Thùy Chủ Trầm Phù
Chương 135
“Huyền huynh, nguyên lai là ngươi đã sớm có chuẩn bị cố tình để bị bắt đi, hại ta cùng tiểu quỷ này suýt nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, phải phạt!” U Vô Thương rốt cục cũng nghe hiểu được ngọn nguồn, sau khi than phiền một tiếng, phi lên phía trước, nhuyễn kiếm chỉ thẳng vào ấn đường của Phù Thanh Phượng, “Phù tặc, chịu chém đầu đi!”
Đang muốn nâng tay chém kiếm, Ngự Diễm Liệu đột ngột dùng sức đem Phù Thanh Phượng ôm vào trước ngực mình, ngửa đầu hướng Lôi Hải Thành nói: “Lôi Hải Thành, Phù Thanh Phượng hạ độc hại ngươi, ngươi nếu muốn lấy tính mạng hắn, ta cũng không thể ngăn cản. Chính là Ngự Diễm Liệu ta tự thấy đã đối với ngươi không tệ, hiện tại ta chỉ thỉnh ngươi đáp lại một chút nhân tình, lưu xác hắn nguyên vẹn.”
Hắn lấy thân phận đế vương tôn quý, nói ra chữ “Thỉnh” này, kỳ thật cũng đã không giống với cầu xin. Con ngươi dài nhỏ gắt gao khóa chặt lấy tầm mắt của Lôi Hải Thành, không để cho hắn né tránh.
Lôi Hải Thành im lặng, công bằng mà nói, Ngự Diễm Liệu mặc dù xuất phát từ ý lôi kéo chiêu mộ, song đối đãi với hắn quả thật không tồi. Trước tặng chủy thủ giúp hắn giết bạch hổ, sau lại ban thưởng đại hôn cho Dao Quang cùng hắn. Hơn nữa khi biết hắn không muốn dốc sức vì Phong Lăng, Ngự Diễm Liệu cũng không xuống tay giết hắn, rất có khí phách, cũng coi như là hết tình hết nghĩa với hắn rồi.
Có điều, người muốn chém đầu Phù Thanh Phượng lại chính là U Vô Thương, hắn cũng không có tư cách ngăn cản U Vô Thương báo thù cho thê tử bị giết.
Hắn đối Ngự Diễm Liệu lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Gương mặt vàng bủng của Ngự Diễm Liệu chớp mắt liền xanh mét, thật giống như hắn mới là người bị độc xà cắn thương, chuyển sang nhìn U Vô Thương, vừa ho vừa hổn hển thở. “Lương Duẫn phản loạn là ta hạ lệnh trấn áp. Lương Duẫn vương phu, ngươi muốn báo thù, tìm ta mới đúng.”
“Bệ hạ, không thể.” Phù Thanh Phượng nắm lấy tay Ngự Diễm Liệu, cố sức lắc đầu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của U Vô Thương co giật một hồi, cuối cùng chịu không nổi thu hồi nhuyễn kiếm, căm ghét nói: “Các ngươi nhanh chóng mà tự sát đi. Hai đại nam nhân mà còn ủy mị ỉ ôi, muốn chết muốn sống như thế......”
Lôi Hải Thành trừng hắn, U Vô Thương ngược lại cũng phát hiện câu nói kia của mình như có ẩn ý, chột dạ nhìn nhìn Lãnh Huyền, thấy Lãnh Huyền bất động thanh sắc, lập tức an tâm.
Ngự Diễm Liệu thấy U Vô Thương không còn khăng khăng muốn lấy thủ cấp Phù Thanh Phượng nữa, cuối cùng mới hiện một nụ cười khổ.”Lương Duẫn vương phu, đa tạ ngươi thành toàn.”
Hắn nhẹ nhàng buông Phù Thanh Phượng, đứng dậy bước từng nhịp gian nan, từ trong một góc huyệt động lấy ra một rương gỗ nhỏ ôm trở về.
