Thấy chiến hỏa lại sắp nổ ra trêи bàn ăn, Lộ Lê vội vàng dùng chân chạm chạm, ra hiệu cho Tần Vũ. Chỉ cần không liên quan đến mình, trêи người Tần Vũ luôn tản ra hơi thở kiểu “trời sập ông cũng mặc kệ”. Tần Vũ thong thả ung dung liếc nhìn y, Lộ Lê nháy mắt mãi, hắn mới mở miệng: “Tần Thường, ăn xong cùng anh đến quân khu.” “Vâng, anh cả.” Tần Thường thông minh lập tức hiểu ý hắn. “Không phải con lại muốn giao nhiệm vụ phải rời Vinh Diệu tinh cho Tần Thường chứ, nó vất vả mới trở về một chuyến, anh trai thì nên chiếu cố em gái mình nhiều hơn.” Tần phu nhân nào còn lo cãi nhau, lửa giận trong lòng cũng bị dập tắt, bất mãn nói với Tần Vũ. “Nó đầu tiên là cấp dưới của con, sau đó mới là em gái, nếu không hôm nay nó sẽ không có cơ hội trở về.” Tần Vũ hờ hững nói như đang nói chuyện gì rất râu ria. Tần phu nhân cứng họng, không thể nói gì hơn. Ăn xong bữa sáng, mỗi người đi làm việc của mình, Tần nguyên soái đi làm, Tần Vũ cùng Tần Thường và Ellen đến quân đoàn I, Lộ Lê và Nhạc Hiểu không muốn ở lại nhận lửa đạn của Tần phu nhân, cũng ra ngoài. Căn nhà to chỉ còn lại Tần phu nhân cùng Tần Tuyết. “Ai cũng muốn tôi tức chết mới cam tâm.” Tần phu nhân thấy họ đi rất lưu loát, làm sao đoán không ra là vì trốn bà, thở phì phì ngồi xuống, sắc mặt bởi vì tức giận nên đỏ hồng. “Mẫu thân đừng nóng giận, ảnh hưởng đến sức khỏe. Mẫu thân yên tâm, bất luận thế nào con đều sẽ đứng về phía ngài.” Tần Tuyết ngồi xuống, an ủi vỗ vỗ lưng bà. Tần phu nhân nhìn con gái út, thở dài một hơi, nắm tay cô, “Không uổng công ta thương con, hiện tại ta chỉ có mình con, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.” Tần Tuyết gật gật đầu, ánh mắt lập loè ánh sáng quỷ dị. Không đến một tháng nữa là đến kỳ kiểm tra của sở nghiên cứu phát minh cơ giáp, cường độ học tập của Lộ Lê gần đây rõ ràng có gia tăng, y hiện tại đã bắt đầu chế tạo linh kiện cấp E. Kết cấu của linh kiện cấp E phức tạp hơn cấp F một chút, kết cấu cũng không giống nhau, rậm rạp ngang dọc đan xen. Mỗi điểm liên tiếp thậm chí còn gần sát vào nhau, hơi không chú ý là toàn bộ linh kiện sẽ báo hỏng. Chế tạo linh kiện cấp E cần nhiều thời gian và tinh thần lực hơn. Tỉ lệ thất bại khá thấp, nhưng vì kết cấu của linh kiện cấp E hơi phức tạp nên độ hoàn mỹ không cao bằng cấp F, cũng coi như không tồi. Kết quả cao nhất là 99.5%, rồi bất luận y làm thế nào cũng không thể đẩy lên cao hơn. Lộ Lê cảm thấy có chút tiếc nuối, có thể nguyên nhân là do năng lực của y trước mắt còn chưa đủ. Nếu để các cơ giáp chế tạo sư khác biết suy nghĩ này của y, có khi sẽ muốn mắng cho một trận. Linh kiện cấp E vốn phức tạp hơn linh kiện cấp F, độ hoàn mỹ kém hơn cũng dễ hiểu. Linh kiện càng phức tạp thì yêu cầu càng cao, muốn tăng 0.1% cũng rất khó khăn. Ở trung tâm chế tạo cơ giáp trêи Tinh Võng, kỉ lục của bảng linh kiện cấp E là 98,7%, chỉ cao hơn giá trị bình quân của y 0,1%. Phân tiếc nuối của Lộ Lê chỉ có thể ít hôm nữa kinh nghiệm phong phú rồi lại đền bù. Dọn dẹp xong xuôi, lại sửa soạn đồ đạc trong không gian khấu, y đột nhiên nhìn thấy không gian khấu đặt trong một góc. Cái