Thượng tướng phu nhân không có hộ khẩu trong vũ trụ
Chương 120 : giấc mộng của lộ hàm ngọc
Lộ Hướng Viễn nghe được Lộ Lê cùng Tần Vũ ở lãnh sự quán, sáng sớm mang theo Lộ mẫu tự tin tràn đầy đến đây.
Tới nơi, nhìn lãnh sự quán nghiêm ngặt, tự tin của hai người như hàng rào cứng rắn có chút buông lỏng, lãnh sự quán từ khi nào đề phòng nghiêm ngặt như vậy, người không hiểu rõ còn tưởng rằng có kẻ địch tới ở.
“Đứng lại, các người là ai, muốn làm gì?”
Hai người tới gần cửa đã bị binh lính ngăn lại, súng năng lượng trong tay nhắm hai người, phảng phất chỉ cần bọn họ có bất luận dị động gì sẽ lập tức nổ súng.
Nhìn họng súng đen, Lộ Hướng Viễn cùng Quách Liên Trân sợ tới mức không dám lộn xộn.
“Mấy vị quân gia, chúng tôi tới tìm vị phu nhân của Tần thượng tướng, ta là phụ thân của nó Lộ Hướng Viễn.” Lộ Hướng Viễn kéo Quách Liên Trân ra nắm chặt tay, vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt binh lính.
“Lộ Hướng Viễn? Chờ.” Binh lính xác thật có nghe nói phu nhân Tần thượng tướng hình như họ Lộ, nhưng không xác định có phải bọn họ hay không.
Chỉ chốc lát, binh lính vào rồi đi ra.
“Tần thượng tướng cùng phu nhân ngài không ở đây.”
“Không ở đây a, bọn họ đi đâu?” Lộ Hướng Viễn kinh ngạc hỏi.
“Tần thượng tướng cùng phu nhân đi tảo mộ.” Binh lính nói xong thì không nói chuyện nữa.
Quách Liên Trân vội lôi kéo Lộ Hướng Viễn đang muốn hỏi tiếp tránh ra, chờ binh lính không nghe được lời bọn họ nữa mới nói, “Lộ Lê chắc chắn mang Tần thượng tướng đến mộ viên Lộ gia, đi gặp cha nó.”
“Bà nói không sai, bây giờ chúng ta nhanh chạy qua đi.” Ánh mắt Lộ Hướng Viễn sáng lên, xoay người muốn đi, lại bị Quách Liên Trân giữ chặt.
“Đi đi cái gì, bây giờ ông đi không chỉ không lấy được lòng nó, ngược lại sẽ làm nó càng chán ghét Lộ gia.”
“Bà có ý gì?” Lộ Hướng Viễn nghe không rõ ý ả.
Quách Liên Trân cười lạnh một tiếng, “Lộ Hướng Viễn, ông không quên năm đó chúng ta đem phần mộ cha nó chôn trong góc mộ viên chứ, mấy năm nay bia mộ Thư Cẩm cũng không ai dọn dẹp, ông cảm thấy bây giờ ông qua, nó sẽ vui vẻ gặp ông sao?”
Sắc mặt Lộ Hướng Viễn tức khắc khó coi, sớm biết Lộ Lê sẽ xoay người như bây giờ, năm đó nói gì cũng không làm như vậy.
“Vậy bây giờ có thể làm sao bây giờ, việc cũng đã làm, không thể đưa về chủ mộ được.”
“Ông nói đúng, Lộ Lê hiện tại là hy vọng của Lộ gia, muốn làm nó thiệt tình thực lòng nghĩ cho Lộ gia, nhất định phải xuống tay từ mộ của cha nó, bước đầu tiên chính là dời mộ Thư Cẩm qua, để nó thấy được sự chân thành của chúng ta.” Quách Liên Trân nếu không phải vì con trai, nói gì cũng sẽ không giúp Lộ Hướng Viễn.
“Được, vậy làm như vậy đi, tôi đi tìm giờ lành.” Lộ Hướng Viễn cảm thấy ả nói rất có đạo lý.
“Hôm nay là không thể, chúng ta ngày mai lại đi tìm nó, tin chắc ngày mai nó hẳn sẽ ở lãnh sự quán.”
“Được.”
Bất tri bất giác, người quyết định biến thành Quách Liên Trân, Lộ Hướng Viễn cũng không phát hiện ra.
