Không có gì còn làm Derek ngạc nhiên được nữa. Anh trông chờ tình huống tệ hại nhất sẽ tới, điều tệ hại nhất trong mỗi con người, và hầu hết mọi lần anh đều không bị thất vọng. Nhưng khi anh phát hiện ra cô gái từ quán Mermaid bên dưới cái mũ trùm, mọi thứ bên trong anh đều phát điên lên. Và cả bên ngoài nữa. Vật cương cứng chứa đầy máu trong anh phồng lên và nhọn, giống như của một con thú đang mùa động dục ngửi thấy mùi con cái đã sẵn sàng. (í ẹ tả gì kinh zậy) Anh không biết sự ngạc nhiên của mình là do tìm thấy cô gái điếm lần nữa hay là do sự phản ứng của anh với cô ta nhiều hơn. Tất nhiên, cô ta lặng người đi khi bị xốc qua vai anh kiểu chổng mông lên trời và úp mặt vào lưng anh. Chẳng bao lâu sau cô ta bắt đầu đá và cào cấu nhiệt tình y như lúc trước. “Thả xuống! Ngay!” cô ta ra lệnh, mỗi câu nói kèm theo một cú đấm hay một cú đá. “Thả - tôi – xuống – ngay!” Anh cười vào những nỗ lực tự làm đau mình của cô ta, tự mãn bởi vì đơn giản là cô ta không có sức để làm được việc đó. Một cơn đau xuyên qua giây phút ngạo nghễ của anh – nàng Valkyrie[2] đã cắn ngập những chiếc răng bé nhỏ của cô ta vào đằng sau cánh tay anh. “Cái quỉ gì thế?” anh lắc người cô ta ra. “Chết tiệt, tôi đang cố giúp cô. Tôi không thấy hai gã kia ở quanh đây, nhưng thế không có nghĩa là chúng đã đi.” Khi cô ta thôi không vật lộn đủ lâu để lắng nghe, anh nói tiếp, “Tôi đang đưa cô tới một chỗ nào đó an toàn, và nếu cô chiến đấu với tôi cô chỉ đang trì hoãn chuyện không thể tránh khỏi.” Cô ta nạt lại, “Tôi sẽ chiều lòng anh. Lúc này thôi.” Môi anh gần như đã cong lên trước nỗ lực giữ tiết hạnh của cô ta kể cả khi đang đeo lủng lẳng trên lưng anh với chiếc áo khoác túm tụm lại quanh eo. Nhưng anh trở nên căng thẳng và cảnh giác khi tới góc phố và quan sát khu vực đó. Tự tin là hai gã đàn ông kia đã đi lên trước, anh sải chân theo hướng ngược lại, về phía Southern Cross. “Giờ anh có thể đặt tôi xuống được rồi. Tôi sẽ không chạy đâu,” cô gái đề nghị sau khi xóc nẩy theo từng bước chân anh. Anh nên để cô ta đi, nhưng anh không muốn cô ta cố chạy thoát lần nữa. Không cho đến khi cô ta đã giải thích vài chuyện. “Thế này sẽ đi nhanh hơn.” Sau khi nghĩ lại, anh nói thêm, “cô đã thôi chưa đấy?” Khi cô ta hít vào thật sâu và thở dài, anh cảm thấy điều đó trên lưng mình. “Rồi,” cô ta miễn cưỡng thừa nhận. Cơn giận bùng lên trong anh khi anh mường tượng hai gã kia truy đuổi cô gái nhỏ bé, bất lực này. Nhưng anh còn giận chính mình hơn nữa – anh đã suýt nữa thì bỏ mặc cô ta – và giọng anh gay gắt. “Ai đã đuổi bắt cô, và tại sao?” Cô ta cứng người. “Chẳng liên quan gì đến anh.” “Giờ thì có, vì tôi vừa mới cứu cô đó thôi.” Khi cô ta không nói gì, anh huých cô ta một chút bằng cách tay ở dưới mông. “Nói cho tôi biết ngay.” “Anh sẽ phải lắc tôi mạnh hơn nhiều để khiến tôi nói ra. Vì tôi biết là anh sẽ không làm thế - hãy đừng làm mất thời gian của nhau thêm nữa,” cô ta nói bằng giọng xấc xược từ đằng sau lưng anh. Cô gái này… đang khiêu khích anh ư? “Tôi sẽ không cá cược chuyện đó đâu, cô em.” Ngọn lửa giận của anh, lúc nào cũng ngùn ngụt, nhanh chóng bị chặn lại. “Rõ ràng là cô thiếu mất sự khôn ngoan để biết sợ tôi.” Cô ta rướn lên trên lưng anh. “Tôi nên sợ anh sao?” cô ta hỏi bằng giọng hiểu biết. Đây không phải là một câu hỏi màu mè. “Điều đó còn tuỳ thuộc vào việc cô làm vui lòng tôi hay không. Và ngay lúc này tôi đang rất không vui.” “Trông anh không giống như anh từng vui vẻ bao giờ,” cô ta lẩm bẩm, má tựa lại vào lưng anh. Anh chậm bước. “Cô có ý gì?” Derek có thể cảm thấy cô ta khi cô ta hít vào một hơi thở sâu nữa và lại rướn người lên. “Anh có một đường nhăn sâu ở giữa hai lông mày vì cau có, nhưng chẳng có nếp nhăn nào quanh mắt như những vết anh có khi cười nhiều. Anh cau có rất nhiều đúng không? Tôi cá là ngay bây giờ anh đang nhăn mặt.” Quỷ thật, đúng thế. Anh rất ghét khi người ta phân tích mình. “Cô chẳng biết cái quái gì về tôi cả - “ “Rõ ràng, tôi biết anh không cười.” Đủ rồi. Anh cố tình quăng cô ta xuống như thể anh đang làm rớt cô ta. “Ô-ối!” cô ta la lên khi ngã xuống, nhưng anh bắt lấy cô ta vừa kịp trước khi bị nện xuống đất. Sau khi đã điều chỉnh mình, cô ta gạt mái tóc dày, rối bù ra khỏi mặt và hếch mặt lên. Với biểu hiện bị tổn thương, cô ta hỏi bằng giọng thực sự bối rối, “Anh làm thế để làm gì?” Anh mở miệng định nói, nhưng lại ngậm miệng. Cô gái có một mái tóc tuyệt vời. Anh nhìn vào những lọn tóc rối bù vì chạy trốn, những lọn tóc không thể quyết định được chúng muốn trở nên màu đỏ hay màu vàng. Chúng viền quanh khuôn mặt dễ thương đặc biệt của cô ta và cuộn lại ở cái cổ thanh mảnh. Môi anh nhức nhối muốn hôn cái cổ ấy … Anh lắc đầu trước những ý nghĩ ngớ ngẩn. “Tôi không chắc tôi muốn đưa cô tới bất cứ đâu an toàn hay không. Cô có một cái lưỡi có gai và không biết nghĩa của từ biết ơn. Cô thuộc về quán Mermaid.” Cằm cô ta hếch lên. “Anh,” cô ta nói bằng giọng the thé, “cũng ở ngay đó cùng với tôi. Hay là anh say quá không nhớ nổi?” “Cô nương, cô đang – “ anh bắt đầu nói, nhưng nhìn thấy mắt cô ta đảo về hướng phát ra âm thanh của một vụ ẩu đả cách họ không tới hai mươi yard. Khuôn mặt cô ta trùng xuống, và cơ thể run lên. Với tất cả vẻ quả cảm của mình, cô ta thực ra đang rất sợ. Trước khi cô ta có thể bỏ chạy, anh tóm lấy cổ tay cô ta và xóc cô ta lên vai mình một lần nữa. Lao rầm rập về phía con tàu của mình, anh cảm thấy một niềm thoả mãn kì cục khi mang cô ta theo cùng. Anh không biết có gì ở cô gái này. Có lẽ đó là vì không ai từng nhìn vào anh như cách cô ta đã nhìn ở trong quán Mermaid, giống như một mỹ nhân ngư. Giống như cô ta sẽ chết mất nếu anh không ngủ với cô ta. Derek đã tự nói với mình rằng anh muốn tìm cô ta đơn giản chỉ là để thoả trí tò mò về cô ta. Anh không thể hiểu được tại sao một cô gái trẻ, một cô gái trẻ rõ ràng đã bán thân ở quán Mermaid và dan díu với Lassiter, không hơn không kém, lại nhìn vào anh theo cái cách cô ta đã nhìn đêm hôm đó. Đầu tiên là với niềm khao khát, sau đó là với sự tức giận. Thêm nữa, anh cần biết anh có thể muốn cô ta đến thế, hay chỉ là do đêm đó anh đã say. Không phải là do rượu. Cái quái