Thương Trường Đại Chiến
Chương 90
Lục Thiếu Hoa có chút khó hiểu, trong lòng thầm đoán xem liệu Tăng Ái Dân còn có chuyện gì muốn nói. Nhưng đoán đi đoán lại đều không có kết quả, chỉ còn cách ngồi lại lắng nghe.
- Tăng Chủ tịch, còn có việc gì ạ?
- À! Có một chút việc muốn nói với cậu.
Tăng Ái Dân sắc mặt vẫn như bình thường, cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi mới nói tiếp:
- Tôi đã tìm người điều tra về cậu.
Nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Hoa, nhìn xem hắn có phản ứng gì không, nhưng ông đã bị thất vọng, khuôn mặt hắn không hề có chút gì biến hoá, vẫn bình tĩnh như cũ, hình như là mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, đây là một việc nằm ngoài dự kiến của hắn, mặc dù có Ông Văn Đức ở bên trong, nhưng là một vị Chủ tịch thành phó, nhất định phải là một người cẩn thận, nghiêm túc, ông ta không thể vì quan hệ giới thiệu tới, mà tin tưởng toàn bộ vào hắn.
Nhìn Lục Thiếu Hoa không hề nói gì, mà sắc mặt vẫn bình thản như vậy, Tăng Ái Dân nghĩ rằng càng ngày càng không thể nhìn thấu người này, đã nhiều năm nay,gặp gỡ vô số người, nhưng chưa bao giờ gặp phải người như Lục Thiếu Hoa, trong lòng không khỏi lại đề cao hắn ta lên vài phần.
- Từ những tư liệu điều tra của tôi mà nói. Ở quê nhà cậu được mọi người gọi là ”thần đồng”, ”thiên tài”, tháng 8 năm nay cậu đi học ở Hong Kong, sau đó đi sang Nhật du lịch, trở về cậu có vài tỉ tiền vốn đem về, cậu có muốn giải thích cho tôi không? Đương nhiên nếu cậu nói không tiện tôi cũng không ép buộc.
Tăng Ái Dân đơn giản giới thiệu về lý lịch của Lục Thiếu Hoa từ lúc bảy tuổi đến bây giờ.
- À!
Lục Thiếu Hoa không kìm được giơ ngón tay cái ra, Tăng Ái Dân quả thật đã điều tra rất rõ ràng, cả đến việc ở Nhật Bản, bởi vì là ở nước ngoài, nên không thể điều tra nhanh chóng được, nhưng chỉ cần cho ông ta thời gian, ông ta cũng có thể điều tra rõ ràng. Người ta đã có thể điều tra được, vậy thì không bằng hắn ta cứ nói rõ ràng ra cho họ, bằng một giọng bí hiểm hắn nói:
- Cổ phiếu!
- Cổ phiếu?
Tăng Ái Dân có một chút ngạc nhiên.
- Cậu định nói đến việc vụ sụt giảm cổ phiếu toàn cầu lần trước.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không nói gì, tỏ ý thừa nhận, hắn biết với đầu óc của Tăng Ái Dân thì không khó để lý giải.
Khiếp sợ, kinh ngạc, sắc mặt Tăng Ái Dân biến hoá liên tục, mở to mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, hình như là không thể tưởng tượng được, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Thì ra là như thế, thì ra là như thế.
- Cậu có thể nói cụ thể cho tôi rõ hơn chút được không?
Tăng Ái Dân như bị Lục Thiếu Hoa gợi lên hứng trí, nghĩ cần phải đập vỡ nồi xem mùi vị bên trong thế nào.
Đã nói một phần, không bằng nói rõ toàn bộ, như thế không chừng lại có thể lấy được cảm tình của ông ta, không biết chừng trong tương lai ông ta lại trở thành nhạc phụ của hắn.
- Cháu đi sang Nhật mang theo 1 triệu đô, lợi dụng khan hiếm tiền tệ, cho nên biến thành nhiều tiền như vậy.
Một câu đơn giản như vậy, Lục Thiếu Hoa nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng Tăng Ái Dân lại bị những lời nói đó tấn công, 1 triệu đô tương đương với 3 triệu nhân dân tệ, chỉ một lát biến thành mấy trăm triệu đô, thử nghĩ xem có đáng kinh ngạc không? Ai mà chả kinh ngạc?
