Editor: nhatientri Beta: Lam Cuối tuần, người vừa mới đi công tác trở về đang rất thích thú, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, trên bàn còn có một chén nước canh, trong tay nắm điều khiển từ xa, động tác chậm chạp chuyển kênh, một bộ dáng cực kì hưởng thụ, thẳng đến khi làm cho nữ nhân ngồi bên cạnh tức giận đến mức trừng mắt. "Cố Úc Diễm, em chính là tên tiểu hỗn đản!". Nâng tay trực tiếp gõ vào đầu nàng, ngôn từ có vài phần cường điệu oán giận, "Nhìn thấy em nhàn nhã như vậy làm tôi tức giận đến chết đi được!". "Đường tỷ tỷ, tại sao lại đánh em nha....". Buông điều khiển từ xa ra, rất vô tội ôm đầu, con ngươi đen nhỏ lấp lánh nước, "Em cũng không trêu chọc gì chị..." "Không trêu chọc tôi?". Rất buồng bực liếc mắt nhìn nàng một cái, càng giận mắng, "Rõ ràng là em đưa ra chủ ý nhờ tôi nói với Thanh Miểu, vậy thì dựa vào cái gì mà em có thể nhàn nhã như vậy, còn tôi lại phải tăng ca vài ngày ở công ty!". Nghe nàng nhắc tới chuyện này, hai má Cố Úc Diễm nhất thời nóng lên, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng cười cười với Đường Vận, "Đừng như vậy Đường tỷ tỷ, ít nhất chúng ta cũng đã ngăn được Miểu Miểu ký hợp đồng nha....Sự hi sinh của chị rất là vĩ đại!". "Vĩ đại cái đầu em!". Lại nâng tay đập vào đầu Cố Úc Diễm một cái nữa, Đường Vận tiếp tục tức giận, "Thanh Miểu cũng thật là bất công, đối với tên đầu sỏ như em lại tốt như vậy, đối với tôi thì....Đúng là trọng sắc khinh bạn a!". "Cái gì trọng sắc khinh bạn?". Sau khi thay quần áo thì ra khỏi phòng, vừa vặn nghe được câu nói của Đường Vận, Tần Thanh Miểu giương mày liễu lên, đi đến trước mặt hai người, ngữ khí vẫn trước sau đạm mạc. "Không...". Cười lấy lòng giữ chặt tay Tần Thanh Miểu, bị nàng liếc một cái nhưng vẫn là điếc không sợ súng ôm lấy ngón út của nàng, đôi mắt Cố Úc Diễm lóe sáng, "Miểu Miểu, nhĩ hảo xinh đẹp..." "Ân hừ". Khẽ hừ một tiếng, nhưng không rút khỏi tay nàng, Tần Thanh Miểu ngồi xuống, cầm chén trà lên uống một ngụm. Lọt vào mắt Đường Vận ngồi ở bên cạnh là Tần Thanh Miểu dung túng Cố Úc Diễm, rất bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, đứng lên, "Chị không nổi hai ngươi, vẫn nên là hai người bọn ngươi tự đi ăn cơm đi, ta cô đơn nhưng cũng không muốn làm bóng đèn". Nhíu mày, quay đầu nhìn bạn tốt, khóe môi Tần Thanh Miểu câu lên biểu lộ một chút tươi cười, "Vận Vận muốn trở về công ty tăng ca sao?" "....Không có!". Đường Vận bị nụ cười tươi của nàng làm lạnh sống lưng, cười khổ, "Thanh Miểu, cậu cũng thật sự là..." Tần Thanh Miểu là như vậy, không phải trọng sắc khinh bạn thì còn là gì nữa, dung túng Cố Úc Diễm đến như thế....Cho dù lúc trước thời điểm thích Cố Úc Sâm, nhưng làm sao mà có bộ dáng như bây giờ? Cùng lúc đó, trong một ngôi biệt thự thoạt nhìn rất có khí thế, Thương Mặc thực không hình tượng bắt chéo chân nằm trên sô pha, trong tay còn cầm mấy bức ảnh. "Chậc chậc....". Nhìn cảnh hai người hôn môi, nhịn không được tán thưởng, tay còn lại thì cầm tay nữ nhân bị nàng gối lên đùi, "Tiểu Cố người này, thật là kích tình". Nâng tay búng trán nàng hai cái, Triệu Mạt Thương nhìn người một tay cầm ảnh chụp một tay nắm tay mình, tươi cười nhợt nhạt, "Không phải là em muốn giúp Tiểu Cố sao?". "Đương nhiên là muốn a...". Khóe miệng câu lên, vẻ tươi cười trên mặt mang theo chút tà khí, Thương Mặc ngửa đầu nháy mắt mấy cái với Triệu Mạt Thương, "Chỉ là muốn giúp họ khắc sâu tình cảm lẫn nhau thêm hơn thôi". "Phốc...". Nhẹ giọng cười ra tiếng, đầu ngón tay dời xuống