“Sao cháu không ăn?” Lộ Lê hơi tò mò. Thằng bé nói: “Cháu phải đợi cha trở về cùng ăn ạ.” Lộ Lê hiểu rõ, đây thật ra là đứa bé rất hiểu chuyện, nó nhìn hoàn cảnh hoang vắng bên ngoài, đồng tình với họ, nhưng lại bất lực. Muốn thay đổi hiện trạng hành tinh Vala, không phải dăm ba câu là có thể hoàn thành, đó sẽ là một quá trình dài. Hulk cùng hai binh lính nhanh chóng trở lại, còn mang theo tin tức tốt. Hulk ở khu C sinh sống mười mấy năm, xác thật biết nơi này có một vào ông lão tuổi rất lớn, bọn họ ở khu C sinh sống bao lâu, cậu ta không biết, nhưng có vài người chắc chắn hơn vài thập niên. Đối phương quen biết Hulk, nghe được nhận lời sẽ có tinh tệ và đồ ăn, đã cùng đến đây. Đứa bé kia vừa thấy cha đã trở lại, đôi mắt sáng ngời, đứng lên chạy đến trước mặt Hulk, cầm trái cây trong tay giơ cho cậu ta xem. Trái cây ở hành tinh Vala là một loại thực phẩm xa xỉ, có người quanh năm suốt tháng không ăn được một quả, đó là nguyên nhân lớn nhất khiến trẻ con ở đây thiếu dinh dưỡng. Hulk kinh ngạc, lập tức biết đây là Lộ Lê đưa cho con của mình, ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, đôi mắt hơi đỏ lên, là do cậu ta quá vô dụng. Chờ binh lính mang ông lão kia tiến vào, Lộ Lê đặt Soái Soái vào lòng Tần Vũ, việc hỏi chuyện này y nên làm thì hơn, để Tần Vũ mở miệng, không đến hai ba câu phỏng chừng đã dọa người ta tiểu ra quần. Ông lão lúc ấy không ngờ đối phương lại có nhiều người như vậy, sau khi tới nơi này, hơi bị dọa, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại. Ông cũng quen biết Hulk, Hulk không có việc gì, ông nghĩ đối phương thật sự chỉ hỏi chuyện mà thôi. “Ngài tên là gì, ở khu C đã bao lâu rồi?” Lộ Lê nhận ra ông lão bất an, mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng, cho người ta cảm giác ôn hòa thân thiện. Ông lão nhìn y một cái, đối lập với ánh mắt áp bách của Tần Vũ, lập tức biết vẫn là người này tốt hơn, “Cứ gọi lão là George, lão ở khu C đã lâu lắm rồi, đã bảy tám chục năm.” Bảy tám chục năm đối với tuổi thọ của nhân loại tinh tế mà nói cũng không đặc biệt cao, nhưng ở khu C đã coi như tương đối thọ. Hulk biết bọn họ muốn tìm người, cố ý tìm George, mấy năm trước, George ở chỗ này vẫn còn khỏe lắm, biết rất nhiều chuyện, chỉ là tuổi càng lớn, dần dần có chút lực bất tòng tâm, ít khi xuất hiện trước mặt người khác. “Tôi muốn hỏi thăm ngài về một người, ngài biết 50 năm trước, có một hộ họ Thư, nhà bọn họ đã mất một đứa con, là bé trai, đại khái khoảng năm tuổi, tên Thư Cẩm.” Lộ Lê ôn hòa hỏi. “Việc 50 năm trước, thật là quá xa xăm.” George nhìn thoáng qua hai bên. Lộ Lê lập tức bảo binh lính dọn ghế dựa cho ông, “Ngài có nhớ được không?” George cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, biểu tình hơi thất thần, tựa hồ như đang lâm vào hồi ức, thật lâu sau mới cười ra tiếng, “Việc lâu như vậy, đừng nói 50 năm trước, ngay cả hai mươi năm trước, người bình thường chỉ sợ cũng không nghĩ ra.” Lộ Lê phát hiện lời nói của ông ta có ẩn ý, “Nghe ý của ngài, là ngài biết?” “Haha, nếu là hỏi những người khác, chắc chắn lão không biết, nhưng nhà họ Thư cậu nói, 50 năm trước đúng là có một nhà như vậy, muốn quên cũng không quên được, cư dân hành tinh Vala đều là người từ ngoài đến, họ Thư có thể có mấy nhà, tuy nhiên lão có thể nhớ rõ không phải vì chỉ có một nhà họ Thư, mà là năm đó chúng ta là hàng xóm.” George ở khu C sống lâu như vậy, đổi nơi ở lại không nhiều, ông có thể không