gì với anh thế này? Cô ta là một con điếm miệng lưỡi chua ngoa, thích chế nhạo và vào hùa với kẻ thù tồi tệ nhất của anh. Và cô ta có những đường nét đặc biệt. Đôi mắt đen quá khổ, quá thẫm màu và quá to đối với khuôn mặt nhỏ nhắn, giống con trai của cô ta đối lập với cặp môi bĩu ra. Giống như thể một nghệ sĩ nào đó, sáng tạo và ngang tàng, đã thoải mái tô vẽ đôi mắt và mái tóc của cô, trong khi một người khác lại làm việc trên vành môi hoàn hảo… Cô gái bắt đầu nổi giận một lần nữa. Chắc hẳn đúng lúc đó cô ta nghĩ rằng anh là mối nguy hiểm lớn hơn với mình, bởi vì cô ta bắt đầu vặn vẹo trên lưng anh, vươn người ra để thoát khỏi anh. Cô ta quá nhẹ, anh dễ dàng giữ chặt đuợc cô ta. Rồi cô ta nắm tay lại với nhau và đập vào lưng anh. Lực của cú đánh làm anh ngạc nhiên, nhưng bước chân anh không hề thay đổi. Với hành động đó cô ta chỉ kiếm được một cú vỗ nhẹ trên cái mông tròn trịa, nổi bật quá rõ ràng trong chiếc quần bó của cô ta. “Anh! Ối, anh không thể -“ Anh đặt bàn tay ở đó. “Rõ ràng là tôi có thể,” anh nói, sử dụng cách nói của cô ta. Cô ta thổi phì phì giận dữ, và môi anh cong lên. Rồi đến lượt anh bị sốc khi cô ta gọi anh bằng những cái tên có thể khiến cho mấy tay thuỷ thủ rắn mặt nhất của anh phải đỏ bừng. Không chỉ là do độ sáng tạo của những câu chửi thề hay là nọc độc rỉ ra từ từng câu từng chữ khiến anh ngạc nhiên. Anh có thể trông mong điều đó từ xuất thân của cô ta. Không, anh đã chú ý trước đó rằng cô ta không có thổ âm vùng biển Anh Quốc, nhưng trong lúc giận dữ, giọng điệu của cô ta giòn hơn và ít giống như mong đợi của anh nhất. Thực tế, anh chẳng hiểu cô ta nói giọng miền nào hết. Với một chút khó chịu, Derek nhận ra anh chẳng thể phân biệt được gì trong cách nói của cô ta trừ việc nó nghe có vẻ rất có giáo dục và đanh đá, trừ những cụm từ rất sinh động ra. Anh bỏ qua những điều khó hiểu của mình. Anh đã nhìn thấy cô ta trong một cái quán nổi tiếng vì gái điếm, ra về trong màn đêm cùng với một người đàn ông gấp hai lần tuổi cô ta. Không chính xác là kiểu hành động về đêm của một quý cô. Bất kể cô gái này là gì, anh cũng sẽ có cô ta nhiều lần trong đêm nay và thưởng thức việc tìm hiểu về cô ta sau này, cả giọng lưỡi chua ngoa và các thứ khác. Việc này không thể nào tốt hơn được nữa, cùng với cuộc đua sắp diễn ra trong vòng năm ngày tới. Vừa đủ thời gian để thưởng thức cô ta. Và rồi, như vẫn luôn xảy ra với anh … để chán ngán cô ta và giong buồm ra khơi. oOo Với Nicole bị vắt qua vai một cách dễ dàng, Thuyền trưởng Sutherland bước lên boong tàu của mình và nhẹ nhàng vẫy tay khi đi ngang qua hai người lính gác ngạc nhiên cực kì đứng ở lối vào. Vị trí của Nicole làm nàng xấu hổ, nhưng hình ảnh Southern Cross cũng đủ làm nàng phải hít vào thật mạnh và nhanh chóng quên mất việc nguyền rủa anh ta. Nàng chưa từng đến gần tàu của anh ta đến thế, và khi họ lên tàu, nàng không thể không nhìn xung quanh một cách tôn kính. Nàng đã luôn nhạo báng chuyện nhảm nhí của đám thuỷ thủ là con tàu phản ánh thuyền trưởng của nó. Nhưng chiếc Southern Cross to lớn, mạnh