Mọi việc xử lý xong, tình hình La Tử tinh đã ổn định, Tần Vũ quyết định sau khi xử trí xong đám hải tặc kia sẽ rời khỏi La Tử tinh. Trừ thủ lĩnh hải tặc, những kẻ khác đều bị quân đoàn I kéo ra ngoài xử tử, xét xử không công khai, đối ngoại chỉ nói toàn bộ hải tặc đã đền tội. Trừ lần đó ra, còn có những kẻ ở La Tử tinh hoành hành ngang ngược, đã từng lên bảng truy nã, hành sự quái đản, tội ác tày trời, giết người như quỷ, cũng đều bị kéo ra ngoài xử quyết, lần này là công khai, sau đó tin tức đã được truyền ra. Rất nhiều cư dân bản địa của La Tử tinh liên tiếp chạy tới xem xử quyết, đa số người ở đây quần áo lam lũ, nhìn thập phần gầy yếu, thường xuyên ăn không no bụng, bị áp bức thật sự kinh khủng. Đây là điều rất bình thường ở nhiều hắc tinh. La Tử tinh còn coi như là may mắn, lần này gặp được thượng tướng phu nhân của đế quốc bị hải tặc bắt cóc đến đây, nếu không dân cư La Tử tinh được giải cứu chỉ sợ còn lâu hơn nữa. Khi binh lính xử tử những kẻ kia, hình ảnh máu me tàn nhẫn, nhưng những người này đều nhìn không chớp mắt, phảng phất như muốn khắc hình ảnh này thật sâu vào trong đầu, vĩnh viễn cũng không quên. Những kẻ đã từng tra tấn bọn họ cuối cùng đã chết, dưới đài không có tiếng hoan hô, chỉ có từng tiếng khóc áp lực. Lộ Lê tới nhìn một lúc thì cảm thấy không khoẻ, áp lực nhiều năm rốt cuộc được phát tiết ra, đây là trả giá trầm trọng cỡ nào, tình cảm mãnh liệt cỡ nào. Xử lý xong những người này, Tần Vũ lưu lại quân đội giữ gìn trật tự, bảo bọn họ chờ đế quốc phái người tới tiếp quản La Tử tinh, sau đó rời đi. Chiến hạm Vinh Diệu rời khỏi La Tử tinh, rất nhiều người ngửa đầu thấy hình ảnh như vậy, chiến hạm thật lớn cũng lưu lại trong lòng bọn họ, vĩnh viễn không mờ đi, bởi vì nó đã từng giúp bọn họ xé rách bóng tối, mang ánh sáng đến cho bọn họ. Từ hôm nay trở đi, uy danh Tần Vũ cũng sẽ lại lần nữa trải rộng khắp vũ trụ. Tin tức La Tử tinh bị đánh hạ lấy tốc độ như lốc xoáy thổi quét tới từng viên tinh cầu phụ cận, đặc biệt là những viên hắc tinh. Hắc tinh cách La Tử tinh tương đối gần, dường như mỗi người đều cảm thấy bất an, lo lắng quân đoàn I của Vinh Diệu đế quốc sẽ tìm tới bọn họ. Lúc này chuyện hải tặc bắt cóc dân chúng còn chưa truyền ra hoàn toàn, chỉ có một vài người cảm kϊƈɦ, động tĩnh của Tần Vũ trêи La Tử tinh quá lớn, cho nên rất nhiều người đều cho rằng Tần Vũ là vì Vinh Sâm mới động thủ. Hải Nhân ôm con trai đi theo hai binh lính, không lâu trước đó, hắn chuẩn bị cùng những người bị bắt cóc khác tiến vào phi thuyền, chiếc phi thuyền kia không phải chiến hạm Vinh Diệu, còn chưa đi lên, hai gã binh lính tới đây mời hắn, nói thượng tướng phu nhân muốn gặp hắn. Thượng tướng phu nhân là ai, lúc Hải Nhân được quân đội đối đãi như khách quý, trong lòng đã có một chút suy đoán. Nhìn những người khác lộ ra biểu cảm hâm mộ ghen ghét, trong lòng Hải Nhân ẩn ẩn có chút mừng thầm, có thể kết giao với nhân vật lớn, hắn đương nhiên vui vẻ, những ngày sau này chắc chắn sẽ tốt hơn. Hai gã binh lính đưa hắn tới nơi, nói cho hắn biết thượng tướng phu nhân ở bên trong. Hải