Thượng tướng phu nhân không có hộ khẩu trong vũ trụ

Chương 169 : cô nhỏ thật đáng thương

Sáng ngày hôm sau, Tần Tuyết đang muốn ra cửa thì bị Lộ Lê gọi lại. “Chị dâu có chuyện sao?” Tần Tuyết quay đầu lại. Lộ Lê lấy ra ba cái không gian khấu, “Em giúp anh đem ba cái này mang đến học viện thánh Florence, đến lúc đó Renault sẽ đến tìm em, em đưa đồ cho bọn họ là được.” Thấy là ba cái không gian khấu, Tần Tuyết cũng không nghĩ bên trong sẽ là ba bộ cơ giáp, nhận xong bảo đảm sẽ tự mình giao vào tay bọn họ, rồi đến học viện. Tần Tuyết đến học viện không bao lâu, ba người Renault gấp không chờ nổi tìm tới. Ba người ở học viện đều là nhân vật có tiếng, Tần Tuyết đã nghe nói về bọn họ, cũng gặp qua bọn họ khi tham gia thi đấu cơ giáp trong học viện, cùng với thi đấu tổ chức giữa các đại học viện, chẳng qua giao thoa không nhiều lắm. Ba người đồng thời xuất hiện ở lớp Tần Tuyết, lập tức gây ra oanh động không nhỏ. “Tần Tuyết ở đây sao?” Renault bắt lấy một nam sinh đang chuẩn bị đi vào, có mấy nữ sinh nhìn lại đây, hắn cũng chưa chạm vào, nam sinh bị bắt lấy kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhận ra hắn là ai, tức khắc kϊƈɦ động, không chờ hắn liếc mắt vào trong phòng học, Tần Tuyết đã chủ động đi ra. “Đi thôi, chúng ta đến nơi ít người.” Tần Tuyết không muốn bị vây xem, nói xong không đợi bọn họ phản ứng đã đi ra ngoài trước. Đến dưới lầu, đúng lúc nhìn thấy Barbara từ đối diện đi tới, phía sau là đám Chiêm Giai Giai đi theo, người sau cũng nhìn thấy cô. Tần Tuyết liếc nàng một cái, hờ hững dời tầm mắt, đi đến hướng khác. Từ lúc phát sinh những việc đó, cô cùng Barbara ở học viện như người lạ, cô và Barbara trước sau có khúc mắc, Barbara đi tìm cô vài lần, đều bị cô tìm cớ đẩy đi, sau đó rốt cuộc không tới tìm nữa. Barbara không ngốc, một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, vài lần đều bị cự tuyệt, nàng biết Tần Tuyết đang oán mình, nàng có kiêu ngạo của công chúa, nếu Tần Tuyết không muốn lui tới cùng nàng, nàng cũng sẽ không ăn nói khép nép lại gần. “Công chúa Barbara, cô cùng Tiểu Tuyết rốt cuộc làm sao vậy?” Chiêm Giai Giai ở một bên nhịn không được hỏi. Từ khi Barbara hỏi các cô muốn đi theo nàng, hay là đi theo Tần Tuyết, đã đoán được giữa các cô chắc chắn đã xảy ra vấn đề, sau đó hai người ở học viện đều cư xử như người lạ, càng xác định là đã xảy ra chuyện. “Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Barbara trầm mặt, xoay người đi. Sắc mặt Chiêm Giai Giai khó chịu, nhưng vẫn đi theo. Tới nơi ít người, Tần Tuyết mới đưa ba cái không gian khấu cho ba người, không gian khấu màu sắc bất đồng. Cô dựa theo chị dâu chỉ dẫn, đưa màu đen cho Renault, màu xanh lam cho Âu Cùng, màu bạc cho Nhạc Ân Dương. “Thật tốt quá, về sau tôi cũng có cơ giáp riêng biệt!” Renault yêu thích không buông tay cầm không gian khấu, ảo tưởng bên trong một bộ cơ giáp cao lớn lại uy phong, hiện tại còn chưa có màu sắc, nhưng một khi sơn màu xong, chắc chắn sẽ càng uy phong. “Cơ giáp?” Tần Tuyết nghe hắn nói, lại dừng bước chân. Renault thấy cô dường như không biết, lập