mẽ và đen tối này chính là bằng chứng cho cái ý tưởng đó. Nó bằng phẳng như đá và sắc nét như dao. Và đáng sợ. Ngay khi nàng quyết định nàng sẽ cố trốn một lần nữa, Sutherland đi tới cầu thang. Anh ta đặt nàng đứng xuống và nhìn nàng khắp lượt, như thể đang quyết định số phận nàng. Cuối cùng, anh ta nói, “Đi xuống cầu thang.” Nàng trả lời anh ta bằng cái nhìn khó tin. Tất nhiên nàng sẽ không xuống. Anh ta tưởng nàng bị điên chắc? Nàng không biết tại sao anh ta mang nàng về lại tàu của anh ta, chưa quyết định được là liệu đến giờ anh ta đã nhận ra nàng là ai chưa, và quan trọng nhất là nàng không thích nhận mệnh lệnh, đặc biệt là từ một gã đàn ông như anh ta. Nàng đang định mở miệng để từ chối, không, xin cám ơn. “Làm ngay.” “Không.” “Không à?” Từ cái nhìn ngạc nhiên công khai của anh ta nàng đoán rằng từ đó hiếm khi được dùng với anh ta. “K-H-Ô-N-G,” Nicole đánh vần. “Không cho đến khi anh nói cho tôi biết tại sao anh mang –“ “Làm ngay,” anh ta rống lên, và tất cả những ý nghĩ chống đối của nàng kết thúc. Giọng điệu của anh ta khiến cho nàng phải nhảy xuống những bậc thang dẫn tới bụng tàu. (hihi, đúng là thứ mà cô nàng ương bướng này cần đây, 1 người đàn ông thét ra lửa mửa ra khói :D) Anh ta không làm nàng sợ, nàng tự bảo bản thân; anh ta chỉ làm nàng giật mình thôi. Dễ dàng lướt xuống phía sau nàng, anh ta từ từ đi đến chỗ nàng, đánh giá. Anh ta nhẹ nhàng cúi đầu xuống để tránh một thanh xà trên trần, nhắc nhở nàng về chiều cao to lớn của anh ta. Đáng lẽ nàng phải sợ hãi sau khi anh ta quát nàng. Sợ hãi sau tất cả những điều nàng đã nghe về anh ta. Người bạn đầu tiên của cha nàng, Chancey sẽ nói nàng quá gan dạ không tốt cho chính nàng. Nàng cho rằng ông nói đúng, chỉ là vì nàng không thể ép mình sợ cho được. Nhưng mà trông Sutherland không có vẻ như anh ta sẽ làm tổn hại nàng. Không, trông anh ta cứ như thể muốn ăn mình trong bữa tối hơn. Ánh mắt anh ta lướt qua nàng như một cú chạm thực sự, và nàng rùng mình. Đôi mắt đó, xám và thẫm màu, có thể dễ dàng bị cho là độc ác, nhưng chúng không chứa nỗi tức giận nào dành cho nàng. Nàng thuyết phục chính mình rằng nàng có thể tìm ra được điều gì đó khác trong chiều sâu lạnh lẽo đó. Liệu đó có phải là lý do anh ta mang nàng trở lại tàu không? Để hôn nàng? Gần hết đời nàng, Nicole luôn được tưởng thưởng bất kể khi nào nàng làm một việc gì đó bị cấm đoán. Và nếu hôn Sutherland không bị cấm… Một phần trong nàng vui thích với viễn cảnh đó một cách khó chịu. Nhưng tất cả những việc này là điên rồ - Sutherland, kẻ xấu xa có thể đã ngủ với cả một quân đoàn những phụ nữ xinh đẹp, mà lại muốn nàng, một cô gái gầy nhẳng với vẻ ngoài kì lạ ư? Nicole lùi lại, cố giữ một khoảng cách lịch sự giữa họ một cách lố bịch. Nàng đi qua một cánh cửa, và trước khi có thể ngăn chính mình, nàng tò mò nhìn ngắm nó. Nàng cũng làm như thế với cánh cửa tiếp theo, ghi nhớ những chi tiết của con tàu. Anh ta nhìn thấy đôi mắt đảo liên hồi của nàng, và rồi, dường như nhận ra việc chắc hẳn nàng đang rất muốn làm, anh ta trấn an nàng bằng một giọng êm