nhẹ nhàng nắm cái mũi của Thương Mặc, ánh mắt Triệu Mạt Thương lộ ra ôn nhu sủng nịch, "Nhưng mà em đừng gây sự nữa a, Tiểu Cố là người tốt". "Là một đứa ngốc, không trêu chọc một chút thì để làm gì?". Cười hì hì ngồi dậy, tùy ý để ảnh chụp lên bàn, sau đó ôm lấy nàng, Thương Mặc hôn lên khóe môi nàng một cái, "Phải không, bảo bối?". "Em a....". Giống như thở dài nói xong, hai tay vòng qua cổ nàng, bắt đầu hùa theo đón cánh hoa của nàng tiếp hợp với mình, Triệu Mạt Thương nhắm mắt lại, thanh âm có chút thì thào, "Tiểu Đản hư...." "Hắc hắc..." Hai ngày cuối tuần, Tần Thanh Miểu và Cố Úc Diễm cũng không ra ngoài, ở nhà hưởng thụ nhàn nhã đã lâu không có. Có lẽ là do Cố Úc Diễm đi ra ngoài vài ngày, rồi cũng lại bởi vì khi Cố Uc Diễm trở về phát sinh chuyện đó, nên mấy ngày sau các nàng trở nên càng thêm thâm tình, lúc hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn là loại cảm giác ngọt ngào Tiểu biệt thắng tân hôn, ngay cả Tần Thanh Miểu luôn lạnh lùng, khi đối mặt với Cố Úc Diễm thường thường cầu hoan mà không phân biệt ngày đêm, đều dục cự hoan nghênh khẽ cáu nói hai câu rồi tùy ý nàng làm bậy. Vì thế hai ngày này, tại một gian phòng không tính là nhỏ, lúc ban ngày, một người đang kề cận nữ nhân đang cau mày trong phòng khách, hôn một chút ở cổ và mặt nàng, chậm rãi đi xuống, bất tri bất giác đã cởi áo ngủ của Tần Thanh Miểu ra, sau đó hai người cùng ngã vào ghế sô pha dài trong phòng khách. Mà trên sàn gỗ sạch sẽ ki, một hắc miêu một bạch miêu một lớn một nhỏ nằm úp sấp, hai đôi mắt u lam ánh lên vẻ tò mò, nhìn hai người tận tình trên sô pha, hiển lộ mê hoặc. "Được rồi, dừng lại!". Lúc ngày cuối tuần sắp chấm dứt, Tần Thanh Miểu rốt cục nhịn không được đem cái người trêu chọc mình đến tay chân bủn rủn đẩy xuống giường, chân thon dài câu cái chăn bên cạnh qua bao lấy mình, con mắt lộ ra cảnh giác, "Không thể, ngày mai còn phải họp". Chu chu miệng, bò lên từ sàn, vẻ mặt không tình nguyện, chuyển đến trên giường ôm bọc chăn từ phía sau, "Một lần nữa thôi..." "Không được!". Oán giận trừng mắt liếc nàng một cái, Tần Thanh Miểu xoay người quay lưng về phía nàng, nhắm mắt lại, "Tôi muốn ngủ, không được quấy rầy tôi". Nếu còn như vậy nữa, sáng ngày mai, bất kể là ai cũng đều không có cách nào đi làm. "Miểu Miểu....". Giọng nói lộ ra nồng đậm dục cầu bất mãn, Cố Úc Diễm ở phía sau nhẹ nhàng hôn gáy Tần Thanh Miểu, thẳng đến khi thân mình nàng run rẩy lên, thì trực tiếp ngồi dậy, cười cười, "Cố Úc Diễm, hai năm em rời khỏi tôi, rốt cục đã làm cái gì!". Bất quá chỉ là hai năm thôi, vì cái gì lúc trước còn thực đơn thuần ngoan ngoãn, tuy rằng vẫn thích kề cận mình, nhưng cũng không phải là người cả ngày thích làm loại chuyện này, tại sao lại biến thành cái dạng này? Nháy mắt mấy cái, Cố Úc Diễm nằm ở trên giường rất vô tội nhìn nàng, "Miểu Miểu, em không có rời khỏi chị...." Dừng một chút, mân mê miệng, "Là chị không cần em..." Nghe nàng nói như vậy, biểu tình Tần Thanh Miểu bị kiềm hãm, sau đó chậm rãi quay đâu, không nói gì. Tuy nói hai năm trước là do mình bị ép nên mới phải làm như vậy, nhưng chung quy thật đã chủ động bức nàng rời đi. Mà sau đó, ngay khi đã có đủ thực lực để chống lại ngoại công, nhưng lúc nhìn thấy Cố Úc Diễm một lần nữa, lại không hề có ý nghĩ đem nàng trở về bên mình. "Tôi biết...". Nhẹ giọng đáp, thả lỏng thân mình tựa vào lòng nàng, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở của Cố Úc Diễm, tay cầm lấy bàn tay của nàng ở trên bụng mình, thanh âm chậm