Thượng tướng phu nhân không có hộ khẩu trong vũ trụ
Chương 195 : đứa con trai nhỏ
Tần Vũ đi đến trước mặt Lộ Lê.
“Vốn dĩ định đi một mình đến đây, Soái Soái nghe em nói muốn đón anh, nhất định phải theo em tới.” Lộ Lê giơ con trai lớn lên trước mặt hắn.
Soái Soái đã hai tuổi, không truy cứu tuổi thật, người khác chỉ nói nó đã bốn tuổi, nhìn phụ thân ngay trước mắt, khoảng cách rất gần, gương mặt uy nghiêm lạnh nhạt không giống trong ấn tượng, không khỏi rụt rụt cổ.
“Phụ thân.”
Tần Vũ lãnh đạm ừ một tiếng, duỗi tay nhận nó
Đôi mắt Soái Soái sáng lên, lập tức ôm lấy cổ phụ thân, còn dùng gương mặt cọ cọ, nó chưa từng thân cận lần nào với phụ thân như vậy.
Tần Vũ nhíu mày, muốn ôm nó xa ra một chút, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lộ Lê, chỉ có thể chịu đựng không thoải mái. Lộ Lê cũng không thể để hắn làm bị thương trái tim bé nhỏ của Soái Soái, vạn nhất nếu nó biết phụ thân ôm nó, là vì không muốn làm cha nó mệt, chắc chắn muốn khóc luôn, Soái Soái nhìn càng ngày càng trưởng thành, nhưng càng lớn càng ầm ĩ, đúng là lúc một tuổi đáng yêu nhất.
“Lên xe đi.” Lộ Lê để Tần Vũ ôm con trai ngồi vào ghế phó lái, mình ngồi ở ghế điều khiển, bởi vì có rất nhiều lời muốn nói cùng Tần Vũ, cho nên lập trình xe huyền phù tự động điều khiển.
“Lần này trở về, hẳn sẽ không rời đi lâu như vậy nữa chứ?” Lộ Lê có hơi hối hận, nếu biết chuyện này khó giải quyết như vậy, y sẽ không để Tần Vũ bôn ba khắp nơi, tình nguyện để tro cốt của cha ở cùng mình thêm một đoạn thời gian, cha chắc cũng sẽ không trách y đâu.
Tần Vũ không gật đầu, chỉ nói: “Lần này ở hành tinh Giant, tìm được không ít tư liệu có liên quan đến R tinh hệ, không có chuyện gì khác.”
“Thật sao, anh mau nói cho em đi.” Nếu không phải lúc trước vừa mới sinh cặp long phượng, Lộ Lê cũng cùng đến hành tinh Giant.
“Hành tinh Giant là cứ điểm lớn nhất của Thiên Long ở R tinh hệ, những cứ điểm nhỏ giống như La Tử tinh, cuối cùng đều phải đến hành tinh Giant để trung chuyển, tư liệu nơi đó đầy đủ hết, hầu như toàn bộ tư liệu dân cư R tinh hệ bị bắt cóc đều ở nơi đó.”
Lộ Lê ngừng thở, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Tần Vũ không làm y thất vọng, ngay sau đó nói ra đáp án y muốn, “Địa điểm cha vợ bị bắt cóc anh đã biết, sẽ cho người đi điều tra trước, sẽ có tin tức nhanh thôi.”
“Thật tốt quá.” Lộ Lê lập tức ôm lấy hắn, “Cảm ơn anh, Tần Vũ.”
Tần Vũ cũng ôm lại y.
Một cái đầu mọc ra từ khoảng giữa hai người, thở phì phò, “Cha, con không thở được.”
Nhìn con trai bị ép đến đỏ bừng mặt, Lộ Lê nhanh chóng buông Tần Vũ ra, xấu hổ sờ sờ đầu nó, “Thực xin lỗi, cha không cẩn thận quên mất con.”
Xoa đầu tóc xoã tung của con trai, không nhịn được nghĩ trong lòng, đây cũng không thể trách y, con trai lớn mấy tháng nay chưa từng ngoan như vậy, lần này ngồi trong lòng phụ thân nó, an tĩnh như không tồn tại, y nhất thời quên mất.
“Không sao.” Soái Soái nghẹn đỏ bừng mặt nhỏ, nó không thể quá nghịch ngợm, bằng không phụ thân sẽ ném luôn nó đi.
