Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 17
Tiểu Vũ đi rồi, Mộ Dung Nghi mới thực sự cảm thấy nỗi cô đơn ùa đến. Ngay đến cả Tạ học sĩ cũng nhận ra rằng một Mộ Dung Nghi an phận như thế làm cho người cảm thấy không quen. Lúc trước dạy học cho hai vị hoàng tử này toàn phải lo sợ rằng mở cửa ra lỡ như có cái thùng gỗ hay nghiên mực này nọ rơi xuống thì sao, ngồi ghế cũng phải ấn tới ấn lui coi thử lỡ ngồi lên thì nó có bị gãy hay không. Nhưng hiện tại, cho dù người có ngồi rung đùi đắc ý giảng bài cả buổi sáng, Mộ Dung Nghi cũng chỉ đờ ra ngơ ngẩn mà lăng lăng nhìn bàn học, đứa trẻ có biết bao nhiêu là hoạt bát giờ đây bỗng trở nên lặng lẽ như thế, Tạ học sĩ cũng không khỏi cảm thấy nặng lòng theo.
“Cửu điện hạ,” Tạ học sĩ vẫn là lấy sách huơ huơ trước mặt Mộ Dung Nghi, thấy nó chẳng có phản ứng gì, chỉ bất đắc dĩ buông một tiếng thở dài, vỗ vỗ nó, “Cửu điện hạ——”
“Hả? Tạ lão sư?” Mộ Dung Nghi ngơ ngác nhìn Tạ học sĩ, “Muốn đánh tay con à?”
Tạ lão sư lắc đầu, nói: “Tâm trí Cửu điện hạ không còn ở đây, lão cho dù có nói nhiều tới cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Nên lão quyết định cho ngài nghỉ ba ngày, điện hạ ngài có thể trở về nghỉ ngơi.”
“Hả? Ờm.” Mộ Dung Nghi đứng dậy tiến về phía trước một bước, ngay lập tức va phải bàn học, Tạ học sĩ nhắm mắt cũng biết là đau, nhưng tên nhóc con Mộ Dung Nghi này lại như không có gì mà lách qua rồi đi tiếp.
Tiểu Lam tử không xa không gần theo sát sau người nó, mãi cho đến khi Mộ Dung Nghi đi nhầm đường mới mở miệng nhắc nhở, đáng tiếc tiểu chủ tử của hắn từ lâu đã như người mất hồn rồi.
Cung điện ở trước mặt này có gì đó hơi quạnh vắng, không giống như Ngọc Vinh điện hay Lạc Hà điện luôn có cung nhân đứng hầu ở cửa điện, giữa những khe nứt trên tường là vài nhánh rễ cỏ dại đón gió chập chờn, cảm giác rất đỗi cô liêu. Tuy biết rõ nơi đây không phải là Lãnh Cung, thế nhưng nỗi thê tịch lại tự nhiên mà lan ra.
“Khúc nghê thường ngày cũ
Như bức tranh vần vũ sắc đen.
Hồng trần ô tục giấy thư sẵn bày
Dành hôm nay ai muốn một bước lên mây.
Lặng một hồi, chợt nghe tân hoan cười nói
Tình ta, từ khi nào rơi vào mộng ảo miên man…”
Mộ Dung Nghi tiến bước, chậm rãi đẩy cửa ra, ‘kéttttttttt’ một tiếng, nó nhắm mắt lại, cứ tưởng bụi bặm sẽ ùa vào mặt, nhưng không ai ngờ tới trong viện lại có mùi cỏ thơm ngan ngát, vài tảng đá nằm rải rác nằm trong viện, những bông hoa nhỏ nằm trong khe đá, thoả mình khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Ngược lại, dọc theo nơi hành lang gấp khúc là nơi thân ảnh đơn bạc của một người con gái cất lên tiếng hát mang chứa vô vàn nỗi niềm tang thương.
Nghe có người đẩy cửa vào, nàng không khỏi quay đầu, nhìn Mộ Dung Nghi đứng giật mình trong đình, nhanh chóng tinh tế đoán ra là ai, nàng lập tức đứng dậy cười dịu dàng: “Thì ra là Cửu đệ đại giá quang lâm, Bích Nhi, nhanh dâng trà lên nào——”
“Cửu đệ? Người là tỉ tỉ của ta sao?” Mộ Dung Nghi nhìn người con gái mi đen như hoạ đôi mắt tựa ánh trăng, nhưng nếu nàng là công chúa, thế nào mà một chút ấn tượng về nàng cũng không có?