Sau khi rời khỏi mộ viên, Lộ Lê cùng Tần Vũ đi dạo trêи phố.
Trước kia Lộ Lê cảm thấy Tinh Cầu Thủ Đô của Liên Bang đặc biệt phồn vinh, đặc biệt có khí thế, cùng thế giới tương lai trong tưởng tượng của y không sai biệt lắm, nhưng từ khi ở Vinh Diệu tinh mấy tháng, lại nhìn lại Tinh Cầu Thủ Đô, đột nhiên cảm thấy hơi ảm đạm và lạc hậu.
Sức mạnh khoa học kỹ thuật của Liên Bang quả nhiên kém quá nhiều so với đế quốc, tiến bộ khoa học kỹ thuật có thể làm diện mạo một quốc gia có bước nhảy vọt, trở thành một trong những bá chủ của vũ trụ, người chỉ cần hưởng thụ qua quyền lực đều không thể không có dã tâm xưng bá vũ trụ, chỉ tiếc, Liên Bang có thủ đoạn, lại không có bản lĩnh.
“Em muốn mang tro cốt của cha đi, dời phần mộ đến nơi khác, tóm lại không muốn để ông ấy lại Liên Bang.” Lộ Lê lần này trở về mục đích chủ yếu là mang tro cốt của cha đi.
“Chỉ cần em muốn.” Tần Vũ nói.
“Chúng ta đợi qua hai ngày đi, em muốn cùng cha nói chuyện mấy ngày, cũng làm ông ấy an an tĩnh tĩnh đợi mấy ngày.” Trong đầu Lộ Lê còn tàn lưu một chút phong kiến, cảm thấy lấy tro cốt ra sẽ kinh động giấc ngủ say của cha.
“Được.” Tần Vũ đều theo ý y.
Việc dời mộ cứ như vậy được quyết định, Lộ Lê không hề có ý muốn thông tri cho Lộ gia, y cho rằng thích hợp mà nói, phần mộ của cha có ở mộ viên Lộ gia hay không cũng không sao cả, nào biết rằng về sau sẽ bị bọn họ kịch liệt phản đối.
Lộ Hàm Ngọc là con gái duy nhất của Lộ gia, đi học ở học viện quân sự đệ nhất Tinh Cầu Thủ Đô.
Vừa tan học, Lộ Hàm Ngọc như bình thường vẫn đi cũng mấy đứa bạn gái thân đến nhà ăn học viện.
Nhà ăn học viện chia làm nhà ăn bình dân cùng nhà ăn quý tộc, các cô muốn đến nhà ăn quý tộc, nơi đó đồ ăn không chỉ ngon mà còn đắt.
Lộ Hàm Ngọc lấy cơm cùng mấy đứa bạn gái tìm ghế không có người ngồi, một đám người vừa nói vừa cười, lúc này, có người xuất hiện trước mặt các cô.
“Ai là Lộ Hàm Ngọc, Tuyết Ni tiểu thư của chúng tôi muốn gặp.” Người tới nhìn một vòng tất cả các cô, không biết là không quen biết Lộ Hàm Ngọc, hay là cố ý, vẻ mặt mang theo ngạo mạn khó có thể bỏ qua.
“Tôi, chính là tôi.” Lộ Hàm Ngọc vừa nghe đệ nhất thiên kim muốn tìm cô, kϊƈɦ động đến mức nói lắp.
Lộ gia tuy cũng khá giả, nhưng so với quý tộc thế gia nhất đẳng vẫn kém quá xa, nếu thế gia nhất đẳng ra tay, muốn nghiền chết bọn họ chỉ cần động một ngón tay, Lộ Hàm Ngọc vẫn luôn muốn nịnh bợ người thế gia nhất đẳng, chỉ ngại những con cháu thế gia đó mỗi người đều mắt cao hơn đỉnh, con cháu thế gia nhị đẳng cũng không nhìn trúng, chứ đừng nói Lộ gia.
Lộ Hàm Ngọc cũng không cần thế gia nhất đẳng, chỉ cần có thể nịnh một con cháu thế gia nhị đẳng, nàng đã cảm thấy mỹ mãn, vừa nghe Lãnh Tuyết Ni muốn gặp nàng, kϊƈɦ động là đương nhiên.