ái, trầm trầm, “Cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, cô em, tôi không chia sẻ. Đêm nay sẽ chỉ có cô và tôi thôi. Ngoài hai lính gác trên boong, chúng ta có cả con tàu cho riêng mình.” Anh ta vươn tay ra để gạt một lọn tóc quanh mặt nàng và khàn khàn nói, “Tôi sẽ thưởng cho cô hậu hĩnh cho đêm nay.” Thưởng cho nàng? Một ý tưởng nổi lên trong đầu óc nàng, nhưng nàng gạt nó đi. Bất kể anh ta đã đọc được gì trên mặt nàng, nó cũng khiến anh ta nheo mắt lại. “Tôi sẽ chỉ cảnh cáo cô một lần thôi,” anh ta nói bằng giọng hăm doạ. “Đừng có nghĩ tới việc làm trò với tôi.” Nàng cố nắm bắt ý nghĩa trong lúc bối rối. Nàng không thể giải thích được điều anh ta đang nói hay tại sao anh ta lại giận dữ đến thế. Anh ta tóm lấy cánh tay nàng. “Tại sao cô lại bị truy đuổi?” “Tại sao anh lại mang tôi tới đây?” nàng trả lời, giằng giật để đoạt lại cánh tay mình. Anh ta chỉ cười toe toét. “Tôi mang cô tới đây bởi vì tôi muốn cô.” Chà, việc đó vừa giải thích mọi chuyện lại vừa chẳng giải thích được gì cả. Nàng phải biết. “Vì cái gì cơ?” Sự khó chịu nhá lên trong mắt anh ta, và nàng gần như không ngăn được một cái nhăn mặt. Trước khi nàng có thể thốt ra một câu hỏi khác, bàn tay kia của anh ta đã nắm chặt phía sau đầu nàng. “Vì cái gì ư? Vì cái này.” Anh ta kéo nàng tới để chạm vào môi mình. Nicole phản đối và đẩy ngực anh ta, vì bản năng nhiều hơn là vì bất kì một mong muốn thoát ra thực sự nào. Nhưng rồi anh ta rà bàn tay lên cổ nàng và dưới tóc nàng. Nàng không thể nhớ nổi đã từng được vuốt ve ở cổ, và cảm giác đó quá khác thường, quá thích thú, khiến nàng bất động. Chắc hẳn anh ta đã cảm nhận được sự đầu hàng của nàng; môi anh ta ấn vào môi nàng thậm chí còn cưỡng đoạt hơn. Một cách vô thức, toàn bộ cơ thể nàng mềm ra và trượt vào trong anh ta. Lưỡi anh ta mơn trớn môi nàng, đòi hỏi lối vào, làm tăng thêm sự tò mò của nàng. Sự tò mò giết chết con mèo, Nicole. Nhưng thật là một cách tuyệt vời để ra đi… Nàng mạnh dạn tuân lời bằng cách mở miệng ra. Anh ta chạm lưỡi vào lưỡi nàng và cảm giác đó dâng lên một lần nữa – nóng, ẩm, và không thể chối từ. Hơi thở của anh ta trở nên rời rạc. Nàng có thể cảm thấy vật khuấy động của anh ta trên bụng mình – ôi, Lạy Chúa, anh ta ấn nó vào nàng, và đầu nàng ngửa ra sau vì khoái lạc và sốc, miệng nàng mở ra trong một tiếng kêu câm lặng. Nàng không thể cho phép anh ta chạm vào nàng như thế. Nàng phải khiến anh ta dừng lại… Nhưng nàng đã bắt đầu co thắt ở nơi mà hai cơ thể họ gặp nhau. Ngực nàng nhoi nhói. Trong cuộc chiến giữa khao khát và ý chí của mình, khao khát đã thắng. Và thống trị nàng. Nàng nắm lấy vai anh ta, đẩy người mình trên hai đầu ngón chân để tiến tới gần hơn, sâu hơn trong vòng tay anh ta. Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy khi sự di chuyển đẩy ngực nàng vào ngực anh ta. Nàng đã hồn bay phách lạc, điên cuồng để được gần anh ta hơn. Có phải chính nàng là người phát ra cái âm thanh tha thiết khe khẽ kia không? Với một tiếng chửi thề, anh ta thả nàng ra và cố tình đẩy nàng khỏi mình. “Việc này sẽ kết thúc trước cả khi nó bắt đầu mất,” anh ta nghiến răng trèo trẹo bằng giọng kiềm chế. Anh ta hụt hơi, và khi anh ta chà lòng bàn tay ra sau gáy mình, nàng có thể thề là anh ta đang chống lại sự ngạc nhiên. Anh ta nhìn nàng một cách soi mói, và mặc dù anh ta có vẻ căng thẳng như một sợi dây thừng bị kéo, Nicole nghĩ rằng nàng đã làm anh ta hài lòng. Nàng nếm vị của anh ta trên môi nàng bằng đầu lưỡi, và đặt bàn tay lên khuôn miệng sưng phồng của nàng, hân hoan vì nàng vẫn có thể cảm nhận được áp lực dò tìm từ nụ hôn của anh ta. Nàng quan sát khuôn miệng anh ta, nhìn chằm chằm, bị thôi miên bởi sự ấm áo của đôi môi ấy, vì trông chúng như thể được tạc ra từ đá. Anh ta thu hút nàng. Hành vi của anh ta thu hút nàng. Và nàng biết rằng còn nhiều hơn nữa. Nàng đứng ở đó, không thể đánh mắt đi xa. Mặc dù anh ta là kẻ thù của nàng, những nụ hôn của anh ta lại mang nàng đi khỏi cái chi tiết ấy. Cho dù chỉ một đêm nay. Tại sao không sử dụng anh ta để cuối cùng cũng biết những điều các bạn cùng trường của nàng thì thào trong bóng tối là gì? “Cho tôi biết tên của cô.” Chờ đã! Sutherland không biết nàng. Nàng do dự chỉ một giây quá lâu. “Tất nhiên, tôi không trông đợi cô cho tôi tên thật… nhưng tôi đã nghĩ cô đã chọn một nghệ danh.” Nghệ danh? Cái quỷ quái gì thế - Tất cả những câu hỏi biến mất. Anh ta lại tức giận nữa. “Christina. Tên tôi là Christina,” nàng nói nước đôi, cho anh ta tên đệm của nàng. Có phải anh ta đang buồn cười không? Nàng có ấn tượng rằng “nghệ danh” của nàng không phải là thứ mà anh ta đã trông đợi. Nàng biết nàng không thể bịa ra một lý do hợp lý cho việc tại sao hai gã đâm thuê chém mướn lại truy đuổi nàng mà không cho anh ta biết thân phận thật sự. Đặc biệt khi tất cả những gì nàng nghĩ được là đôi môi anh ta. (nàng này… mê zai quá thể) Nàng lo lắng hít một hơi dài và buộc mình nở một nụ cười run run, mặc dù đó là điều cuối cùng mà nàng muốn làm. Đến lượt mình, anh ta nhìn xuống mắt nàng cho đến khi ánh mắt đặt trên khuôn miệng tươi cười của nàng. Bất kể điều gì anh ta thấy ở đó cũng khiến cho anh ta luồn tay qua tóc nàng, rồi hạ xuống cổ, cho đến khi anh ta chà ngón tay trên khắp ngực nàng. Mắt nàng mở lớn hơn. Nàng tóm cổ tay anh ta để ngăn lại, nhưng ngay khi cảm xúc tràn vào thì nàng ước chi mình đã không làm thế. Anh ta vặn tay thoát khỏi tay nàng, đặt bàn tay nàng lên ngực anh ta trước khi mang những ngón tay trở lại thân thể nàng. Nàng bị hành động của anh ta và những phản ứng của chính mình làm cho tê liệt. Những cơ bắp cứng cáp trên ngực anh ta giãn nở dưới đầu ngón tay nàng, lôi kéo nàng; sự đụng chạm của anh ta làm ngực nàng nhoi nhói. Nàng nhìn xuống hai bàn tay anh ta, đôi mắt chớp chớp. Anh ta không hành xử như những gã đàn ông thích sàm sỡ mà nàng nhìn thấy trên bến cảng. Anh ta … đắm mình trong nàng, theo dõi những cử động vuốt ve của chính mình, dường như bị mê hoặc khi anh ta trêu chọc làm cho hai núm vú của nàng cứng lên thành những điểm nút nhức nhối. Đôi mí mắt của nàng đóng lại khi anh ta ôm hai bên người nàng, bàn tay anh ta quá to lớn so