tức quơ quơ không gian khấu trêи tay, đắc ý dào dạt mà nói: “Sao nào, cô không biết Lộ ca định chế cho chúng tôi một bộ cơ giáp sao?” “Xì, có gì đặc biệt hơn người, chị dâu cũng nói sẽ định chế một bộ riêng biệt cho tôi.” Ánh mắt Tần Tuyết dừng ở không gian khấu trong tay hắn, nghĩ nghĩ, “Này, triệu hồi cơ giáp của anh ra, nhìn xem thế nào.” “Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, nhưng chúng ta phải đến phòng huấn luyện.” Bốn người chuyển qua phòng huấn luyện cơ giáp, Renault thả cơ giáp ra, cao tới bốn mét sáu, giống như ảo tưởng của hắn. “Sao không có màu vậy?” Tần Tuyết ngửa đầu. “Bởi vì chúng tôi muốn tự mình sơn màu.” Nhạc Ân Dương nói. “Để chị dâu tôi sơn không phải tốt hơn sao, anh ấy hiểu nguyên liệu phòng ngự hơn so với các anh.” Tần Tuyết khó hiểu. Này vừa nghe là biết cái gì cũng không biết “Tần Tuyết, nể tình quen biết, tôi khuyên cô, tốt nhất đừng cho chị dâu cô giúp cô sơn, cô có thể để anh ấy giúp cô chọn, nhưng tuyệt đối đừng cho anh ấy giúp cô pha thuốc màu, bằng không, cô nhất định sẽ hối hận.” Nhạc Ân Dương nói lời thấm thía. “Vì sao?” Tần Tuyết vẫn không hiểu. Renault không kiên nhẫn dài dòng như vậy, liền kể thẩm mĩ quan kì dị của Lộ Lê nói cho cô, hắn cũng mới tối hôm qua nghe hai người nói mới biết được, khi đó nghĩ mà sợ không thôi, may mắn có hai người bọn họ, bằng không về sau hắn đều phải dùng cơ giáp xấu không chịu nổi để đối chiến. Tần Tuyết tức khắc không biết nói cái gì cho phải. “Sao các anh đều ở chỗ này?” Eddie kết thúc huấn luyện ra, vừa vặn nhìn thấy bọn họ. Renault còn chưa mở miệng, Nhạc Ân Dương vội vội vàng vàng vẫy tay với hắn, “Eddie, cậu tới đúng lúc, giúp bọn tôi thí nghiệm số liệu ba bộ cơ giáp một chút, đây là cơ giáp Lộ ca định chế riêng biệt cho chúng tôi.” Vừa nghe là cơ giáp do Ly Lục ca chế tạo, ánh mắt Eddie sáng lên, lập tức đi tới. “Cậu ta bảo cậu lại đây thì cậu tới, sao cậu nghe lời như vậy a?” Renault không vui nói. Eddie nhìn hắn một cái, không thể hiểu, “Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao, lại nói đây là cơ giáp Ly Lục ca chế tạo, tôi cũng muốn nhìn số liệu một chút.” Renault càng thêm mất hứng, hắn cũng không biết vì cái gì. Eddie là cơ giáp chế tạo sư, có thói quen mang máy trắc nghiệm tùy thân, tuy kết quả thí nghiệm không tinh tế, nhưng cũng có thể đại khái biết tính năng cơ giáp. Ba bộ cơ giáp đứng xếp hàng, Eddie cầm dụng cụ rà quét, ước chừng mười phút sau, ba bộ cơ giáp đều quét xong. Hắn xuất số liệu bộ cơ giáp đầu tiên ra, vừa nhìn thấy, không khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng xem hai chiếc cơ giáp khác, tức khắc choáng váng. “Làm sao vậy, làm sao vậy, cậu nói chuyện đi chứ.” Mấy người Renault nhìn lại đây. Eddie hoàn hồn, trực tiếp đem kết quả trêи dụng cụ thí nghiệm ra cho bọn hắn xem, Tần Tuyết cũng nhịn không được thăm dò, bốn cái đầu ghé vào cùng nhau, sau đó đứng hình tại chỗ, không nhúc nhích, thật lâu. “Đệt, vậy mà đạt tới số liệu cơ giáp cấp C, này cũng quá trâu bò rồi.” Mặt Renault đỏ lên, đây là cao hứng quá mức. “Uh, đúng vậy.” Nhạc Ân Dương và Âu