút, dường như có chút đăm chiêu: "Đợi qua đợt bận rộn này rồi đi Nam Uyển." Lâm Lang nghe tiếng gió bắc ngoài cửa sổ rít gào, bông tuyết rơi xuống mái ngói lưu ly, phát ra tiếng ào ào.