Editor: nhatientri Beta: Phanh_97 Trong văn phòng sáng ngời rạng rỡ, Tần Thanh Miểu đang ngồi làm việc ở sau bàn, trong tay cầm bút máy, nhíu mi nhìn phần văn kiện trên bàn, trong một lúc lâu cũng không có động tác gì. Lúc này di động đặt trên bàn lại rung lên, bỏ bút xuống, vẫn còn đang nhíu mi, không nhịn được nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, lấy điện thoại di động lại gần, nhìn thấy cái tên sáng lên, đến lúc này hàng mi mới giãn ra, nhận cuộc gọi, thanh âm tuy vẫn lãnh đạm, nhưng lơ đãng lại có vài phần nhu hòa, "Làm sao vậy?" "Ngô, em với Minh Kỳ đến chỗ Liên tỷ tỷ, xong rồi trực tiếp đến siêu thị mua đồ ăn nga". Cú điện thoại kia hiện nhiên là vang lên thanh âm ngu đần, làm cho ánh mắt Tần Thanh Miểu trở nên ôn nhu, "Buổi tối em nấu cơm?" "Ân!". Tuy rằng nghe được một tiếng trả lời, nhưng Tần Thanh Miểu vẫn rất dễ dàng đoán được người bên kia nhất định là vẻ mặt ngốc hề hề dùng sức gật đầu, khóe môi không khỏi cong lên một chút, "Hảo, tôi sau khi tan tầm trực tiếp trở về nhà". "Dạ, vậy buổi tối em làm đường dấm chua lý tích cùng cung bào gà đinh ( mình không biết đây là món gì, thông cảm) được không?" "A, hảo". Độ cong nơi khóe môi lại càng đậm hơn, Tần Thanh Miểu tắt điện thoại, một lần nữa cầm bút, nhìn văn kiện bày ở trên bàn, cùng liền thuận mắt hơn. "Cộc cộc". Lúc sắp tan tầm, cửa phòng vang lên, đang muốn viết cái gì lên văn kiện ngay cả đầu cũng không nâng, thanh âm khôi phục vẻ đạm mạc, "Vào đi". Cửa bị mở ra, Tần Thanh Dật một thân tây trang giày da tiến vào, trên mặt cười cười, "Thanh Miểu". "Ca?". Đối với việc Tần Thanh Dật đến văn phòng mình vào lúc này có chút kinh ngạc, Tần Thanh Miểu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia kỳ quái, "Tại sao lại vào đây lúc này?" "Em nói như vậy, có phải không muốn gặp anh hay không?". Trực tiếp kéo ghế ngồi xuống đối diện Tần Thanh Miểu, khóe miệng Tần Thanh Dật hơi nhếch lên, "Em gái ôn nhu của anh đi đâu rồi, có phải sẽ cấp ôn nhu cho người khác mà không phải là ca ca hay không?" Văn phòng cũng không có người khác, Tần Thanh Miểu cũng trở lại vẻ vô tình xem thường, cúi đầu tiếp tục viết vào văn kiện, "Đã đến tận đây, nói đi, có chuyện gì?" "Thanh Miểu, cho ca ca một bộ mặt tươi cười cái nào". Tần Thanh Dật nằm úp sấp trên bàn, đem cằm tựa vào mu bàn tay, " Làm như vậy anh sẽ cảm thấy mình không bằng một tiểu cô nương a". Động tác đang viết bỗng dưng ngừng lại, Tần Thanh Miểu một lần nữa ngẩng đầu lên, mày gắt gao siết chặt, không có lời nào nhìn thẳng anh ta. "Hảo hảo hảo, anh đây nói thẳng". Bị ánh mắt kia của nàng trừng lên, ngồi thẳng người giơ hai tay đầu hàng, Tần Thanh Dật rất không đứng đắn nói, tươi cười trên mặt cũng biến mất, "Ba bảo em tối nay về nhà". Mím môi, đầu ngón tay khẽ gõ hai cái lên bàn, nhìn mắt ca ca hoàn toàn không có nửa điểm đùa giỡn, Tần Thanh Miểu hạ mắt nhìn mặt bàn, "Có chuyện gì sao?" "Thanh Miểu...". Tần Thanh Dật nhìn nàng, miệng giật giật làm như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thở dài, "Dù sao, em trở về nhà sẽ biết". Trầm mặc trong chốc lát, Tần Thanh Miểu nhe nhàng gật đầu, "Hảo". "Ân". Tần Thanh Dật cũng lên tiếng, đứng lên, " Vậy chốc nữa tan tầm thì cùng nhau đi nha". "Ân". "Vậy anh ra ngoài trước". Thấy muội muội gật đầu, Tần Thanh Dật mới xoay người vừa đi vừa nói, nhìn Tần Thanh Miểu vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. "Đúng