nhớ đến những người khác, nhưng chỉ có mấy nhà hàng xóm thì nhớ rõ tương đối rõ ràng, trong đó ấn tượng sâu nhất đương nhiên là hàng xóm họ Thư. Lộ Lê không ngờ thuận lợi như vậy đã tìm được rồi, phản ứng ngược lại hơi trì độn, một lúc mới mở miệng, “Ngài có thể mang chúng tôi đi đến đó không?” Chỉ là dẫn người qua, đương nhiên không có vấn đề. “Vậy bây giờ đi qua đi, cách nơi này cũng không xa.” George đứng dậy. Lộ Lê cũng đứng dậy theo, nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Tần Vũ. Tần Vũ ôm con trai đứng lên, trầm giọng nói: “Đi thôi.” Một đám người đi ra khỏi căn nhà con nhộng thời không. George dẫn đầu, cha con Hulk ở lại nhà con nhộng, còn hơn mười người lính cũng ở chỗ này trông coi. George nói khoảng cách không xa là thật sự không xa, cả xe huyền phù cũng không cần dùng đến, đi bộ hai mươi phút là đến. Nơi đó cũng là khu dân nghèo, nhìn từng căn nhà, từ vẻ ngoài có thể phán đoán được nơi này trước kia rất giàu có, bởi vì phòng ốc đều rất lớn, không biết vì nguyên nhân gì, bây giờ đã nghèo túng, rất nhiều ngôi nhà không có người cư trú, chậm rãi, bị ăn mòn. Có vài kẻ lưu lạc không có nhà sẽ coi nơi này là chỗ đặt chân tạm thời, ban ngày đi ra ngoài tìm rau củ, buổi tối sẽ trở lại nơi này ngủ. “Ầy, căn nhà trắng này chính là nơi các cậu muốn tìm.” George đưa bọn họ tới một ngôi nhà trước kia đã từng là màu trắng. Ngôi nhà khá lớn, phía trước còn có một khoảng sân nhỏ, bốn phía là tường vây cao bốn năm mét, tường vây đã tróc ra, cửa lớn cũng bị ăn mòn, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng ở một bên. Trong sân đều là cỏ dại, đã cao đến một mét, còn có gốc đại thụ có thể che trời tránh nắng, bên trong còn có rào tre đã gãy đổ, nơi này trước kia chắc đã gieo trồng gì đó, nhưng bây giờ đã không còn nhìn ra được nữa. “Như lời các cậu nói, vì đã qua 50 năm, nơi này cũng đã hoang phế 50 năm.” George không biết bọn họ cùng chủ nhân căn nhà có quan hệ gì, nếu là thân nhân, bây giờ người tìm tới cũng đã muộn rồi. “Đó là cái gì?” Lộ Lê bỗng nhiên nhìn về phía một tảng đá đứng dưới tàng cây. George nhìn thoáng qua, thần sắc hờ hững, “Cái kia, chính là bia mộ chủ nhân căn nhà này, đã mất 50 năm trước.” Lộ Lê đi qua, mộ bia đã có rất nhiều năm chưa rửa sạch, phía trêи dây leo bò kín, chắn kín mít cái tên phía trêи. Lộ Lê cong lưng, bắt đầu gạt sạch dây leo trêи bia mộ, một lát lộ ra một cái tên —— Thư Vũ Anh, một cái tên rất mỹ lệ, lại viết méo mó cong queo. “Khối bia mộ này là lão lập, rất nhiều năm không viết chữ, viết không tốt.” George cười cười, trong nụ cười hình như có chút hoài niệm. Lộ Lê đoán được, nếu chỉ là hàng xóm bình thường, cho dù ấn tượng khắc sâu, cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ, đối phương nhớ rõ như vậy, nhất định từng có một câu chuyện xưa. Trêи bia mộ trừ tên, còn có thời gian chủ nhân qua đời, George không biết ngày nữ chủ nhân sinh ra, cho nên chỉ viết thời gian qua đời. Chủ nhân bia mộ 52 năm trước đã mất, tính thời gian, khi đó cha mới năm sáu tuổi, ông bị bọn buôn người bắt cóc cũng khoảng lúc ấy. Thanh âm hồi ức của George vang lên bên tai y. “Hơn 50 năm trước, nơi này còn chưa phân khu, điều kiện sống ở đây đều tương đối tốt, tuy nhiên ngôi nhà này cũng chỉ có một nữ chủ nhân cùng con trai cô ấy, sau đó đứa con trai mất tích, nữ chủ nhân phát điên, không đến hai năm mắc bệnh qua đời.” Không nghi ngờ gì nữa, nữ chủ nhân trong miệng ông chính là mẫu