Lộ Lê bật cười, đứa nhỏ này, thật đúng biết nhìn mặt đoán ý, biết phụ thân nó không dễ chọc. Về tới Tần gia, Tần Vũ buông đứa con lớn đang ôm, vỗ ʍôиɠ nó, “Đi tìm Tần quản gia, phụ thân muốn nói chuyện với cha con.”
“Vâng.” Con trai lớn không che dấu thất vọng trêи mặt, nó không muốn đi tìm bác quản gia, còn muốn ở cùng phụ thân.
Lộ Lê không biết Tần Vũ còn muốn nói chuyện gì với mình, nghĩ là chuyện quan trọng, liền sờ sờ đầu nó, “Đi thôi, trước khi ra ngoài bác quản gia nói sẽ làm đồ ăn cho con, bây giờ chắc cũng xong rồi.”
Vừa nghe có đồ ăn ngon, con trai lớn bắt đầu vui vẻ, nhưng lại ngại biểu hiện quá rõ ràng, xoay người rụt rè đi về phía phòng bếp, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng không tự chủ được chạy luôn.
Lộ Lê đi theo Tần Vũ lên lầu, bước vào phòng, vừa định hỏi hắn rốt cuộc muốn nói chuyện gì, Tần Vũ ép người lại đây, thân hình cao lớn bao phủ lấy y, một bàn tay bắt đầu cởi từ cổ áo.
Lộ Lê kinh ngạc nhìn tình ɖu͙ƈ nhàn nhạt trong mắt hắn, sao lại đột nhiên động ɖu͙ƈ, “Bây giờ là ban ngày ban mặt, không phải anh muốn…… A……”
Trời đất quay cuồng, Lộ Lê bị ném lên trêи giường, khăn trải giường sáng hôm nay vừa mới đổi, màu trắng tinh, không chờ y ngồi dậy, quần đã bị lột xuống, Tần Vũ ở trần đè xuống, hôn y điên cuồng, lực đạo hơi lớn, môi bị nứt nhẹ.
Vốn dĩ muốn thương lượng với hắn, buổi tối lại làm, một đôi tay dày mang theo vết chai thô ráp bắt đầu đốt ɖu͙ƈ hỏa trêи người y. Hai người ở trong phòng từ buổi sáng đến buổi chiều, mặt trời đã xuống núi, bọn họ mới từ trong phòng đi ra.
Lộ Lê không mệt lắm, chỉ là hai chân đứng không vững, y không muốn ngủ, buổi tối mọi người đều trở về, Tần Vũ thấy y kiên trì liền đỡ y xuống.
Chỉ chốc lát, Tần quản gia nâng hai chén thuốc bổ đặt trước mặt bọn họ, cười tủm tỉm nói: “Đói bụng rồi, uống chén canh bồi bổ một chút.”
Đã sắp tới bữa tối, lúc này còn bổ cái gì, Lộ Lê nghe được ý trong lời Tần quản gia, trừng mắt nhìn Tần Vũ, đều là tại anh, buổi tối không làm, còn muốn chọn ban ngày, tuy nhiên chờ đến tối, y mới biết vì sao Tần Vũ không chọn buổi tối.
Uống xong canh, Lộ Lê hỏi người hầu Khả Khả và Oa Oa tỉnh chưa, người hầu nói đã tỉnh, bọn nó đang chơi trong giường trẻ con, nên y bảo người hầu ôm hai đứa xuống dưới.
Giường trẻ con vừa mới mua, lớn như giường của y và Tần Vũ, hai đứa nhỏ ở bên trong ngủ hay chơi đều dư dả.
Đôi long phượng lúc đầu lớn lên giống nhau, theo thời gian dần biến hóa, đặc thù của hai đứa càng ngày càng rõ ràng, nếu không phải nhìn bọn nó lớn như nhau, mọi người sẽ không nghĩ rằng bọn nó là một cặp sinh đôi. Lộ Lê ôm cô chị, để Tần Vũ ôm đứa em.
Người chị tương đối hoạt bát, sau khi ngồi xuống liền nhích tới nhích lui trong lòng y, nắm quần áo y, trong miệng phát âm ô ô, còn có ý định đứng lên nắm tóc y.
Còn nhìn đệ đệ, đoan đoan chính chính ngồi trong lòng phụ thân, vẫn không nhúc nhích, mặt vẫn trẻ con, lông mày đã dài ra, nhưng giống phụ thân nó nghiêm túc đứng đắn, tựa như một khuôn mẫu khắc ra.
Lộ Lê quay đầu nhìn thấy bản phóng đại và bản thu nhỏ xuất hiện trước mặt mình, phụt một tiếng bật cười.
