Yên lặng nhìn cọc tiền mặt trong tay Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm nửa ngày cũng không có động tác gì thêm, chỉ là nhìn thẳng, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không gợn sóng của nữ nhân kia. "Coi em là cái gì?. Để mặc ánh mắt lăng lăng của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu hơi nhiu nhíu mi, đi đến trước mặt Cố Úc Diễm, cầm tay nàng, để tiền vào tay, từ đầu tới đuôi đều không liếc nhìn nàng một cái, làm xong hết thảy thì đi đến trước gường chải đầu, "Cô có thể đi rồi". Một tay nắm chặt thành quyền, một tay kia xiết chặt xấp tiền, nhìn bóng dáng yểu điệu kia, ngực Cố Úc Diễm phập phồng liên hồi, nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, thì cúi đầu đếm tiền. Xuyên qua gương nhìn động tác của Cố Úc Diễm, biểu tình của Tần Thanh Miểu ngưng lại, lông mi rung động, cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một chút não ý, giật giật miệng, đối với người đang đếm tiền trong gương trừng mắt liếc một cái, rồi lại tiếp tục làm chuyện của mình, mà biểu tình trên mặt có chút căm giận. Sau khi đếm xong xấp tiền, Cố Úc Diễm nghĩ nghĩ, cúi đầu đếm lại một lần nữa, sau đó mới nhét tất cả vào túi quần bò, rồi trực tiếp đi đến bên người Tần Thanh Miểu mở một ngăn tủ trang điểm, lấy từ bên trong ra giấy và bút, ngồi xuống viết cái gì đó. Hơi hơi nhăm mi, nhìn người kia ngồi viết, vốn là tính xem thử nàng viết cái gì, tầm mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có chút không di chuyển được. Ánh mắt Tần Thanh Miểu lóe lên nhìn bộ dáng nghiêm túc của Cố Úc Diễm, sau một lát, tiếp tục cầm lược chải tóc, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như trước, "Còn làm cái gì đấy, tôi nói rồi, cô có thể rời khỏi đây". Nhưng người kia đang chăm chú viết tựa hồ không thèm để ý đến nàng, động tác trên tay rất nhanh, sau đó còn cầm di động ấn ấn, làm Tần Thanh Miểu nhíu mày càng chặt. "Được rôi!". Ngay tại lúc Tần Thanh Miểu nhịn không được muốn giật tờ giấy kia ra xem, Cố Úc Diễm lại buông bút, đưa tờ giấy cho Tần Thanh Miểu, vẻ mặt bình tĩnh, "E vừa tính xong, là ba ngàn". Mím môi, mặt Tần Thanh Miểu không chút thay đối, cũng không có xem tờ giấy, "Nếu không đủ tôi có thể cho cô thêm". "A, đủ". Chớp mắt, Cố Úc Diễm nhức đầu, "Một ngày chỉ tốn một đồng thôi, ba ngàn là ba vạn đồng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, năm nhuận dư ra một ngày thì khuyến mãi cho chị, tính như vậy, ba vạn đồng thì có thể dùng được 82.1917 năm, chúng ta đều đã trưởng thành như thế này, thì làm tròn luôn là 83 luôn đi..." Nữ nhân nãy giờ vẫn đạm mạc, nghe nàng nói như vậy, giật mình nhìn thẳng nàng, trong mặt lộ ra sự bất lực, nhưng chưa kịp nói chuyện, Cố Úc Diễm đã cướp lời, "Nhưng em đã suy nghĩ kĩ, hình như vẫn chưa đúng, chị chẳng phải là có 6 ngày nguyệt sự sao, một năm là 72 ngày, nếu trừ đi 72 ngày này, một năm chỉ còn 293 ngày, 3 vạn trừ cho 293, ra là...." "Đủ!". Đánh gãy lời nói của Cố Úc Diễm, ngực Tần Thanh Miểu phập phồng còn lợi hại hơn sơ với Cố Úc Diễm lúc trước, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô tội kia, môi rung động, hiển nhiên là vì một phen tính