Cùng cũng nhịn không được lộ ra thần sắc hưng phấn. Tuy sớm biết rằng thực lực Lộ ca hẳn là không tồi, nhưng không nghĩ lợi hại như vậy, rõ ràng là cơ giáp cấp D, lại có số liệu có giáp cấp C, đó có phải có thể nói, về sau y chế tạo ra cơ giáp cấp C, cũng sẽ có số liệu có giáp cao cấp? Tần Tuyết kiềm chế kϊƈɦ động, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, đôi mắt phóng thích quang mang sáng ngời. Cơ giáp cấp C đắt hơn cơ giáp cấp D không chỉ năm lần, nhưng trêи thị trường vẫn tương đối thiếu, bởi vì trình tự làm việc của nó so với cơ giáp cấp D phức tạp hơn, sản lượng không cao, thứ này cũng hoàn toàn dựa vào lượng bán buôn chế tạo, cho dù có thể mua được, cũng không phải vì mình định chế riêng biệt. Cô không khỏi chờ mong cơ giáp của mình, số liệu hẳn là giống bọn họ, sẽ là thế nào đây. Eddie hâm mộ nhìn bọn họ, hắn cũng muốn làm chiến sĩ cơ giáp, chỉ tiếc hắn mặc định không thể đảm đương nổi. Nhưng không sao, hiện tại hắn đã có mục tiêu khác, hắn phải lấy Ly Lục ca làm chuẩn, tương lai trở thành người lợi hại giống y. Buổi tối ăn cơm, Tần Tuyết chờ lúc Tần nguyên soái không ở đó, mới cùng Lộ Lê nói cô đã nhìn thấy cơ giáp của bọn họ, nói y thật là lợi hại, vô cùng hâm mộ. Lộ Lê nói với cô, ngày mai sẽ chế tạo cơ giáp cho cô, đã bắt đầu chuẩn bị, đi lên mới nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, em muốn tự mình sơn nguyên liệu phòng ngự không?” Tần Tuyết hơi sửng sốt, việc này cô đã quên, nghĩ nghĩ, cô lắc lắc đầu. Lộ Lê nhớ phản ứng của ba người Renault ngay lúc đó, sợ cô không thích thẩm mỹ của mình, liền nói thêm. “Không sao, chị dâu, đó là cơ giáp anh định chế riêng cho em, thế nào em cũng thích, cơ giáp vẻ ngoài đẹp hay không đẹp không quan trọng, quan trọng là tính năng.” Tần Tuyết hiếm khi nói chuyện vô cùng đạo lý. Lộ Lê ngoài ý muốn nhìn cô một cái, chợt gật đầu, hy vọng đến lúc đó cô đừng hối hận. Tần Tuyết đã có chuẩn bị tâm lý, cô cảm thấy mình sẽ không hối hận. Nhưng mà chờ đến lức cô thật sự nhìn thấy chiếc cơ giáp kia, cô mới biết được mình quá trẻ tuổi, sức tưởng tượng của nhân loại luôn là vô cùng, không có xấu nhất, chỉ có xấu hơn. Hôm sau, Lộ Lê mang theo con trai ra cửa, Tần quản gia còn đưa cho y một ít đồ ăn đã làm xong, có hai phần ba là đồ ăn cho Soái Soái, đều ở trong hộp lớn ổn định nhiệt độ, trong 48 giờ, lấy ra sẽ giống vừa mới làm, chỉ là hương vị sẽ hơi có hơi chênh lệch. Hôm nay hiệu suất không ít hơn so với ngày thường, Lộ Lê biết hẳn là do hai ngày nay mình tích lũy không ít kinh nghiệm, nguyên bản ba giờ một bộ cơ giáp, hiện tại chỉ cần hai giờ, một nguyên nhân khác là cơ giáp cho Tần Tuyết tương đối ít tinh xảo, không cần cố sức như những người khác. Lộ Lê nhìn con trai, lấy cho nó một chai sữa, sau đó trở về pha màu sơn, con gái chắc chắn sẽ thích màu sắc tươi đẹp, vừa lúc y cũng thích, nên dựa theo sở thích của mình làm. Soái Soái uống sữa xong thì buông cái chai xuống, bước hai chân ngắn nhỏ đi vào phòng làm việc của cha, cửa khép hờ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Soái Soái nhìn cha đưa lưng về phía