không gian khấu này là quà của Tần Thường và Ellen, lúc ấy y không mở ra xem, tối hôm qua lại quên béng mất. Không gian khấu rất nhỏ, to bằng đầu ngón tay cái, không khác gì cái cúc áo, đính trêи quần áo chắc sẽ không ai phát hiện đây là một cái không gian khấu. Vốn tưởng rằng không gian bên trong sẽ không lớn, lại phát hiện có chừng năm mươi mét khối, coi như đã rất lớn rồi. Trong một góc có một loại đá màu lam, đây chẳng phải là đá năng lượng sao! Y lập tức lấy ra mấy viên, mỗi một viên đá năng lượng đều chứa năng lượng nồng đậm, y không khỏi hít sâu một hơi. Đá năng lượng chính là nguồn năng lượng để khởi động cơ giáp. Đá năng lượng có niên đại càng cao thì thời gian sử dụng càng dài, bởi vậy mà nó được chia làm mấy cấp, từ cấp 1 đến cấp 7, cấp 1 chứa ít năng lượng nhất. Ở Liên Bang, có một viên đá năng lượng cấp 3 đã tốt lắm rồi. Hiện tại, trong không gian khấu lại có ít nhất mấy chục viên đá năng lượng, tất cả đều là cấp 3. “Con cháu của Tần gia quả nhiên mỗi người đều không tầm thường.” Lộ Lê cất đá năng lượng đi. Tuy y không phải chiến sĩ cơ giáp, nhưng thấy nhiều đá năng lượng cấp 3 như vậy cũng sẽ động tâm. Tần Thường tặng y đá năng lượng vì đã hỏi Tần Vũ, biết y đang học chế tạo cơ giáp mới đưa tặng. Rời kho hàng, Lộ Lê trực tiếp về Tần gia, hiện tại y không cần đi đón Nhạc Hiểu, Tần Vũ đã cho phép cậu ta dùng xe công. Tần phu nhân không có ở phòng khách, Tần Tuyết đang vừa xem phim vừa ăn hoa quả đồ ăn vặt, trêи bàn có không ít hạt quả và vỏ túi. “Hôm nay chị dâu về sớm.” Tần Tuyết nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy y thì cười tủm tỉm chào, còn giơ cái đĩa trong tay, “Anh muốn ăn trái cây không?” Đã có lần đầu, Lộ Lê đã quen hành động khác thường của Tần Tuyết, lắc đầu nói: “Không, em ăn đi.” Nói xong về phòng đổi quần áo, hơn nửa giờ nữa là đến bữa chiều. “Mẫu thân đâu, sao không thấy bà ấy?” Lộ Lê ngồi xuống sô pha đối diện Tần Tuyết. “Phu nhân Adele buổi sáng hẹn mẫu thân ra ngoài, tối nay họ sẽ ăn ở ngoài, không về.” Lộ Lê gật đầu. Tần Tuyết nhìn y một cái, đảo mắt, buông đĩa quả nói: “Hai ngày tới chị dâu có thời gian không?” “Làm sao vậy?” Lộ Lê có chút kinh ngạc quay đầu. “Là thế này, thật ra trong khoảng thời gian này em rất hối hận, không nên vô duyên vô cớ đối chọi với anh. Anh dù sao cũng là chị dâu của em, em cũng lên chức cô rồi, cho nên em đã nghĩ thông suốt, về sau chúng ta hoà bình ở chung đi.” Tần Tuyết tận lực phóng thiện ý. Lời này không giống phong cách của Tần Tuyết, tuy cảm thấy kỳ quái vì sao cô đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng nếu cô ấy nghĩ như vậy, Lộ Lê trong lòng cũng rất vui. Chỉ cần Tần Tuyết ngừng nghỉ, không có ai hùa theo Tần phu nhân, Tần phu nhân sớm muộn sẽ có ngày thỏa hiệp. “Em nghĩ vậy là tốt rồi, chúng ta sẽ sống lâu dài dưới một mái nhà, người một nhà vui vui vẻ vẻ, bình bình an an ở chung là tốt nhất.” “Chị dâu yên tâm đi.” Tần Tuyết gật gật đầu, “Trước kia đều là em không đúng, vì bồi tội, chị dâu chừng nào rảnh, em mang chị dâu đến trung tâm thương mại lớn nhất Vinh Diệu tinh.” “Cái này