toán số học của nàng mà có chút khổ sở. Chớp chớp mắt, Cố Úc Diễm thấy nàng trừng mắt nhìn mình nói không ra lời, nhếch miệng, "Đừng như vậy chứ, em đã tính máy rồi, 3 vạn trừ 293, đáp án là một trắm linh hai lẻ mấy, tính tròn luôn là một trăm linh ba....Miểu Miểu, em có thể ở cùng với chị 103 năm". "....". Tần Thanh Miểu nhìn người kia không né tránh chút nào cùng mình đối diện, hơn nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng giống như có cái gì lay động. Thấy nàng không nói lời nào mà lăng lăng nhìn mình, Cố Úc Diễm bước đến phía trước, ôm lấy nàng, cằm cọ cọ lên vai nàng, "Một trăm linh ba nga, nếu đời này vẫn chưa xong, vậy để dành đến kiếp sau dùng". Sau khi nói xong, Cố Úc Diễm cũng không nói nữa, lẳng lặng ôm Tần Thanh Miểu, cảm giác được thân thể nàng run nhè nhẹ, nhịn không được càng thu hẹp vòng tay đem nàng ôm thật chặt, trong lòng không yên. "Em này....ngu ngốc..... Tần Thanh Miểu lúc này không tránh khỏi nàng nữa, mặc nàng ôm, ngữ khí cùng không còn lạnh nhạt, mang theo nhè nhẹ âm run mà Cố Úc Diễm có thể dễ dàng cảm nhận được, nói chuyện tựa hồ cũng có chút gian nan, "Ai dạy em.....làm như vậy...đi tính ba ngàn...." "Chị mua em bán, có cái gì sai trái đâu a". Trong lòng đau đớn một chút, không phải thấy Tần Thanh Miểu quật cường đối diện với mình, mà là trong nhạy cảm thấy được, nữ nhân này luôn dùng vỏ bọc lạnh lùng để che dấu bản thân, không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở, cái mũi Cố Úc Diễm hơi cay, thanh âm cũng run theo, "Miểu Miểu....em trung thực buôn bán nga, một trăm linh ba năm, nhất định trả đủ cho chị, cho nên...." "Em đáng nói tầm phào cái gì đó". Tay hơi do dự lấy ra bàn tay trên hông mình, nhưng vừa mới chạm vào, thì thân mình giống như bị rút hết khí lực, có chút giật mình thất thần nhìn sàn gỗ, Tần Thanh Miểu chỉ có thể cảm thấy thanh âm mình ngày càng mơ hồ, "Đi nhanh đi, không cần nhiều lời nữa". "A....". Nhẹ nhàng cười, nhưng thật sự nghe lời Tần Thanh Miểu mà buông lỏng ra, Cố Úc Diễm nhìn nữ nhân trước giờ luôn lạnh nhạt, lúc này lại thất thần, càng chắc chắn nhất định có chuyện gì đó làm nàng khó xử. Nhưng mà, cho dù xác định như thế, nàng rõ ràng có thể thấy được nữ nhân cố chấp này nhất định sẽ không nói ra chân tướng với mình. Về phần chân tướng thì có lẽ Đường Vận sẽ biết, nhưng chỉ sợ vì Tần Thanh Miểu nên không cho mình biết nhiều, cho nên có vài thứ muốn nói lại chỉ nói bóng nói gió. Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lại hướng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Thanh Miểu một cái, "Em nói rồi, em không lừa chị, em nói cái gì với chị, thì nhất định sẽ làm được..." Ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn tiểu hài tử đã trưởng thành rất nhiều so với hai năm trước, Tần Thanh Miểu không nói gì, khuôn mặt từ nãy đến giờ vẫn chưa hết nhăn nhó. "Không nên mãi cau mày như thế, sẽ già". Lại cười cười, tay phủ lên hàng mày đã nhăn thành một đoàn, ánh mắt Cố Úc Diễm cực kỳ ôn nhu, "Đúng rồi, đã đói bụng rồi phải không, muốn ăn cái gì?" "...." "Ngoan nha, nói cho em biết, muốn ăn cái gì, chị đã lâu rồi chưa ăn gì cả". Thấy nàng không nói lời nào mà nhìn thẳng mình, Cố Úc Diễm vẫn duy trì tươi cười, cuối cùng kéo Tần Thanh Miểu ngồi lên giường, còn mình thì ngồi xổm ở trước rồi ngửa đầu lên xem vẻ mặt đổi tới đổi lui của nàng, nhìn thấy nàng tựa hồ đang lo lắng cái gì, tay cầm tay nàng, sau khi để mười ngón giao khấu thì thỏa mãn cười tươi. "Em về trước đi". Thở dài, rút tay về, Tần Thanh Miểu không nhìn nàng, "Để tôi yên tĩnh một chút". "....