Thượng Vị - Luyện Nhục Tiểu Miên Áo
Chương 2 : Thủ Dâm bị phát hiện. [1]
Sau khi Hàn Diễn Phong đưa Lục Du Thanh đến chỗ làm, anh đang chạy đến công ty của mình thì nhận được điện thoại của người yêu. Lục Du Thanh gấp rút gọi anh về nhà lấy giùm một phần tư liệu mà mấy ngày trước kẹp trong một quyển sách quên lấy ra, hiện giờ cấp trên của cậu ta lại cần gấp. Hàn Diễn Phong trấn an Lục Du Thanh một hồi rồi lái xe quay trở về nhà.
Anh ở phòng ngủ và thư phòng tìm kiếm cũng không thấy quyển sách kia, đến cuối cùng nhớ tới hình như là Hứa Trình mượn xem đành phải đi đến phòng của cậu tìm.
Anh lễ phép gõ nhẹ cửa rồi trực tiếp đi vào, kết quả nhìn thấy một màn Hứa Trình cởi ra quần lót kia.
Hàn Diễn Phong gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy, anh đã sớm thấy nhiều nên không thể trách cậu. Anh cũng không có quân tử đóng cửa phòng, mà ngược lại anh rất có hưng trí nhìn người trước mặt so với người yêu của mình rất đối lập.
Hứa Trình và Lục Du Thanh hoàn toàn trái ngược nhau. Lục Du Thanh thành thục, hào phóng, xinh đẹp, ở trên giường đặc biệt rất câu dẫn người, cậu ta có cách làm tình rất đa dạng và cũng đã làm tình rất nhiều.
Mà Hứa Trình lại đơn thuần, thẹn thùng, bộ dáng tự an ủi nhìn qua rất dâm đãng, nhưng chỉ một cách đơn điệu lộ ra cậu thật sự rất không trôi chảy.
Quả nhiên cần phải được khai phá a. Hàn Diễn Phong nhìn Hứa Trình trầm mình trong thế giới của cậu sờ cằm tự đánh giá. Nhưng khi Hứa Trình bắt đầu đùa bỡn cúc huyệt phấn nộn Hàn Diễn Phong rốt cuộc không có cách nào tập trung tinh lực đánh giá đối phương, anh kinh ngạc phát hiện mình lại bị sự thanh thuần dâm loạn của đối phương làm phát hỏa, dương v*t buổi sáng vừa mới được thỏa mãn hiện tại lại rục rịch muốn cương.
Chuyện sảy ra tiếp theo khiến Hàn Diễn Phong cảm giác hôm nay nhất định là ngày may mắn của mình. Thiếu niên thanh tú ngượng ngùng trong miệng lại gọi tên của anh. Chỉ là vài tiếng như vậy trán Hàn Diễn Phong đã bắt đầu đổ mồ hôi, dương v*t nhanh chóng trướng lớn nhảy nhảy, dựng thẳng đội đũng quần lên. Suy đoán mơ hồ của anh từ lâu chôn giấu dưới đáy lòng cuối cùng được chứng thực. Hàn Diễn Phong vừa lòng cong lên khóe miệng, thái độ cố tỏ ra bình thường nhưng anh vừa mở miệng thanh âm lại không giấu được vẻ khàn khàn đầy tình dục: “dương v*t của anh không có nhỏ như vậy đúng không?”
Hứa Trình đang trầm mình ở trong khoái cảm không thể tự kiềm chế mạnh mẽ bắn ra, toàn bộ tinh dịch bắn ở bụng và trên lồng ngực. Cậu bất chấp lau đi vội vàng thất kinh ngồi dậy, tuyệt vọng nhìn người đáng lẽ bây giờ đang ở công ty từng bước từng bước một đi đến đầu giường. Cậu bối rối đến nổi quên đi hạ thân hoàn toàn trần trụi ẩm ướt.
Hàn Diễn Phong nhìn hai chân của cậu đang mở rộng trước mắt mơ hồ lộ ra cửa động màu hồng hồng, ánh mắt tối sầm lại, anh nghiêng mình dựa ở trên cửa nhìn cậu nở nụ cười dịu dàng: “Sao em lại sợ anh như thế?”
Hứa Trình lắc đầu, ngừng một lát, lại gật gật đầu.
“À?” Hàn Diễn Phong cười càng sâu: “Vậy em vừa rồi… Ừ… Nếu em sợ anh, vừa rồi vì sao em còn dám gọi tên của anh trong lúc tự an ủi mình?”