Tần Vũ dường như không cảm giác được con trai nhỏ có gì lạ, dựa lưng vào sô pha, sô pha rất lớn, nhưng cũng không lớn như hắn, nửa người ngồi vào sô pha, tay chân vẫn dài như cũ, sau khi thay quần áo ở nhà, khí thế đã nhu hòa đi vài phần.
“Oa Oa.” Lộ Lê gọi con trai nhỏ.
Con trai nhỏ dường như không nghe được, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, mặt còn rất nghiêm túc, nếu lớn thêm mấy tuổi sẽ có sức thuyết phục hơn, nhưng khuôn mặt bụ bẫm hai tháng tuổi, không chỉ không nghiêm túc nổi, ngược lại làm người ta cảm thấy thật đáng yêu, mỗi lần nhìn khuôn mặt nó lại thấy buồn cười, đừng nhìn nó yên tĩnh tương phản với chị gái, lại là đứa trong Tần gia được hoan nghênh nhất.
Lộ Lê lại gọi một tiếng, nó vẫn không phản ứng. Tần Vũ nhướng mày, một bàn tay nhấc con trai nhỏ lên, mặt đối mặt chăm chú nhìn, “Cha con đang gọi, không nghe được à?”
Phụ thần nghiêm túc dữ dằn, không khí căng thẳng, trẻ con bình thường sẽ lập tức bị dọa phát khóc.
Con trai nhỏ lại bị dẫn dắt theo, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm phụ thân mới gặp một hai lần, nhưng vẫn không nói lời nào, dường như muốn so xem ai nhẫn nại hơn.
“Ha ha.” Lộ Lê không nhịn được, bản phóng đại và bản thu nhỏ đặt trong cùng một khung, y cảm thấy đặc biệt muốn cười.
Cười một hồi, Lộ Lê thấy Tần Vũ nheo mắt, đưa con gái cho anh nó, nhanh chóng giải cứu con trai nhỏ khỏi tay hắn, “Oa Oa còn nhỏ, anh nhấc quần áo nó sẽ làm nó bị siết, vạn nhất siết đau thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đau.” Tần Vũ liếc mắt nhìn con trai nhỏ đang bình tĩnh.
Lộ Lê sửa lại quần áo con trai, “Gien cao cũng không thể chơi như vậy, đúng rồi, lúc trước đã nói lúc anh trở về lấy tên cho mấy đứa nhỏ, anh đặt tên đi.”
Tần Vũ dựa về sô pha phía sau, “Chị gọi Tần Y, em là Tần Hoán.”
Mở mồm gọi tên, có cảm giác khá tùy ý.
Con trai lớn của Lộ Lê tên Tần Nguyên, vốn dĩ y cảm thấy nên lấy tên thật ý nghĩa như anh em Tần Vũ, nhưng Tần nguyên soái nói không sao cả, Tần gia cũng không chú ý điều này, tên đơn giản dễ nhớ là được, cho nên lại tiếp tục sử dụng cách gọi tên hai chữ ở thế hệ này.
Tần Y, Tần Hoán cũng không tệ, Lộ Lê cũng không so đo việc hắn tùy tùy tiện tiện lấy tên, “Được, về sau Khả Khả tên là Tần Y, Oa Oa tên là Tần Hoán, Oa Oa, con có vui không?”
Lộ Lê quơ quơ tay nhỏ mũm mĩm của nó, đứa nhỏ cũng không phản ứng, y cũng không cảm thấy gì.
Gien đã thí nghiệm, thân thể đứa nhỏ này rất khỏe mạnh, không có thiếu khuyết gì, khi Khả Khả biết bò, bắt đầu có thể nói, con trai nhỏ lại luôn lẳng lặng đợi, không cười không khóc, cũng không nói lời nào, y biết không phải con trai nhỏ phát triển chậm hơn con gái, mà là nó không muốn.
Lộ Lê thường xuyên sẽ trêu con trai nhỏ cười, không một lần thành công, Tần quản gia còn nói, Tần Hoán chính là phiên bản khi Tần Vũ còn nhỏ, khi còn nhỏ hắn cũng là dạng này, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, đều không thể khiến hắn lộ ra biểu cảm khác.
Gần tới bữa tối, những người khác cũng trở về.
Tần Thường và Ellen xuất phát sớm, về sớm hơn Tần Vũ hai ngày.