Được rồi". Lúc này Cố Úc Diễm không gượng ép nữa, gật gật đầu đáp ứng, đứng dậy đem đồ đạc của mình bỏ vào túi quần, tầm mắt dừng lại ở chùm chìa khóa trên bàn Tần Thanh Miểu, tròng mắt luân chuyển, quay đầu nhìn nữ nhân vẫn còn lâm vào trầm tư, khóe môi cong lên, nhanh gọn lấy chìa khóa bỏ vào túi quần. "Được rồi". Vỗ vỗ túi quần, Cố Úc Diễm lại đi đến trước mặt Tần Thanh Miểu rồi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng, "Nhớ là phải ăn gì đó". "....Ân". "Hôm nay không nên uống rượu". "....." "Nếu chị không đồng ý với em, em sẽ không đi". "......" "Hôm nay không uống rượu?" ".....Ân" "Ngoan". Đứng dậy, cười tủm tỉm, tay phải ở bên trong túi quần động đến chùm chìa khóa lạnh lẽo, Cố úc Diễm cười càng thêm tươi, "Em đi trước, xin chào Miểu Miểu". "Ân". Tức giận liếc nhìn nàng một cái, Tần Thanh Miểu bỗng dưng nghi hoặc tại sao người kia sau hai năm lại trở nên khó chơi như vậy, nhìn nàng ra ngoài phòng ngủ của mình, rồi lại nghe thấy tiếng mở cửa chính, tư thái đạm mạc trong nháy mắt biến mất hoàn toàn. Lấy tờ gấy ở bên cạnh qua, nhìn các biểu thức số học đầy trên đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về rất lâu trên mặt gấy, nữ nhân lạnh như băng vừa rồi rốt cục đã lộ ra nụ cười nhợt nhạt, tiếng nói ôn nhu, "Đứa ngốc..." Ra khỏi nhà Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm từ túi quần lấy ra xâu chìa khóa, đi thẳng đến chỗ sửa chìa khóa mình biết, sao ra một bản chùm chìa khóa nhà quen thuộc của Tần Thanh Miểu, sau đó chạy đi mua cháo trứng thịt, sau đó nửa giờ thì trở lại chỗ mình vừa rời đi. Cầm xâu chìa khóa mình vừa sao ra mở cửa, sau đó vào phòng ngủ nhưng không nhìn thấy người, theo thói quen liền chạy đến thư phòng, tới cửa thì thấy nữ nhân mình mê luyến tựa hồ như đang ngẩn người chỗ két sắt, mà theo góc độ của nàng nhìn được, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy cái gì đỏ đỏ nằm ở trong két sắt. Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, khiến nữ nhân đang ngẩn người kia bừng tỉnh, lúc xoay người lại nhìn thấy mình thì giật mình, Cố Úc Diễm có chút không hiểu, "Em mua cháo về, Miểu Miểu, ăn cơm chiều đi". "Em vào bằng cách nào?". Phục hồi tinh thần lại, đi đến cầm cái túi trên tay người kia, lập tức ý thức được điều gì, ánh mắt lạnh lùng, lòng bàn tay mở ra trước mặt nàng, "Chìa khóa". "Đây". Để chìa khóa vào tay nàng, Cố Úc Diễm cười hì hì, "Trả cho chị". "Còn nữa". Cho dù đã hai năm trôi qua, Tần Thanh Miểu vẫn rất dễ dàng đoán được suy nghĩ và hành vi của Cố Úc Diễm, giờ phút này là híp mắt nhìn nàng, tay cũng chưa thu về. "Đó là của em". Không cười nữa, Cố Úc Diễm đối diện với nàng, vẻ mặt đứng đắn, "Nó thuộc quyền sở hữu của em, trong một trăm linh ba năm tiếp theo, vẫn là như thế".