Lãnh Tuyết Ni không phải quý nữ của thế gia, mà là con gái tổng thống, ngày thường cao cao tại thượng, người quay chung quanh nàng đều là con cái của quý tộc hoặc thế gia nhất đẳng, một kẻ nhị đẳng cũng không có.
Lộ Hàm Ngọc chưa từng đắc tội Lãnh Tuyết Ni, hẳn là không có khả năng tìm mình tính sổ, cho nên đây đối với cô mà nói là cơ hội tốt để nịnh bợ Lãnh Tuyết Ni.
Đi theo đối phương bước lên tầng hai nhà ăn, nhìn thấy một đám người ngồi cùng nhau ăn cơm, những người này đại biểu cho vòng tròn thế lực của thế gia nhất đẳng trong toàn bộ học viện, nếu có thể đi vào trong vòng của bọn họ, tương lai cô sẽ rất tươi sáng.
“Tuyết Ni tiểu thư, người đã mang đến, cô ấy chính là em gái của người kia Lộ Hàm Ngọc.” Người nọ nói xong ngồi qua một bên, hiển nhiên cũng là một thành viên trong vòng tròn.
Tuyết Ni tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, rụt rè mà cao quý, ánh mắt nhìn lại đây, trêи dưới đánh giá Lộ Hàm Ngọc một lần, nhấp môi cười khẽ, “Không cần khẩn trương, tìm cô lại đây chỉ là muốn hỏi một chút việc của anh cả cô Lộ Lê.”
“Tuyết Ni tiểu thư, đại ca tôi đã chết a.” Lộ Hàm Ngọc buột miệng thốt ra, vẻ mặt kinh ngạc.
“Vậy là cái gì cô ta cũng không biết a.” Cô gái ngồi bên cạnh Lãnh Tuyết Ni đột nhiên xuy một tiếng cười châm chọc.
Mặt Lộ Hàm Ngọc đỏ lên.
Lãnh Tuyết Ni liếc nhìn bạn mình một cái, giải thích: “Anh cả của cô đã trở lại, không chỉ có như thế, anh ấy còn lấy thân phận phu nhân thượng tướng Vinh Diệu đế quốc trở về, ngày hôm qua anh ấy đã về Lộ gia, cô không trở về, không biết cũng bình thường.”
“Thượng tướng Vinh Diệu đế quốc?” Lộ Hàm Ngọc đột nhiên kêu lên bén nhọn, không phát hiện mọi người xung quanh không vui nhìn cô.
“Vinh Diệu đế quốc chính là tinh hệ thượng đẳng, không ngờ đại ca cô có năng lực như vậy, có thể gả cho một vị thượng tướng, vị thượng tướng kia nghe nói là tướng lãnh trẻ tuổi cường đại nhất Vinh Diệu đế quốc, tiền đồ xán lạn vô hạn, nếu được anh ta trợ giúp, không chỉ là Lộ gia, Liên Bang cũng có thể tiến thêm một bước.” Nếu không có tầng nguyên nhân này, lấy thân phận của Lãnh Tuyết Ni, người như Lộ Hàm Ngọc không có tư cách đứng trước mặt cô.
Điều Lộ Hàm Ngọc nghĩ đến lại không phải Lộ gia sau này sẽ tốt đẹp lên bao nhiêu, mà là Lộ Lê cùng bọn họ vẫn luôn có mâu thuẫn, y sao có thể sẽ giúp Lộ gia, tươi cười có chút miễn cưỡng.
“Người một nhà không có thù cách đêm, cơ hội tốt như vậy nếu mà bỏ qua thì hối tiếc không kịp.” Sáng nay Lãnh Tuyết Ni đã có được tư liệu về Lộ gia, nhìn biểu cảm của cô ta đã lập tức biết cô ta suy nghĩ gì, ý vị thâm trường mà nói.
“Đúng vậy, Tuyết Ni nói không sai, chỉ là một chút ân oán nho nhỏ mà thôi, nào có quan trọng bằng vinh hoa quyền thế.” Người bên cạnh cũng nói một câu.
Đôi mắt Lộ Hàm Ngọc hơi sáng lên, trái tim bùm bùm nhảy, đúng vậy, chẳng qua cúi đầu với Lộ Lê là có thể đổi lấy sự phát triển của Lộ gia, đổi lấy cơ hội cho cô chen vào trong vòng tròn giới thượng lưu, trở thành thành viên của bọn họ, vì sao không làm như vậy.