thì không cần đâu.” Tần Tuyết nói: “Cần chứ, bằng không thì làm sao em bày tỏ thành ý, hơn nữa sắp sang đông rồi, hẳn là anh thiếu quần áo mùa đông, dù không mua cho mình thì giúp anh cả chọn vài món quần áo cũng được. Chị dâu cũng thấy tủ quần áo của anh cả rồi, một năm bốn mùa anh ấy chỉ có quân trang và quân trang, không thấy anh ấy mặc quần áo khác ngoài áo ngủ. Em tin nếu anh chọn quần áo, anh ấy chắc chắn sẽ thích.” Lộ Lê không trực tiếp cự tuyệt, y không có hứng thú với quần áo, nhưng chọn quần áo cho Tần Vũ nghe cũng được đấy. Lúc trước quần áo của y do Tần Vũ mua, lễ thượng vãng lai, y cũng có thể mua quần áo cho Tần Vũ. “Nếu chị dâu lo anh cả không thích, hoàn toàn không cần, trung tâm thương mại đỉnh cấp kia cái gì cũng có, căn bản không xuất hiện hàng chất lượng kém, cửa cũng không qua được chứ đừng nói là bày bán.” “Anh biết rồi, vậy tìm ngày đi, thời gian thì em chọn, đến lúc đó cho anh biết là được.” Lộ Lê đáp ứng. Tần Tuyết thấy y đáp ứng, lập tức mặt mày hớn hở, “Không cần đến lúc đó, cuối tuần này em không có tiết, chúng ta đi ngày đó đi.” “Được.” Về phòng, Tần Tuyết đã gấp không chờ nổi liên hệ với Barbara, báo tin y đã đáp ứng rồi. “Thật tốt quá, vẫn là Tiểu Tuyết lợi hại, cậu vừa ra trận, y đã không dám cự tuyệt.” Barbara vừa chúc phụ vương mẫu hậu ngủ ngon, định trở về phòng, nghe tin tức này tức khắc vui sướиɠ vạn phần. “Đương nhiên, hắn quá dễ lừa, tớ vừa nói muốn hòa hợp với hắn, về sau sẽ khuyên nhủ mẫu thân giúp hắn, hắn lập tức tin, thật là ngốc.” Tần Tuyết đắc ý dào dạt. “Không phải ngốc, là ngu xuẩn.” Barbara cười lạnh, “Cậu và dì là mẹ con, nào có con gái không giúp mẹ mình. Lời nói dối như vậy chỉ người ngu như hắn mới tin.” Không biết vì sao, Tần Tuyết nghe vậy đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, chỉ là cảm giác này chợt lóe qua, không kịp bắt giữ đã biến mất. Tần Tuyết lại nói thời gian địa chỉ cho Barbara. “Sáng thứ Bảy, trung tâm thương mại Asia đúng không, tớ nhớ rồi.” Cảm thấy mỹ mãn, Barbara kết thúc cuộc gọi rồi ngâm nga một khúc hát, không phát hiện đối thoại của mình và Tần Tuyết sớm bị một người đứng trong góc nghe được. Thứ Bảy trong sự chờ mong của hai cô gái cuối cùng cũng tới. Không cần Tần Tuyết thúc giục, Lộ Lê dậy sớm như ngày thường, còn ở phòng khách đọc báo. Tần Tuyết chờ Tần phu nhân ra ngoài rồi mới xuống. Cô không dám để mẫu thân biết cô hẹn Lộ Lê đi trung tâm thương mại, nhờ Barbara quấn lấy vương hậu mời Tần phu nhân đến vương cung. “Chị dâu chuẩn bị xong chưa?” Tần Tuyết mặc một cái váy bồng bồng hồng nhạt nữ tính mười phần, giống công chúa nhỏ. “Vậy đi thôi.” Lộ Lê đã sớm chuẩn bị xong, thấy cô xuống lầu mới đứng lên. Nhạc Hiểu cũng đi theo. “Từ từ, anh đi theo làm gì?” Tần Tuyết thấy cậu ta đi theo mới phát hiện không đúng. “Thượng tướng phái tôi tới chiếu cố phu nhân, phu nhân đi đâu thì tôi theo đó.” Nhạc Hiểu thoáng nhìn Tần Tuyết lộ vẻ không vui, cười như không cười nói. Tần Tuyết lúc này mới phát giác mình tính sót một chuyện quan trọng, Nhạc Hiểu nếu một tấc cũng không rời Lộ Lê thì còn giáo huấn y thế nào.