Tịch Chiếu Huề Phương Điện
Chương 14
“Cửu ca, sao huynh phải cứu hắn?” Tiểu Vũ hỏi.
“Gặp chuyện bất bình không phải nên rút đao tương trợ à?” Mộ Dung Nghi mơ hồ giải thích.
“Tiểu Cửu, trên đời này có nhiều chuyện bất bình như thế, chuyện nào ngươi cũng đều rút đao ra tương trợ được hay sao? Mỗi người đều có số mệnh riêng, chẳng bằng tất thảy cứ tuỳ duyên đi.” Đinh Hiên xoa đầu Mộ Dung Nghi, ý vị sâu xa.
“Tứ ca, hắn gặp được đệ, là duyên.” Mộ Dung Nghi nhướng mắt cười, “Ánh mắt của thiếu niên kia trong suốt, không vẩn đục, sau này nếu được học cao, nhất định sẽ là một vị quan thanh chính liêm minh thật tốt.”
Đinh Hiên cười tỏ vẻ đã hiểu.
Nhóm ba người trở lại cung thì trời đã tảng sáng. Đinh Hiên mỉm cười nhìn hai huynh đệ vừa ngáp vừa bò lên giường, vừa ngã xuống thì đã vào mộng gặp Chu Công ngay (*)
Chạng vạng, hai huynh đệ tinh thần bắt đầu hăng hái mà lăn qua lăn lại. Hai người vừa đào hố, chuẩn bị làm món “Gà ăn mày” (*) vừa nói về những chuyện lộn xộn trong cung gần đây.
“Cửu ca, huynh đã chuẩn bị cái gì chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Ơ? Huynh không nhớ à, ngày mốt là sinh nhật của Lục ca rồi, ai cũng đều phải chuẩn bị lễ vật cho đàng hoàng cả.”
“Hả? Sinh nhật của tên điên đó sao?”
“Điên? Vì sao huynh lại nói Lục ca là người điên?”
“Hắn…” Hắn đem Cửu ca của ngươi ném lên giường, vung đại vào mặt Cửu ca của ngươi mấy cái tát, còn đem lưỡi vói vào miệng cho Cửu ca của ngươi uống nước bọt của hắn, chẳng lẽ muốn Cửu ca nói như vậy với ngươi hay sao? “Tên đó tính khí thất thường, không phải điên thì là gì?”
“A? Cửu ca ——” Tiểu Vũ cười gian, “Không biết là ai đã ngẩn tò te nhìn Lục ca đắm đuối rồi gọi người ta là ‘mĩ nhân’ nhỉ——”
“Hồi đó ta còn trẻ người non dạ, bây giờ sẽ không có chuyện rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi trêu chọc tên điên đó đâu!” Mộ Dung Nghi tức giận nói.
Đáng tiếc, đêm đó nó lại hớt hải chạy vào tẩm cung của mẫu thân nói “Mẫu phi —— Mẫu phi ——”
“Chuyện gì?” Uẩn Phi nương nương đang thêu thùa, nghe tiếng gọi của con trai thì không khỏi nhíu mày, ngước mắt lên nhìn tên quỷ nhỏ láu táu này.
“Ầy… Ngày mốt sinh nhật Lục ca. Chúng ta có chuẩn bị cái gì chưa ạ?”
“Đương nhiên là rồi,” Uẩn Phi liếc nhìn con trai, từ một bên của chiếc tủ gỗ lim lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương, nhẹ mở, ở trong là một mảnh ngọc hình bán nguyệt thanh nhuận, trong suốt.
“Cái này… Hình như rất quý, chẳng phải là của phụ hoàng ban cho sao?”
“Đọc thêm chút sách để mở mang kiến thức đi,” Uẩn Phi thở dài, “ Những gì phụ hoàng ngươi ban tặng thì không được đem tặng lại cho kẻ khác, khối ngọc bội này là do dượng con trong lúc buôn bán, từ Sa Mạc Mông Cổ mà có được một khối ngọc thạch, rồi mới mài thành mảnh ngọc này.”
“A—— Vậy thì nó chắc cũng không phải loại xoàng ha?” Mộ Dung Nghi ha hả bật cười vui vẻ, “Tên điên kia sẽ không còn cười nhạo con là nhà quê nữa rồi.”
Ngày tổ chức tiệc chúc thọ, đủ các loại quà tặng của quan lại chất đống tại Lạc Hà điện, châu ngọc bảo khí rực rỡ muôn màu, chính giữa đặt một chiếc lư hương bạc do chính Hoàng Đế ngự ban, rất có phong vị, đậm chất thanh nhã.
Mộ Dung Phi Dật ngồi đường hoàng tại tiền điện, bốn phía thị thiếp vờn quanh, một tiểu đồng khẽ nằm bò lên đầu gối hắn, mặc cho ngón tay Mộ Dung Phi Dật trượt qua cổ, đường và rất hoàng chui vào trong cổ áo, mân mê trước ngực cậu, lửng thững nhàn nhã dạo chơi như trong vườn nhà mình.