rồi, Thanh Miểu". Tần Thanh Dật đi tới cửa phòng thì bỗng nhiên ngừng cước bộ, không biết nghĩ đến cái gì liền xoay đầu kêu một tiếng. "Ân?". Sau khi hồi phục lại tinh thần thì muốn gọi điện báo tin cho Cố Úc Diễm, nghe gọi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phái Tần Thanh Dật, đã thấy vẻ đứng đắn khó có được trên khuôn mặt anh ta. "Anh là anh của em....nếu em không muốn cưới người em không thích, anh hoàn toàn ửng hộ em....cho dù, gia gia vẫn còn sống, anh cũng như thế, cố gắng giúp em để em không phải cười Vệ Minh Khiêm". Hơi có chút giật mình, Tần Thanh Miểu nhìn ca ca mình đứng ở cửa, há miệng thở dốc, không nói gì. "Nhưng là...Cố Úc Sâm người kia, anh lúc trước thực rất chán ghét, Tiểu Vận lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao?". Tần Thanh Dật nói tiếp, mắt nhìn thẳng nàng, "Đương nhiên, nữ hài tử tên Cố Úc Diễm kia, anh không chán ghét, nhưng....em hiểu rõ rồi sao? Em xác định hiểu rõ cảm tình của em? Còn có...nàng là nữ nhân." Vẻ mặt không muốn nhìn người đối diện, bút máy trong tay rơi xuống gây ra một tiếng vang nhỏ, Tần Thanh Miểu cúi đầu nhặt bút máy, thanh âm không có nửa điểm cảm xúc, "Chuyện của em thì em biết làm như thế nào là tốt". Tựa hồ sớm đã đoán được Tần Thanh Miểu sẽ nói như vậy, Tần Thanh Dật bất đắc dĩ cười cười, "Anh biết..." "Nếu không có việc gì nữa, ca ca trở về phòng đi". Cúi đầu không hề nhìn Tần Thanh Dật một cái, Tần Thanh Miểu tiếp tục nắm bút ký vào văn kiện, "Lát nữa thì tan tầm". "Vậy anh đi trước". Thở dài, Tần Thanh Dật mở cửa trực tiếp đi ra ngoài. Nghe được tiếng cửa bị khép lại, Tần Thanh Miểu mới một lần nữa ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cửa gỗ xuất thần, bút máy trong tay rơi lên bàn, phát ra một tiếng "lạch cạch" nhỏ, nhưng cũng không làm cho nàng hoàn hồn trở lại. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Úc Diễm trực tiếp đi siêu thị mua đồ cần dùng để làm bữa tối, sau khi mua đủ, đem trở về nhà, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, mới tiến vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Cắm nồi cơm lên, canh chậm rãi nấu ở trong nồi, Cố Úc Diễm đang làm đường dấm chua lý tích ( chả biết món gì mà có đường với chả giấm, thông cảm cho mình), di động đặt trong túi rung lên. Vội vàng lau khô tay rồi lấy di động ra, Cố Úc Diễm thấy trên màn hình hiện lên hai chữ "Miểu Miểu", nhếch miệng cười, bắt máy, "Miểu Miểu, chị sắp về chưa?" Điện thoại thông nhưng không có tiếng trả lời, thẳng đến khi Cố Úc Diễm thấy kỳ quái, tiếp tục " Uy" một tiếng thì mới có tiếng nói chuyện, "Tôi buổi tối không trở về ăn được, phải trở về Tần gia". Tần gia? Lần đầu tiên nghe thấy Tần Thanh Miểu nhắc đến nơi mà cha nàng đang ở, Cố Úc Diễm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhiều hơn là cảm giác mất mác, "A? Nhưng đồ ăn em làm đều..." "Em....tự mình ăn đi". Thanh âm của Tần Thanh Miểu ở bên kia lập tức đánh gãy lời nói của nàng. "Nga...", thất vọng vẫn hoàn thất vọng, buồn bực vẫn hoàn buồn bực, nhưng Cố Úc Diễm cũng không oán trách gì, rầu rĩ lên tiếng, "Em còn bảo canh..." Nói xong, ngữ điệu lập tức cao hơn, "Hay là, Miểu Miểu, em bảo canh lâu lâu một chút chờ chị về uống". "...". Đầu bên kia điện thoại lại một trận trầm mặc. "Miểu Miểu?". Thật cẩn thận kêu một câu, Cố Úc Diễm suy sụp, "Như vậy cũng không thể ư?" "Không có". Lúc này Tần Thanh Miểu rất nhanh trả lời, "Có thể". "Dạ". Nghe được câu trả lời như vậy, chút buồn bực cũng giảm bớt, Cố Úc Diễm nhếch miệng, "Vậy em chờ chị trở về ăn canh nga, chắc chị mệt gần chết rồi, em lên mạng tìm kiếm, tìm một vài món để bồi bổ thân thể, hắc hắc". "...