Nhân ôm chặt con trai, đẩy cửa đi vào. Đây là một phòng nghỉ ngơi rộng rãi, có khả năng cũng là phòng khách, người hắn quen thuộc ngồi ở nơi đó, nhìn thấy hắn, đứng lên cười đi tới. “Sắc mặt hồng hào, xem ra bọn họ không bạc đãi cậu.” Lộ Lê đưa hắn tới sô pha đối diện, ánh mắt lại dừng ở đứa nhỏ trong lòng hắn, bé trai mới hai tuổi, đối diện với tầm mắt y, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Bọn họ đối xử với tôi và Ella rất tốt, cảm ơn anh.” Hải Nhân biết là vì y, mình mới có đãi ngộ như vậy. “Người nên cảm ơn là tôi, ngày ấy nếu không phải cậu nói cho anh ấy tôi bị mang đi, anh ấy cũng không nhanh như vậy tìm được nơi đó, nói không chừng tôi đã bị đánh đến chết, cậu đã cứu tôi, chính là ân nhân của tôi, ngày sau có yêu cầu gì, cậu có thể tới tìm tôi, có thể hỗ trợ, tôi nhất định sẽ giúp.” Lộ Lê cười tủm tỉm nhìn hắn. “Không không không, tôi nói như vậy không phải muốn anh báo đáp, chỉ là bản năng của tôi, là người khác, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Hải Nhân lo lắng y cho rằng mình cứu y là bởi vì có mục đích khác, cũng không nghĩ nhiều mà hoang mang rối loạn giải thích. Lộ Lê không nghĩ Hải Nhân nhát gan như vậy, bật cười: “Bản năng mà không phải cố tình, chứng tỏ nhân phẩm cậu rất tốt, con người luôn có thời điểm khó khăn, cậu giúp tôi một phen, tôi giúp cậu một phen, hỗ trợ cho nhau là điều đương nhiên.” Những lời này làm xúc động Hải Nhân, nên không chối từ nữa. Gia đình Hải Nhân không ở Vinh Diệu tinh, là ở sao biển cách Vinh Diệu tinh không xa, ngồi phi thuyền qua lại chỉ cần nửa ngày. Lộ Lê bảo Tần Vũ phái người đưa cha con bọn họ về sao biển, lúc chia tay, Hải Nhân mời Lộ Lê về sau có cơ hội tới sao biển làm khách, sao biển là nơi rất đẹp, nơi đó 99% diện tích đều là biển, phong cảnh thập phần xinh đẹp, Lộ Lê tỏ vẻ có rảnh nhất định sẽ qua. Chiếm hạm Vinh Diệu trở lại Vinh Diệu tinh, đã được truyền thông cùng công dân truy đuổi và khen ngợi nhiệt tình, lần này chiến tích của quân đoàn I không giống như dĩ vãng. Không chỉ đập tan thế lực trong bóng tối của La Tử tinh, giải quyết vấn đề cho cư dân bản địa La Tử tinh, còn giải cứu rất nhiều người bị bắt cóc. Tần Vũ để người thả tin tức ra, rất nhiều người từng mất con đều chạy tới nhận về, còn có người mất tích vài năm đến mười mấy năm cũng đến đây, trong lòng ôm một tia hy vọng. Người lớn bị bắt cóc biết gia đình mình ở nơi nào, Tần Vũ chỉ để người cho bọn họ tinh tệ đủ ngồi phi thuyền hoặc phương tiện giao thông trở về, trẻ con thì không được, bởi vì khả năng sẽ có người tới giả mạo, cho nên mỗi người tới nhận con cái, đều phải trải qua trình tự nghiệm chứng, cho dù đứa bé nhận cha mẹ mình, cũng phải nghiệm chứng. Ba ngày trôi qua như vậy, đám trẻ em bị bắt cóc cơ bản đều trở lại trong lòng cha mẹ mình, chỉ trừ một đứa. Bé trai chỉ tín nhiệm Lộ Lê, nó không muốn bị đưa đến nơi khác cùng những đứa trẻ bị bắt cóc khác, Lộ Lê mềm lòng, liền tạm thời mang nó về Tần gia, nghĩ ở hai ba ngày, cha mẹ nó hẳn sẽ mang nó trở về, nhưng qua ba ngày, trước sau không thấy cha mẹ nó đâu. “Cha mẹ nó có thể không xem tin tức hay không?” Lộ Lê trấn an đứa nhỏ ngủ xong, đi vào thư phòng hỏi Tần Vũ. “Tin tức mỗi ngày được phát đi phát lại ba lần, cho dù không thấy, cũng không có khả năng những người xung quanh không biết.” Tần Vũ lãnh đạm nói. Trẻ con mất tích là chuyện lớn, cha mẹ chắc chắn sẽ tìm khắp nơi, động tĩnh lớn, người khác không thể không biết. “Vậy sao lại thế này, chẳng lẽ là khoảng cách quá xa, bọn họ còn chưa tới?” Lộ Lê cảm thấy chỉ có khả năng này. Tần Vũ chỉ nhìn không phát biểu. “Vậy chờ hai ngày nữa đi, viên tinh cầu trong R tinh hệ cách Vinh Diệu tinh xa nhất, ngồi phi thuyền trong năm ngày là tới.” Lộ Lê tự mình quyết định. Hai ngày sau, vẫn không có người tới nhận bé trai như cũ, Lộ Lê phát sầu, tiếp tục như vậy không phải biện pháp hay, Tần Vũ nhìn y vội đến rụng tóc, mở miệng hỏi y tên đứa bé trai. “Em đã hỏi, nó nói nó tên Arlos.” “Dòng họ.” “Cái này, nó chưa nói.” “Đi hỏi.” Lộ Lê lập tức đi tìm Arlos, Arlos mỗi ngày chơi cùng con của y, hai đứa nhỏ mỗi ngày đều thay đổi trò chơi đa dạng, năm ngày nay nó cũng không hỏi sao cha mẹ còn chưa tới tìm mình, nghe chú hỏi tên đầy đủ, Arlos tự hỏi một chút. “Phụ thân nói không thể tùy tiện nói tên đầy đủ cho người khác, nhưng chú hỏi, cháu sẽ nói cho thúc chú, tên đầy đủ của cháu là Arlos T. Men Delson.” “Quả nhiên.” Tần Vũ xuất hiện ở phía sau y. Lộ Lê quay đầu lại, “Quả nhiên cái gì?” Tần Vũ nói: “Nó không phải người R tinh hệ, T. Men Delson là dòng họ hai nhà kết hợp, là đại quý tộc hào môn Hắc Hà Tinh Hệ.” Lộ Lê hoàn toàn không nghĩ Arlos là người khác tinh hệ, ai mà nghĩ đến, một đứa trẻ sẽ từ Hắc Hà Tinh Hệ cách xa như vậy chạy đến R tinh hệ. “Hẳn là nó đi theo người nhà hoặc người quen đến, gặp hải tặc rồi bị mang đi.” Tần Vũ tựa như biết y suy nghĩ gì. “Vậy nhanh chóng liên hệ người nhà của nó.” Biết người nhà của nó là ai, Lộ Lê cuối cùng thở phào một hơi, Arlos hiện tại không nhớ người nhà, nhưng thời gian dài, chắc chắn sẽ hỏi. Bên kia, có người lại sắp điên rồi. Gerol mất tích đã tám chín ngày, nhưng một chút tin tức cũng không có, người đại diện rốt cuộc chịu không nổi, ngày hôm sau nói chuyện này cho công tước Clemens. Công tước Clemens không dám lộ ra, chỉ có thể sai người đi ra ngoài tìm, sau đó rốt cuộc biết được địa điểm hắn mất tích, trùng hợp lúc này việc hải tặc bắt cóc dân chúng được truyền ra, phi thuyền hải tặc đã từng qua gần nơi Gerol mất tích, bởi vậy suy đoán có thể bị hải tặc bắt đi hay không. Công tước Clemens vội vàng tìm danh sách nạn nhân bị bắt cóc, có mấy chục người, ông nhìn từ đầu đến đuôi, nhìn lại một lần nữa, vẫn không nhìn thấy tên Gerol, hoài nghi có phải mình đã đoán sai rồi hay không. Louis trở về nghe người hầu nói phụ thân ở thư phòng đã hơn một ngày, không ra ngoài lấy một lần, cơm cũng không ăn, khóe miệng nhếch một chút, bảo phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm, tự mình bưng lên. “Phụ thân, con nghe nói một ngày ngài chưa ăn cơm, con đưa ngài chút cháo thanh đạm, mau ăn lúc còn nóng.” Louis đẩy cửa ra đi vào. “Vào không biết gõ cửa sao, con