Buổi đấu giá đồ chơi Quý tộc, tại tinh cầu Chafee, là một việc trọng đại mỗi năm một lần, cũng khó trách lúc này trong hành lang, cơ hồ tất cả quý tộc đều đã đến hiện trường.
Một trong các phòng VIP của đại điện chính Kaloka, là buồng chiêu đãi hoàng tộc. Ngồi ở bên trong, có thể xuyên thấu qua chất liệu thủy tinh đặc biệt thật dầy nhìn ra ngoài, quan sát được tình huống hiện trường buổi đấu giá.
Đương nhiên, người bên ngoài dĩ nhiên là không thể nhìn thấy được tình huống phía trong này.
Trên ghế sa lon mềm mại ở vị trí trung tâm, ba người đàn ông rải rác mà ngồi, tạo thành trạng thái hình tam giác thế chân vạc!"Nếu không phải phụ vương yêu cầu tôi giúp ông ấy tìm kiếm nữ tỳ chăm sóc mẫu hậu, loại tụ hội nhàm chán này, tôi sẽ không tới." Phí Nhĩ Lạc lắc lắc ly thủy tinh rượu đỏ, khóe môi cong mang một vẻ nguội lạnh giương nhẹ, trong mi mắt, vẻ chán ghét không hề có chút nào che giấu.Ở trước mặt Tư Á và Gia Mậu, hắn không cần giấu diếm con người thật của mình.Ánh mắt Tư Á từ võ đài bán đấu giá thu về, con mắt chậm rãi liếc hắn ở bên một cái, khóe môi nhẹ nghiêng, cười như không cười nhìn hắn: "Phí Nhĩ Lạc, phụ vương của ngài thường nói, nhẫn nại vô địch!""Thế nào, cậu lại muốn cùng tôi thảo luận chuyện đề phòng Tát Khắc Tốn?" Phí Nhĩ Lạc mặt mày thẳng tưng, nghiêng mắt nhìn tầm mắt đông lạnh của anh ta, thanh âm càng thêm lẫm liệt rét buốt."Hắn dù sao cũng đường đường là chướng ngại vật lớn nhất cho việc lên ngôi của ngài!" con mắt sắc thâm u của Tư Á, nhìn hắn chăm chú: "Thật sự không lo lắng?"Phí Nhĩ Lạc nhún nhún vai, gương mặt không sao cả.
Tầm mắt Tư Á liếc về phía Gia Mậu, cùng ánh mắt của anh ta chạm nhau, vẻ mặt người kia đạm bạc, hình như đối với đề tài này cũng không cảm thấy hứng thú lắm."Phí Nhĩ Lạc." Tư Á không thể trông cậy vào sự giúp sức của Gia Mậu, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa: "Chúng ta nên cẩn trọng bố trí tất cả.""Chuyện này để sau lại bàn đi!" lông mày Phí Nhĩ Lạc nhíu chặt, đốt ngón tay xinh đẹp nắm ly rượu chậm rãi thu chặt lai, ánh sáng lạnh lẽo trong đáy mắt vụt sáng ngời.
Tư Á biết cấm kỵ của hắn, trong lòng thở dài một tiếng, không tiếp tục nói nữa."Gia Mậu, cậu thấy thế nào?" tâm tình Phí Nhĩ Lạc vốn đã hơi cáu rất nhanh đã thở bình thường, con ngươi tà tà thoáng nhìn về phía Gia Mậu ở đầu kia: "Đấu với Tát Khắc Tốn, ta có bao nhiêu phần thắng?""Lấy binh lực nắm trong tay hiện nay của Tư Á và tôi, có thể cùng Điện hạ Tát Khắc Tốn nhất quyết một trận phân cao thấp." Vẻ mặt Gia Mậu lành lạnh, con ngươi mơ hồ như đang nhìn về xa xăm, câu trả lời, có vẻ như không chút để ý.
Môi tà tà của Phí Nhĩ Lạc khẽ nhếch, đáy mắt thoáng qua sắc thái vui mừng.
Nếu Gia Mậu có lòng tin, chuyện nhất định có thể thành!"Phí Nhĩ Lạc đối với cậu càng ngày càng tin tưởng." Tư Á bắt chéo hai chân, nghiêng mắt nhìn Gia Mậu một cái, bờ môi mỉm cười mang theo vẻ lỗ mãng: "Sau này khi dưới một người, trên vạn người Đại Nguyên Soái, không được quên tôi đâu đấy."Gia Mậu và Phí Nhĩ Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều đem cái ly trong tay ném về phía trên người của anh ta.
Tư Á chếch thân tránh ra, cánh tay nâng lên giữa không trung vọt một cái, đem hai cái ly kia vững vàng để lên bàn, nhìn ánh mắt của hai người kia tràn đầy u oán."Tối nay, hình như không yên bình." Phí Nhĩ Lạc vốn là nghiêng dựa vào ghế sa lon đột nhiên sống lưng thẳng tắp, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa kính màu nâu đáy mắt thoáng lóe lên ánh sáng lạnh tinh nhuệ: "Các cậu nhìn xem!"Tư Á vốn muốn đứng lên, Gia Mậu lại đưa tay ngăn chận cổ tay của anh ta: "Tư Á, cậu bảo hộ Phí Nhĩ lạc, tôi đi xử lý!""Cẩn thận một chút!" ánh mắt Tư Á liếc một cái dọc theo mu bàn tay anh ta, vẻ mặt so với cà lơ phất phơ lúc trước nghiêm túc rất nhiều.
Gia Mậu khe khẽ gật đầu.
Phí Nhĩ Lạc ngước mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Gia Mậu, tôi chỉ muốn cậu bình an!""Ừ." Gia Mậu lạnh nhạt mở miệng, đứng dậy ra cửa.
Con ngươi Tư Á liếc về phía ngoài cửa sổ, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, mặt mày nhăn lại thoáng qua âm nhu ánh sáng lạnh.
Phí Nhĩ Lạc khẽ ngửa cằm lên, ly rượu đang cầm trong tay dọc theo cánh môi nghiêng một cái, đem ly rượu dịch lăn tăn song sánh nuốt vào bụng!
Tát Khắc Tốn, ngươi cho rằng bằng vào chút tài mọn kia của ngươi, liền có thể đối phó với ta sao?
Nằm mơ!
Truyện khác cùng thể loại
1700 chương
107 chương
34 chương
17 chương
127 chương