Hứa Trình trong đầu “ong” một tiếng, cảm giác sau lưng tóc gáy dựng thẳng lên. Cậu vừa tức lại vừa vội, cậu không biết làm gì hơn là nắm gối đầu ném vào người Hàn Diễn Phong, nhảy xuống giường cúi đầu muốn chạy ra bên ngoài.
Hàn Diễn Phong bắt được cánh tay của cậu, hai tay đem cậu chặt chẽ khóa ở trước mặt mình: “Rõ ràng biết anh đang đứng ở cửa, em còn muốn chạy lại đây… Em là cố ý muốn được anh dỗ dành yêu thương đúng không?”
Hứa Trình gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Diễn Phong: “Em mới… ah…!”
Hàn Diễn Phong cúi đầu ở trên môi cậu liếm một chút, lực đạo rất nhẹ, chân của Hứa Trình lại lập tức mềm nhũn. Hàn Diễn Phong mĩm cười đỡ lấy cậu, hai tay không dấu vết đi xuống dưới nâng cặp mông tròn trịa của Hứa Trình nhẹ nhàng xoa nắn: “Chỉ như vậy mà cũng đứng không vững sao?”
Hứa Trình xấu hổ đến không thể ngẩng đầu lên. Anh chỉ hôn một cái, chỉ là môi đụng môi mà cậu cư nhiên cậu lại phản ứng lớn như thế chẳng lẽ cậu thật sự đói khát đến trình độ này sao?
Hàn Diễn Phong cũng không ép cậu chỉ cười rồi đem cậu ôm vào trong lòng mình để hạ thể hai người ghé sát vào cùng một chỗ.
Hứa Trình rên rỉ ra tiếng, lấy tay đẩy Hàn Diễn Phong ra, cậu liếc mắt nhìn hạ thân hai người đang kề sát vào nhau. Quả nhiên… của anh rất lớn… cái này làm mặt của Hứa Trình đỏ hồng lên. Hạ bộ Hàn Diễn Phong nổi lên một khối rất to, thậm chí cách một lớp vải quần còn có thể cảm giác được chỗ đó như lửa nóng có nhịp đập… Hứa Trình vừa phát tiết qua dương v*t lại lần nữa run rẩy dựng thẳng lên, thẳng tắp đụng vào đùi của Hàn Diễn Phong.
“Em cương lên rồi đúng không?” Hàn Diễn Phong hít sâu một hơi, anh cúi đầu hôn Hứa Trình. Lần này cường độ so với lần trước mạnh hơn nhiều lắm, nụ hôn này cũng có thể dùng từ thô bạo để hình dung.
Hàn Diễn Phong hung hăng giữ chặt môi Hứa Trình điên cuồng nghiền áp cắn mút. Hứa Trình đau đến mở miệng làm đối phương càng dễ dàng tiến quân thần tốc, đầu lưỡi mềm mại nóng như lửa dường như liếm toàn bộ khoang miệng, nó cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, cậu làm sao cũng tránh không khỏi.
Cùng lúc đó, hạ thân hai người cũng cách lớp vải cọ xát vào nhau, nhiệt độ lan tỏa đến toàn thân. Hứa Trình không tự chủ được ôm lấy Hàn Diễn Phong ánh mắt mê ly nhìn đối phương từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
“Em đúng là yêu tinh!” đôi mắt Hàn Diễn Phong bỗng dưng càng tối hơn, động tác hôn môi và cọ xát cũng càng phát ra kịch liệt. Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng Hứa Trình càng không ngừng đi vào rút ra giống như mô phỏng động tác làm tình.
Đầu óc Hứa Trình choáng váng chỉ biết ôm chặt trên người đối phương, dương v*t càng không ngừng chảy ra tinh dịch, cọ vào đũng quần của đối phương làm cho nó ướt sũng. Sau một lúc kịch liệt ma sát Hứa Trình hét lên một tiếng, bắn ra.
Hàn Diễn Phong còn muốn tiếp tục hôn cậu, nhưng Hứa Trình lại đẩy mạnh anh ra, cậu chạy đến phòng tắm khóa trái ở bên trong. Cậu ngồi ở trong bồn tắm lớn nhớ lại chuyện vừa rồi cả người không ngừng run rẩy. Cậu như vậy mà lại cùng Hàn Diễn Phong hôn môi, còn bị đối phương cọ đến xuất tinh… cậu che mặt, cậu muốn phát tiết nên la to lên.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
16 chương
51 chương
137 chương