rãi, "Tiểu Diễm....Ngay từ đầu...Quả thật tôi không hề nghĩ sẽ như vậy..." "Miểu...Miểu Miểu?". Hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, trong nháy mắt Cố Úc Diễm có chút vô thố. "Ngày đó ở bệnh viện với Mục Hề Liên, bởi vì biết em ở cửa nên tôi mới nói như thế....Nhưng mà, ý tưởng đó, ban đầu, quả thật...". Khẽ cắn môi nói xong, mày Tần Thanh Miểu hơi nhăn lại, nói một nữa, thân mình đổ xuống, mà người vừa mới ở sau lưng ôm nàng đã trực tiếp nghiêng người đè lên nàng, cúi đầu dừng ở mặt nàng. Một cái rồi lại một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên trán nàng, khóe mắt, từ mũi đi thẳng xuống môi nàng, Cố Úc Diễm vô cùng ôn nhu, không mang theo nửa tia dục vọng, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại mặc nàng hôn, mới vừa cười vừa nói, "Ban đầu là ban đầu, Miểu Miểu cũng không phải thánh nhân...Hơn nữa, tuy rằng ban đầu nghĩ như vậy, nhưng chị đối với em, tuyệt đối không hề giống trả thù..." Mở ra ngưng mắt nhìn nàng, Tần Thanh Miểu không nói gì, chính là hai tay vòng qua cổ nàng, hơi nhấc đầu lên hôn nàng. Nhẹ giọng cười, cùng nàng triền miên một chỗ, Cố Úc Diễm hơi thở gấp, "Miểu Miểu...Kỳ thật nhiều lúc, thật là giống đang câu dẫn em..." Thân mình cương cứng lên, Tần Thanh Miểu ngừng động tác ngay lập tức, mở mắt ra nhìn người sau khi nói xong còn hôn mình vài giây, rồi nhấc chân một cước đá nàng xuống giường, liền lập tức hừ lạnh một tiếng, trùm chăn lại, "Ai muốn câu dẫn em!". Hai tay chống xuống sàn, Cố Úc Diễm nhìn Tần Thanh Miểu trùm chăn nghiêng thân đưa lưng về phía mình ở trên giường, vẻ mặt hiện lên tia cười khổ. Tại sao mà cứ muốn tùy thời tùy chỗ bỗng nhiên ngạo kiều vậy nha? Giữa trưa tan tầm ngày hôm sau, Cố Úc Diễm đang thu thập đồ đạc tính rời khỏi văn phòng, Thương Mặc liền gọi nàng lại. "Tổ trưởng, làm sao vậy?". Dáng vẻ mơ hồ nhìn Thương Mặc, Cố Úc Diễm có chút không rõ. "Theo tôi đến văn phòng khoa trưởng đi". Thương Mặc không có biểu tình gì, nói xong câu đó thì trực tiếp ra khỏi văn phòng, không để ý đến dáng vẻ ngây ngốc của Cố Úc Diễm đang đi theo nàng, mãi cho đên cửa văn phòng của Triệu Mạt Thương, mới dừng lại gõ gõ cửa. "Vào đi". Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thương Mặc đẩy cửa vào, Cố Úc Diễm vội vàng đuối theo, sau đó quay lại đóng cửa phòng. Nhưng vừa mới quay đầu lại, mấy tấp ảnh chụp liền hiện lên trước mắt nàng. Cố Úc Diễm ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không chút thay đối của Thương Mặc, cùng với Triệu Mạt Thương vẻ mặt lạnh nhạt còn đang cầm bút máy trong tay, tiếp nhận ảnh chụp, khi nhìn thấy ảnh chụp thì lập tức sợ hãi. Trong ảnh chính là cảnh hai người hôn môi, nếu không phải là mình và Tần Thanh Miểu, thì còn có thể là ai? Nghĩ đến lúc trước Đường Vận có nhắc đến chuyện Vệ Minh Khiêm dùng ảnh chụp để uy hiếp Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm sau khi để kinh ngạc qua đi, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Tay siết chặc tấm ảnh, thân mình thẳng lên, Cố Úc Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, "Tôi không có gì để nói, muốn xử lý tôi thế nào cũng được". ----------------------------------------- Mình đăng chương này trước hết để xin lỗi mọi người vì đã dừng lại quá lâu. Tiếp theo là để khẳng định mình không drop truyện. Theo như tin đồn thì vào đại học rất thoải mái, nhưng giờ sv năm nhất là mình đây đang bù đầu cho mấy bài kt thuyết trình nên vô cùng mệt, nên cũng xin các bạn cho mình thêm ít thời gian nữa.