thân của cha Lộ Lê. Thời điểm đến hành tinh Vala, Lộ Lê đã có dự cảm, người nhà của cha có lẽ không còn sống nữa, không ngờ bà ngoại đã qua đời nhiều năm như vậy, bà nhất định mang theo hối hận và tiếc nuối ra đi. “Trừ nữ chủ nhân và con trai bà ấy, nơi này không có nam chủ nhân sao?” Lộ Lê lại hỏi. Căn nhà lớn như vậy, dựa theo tình huống của hành tinh Vara, chỉ một người phụ nữ cùng đứa trẻ, có thể trông coi được sao, y rất hoài nghi. George hồi ức lại một chút, “Nam chủ nhân thì lão chưa từng gặp.” “Vậy là có?” “Ừ, lão đã từng nhìn thấy xe của nam chủ nhân thật thật giả giả mà xuất hiện ở trước cửa căn nhà, nhưng cũng chỉ có một lần, sau đó không còn thấy nữa, lão cũng không xác định người đàn ông kia rốt cuộc có phải hay không.” Lộ Lê không hỏi lại, tiến vào căn nhà, bên trong cùng bên ngoài rách nát như nhau, hơn nữa còn trống rỗng. Sau khi nữ chủ nhân chết, ngôi nhà này hoàn toàn thành vật vô chủ, chậm rãi, đồ vật có thể sử dụng bên trong đều bị lấy đi, không thể dùng thì ném ngay tại chỗ. Trêи mặt đất y phát hiện ra một cái khung ảnh, lật qua thì thấy là một người phụ nữ cùng một bé trai, 50 năm qua đi, ảnh chụp đã sớm bị ăn mòn đến trắng bệch, dường như nhìn không ra hình dạng, Lộ Lê lại như lấy được bảo bối thu lại. Đây cũng là chứng cứ cho sự tồn tại của chủ nhân nơi này. “Mạo muội hỏi một câu, các cậu cùng chủ nhân căn nhà này có quan hệ gì?” Tuy lão George có suy đoán, lại không dám khẳng định. “Cha tôi tên Thư Cẩm.” Lộ Lê trả lời. George kinh ngạc đến khẽ nhếch miệng, một lát sau mới thở dài, “Thư Cẩm chính là tên đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc kia, nhiều năm như vậy đi qua, lão còn tưởng rằng nó đã chết.” “Đúng là cha tôi đã qua đời, hơn hai mươi năm trước.” Lộ Lê không có giấu giếm hoặc kiêng dè. George sửng sốt, “Mẹ con họ đều là người đáng thương.” Ông nhìn khối bia mộ kia, nghĩ thầm hơn hai mươi năm trước mẹ con họ hẳn đã đoàn tụ  dưới mặt đất rồi. Giao những gì đã hứa cho George, rồi tiễn ông ta đi, Lộ Lê nói với Tần Vũ: “Em muốn trùng tu căn nhà này.” Cho dù không còn, đây cũng là gia đình khi cha còn nhỏ. “Được.” Tần Vũ không có nửa điểm do dự. “Chúng mày là ai, ở trong nhà tao làm gì?” Ngoài sân truyền tới âm thanh phẫn nộ của một gã đàn ông. Nơi này cách âm không tốt, ở bên trong cũng nghe thấy rành mạch. Lộ Lê cùng Tần Vũ đi ra, có tên đàn ông muốn xông tới, bị binh lính canh bên ngoài ngăn cản. “Ông nói đây là nhà của ông?” Lộ Lê nghe George nói nơi này bị mấy tên lưu manh chiếm cứ, nghĩ người này chính là một trong số đó. “Đương nhiên.” Tên đàn ông trả lời đúng tình hợp lý. “Đó là cái gì?” Lộ Lê chỉ vào bia mộ dưới tàng cây hỏi ngược lại. Tên đàn ông tức khắc hiểu được ý của y, không khách khí mà nói: “Người chết mà thôi, căn nhà này trước kia có chủ nhân, nhưng người đã chết, bây giờ chủ nhân chính là bọn tao.” Lộ Lê nhíu nhíu mày, “Tôi là cháu ngoại chủ nhân bia mộ này, từ giờ trở đi, căn nhà này vật về chủ cũ, về sau đừng đến đây nữa.” “Dựa vào cái gì, ai biết mày có phải đang nói dối hay không.” Tên đàn ông bất mãn. “Nhà cũ nát ở nơi này có rất nhiều, tôi cần vì một tòa nhà vài thập niên mà tranh với ông sao?” Lộ Lê không muốn sinh sự, tuy nhiên tên đàn ông kia hiển nhiên không muốn cứ như vậy bỏ qua, nhìn thấy người ở đây nhiều, hắn ném xuống một câu chúng mày chờ đó cho tao rồi chạy. Mọi người đều chẳng quan tâm, nếu quyết định trùng tu căn nhà, vậy không cần trì hoãn nữa.