nó, trước mặt có một bộ cơ giáp rất cao lớn, nhìn hai giây, đôi tay đột nhiên che đôi mắt lại Lộ Lê cảm giác có người, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy con trai che lại đôi mắt, buông công cụ trong tay đi tới. “Bảo bối, con tới làm gì?” “Cha, người đang làm gì?” Soái Soái tò mò hỏi, đôi mắt không nhìn lại cơ giáp. Lộ Lê bế lên nó, giải thích: “Cha tự sơn tầng ngoài cho cơ giáp, con đừng tới gần quá.” “Cha người sơn thật dễ nhìn nga.” Đứa nhỏ làm như thật gật gật đầu. “Phải không, vậy con vừa mới làm gì mà che đôi mắt?” Chóp mũi Lộ Lê chống chóp mũi nó, hừ một tiếng. Soái Soái xoay chuyển tròng mắt, “Như vậy cha mới không nhìn thấy.” “Là như vậy sao, được rồi, cha tạm thời tin tưởng con, cơ giáp này kỳ thật là cho cô nhỏ(*) của con.”   (*) Người nhà này vẫn gọi Tần Tuyết là cô nhỏ để phân biệt với Tần Thường là cô lớn. Soái Soái nghĩ đến cô nhỏ ngày thường chơi với mình, đột nhiên hơi thương hại cô, cô nhỏ thật đáng thương. Lộ Lê làm xong những việc còn lại, thu hồi cơ giáp, cùng con trai đi ra ngoài ăn cơm. Tần quản gia chuẩn bị cho bọn họ đồ ăn rất phong phú, của con trai cũng không chỉ là cháo, còn có một ít đồ ăn tương đối thích hợp với trẻ em, Lộ Lê muốn cho nó ăn, nhưng nó muốn tự mình ăn. Chờ nó ăn xong, Lộ Lê nhớ tới một việc. “Bảo bối, buổi chiều cha không làm việc, chúng ta đến trung tâm thương mại, mua rất nhiều rất nhiều đồ cho con.” Nếu về sau còn muốn mang con trai lại đây, Lộ Lê cảm thấy cần chuẩn bị nhiều đồ cho trẻ con hơn, đặc biệt là con y có chỉ số thông minh cao như vậy. Trung tâm thương mại của Vinh Diệu tinh không thiếu nhất chính là đồ chơi trí tuệ cho trẻ em, sau khi Lộ Lê đến trung tâm thương mại, đến chỗ bán quần áo trẻ em trước, mua hơn mười bộ quần áo, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên đến khu đồ chơi. Nhân viên biết y mua cho con mình, cố ý dẫn bọn họ đến khu vực dưới một tuổi, Lộ Lê đi đến nửa đường, nhìn khu vực 6 đến 10 tuổi, liền đẩy nhi tử đang ngồi xe con qua. Nhân viên cho rằng y đi lầm đường, vội vàng nói cho y khu vực dưới 1 tuổi ở phía trước, Lộ Lê nói với hắn không sai, mình muốn mua độ tuổi này, sau đó để con trai tự chỉ những thứ muốn mua, nhân viên ở phía sau vẻ mặt ghét bỏ. Cho dù là khu vực 6 đến 10 tuổi, cũng có phần dễ hiểu và khó khăn, đồ đứa nhỏ chỉ tất cả đều là độ khó cao, một lóng tay một đống lớn. Lộ Lê vung tay lên, hào khí mua hết. Sắc mặt nhân viên phức tạp, kϊƈɦ động giúp bọn họ tính tiền. Lộ Lê thu toàn bộ vào không gian khấu, cũng đem không gian khấu treo trêи cổ áo con trai, cười nói: “Bảo bối, đây là tài sản của con, giữ cho tốt.” Soái Soái trịnh trọng gật gật đầu. Đi ngang qua khu thực phẩm, Lộ Lê nghĩ căn cứ sắp hết đồ ăn, dứt khoát mua một ít. Tìm một chiếc xe mua sắm, đặt con trai lên, rồi đẩy đi mua. Soái Soái một đường ngồi yên, đồ duỗi tay có thể bắt được đều bị nó cầm bỏ vào xe mua sắm, cái gì cũng lấy, Lộ Lê chỉ có thể dở khóc dở cười thả lại, vỗ vỗ tay nhỏ: “Bảo bối, không thể cái gì cũng lấy, chúng ta chỉ có thể lấy thứ muốn ăn, hiểu không?” Soái Soái bĩu bĩu môi, được rồi.