Mộ Dung Nghi chưa từng gặp qua tình thế nào đến chừng này, vừa đi đến, đã thấy tiểu đồng kia vẻ mặt nũng nịu, bên tai là tiếng rên rỉ tinh tế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Từ trước đã nghe nói Mẫu Phi của Mộ Dung Phi Dật chết bởi âm mưu của tiền Hoàng Hậu, phụ hoàng vì thế đối với hắn có vài phần áy náy, nên đối với vị Lục hoàng tử phóng đãng này luôn nhắm mắt làm ngơ.
“Cửu đệ bái kiến Lục ca, chúc Lục ca vạn thọ an khang.” Vừa dứt lời, Mộ Dung Nghi chỉ cảm thấy tim đập loạn một trận, vì Lục ca ở phía trước từ đầu đến cuối vẫn chưa từng lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt suy tư nhìn đăm đắm vào gương mặt say rượu ửng hồng của Mộ Dung Nghi.
“Ơ, Cửu điện hạ cũng mang lễ vật đến này.” Một vị nữ tử trẻ trung lắc lắc chiếc eo thon đi đến trước mặt Mộ Dung Nghi, dùng một tay nâng đón lấy chiếc hộp gỗ đàn hương nó ôm trong ngực, sau đó về lại bên người Mộ Dung Phi Dật, ngả ngớn để hộp gỗ trong lòng hắn.
Hắn tuỳ tiện vừa mở vừa nhìn, mọi người đều trêu chọc: “Cái gì vầy nè, một mảnh ngọc bội tầm thường thôi ư?”
Mộ Dung Phi Dật khẽ buông lơi bàn tay, chiếc hộp rơi bộp trên bàn đá, mảnh ngọc bên trong văng ra, lăn vài vòng, hai ngón tay Mộ Dung Phi Dật cầm lấy sợi tua rua của ngọc bội lắc lư, mở miệng trêu tức: “Cái này chẳng phải là ngọc bội Tây Vực lung linh trong truyền thuyết hay sao? Không phải nói tặng cho Cửu phu nhân của Trương đại nhân à?”
Mộ Dung Nghi kinh ngạc mà ngẩn đầu nhìn, làm sao Lục ca biết những điều mình nói hôm trước ở Tụ Tiên Các?
“Hay là để tặng cho vị cô nương nào nhỉ? Để ta đoán thử xem, là Đào Hồng hay là Liễu Yên, không đúng, ngọc bội kia chắc phải là tặng cho vị Lộng Ngọc hoa nương hả?”
Mộ Dung Nghi cảm thấy máu mình sùng sục sôi lên. Mộ Dung Phi Dật buông ngón trỏ, mảnh ngọc liền rơi xuống đất, cơ thiếp bên cạnh giả vờ nhặt lên giúp, nhưng nào ngờ lại dẫm lên nó.
Mộ Dung Nghi cắn môi, đè nén cảm giác kích động đang thét gào bằng cảm giác đau đớn khi cắn vào hai bên má, thấp giọng nói: “Cửu đệ xin cáo từ.” Liền bỏ lại đằng sau những tiếng cười đùa mà vội bước ra khỏi Lạc Hà điện.
Sau một hồi đã về đến viện tử của mình, Mộ Dung Nghi liền phẫn nộ ngồi xuống đào đất, vừa đào vừa rủa: “Không nhìn ra ngươi là một tên Vương bát đản (*) ! Lão tử xúc, xúc cho chết ngươi luôn! Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, hằng năm đều mắc đủ các loại bệnh hoa liễu, không bệnh nào giống bệnh nào! Thối mặt, thối thịt, thối luôn mông!”
Đang chửi hăng say, bỗng bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy: “Là ai chọc Cửu ca của ta nổi giận đến mức này đây?”
Người đó chính là Mộ Dung Vũ, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh rũ xuống của cậu, Mộ Dung Nghi chợt cảm thấy lòng nhẹ đi. Vì thế, nghiến răng nghiến lợi đem tên Mộ Dung Phi Dật đã hạ nhục mình ra nói, nói đến thao thao bất tuyệt như nước sông ầm ầm chảy
Mộ Dung Vũ nắm lấy tay Cửu ca nó: “Cửu ca thích Lục ca ư?”
“Ai mà thích tên điên đó chứ?”
“Vậy thì được rồi, dù sao huynh cũng không thích hắn, hắn ta muốn nói như thế nào thì cứ để hắn nói đi.” Mộ Dung Vũ kéo ống tay áo Cửu ca, nói: “Đi thôi, hôm nay chúng ta đến thao trường cưỡi ngựa, cưỡi một trận thống khoái nào!”
(*)Hội mộng Chu Công: trong ngôn ngữ mạng của các bạn teen Trung Quốc, đây là từ ám chỉ việc đi ngủ.
(*)Gà ăn mày: Một món ăn đặc trưng của Hàng Châu-Trung Quốc, giống với Gà nướng đất sét hay gà ốp đất của vùng Nam Bộ nước ta. Gà được trát bùn lên (hoặc bọc bằng lá sen, giấy bạc) sau đó đem nướng, ngon hết xảy!
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
145 chương
9 chương
34 chương
112 chương