“Cửu đệ chê cười rồi. Như Thần là con gái do Phùng tài nhân với Đệ Hạ sinh ra, vì thân là nữ nhi, nên bình thường không có cơ hội được dự yến tiệc như Cửu đệ, hơn nữa Tiên Mẫu (*) đã sớm qua đời, Như Thần đương nhiên chẳng thể nào được phụ hoàng xem trọng.” Tuy biết rằng cuộc sống của hoàng nữ trong cung không được ân sủng chẳng khác là bao với phi tần không được ân sủng, không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, nhưng sự cô đơn trong lòng thì có thể hiểu được.
“Thì ra là Như Thần tỉ tỉ,” Mộ Dung Nghi nhẹ nhàng hành lễ, “Không biết đệ có thể ngồi ở chỗ tỉ tỉ một lát được không?”
“Đương nhiên là được, Cửu đệ, xin mời.” Như Thần mời Mộ Dung Nghi vào điện, dâng nước trà.
Mộ Dung Nghi nhìn quanh bốn phía, trong điện bố trí giản đơn mà trang nhã. Tuy rằng Uẩn Phi trước giờ không được phụ hoàng sủng hạnh, nhưng ít ra sinh được một vị hoàng tử, coi như cũng khá được tôn trọng, so với Uẩn Phi, cuộc sống của Như Thần bình thường hơn rất nhiều.
“Sang thu rồi, tỉ tỉ nên chuẩn bị thêm ít chăn nữa.”
“Cảm ơn Cửu đệ đã quan tâm, dạo này hình như Cửu đệ có chút không vui? Nghe nói Cửu đệ thân thiết với Thập đệ, giờ bởi vì Thập đệ bị phái ra tận biên quan Thục Châu nên mới cảm thấy muộn phiền sao?” Như Thần suy cho cùng cũng là một người con gái, tâm tư tinh tế, lại hoà nhã như nước, rất nhanh đã mở ra trái tim đang ưu sầu của Mộ Dung Nghi.
“Đúng vậy, như vậy có khác nào đi lưu đày đâu? Tiểu Vũ mới có mười bốn tuổi thôi, lỡ như đệ ấy không thích nghi được với cuộc sống trong quân đội thì sao.” Mộ Dung Nghi cúi đầu, ngay lập tức nhớ đến gương mặt của Tiểu Vũ.
“Thật hiếm có ai lại có tình cảm chân thành như Cửu đệ, nhưng, nếu như có được sự tin tưởng của đệ, đối với Thập đệ có lợi hơn.”
“Vì sao?” Mộ Dung Nghi ngẩng đầu lên.
“Cửu đệ nghĩ xem, ông ngoại của Thái Tử là Thừa Tướng đương triều, bất kể là làm sai cái gì, Phụ Hoàng nể mặt Thừa Tướng sẽ không trách phạt Thái Tử. Tam ca tay cầm binh quyền, Tứ ca thân là Ngự Sử, cậu của Ngũ ca là Binh Bộ Thượng Thư,…. Sau khi Trừng Phi nương nương chọc giận Hoàng Thượng, có thể nói rằng Thập đệ không hề có gia thế ở trong cung, nếu vẫn còn đứng ở nơi thị phi này, không chừng bị vị nương nương hay vị hoàng tử nào chướng mắt, lại phải cắn răng chịu khổ mà không có ai để nâng đỡ. Nhưng nếu ra biên quan thì lại có thể tạo nên một sự khác biệt lớn, sau này không sợ bị người khác xem thường.”
“Đúng vậy!” Mộ Dung Nghi đã thông suốt, “Kì thực ở đây cũng chẳng vui thích gì.”
“Nhưng thật ra, Cửu đệ phải cẩn thận một chút.” Giọng nói ấm dịu của Như Thần lần thứ hai vang lên.
“Ta? Vì sao? Ta hình như đâu có đắc tội với ai?” Mộ Dung Nghi ngẩn người, “Được rồi, ta thừa nhận ta rất ghét tên điên Mộ Dung Phi Dật, tên điên kia cũng không có ưa gì ta.”
“Ý tỉ tỉ nói là, Cửu đệ ngươi trong những vị hoàng tử cũng không có gia thế gì cả. May mắn Uẩn Phi nương nương trời sinh không màng danh lợi, nhưng cũng không nói được, trong cung không gây thù hằn, giữa chúng huynh đệ thì ngươi cũng không có vẻ gì nổi bật, nhưng dù thế nào đi chăng nữa vẫn là một hoàng tử, nên mọi việc vẫn nên cẩn thận một chút, đừng nên bộc lộ tài năng.”
“….Tiểu Vũ trước khi đi cũng nói với ta như thế, đệ ấy nói ta muốn chơi cứ chơi, không cần đọc nhiều sách, không cần làm một hoàng tử tốt….”
“Xem ra Thập đệ là một người thông minh, Cửu đệ càng không cần lo cho đệ ấy nhiều.”
Hai người lập tức nhìn nhau cười.
(*) Tiên Mẫu: Người mẹ đã khuất.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
145 chương
9 chương
34 chương
112 chương