Lấy ra bầu rượu thanh ngọc cùng chén nhỏ bên trong, hắn rót đầy một ly rượu màu ám lục đưa đến trước mặt Phù Thanh Phượng, chua chát nói: “Thanh Phượng, ngươi lên đường trước, ta sẽ cùng đến với ngươi.”
Ánh mắt thù hận của Phù Thanh Phượng đảo qua từng người chỗ Lãnh Huyền, cuối cùng khi dừng ở trên khuôn mặt Ngự Diễm Liệu liền hóa thành thê lương, tiếp nhận chén ngọc từ trong bàn tay Ngự Diễm Liệu.
Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hắn ném vỡ “choang” chén ngọc, đăm đăm nhìn Ngự Diễm Liệu, tựa như muốn nói với hắn điều gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói ra được, chậm rãi khép mi lại.
Máu đen sẫm, dần dần trào ra từ miệng mũi hắn.
Trước mắt Lôi Hải Thành, không khỏi hiện lên diện mạo Trạm Phi Dương trước khi lâm chung, cũng là một ly rượu độc, thất khiếu chảy đầy máu đen......
Trong chốn u minh, đây có phải là báo ứng hay không?
Hàng mi khép hờ không mở ra nữa, Phù Thanh Phượng hiển nhiên đã khí tuyệt.
Ngự Diễm Liệu hạ thấp giọng ho gấp, lấy ống tay áo của mình tỉ mỉ lau sạch sẽ huyết tích trên mặt Phù Thanh Phượng, lại thay Phù Thanh Phượng chỉnh trang y phục mũ mão ngay ngắn.
Chính hắn, cũng từ trong rương gỗ lấy ra hoàng đế triều phục xanh nhạt cùng đế miện[48], thật trịnh trọng mặc vào. Y phục thùng thình phức tạp mặc trên thân hình gầy yếu chỉ còn mỗi khung xương của hắn, trông lại càng rộng hơn.
Động tác của hắn phi thường chậm, song tất cả mọi người đều im lặng, không hề thúc giục hắn.
Trong lòng chúng nhân hiểu rõ, triều phục cùng rượu độc này là Ngự Diễm Liệu cùng Phù Thanh Phượng chuẩn bị từ trước, vạn nhất khi binh bại sẽ tự mình kết thúc, giữ lại một phần vương giả tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Thắt xong dải lụa kim ngân trên vương miện, Ngự Diễm Liệu xoay người ôm lấy thi thể của Phù Thanh Phượng, đối Lãnh Huyền nghiêm mặt nói: “Lãnh bệ hạ, trước ải Vân Đồng ta giết phi thiếp nữ nhi của ngươi, hôm nay sẽ lấy mệnh bồi hoàn. Phong Lăng từ nay về sau vô chủ, nếu như cuối cùng rơi vào tay ngươi, thỉnh đối xử tử tế với con dân Phong Lăng ta, chớ giận chó đánh mèo vô tội.”
Lãnh Huyền dùng trầm mặc thay thế hồi đáp.
Ngự Diễm Liệu nở nụ cười, không nhìn chúng nhân nữa, ôm ngang lấy Phù Thanh Phượng, thắt lưng thẳng tắp, đi từng bước một tiến vào trong đầm nước biếc kia.
Đầm nước cùng lắm chỉ sâu cỡ một người, trong suốt thấy đáy. Ngự Diễm Liệu rất nhanh liền bị làn nước biếc bao phủ đỉnh đầu.
Hắn khoanh chân ngồi thẳng dưới đáy đầm, để cho thi thể Phù Thanh Phượng nằm trên trên đùi. Biểu tình của hai người đều thập phần bình thản, tựa hồ cuối cùng tại nơi đầm nước nhỏ này đã nhận được sự tĩnh mịch.
Lôi Hải Thành không nói gì di chuyển mục quang ──
Trong đầu, vẫn còn nhớ rõ trên triều đình Thiên Tĩnh, Phù Thanh Phượng khẽ lay động phiến quạt, khẩu chiến với quần thần, đàm tiếu phong vân......
Bên ngoài thành Lâm Uyên ba người leo núi nhìn về phương xa, Ngự Diễm Liệu chỉ điểm non sông, liếc nhìn loạn thế......