với thân thể nàng, và chà ngón tay cái trên người nàng. “Cô làm cho một người đàn ông phải quỳ gối khi cô cười, nhưng có thể cô đã biết điều đó rồi,” anh ta nói với nàng bằng giọng ram ráp. “Đêm nay, tôi sẽ có cô, và sẽ làm cho cô cười sung sướng.” Anh ta cúi xuống và dịu dàng chà môi vào môi nàng, như thể để chuẩn bị cho nàng, cảnh báo nàng về tiếp xúc sâu hơn của miệng mình. Nàng lạc mất trong nụ hôn mơn trớn tỉ mỉ của anh ta. Anh ta làm như đói khát nàng, như thể anh ta không thể kìm chế được phản ứng với nàng, và nghĩ về điều đó khiến nàng khao khát anh ta. Hơi nóng và cảm xúc bùng nổ trong từng phần thân thể nàng chạm vào anh ta – ngực nàng, bụng nàng, chân nàng. Nàng yếu ớt bám vào áo khoác của anh ta, sợ hãi nhận ra rằng nàng đang đào sâu thêm mối tiếp xúc của cơ thể họ với nhau bằng cách ấn mình vào người anh ta như anh ta đã làm với nàng trước đó. Anh ta phải ứng lại bằng cách kéo hông nàng vào mình với một lực mạnh bạo. Nàng lao theo một cái gì đó, cái gì đó mà nàng quá thiếu. Rồi bàn tay anh ta trượt xuống, nhẹ bẫng trên đùi nàng trước khi nắn bóp lên trên, từng phân một. Có phải bàn tay kia của anh ta đang lúng túng với chiếc quần không? Nàng cảm nhận quá nhiều, quá gần với mức hồn xiêu phách lạc hơn bất kì lúc nào trong những giấc mơ của nàng. Quá nhiều từ người đàn ông này. Nàng cứng người. Tia sáng tỉnh táo cuối cùng kêu gọi nàng. Đây là Sutherland. Đáng lẽ mọi chuyện chỉ được kết thúc với một nụ hôn mà thôi. Thay vì ôm anh ta vào mình, nàng đẩy anh ta ra. Nàng lắc đầu thật mạnh. Vì Chúa, đây là Sutherland! Tại sao nàng lại cư xử như thế với anh ta? Để trả lời, những co thắt trong người nàng càng trở nên mạnh hơn. Một cách vô thức nàng chà tay vào môi mình như thể để xoá đi việc nàng vừa làm. Trong số tất cả đàn ông trên đời này, nàng không thể bị anh ta thu hút đến thế. Nàng chỉ đơn giản là không thể. Đặc biệt là vì nàng chưa từng gặp một người đàn ông nào khiến toàn bộ cơ thể nàng nổi loạn chống lại nàng. Nàng không thể cho phép một đối thủ, một kẻ thù, có được sức mạnh ấy với nàng. Một cơn ớn lạnh, của cái hẳn là nỗi sợ, trào qua người nàng khi nàng thú nhận rằng đã có những giây phút mà nàng có thể sẽ làm bất kể việc gì anh ta muốn. Quan trọng hơn, nàng tự nhắc nhở mình, trong khi nàng đang ở đây nhảy cẫng lên với Sutherland, hai gã đàn ông muốn làm hại thuyền của nàng và cố giết nàng đã chạy thoát. Để phản ứng sự chối bỏ của nàng, anh ta phá lên cười không chút hài hước và thọc tay vào mái tóc dày màu đen. “Một lời khuyên đây – trong loại công việc của cô, ít nhất cô nên làm ra vẻ là cô thích nụ hôn của tôi,” anh ta nói, rồi anh ta đi qua nàng xuống hành lang. Trí tuệ nàng trì trệ, vô cùng trì trệ trong khi đầu óc bị ngập lụt vì khao khát, nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao anh ta lại mang nàng trở lại tàu của anh ta một cách anh hùng như thế. Anh ta tưởng nàng là gái điếm. Nàng chẳng hề bị tổn thường một chút xíu nào. Nàng đã làm bạn với những cô gái điếm kiếm sống bằng cách âm yếm đàn ông. Không, sự thất vọng thấm vào Nicole