Lộ Hàm Ngọc bị kϊƈɦ động cùng ngày quyết định về nhà xem.
Không khí Lộ gia còn khá tốt, còn chưa bị hiện thực tàn khốc tàn phá, vài người trong Lộ gia không ngừng khát khao tương lai, đem lý tưởng tươi sáng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Phát hiện phụ thân cùng tổ mẫu cùng nghĩ giống cô, Lộ Hàm Ngọc cũng hưng phấn, rất nhanh đã bị bọn họ nói cho mê mang choáng mắt, mấy người Lãnh Tuyết Ni nói kỳ thật là hàm súc hơn nhiều so với Lộ phụ cùng Lộ lão phu nhân.
“Mẫu thân, chúng ta nhất định phải xây dựng quan hệ tốt cùng anh cả một lần nữa, hôm nay con gái của tổng thống Lãnh Tuyết Ni cũng nói với con, nếu chúng ta có thể được anh cả trợ giúp, tương lai con có thể thành thành viên của bọn họ.” Lộ Hàm Ngọc nghe theo Lộ phụ cũng tham gia khuyên bảo Lộ mẫu.
Co gái bé bỏng mình yêu chiều cũng nói như vậy, Lộ mẫu rất thất vọng buồn lòng, nhưng rốt cuộc cũng là vì người nhà.
“Chúng ta nguyện ý cùng nó bắt tay giảng hòa, nhưng nó thì chưa chắc, chúng ta dựa vào cái gì đã cho rằng chỉ cần xin lỗi, nó sẽ tha thứ cho Lộ gia?” Lộ mẫu có dự cảm, Lộ Lê không phải người có thể dễ dàng thuyết phục như vậy, cả nhà cũng cũng chỉ có đầu óc ả còn tí thanh minh.
“Chúng ta cũng không nhất định cần anh ta tha thứ cho Lộ gia, mục đích chính của chúng ta là thượng tướng phía sau, chỉ cần được hắn cho phép, ý kiến Lộ Lê sẽ không quan trọng nữa, đường đường là thượng tướng đế quốc, nhất định sẽ không cần nghe vợ mình nói đi.” Lộ Hàm Ngọc định liệu trước nhếch khóe miệng.
“Có ý gì?” Mọi người đều nghe được lời nàng nói có ẩn ý.
“Ý con là, phụ thân mẫu thân ngày mai cũng mang con cùng đi, vị thượng tướng kia có thể thích Lộ Lê, cũng có thể thích người đẹp hơn anh ta là con, con cũng không tin, chỉ cần con cùng vị kia thượng tướng ở bên nhau, Lộ gia cũng không cần Lộ Lê nữa, đến lúc đó toàn bộ Liên Bang còn không nâng Lộ gia lên.” Dã tâm Lộ Hàm Ngọc so với mọi người tưởng tượng còn lớn hơn.
“Hàm Ngọc nói không sai, cháu xinh đẹp như vậy, thượng tướng Vinh Diệu đế quốc chắc chắn sẽ thích cháu, chúng ta cũng không cần dựa vào Lộ Lê nữa, lại phải nhìn sắc mặt của nó.” Lộ lão phu nhân là người đầu tiên hưởng ứng.
Lộ Hướng Viễn nghe nói mà giật mình, “Đúng vậy, tôi sao không nghĩ tới điểm này, Hàm Ngọc là con gái chúng ta, nó mới cùng một lòng với Lộ gia, so với đứa bất hiếu kia tốt hơn nhiều.”
Lộ mẫu nhíu nhíu mày.
Lộ Hàm Ngọc ôm tay ả làm nũng, muốn Lộ mẫu tin tưởng cô, mọi việc cũng phải thử một lần mới biết được có thể thành hay không, Lộ mẫu trong lòng kỳ thật cũng có một tia chờ mong, cuối cùng cũng đáp ứng.
Lộ Quang Minh nhìn bọn họ tự tin tràn đầy, cảm thấy mọi thứ sẽ không thuận lợi như vậy, hơn nữa bọn họ giống như đã quên cái gì đó, nhất thời nghĩ không ra, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
52 chương
10 chương
12 chương
41 chương
82 chương
81 chương