Dù cho hắn hùng tâm vạn trượng, hào khí tận trời, đều không tránh được bánh xe số phận an bài.
Lãnh Huyền vẫn chăm chú nhìn đầm nước, mãi đến khi bọt khí bên miệng Ngự Diễm Liệu hoàn toàn biến mất, hắn mới xoay người, hỏi Lục Lang vẫn còn đang quỳ thẳng: “Đại cừu ngươi đã báo, muốn theo ta cùng quay về Thiên Tĩnh không?”
Lục Lang lắc đầu, nụ cười thê lương bi ai, sau khi đối Lãnh Huyền mạnh mẽ dập đầu, bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết đập đầu vào nham thạch trên tường động.
Huyết tương, bắn tung lên.
Ngoài thành Lâm Uyên, mây tía tà dương. Ba con tuấn mã đi thành hàng dọc, phi nhanh trên đồng tuyết im lìm.
U Vô Thương đi sau cùng, ra khỏi huyệt động, chạy hơn hai canh giờ, hai người phía trước đều không nói một lời, khiến hắn thật sự bực bội không chịu nổi, nhịn không được đuổi theo vật cưỡi của Lãnh Huyền, hướng dáng lưng Lôi Hải Thành phía trước hất cằm, thấp giọng nói: “Huyền huynh, tiểu quỷ kia hẳn không phải là đang giận dỗi với ngươi đấy chứ? Nửa ngày chẳng hề nói câu nào.”
“Có lẽ là thế chăng?......” Mục quang Lãnh Huyền buông xuống, có chút lơ đãng.
U Vô Thương gật gật đầu, một chưởng vỗ lên bả vai Lãnh Huyền, nghiêm mặt nói: “Thành thật mà nói, Huyền huynh, ngươi lần này một mình vượt hiểm, thật sự là không nên. Cho dù ngươi cùng tiểu quỷ kia đã sớm chuẩn bị con bướm hiệu, không sợ ly tán mà tìm không thấy người, nhưng vạn nhất chúng ta chưa đuổi đến huyệt động, ngươi đã sớm bị Phù tặc hại chết rồi ấy chứ? Ngươi cũng thật quá liều lĩnh.”
Quen biết U Vô Thương hơn mười năm, lần đầu thấy U Vô Thương thận trọng như thế, trong lòng Lãnh Huyền biết sự mất tích của bản thân đêm qua nhất định đã khiến lão bằng hữu này sợ hãi quá mức rồi, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngươi không cần phải quá căng thẳng, ta hành sự, đều có chừng mực.”
U Vô Thương không tán đồng trừng mắt nhìn hắn, nhưng sau nhiều năm làm bằng hữu, xem như đã lĩnh giáo qua sự quyết đoán của Lãnh Huyền, chuyện đã định, người bên ngoài có khuyên nữa cũng chỉ uổng công, liền miễn cường đem sự oán trách còn lại đều nuốt trở về bụng.
Hai người lần thứ hai lâm vào trầm mặc, bên tai chỉ nghe gió lạnh gào thét lướt qua, trong không khí dường như vẫn còn phiêu dạt mùi máu tanh cùng thanh âm sát phạt.
Lãnh Huyền quay đầu, Lâm Uyên thành khoác lên tia hồng quang cuối cùng của trời chiều, dần dần nhạt nhòa biến ra khỏi tầm mắt, lặn xuống dưới đường chân trời──
Mấy vạn tinh tráng binh mã Tây Kỳ vùi thân Lâm Uyên. Phong Lăng triều thần cơ hồ thương vong hầu như không còn, bá tính tướng sĩ đói chết vô số, thổ phỉ cùng chư hầu hung hăng ngang ngược làm loạn......
Hắn hơi hơi nheo lại con ngươi. Vô luận như thế nào, Phong Lăng loạn lạc chia năm xẻ bảy, ít nhất trong một thời kỳ ngắn, sẽ không gây nguy hiểm cho Thiên Tĩnh nữa. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
500 chương
100 chương
17 chương
31 chương