Ân". Nhẹ nhàng lên tiếng, Tần Thanh Miểu cũng không nói nữa, mà Cố Úc Diễm thì không biết nói cái gì cho tốt, nhức đầu, "Kia...Vậy chị mau đi đi, cơm chiều ăn nhiều một chút nga". "Ân". Tần Thanh Miểu đáp lại một câu, định tắt điện thoại. "Còn nữa! Còn nữa....ngạch....lái xe chú ý an toàn". Định buông điện thoại lập tức dừng lại, Tần Thanh Miểu nghe nàng nói, "Ân" "Còn nữa....cái kia...Nếu....nếu uống rượu, liền gọi điện cho em, em tới giúp chị, được không?" "Ân" "Sau đó...ngô....sau đó...", gãi gãi ót, xoa đầu suy nghĩ vài giây, Cố Úc Diễm ngượng ngùng cười cười, "Vốn không có sau đó" "A....". Lúc này Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng nở nụ cười. "Kia...vậy chị mau đi đi, em không làm phiền nữa". Nghe được âm thanh khẽ cười của nàng, Cố Úc Diễm cũng ngây ngốc cười theo, mãi cho đến khi Tần Thanh Miểu ừ nhẹ một tiếng rồi tắt điện thoại, lúc này mới thu hồi nụ cười, cuối đầu nhìn đồ ăn trong nồi, chu chu miệng, một lần nữa cầm lấy chảo đảo đồ ăn. Tùy tiện làm một ít đồ ăn, cơm cũng đã chín, Cố Úc Diễm lấy cho mình một ít cơm ăn, xong rồi dọn dẹp, rồi lấy một ít đồ đi đến chỗ con mèo nhỏ tên Đạm Đạm ở ban công, nhìn bộ dáng nó vươn lưỡi liếm sữa, nhìn không được vươn tay xoa cái đầu nho nhỏ kia "Đạm Đạm, em nói xem khi nào thì Miểu Miểu trở về a?" "Em nói xem...có phải chị rất không có tiền đồ không, chỉ nửa ngày không nhìn thấy Miểu Miểu mà thôi, liền trở nên buồn bực như vậy". Hình như là ghét bỏ cái tay vướng bận kia, rốt cục con mèo nhỏ cũng ngẩng đầu, móng vuốt cong cong cào lên tay Cố Úc Diễm, meo meo một tiếng rồi tiếp tục uống sữa. "Nếu thật sự như vậy, Miểu Miểu có thể hay không là chê chị rất dính?". Thất thần thì thào, Cố Úc Diễm ngồi nhìn con mèo nhỏ, rất lâu sau đó, rốt cục thở dài, đứng dậy rời ban công đi vào phòng sách. Nhìn nhìn, thân mình có chút mệt mỏi nên trực tiếp nằm úp sấp lên bàn, quay đầu đọc sách, càng xem càng thấy mắt mơ hồ, cư nhiên lại ngủ quên mất. Đến khi tỉnh lại đã sắp mười hai giờ khuya, xoa xoa mắt ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía, đèn thư phòng vẫn đang mở, sáng trưng, lấy tay quơ quơ nhìn nhìn, không có tin nhắn, cũng không có gọi nhỡ, Cố Úc Diễm đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, đi xung quanh khắp nhà, xác định Tần Thanh Miểu vẫn chưa trở về, lập tức trở nên lo lắng. Đang muốn gọi điện thoại, rốt cuộc nghe được thanh âm chìa khóa mở cửa, Cố Úc Diễm vội vàng đi qua, nhìn ra cửa, thấy người mình yêu say đắm đang lảo đão trực tiếp lao vào lòng mình, vội vàng đỡ lấy nàng, "Miểu Miểu!" Sắc mặt đỏ ửng, dĩ nhiên đã say bỗng ngẩng đầu nhìn Cố Úc Diễm, cũng không nói gì, chỉ đứng như vậy mà nhìn. "Chị uống rượu nga....không phải nói....không phải đã nói nếu uống rượu thì gọi em sao, em đi qua giúp chị nha....". Tần Thanh Miểu đã sớm đem sức nặng thân thể mình giao lên người Cố Úc Diễm rồi, làm cho người nọ phải lui về sau vài bước mới có thể đứng vững, ngữ khí vẫn bối rối, "Như thế nào không..." Nhưng là, Tần Thanh Miểu cũng không để nàng nói hết câu, mà đem nàng đè lên tường, trực tiếp hôn lên môi nàng.