“Oa Oa, để cô lớn ôm một cái.” Tần Thường vừa mới về, quần áo trêи người cũng chưa thay đã muốn đi bế Tần Hoán.
Lộ Lê nói cho bọn họ, cặp sinh đôi đã có tên, chị là Tần Y, em là Tần Hoán.
“Gọi Tần Hoán gì, gọi Tần Oa rất hay mà, em rất thích tên này.” Tần Thường thích trẻ con, hai ngày nay ở nhà, cứ rảnh là sẽ bế cặp sinh đôi, tuy nhiên nếu muốn so sánh, cô thích đứa em hơn, bởi vì mỗi lần trêu đùa cậu em, cô sẽ có cảm giác giống như trêu đùa anh cả khi còn nhỏ, chơi thật vui.
Ellen đoán được suy nghĩ của cô, nói cô nghĩ chuyện này trong lòng là được, ngàn vạn lần đừng bại lộ trước mặt anh cả, bằng không về sau muốn bế Oa Oa cũng không có cơ hội.
Chát một tiếng.
Thanh âm trong phòng khách biến mất trong nháy mắt, mọi người nhìn chằm chằm Tần Hoán đánh vào mu bàn tay Tần Thường một cái, chầm chậm lùi về trong lòng Lộ Lê, lại khôi phục bộ dáng lão tăng nhập định, không thể tin được, từ lúc còn nhỏ đến bây giờ Tần Hoán luôn luôn bình tĩnh lại đánh Tần Thường.
Tần Thường nhận vạn tấn thương tổn ngã vào lòng vị hôn phu, khóc hu hu, “Vì sao, vì sao nó đánh em, em đã làm sai cái gì sao?”
“Anh đã sớm nói với em làm nhiều, nói ít, bây giờ bị đánh rồi, Tần Hoán chắc chắn không thích em.”
Ellen ôm vị hôn thê, vừa an ủi vừa trêu chọc.
Tuy rằng ở trong mắt nhiều người là nữ cường nam nhược, nhưng hình ảnh hai người ở bên nhau cũng rất xứng đôi, Ellen cao hơn Tần Thường nửa cái đầu, rõ ràng nhìn giống người văn nhã, lại vô cùng cao lớn, phải biết rằng Tần Thường thân cao gần 1m8.
Tuy nhiên gien Tần gia vốn dĩ đặc biệt tốt, ngay cả Tần Tuyết nhỏ nhất, cũng cao 1m72.
Tần Thường không được hắn an ủi, tức khắc khóc càng thương tâm.
“Thật là kỳ lạ, sao Oa Oa đột nhiên phản ứng lớn như vậy?” Tần Tuyết cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tần Ca mím môi, ánh mắt khôn khéo dừng trêи người Tần Hoán, dường như có thể xuyên thấu nhân tâm, tươi cười giống hồ ly gian trá, “Ngẫm lại lời Tần Thường vừa nói.”
Tần Tuyết lập tức lặp lại lời Tần Thường một lần, bỗng nhiên hiểu ra, a một tiếng, “Em biết rồi, nó không thích tên Tần Oa.”
Lộ Lê nhìn con trai chậm rì rì liếc cô nhỏ, sau đó không tỏ vẻ gì khác, nhưng nhìn ra được, nó đang tán đồng lời cô nhỏ nói.
“Làm sao chứ, Tần Oa rõ ràng dễ nghe như vậy, vì sao nó không thích!” Tần Thường nghe vậy lập tức ngẩng đầu, trang điểm trêи mặt hoàn toàn không có vấn đề gì hết, hiển nhiên vừa rồi chỉ giả vờ khóc, đáng tiếc người nên mềm lòng đến bây giờ vẫn đeo bản mặt lạnh như băng.
“Thân ái, về sau tự chúng ta sinh một đứa, em muốn gọi thế nào thì gọi như thế.” Ellen an ủi cô.
Tần Thường được an ủi xong, hừ hừ: “Được, về sau con của chúng ta tên là Tần Oa.”
Tần Tuyết phun lửa: “Muốn con trai hận chị, chị cứ kêu đi.”
“Em không nói lời nào không ai bảo em câm đâu.” Tần Thường khó chịu, Tần Oa rốt cuộc khó nghe chỗ nào.
Lộ Lê không thể không ngắt lời, “Tần Thường, con của em về sau không phải sẽ mang họ của Ellen sao?”
Tần Tuyết: “Ha ha.”
Tần Thường: “……”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
52 chương
10 chương
12 chương
41 chương
82 chương
81 chương