bởi vì trong suốt ngày hôm đó nàng đã tin rằng họ có một mối liên kết mạnh mẽ vào đêm hôm trước. Kí ức ấy đã dẫn đến lý do vì sao nàng để anh ta hôn nàng và chạm vào nàng. Trong thực tế, anh ta chỉ đang tìm hiểu một cô gái trong quán rượu và cho rằng cô ta nằm trong quyền lựa chọn của mình. Khi anh ta đi qua, nàng xoay người định bỏ đi. Bởi vì đó là việc nàng nên làm. Nàng thậm chí còn chưa tới được boong tàu trước khi bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình. Hai gã đàn ông kia vẫn còn ở ngoài đó. Ngoài bến cảng lạnh cóng. Và tối. Nicole bước tới sân tàu, ngang qua hai người lính, những người dường như khó chịu khi ở quanh nàng. Nàng cố nhìn xuống cả hai hướng của bến tàu, nhưng chỉ đầy những chỗ tối tăm, gồ ghề. Hàng dặm đường ngăn cách giữa nàng và Bella Nicola, và nàng không có tiền. Và làm sao nàng có thể chắc rằng giờ này có một ai đó đã trở lại tàu cơ chứ? Nàng do dự. Thuyền trưởng Sutherland nghĩ nàng là gái điếm. Nicole không mong tự lừa dối bản thân mình rằng nếu nàng vào trong khoang tàu của anh ta, nàng sẽ bước ra không tì vết. Rồi nàng tưởng tượng Pretty xổ ra từ chỗ trốn đằng sau một toà nhà nào đó, khuôn mặt như xác chết méo mó thành một nụ cười. Cáu kỉnh, nàng quay bước và lê chân vào khoang của anh ta, suốt trong lúc đó phân loại những cảm xúc hỗn độn của mình. Khi nàng bước vào, khuôn mặt anh ta không dò nổi, nhưng nàng thề rằng trông anh ta ngạc nhiên khi thấy nàng trở lại. Nếu có thì anh ta cũng che đậy rất nhanh. Anh ta ngay lập tức đóng cánh cửa sau lưng nàng, và nàng tự trêu mình bằng cách suy nghĩ vẩn vơ rằng anh ta không muốn nàng thay đổi ý kiến. Anh ta đứng đủ gần để hơi nóng và mùi hương đầy ma lực của anh ta bao bọc nàng, trước khi di chuyển ra giữa phòng. Anh ta nhún đôi vai rộng để cởi áo khoác và vứt nó lên trên ghế, mỗi cử động của anh ta đều bình thản và không vội vã. Nàng có cảm giác anh ta đang trêu đùa với nàng, như thể anh ta có tất cả thời gian trên đời này để tìm ra những bí mật của nàng. Bất kể thế nào, nàng cũng phải làm điều tốt nhất có thể trong tình huống này. Phải, nàng vừa mới bước vào khoang của Derek Sutherland mà vẫn còn run rẩy vì những nụ hôn của anh ta. Việc đó rất tệ. Nhưng nàng cần một nơi chốn bình yên cho đến khi nàng có thể chắc chắn là các thuỷ thủ đã trở về tàu của nàng trước khi cố gắng về nhà. “Thuyền trưởng, tôi, à, muốn…” Nàng phải dừng lại và ho trước khi bắt đầu tiếp. “Tôi muốn ở với anh vài giờ. Để được bảo vệ,” nàng vội vã thêm vào. “Tại sao tôi lại phải bảo vệ cô?” Câu hỏi hay. Nhưng nàng lại chẳng có câu trả lời nào ra hồn. “Bởi vì tôi yêu cầu anh?” Anh ta dừng lại, tận dụng thời gian để nhìn khắp lượt nàng lần nữa. Giọng anh ta khàn đi khi anh ta trả lời, “tôi sẽ giữ cô ở đây với tôi.” Nàng gật đầu. Đó. Không đến nỗi tệ lắm. Đây là một lựa chọn tốt, Nicole tự trấn an mình, kể cả khi nàng phản ứng với cái nhìn đói khát của anh ta với một cơn nóng sốt tràn khắp cả người. Nhưng ai sẽ bảo vệ nàng khỏi chính nàng đây, nàng tự hỏi khi đợt sóng cảm xúc trở thành nỗi sợ hãi sâu sắc hơn?