đã không còn là trẻ con nữa, chút lễ phép này hẳn là phải hiểu được.” Công tước Clemens vì tìm không thấy con trai, tâm phiền ý loạn, nhìn thấy hắn liền nghĩ đến con trai mất tích, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ, khẩu khí có chút nặng nề. Công tước Clemens chưa từng cư xử như vậy, Louis giống như không phát giác, đặt cháo thanh đạm lên bàn làm việc, cười nói: “Đây không phải do quan tâm thân thể phụ thân ngài, sợ ngài xảy ra chuyện sao.” “Ta không đói bụng, mang ra đi.” Công tước Clemens cũng không chú ý, ông không muốn nhìn thấy con trai lớn, sắc mặt bực bội phất tay. “Ngài đã một ngày chưa ăn cái gì, nhiều ít cũng nên ăn một chút đi.” Louis đẩy cháo đến trước mặt ông. “Nói không ăn là không ăn.” Công tước Clemens phất tay hất cháo bay ra ngoài. Chén sứ nện trêи mặt đất vỡ vụn thành vô số mảnh vụn, cháo trong chén cũng văng tung tóe. Thư phòng nháy mắt yên lặng. Louis không nói lời nào, bình tĩnh nhìn chằm chằm công tước Clemens, ông bị hắn nhìn đến mức bắt đầu không được tự nhiên, nhưng tưởng tượng đến Gerol lại tâm phiền ý loạn, có lệ một chút cũng không muốn. “Cút ra ngoài cho ta.” Công tước Clemens lớn tiếng chỉ ra cửa phòng, dùng thanh âm phẫn nộ che dấu đáy lòng hoảng loạn. Louis nhìn mảnh vụn chén sứ trêи sàn nhà, đột nhiên cười, ngẩng đầu nhìn công tước Clemens chăm chú, “Tâm tình phụ thân không tốt có hiểu được, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, đừng chịu đựng một mình, lời này là phụ thân nói cho con, nhưng xem ra hôm nay phụ thân hẳn là không có tâm tình nói chuyện, vậy quên đi, chờ lúc phụ thân muốn nói thì nói.” Louis đi qua mặt đất dơ bẩn, đi tới cửa, lúc vặn then cửa đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu lại nói với công tước đang mất tự nhiên: “Đúng rồi phụ thân, có chuyện quên nói cho ngài, mấy ngày trước Tần trung tá của quân đoàn I tìm con nói chuyện.” Ba chữ quân đoàn I nháy mắt khiến cho công tước Clemens chú ý, không lâu trước đây ông còn đang điều tra dân cư bị bắt cóc được quân đoàn I giải cứu, cho nên vô cùng mẫn cảm, ánh mắt nhiều thêm vài phần tàn khốc. Louis cũng không thèm để ý, mỉm cười nói: “Tần trung tá nói có nam nhân dám giả mạo là con trai ngài, thật là buồn cười, toàn tinh hệ làm gì có ai không biết phụ thân ngài chỉ có một người con trai là con……” “Con nói cái gì?!” Thanh âm công tước Clemens bén nhọn ngắt lời hắn nói, mặt mũi khủng bố, như muốn ăn thịt người, bởi vì quá mức kϊƈɦ động, đôi tay lộn xộn quét đồ vật trêи bàn làm việc xuống mặt đất, ngổn ngang cả đống, người không hiểu còn tưởng cha con họ ở bên trong đánh nhau. “Phụ thân, sao ngài kϊƈɦ động như vậy?” Louis không rõ nguyên do nhìn ông, ánh mắt xa lạ, giống như không rõ phụ thân sao biến thành như vậy. Từ trong mắt hắn công tước Clemens nhìn thấy mình thất thố, lập tức thu lại biểu cảm trêи mặt, lướt qua bàn làm việc đi đến trước mặt hắn, lại biến về bộ dáng cha hiền, đôi tay đặt ở trêи vai hắn. “Phụ thân chỉ cảm thấy kỳ quái, người giả mạo con trai ta mà con vừa nói, hắn là ai, người ở nơi nào, vì sao nói như vậy?”