Lục Thiếu Hoa bĩu môi cười, không nói gì, trong lòng thầm an ủi bản thân.
“Đây là do Tăng Ái Dân tự muốn nghe, không thể trách được mình.”
Khá lâu, Tăng Ái Dân mới từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục như bình thường, nhưng con mắt nhìn Lục Thiếu Hoa thì đã thay đổi, không như hai lần trước nữa, nhìn mà như không thấy. Có thể nói nhìn mà như không thấy bây giờ đã chuyển sang khâm phục và nhìn bằng con mắt không thể tin nổi.
Lục Thiếu Hoa nhìn Tăng Ái Dân hồi phục lại, khẽ mỉm cười,nói:
- Tăng Chủ tịch, nếu không còn việc gì nữa, thì cháu xin cáo từ.
- Ừ!
Tăng Ái Dân không nói gì nữa chỉ gật đầu.
- Việc nhà máy đợi khi có kết quả tôi sẽ gọi điện thông báo cho cậu.
- À à, thế thì cảm ơn Tăng Chủ tịch.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đứng lên.
- Đúng rồi, Vũ Linh nói muốn đi chơi, chú thấy có được không?
Tăng Ái Dân nhìn Tăng Vũ Linh một cái, hình như muốn hỏi có thật là muốn đi chơi cùng Lục Thiếu Hoa không? Cô bé vẻ mặt sung sướng gật gật đầu, còn làm mặt như doa ma, Tăng Ái Dân còn biết làm thế nào, chỉ biết gật đầu, biểu thị đồng ý.
- Vậy, Tăng Chủ tịch,chúng cháu xin cáo từ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa quay sang phía Tăng Vũ Linh gật đầu.
- Bố à, con đi đây.
- Tạm biệt, tối về sớm nhé!
Chiếc xe đi ra từ cổng Ủy ban nhân dân thành phố sau ba tiếng rưỡi, Lục Thiếu Hoa cẩn thận tính lại, nếu như đến Thế giới hải dương chơi cũng không thể chơi hết một tiếng được.
- Vũ Linh, chúng ta không đi Thế giới hải dương nữa được không, em xem, đã hơn 3 giờ rồi.
- Không đâu! Em chỉ đi Thế giới hải dương thôi.
Tăng Vũ Linh bĩu bĩu môi, làm nũng nói.
Lục Thiếu Hoa bất lực lắc đầu.
- Nhưng nếu đến đó chơi thì chỉ chơi được một tiếng thôi, để hôm khác anh Tiểu Hoa có thời gian lại đưa em đi đến đó được không?
- Không đâu! Không đâu! Người ta không đâu.
Tăng Vũ Linh vẻ mặt tủi thân, nước mắt đã lưng tròng.
- À à!
Lục Thiếu Hoa không biết tại sao, bỗng nhiên thấy Tăng Vũ Linh thật là đáng yêu, không nhịn được muốn trêu cô bé:
- Sẽ không đi, sẽ không đi.
Tăng Vũ Linh nước mắt lã chã như mưa, từ trong mắt chảy xuống không ngớt, hai tay không ngừng đập vào Lục Thiếu Hoa, miệng còn mắng hắn:
- Anh Tiểu Hoa thật là xấu tính, anh Tiểu Hoa thật là đáng ghét, nói lời không giữ lời...
Người ta hay nói, nước mắt của con gái là vũ khí sát thương mạnh nhất đối với con trai, Lục Thiếu Hoa lúc đó hơi hối hận, hắn cũng không phải ngoại lệ, nhìn con gái khóc..
- Được rồi, được rồi, Vũ Linh không khóc nữa, Vũ Linh không khóc nào.
- Vũ Linh mà khóc là không ngoan đâu...
Lục Thiếu Hoa dùng hết mọi cách, đều không làm cho Tăng Vũ Linh ngừng khóc, Trần Quốc Bang đang lái xe cũng không thể nhịn được cười, anh ta chưa bao giờ thấy Lục Thiếu Hoa lại chật vật như vậy, trong lòng thầm nghĩ sẽ ghi nhớ nhược điểm của Lục Thiếu Hoa là sợ thấy con gái khóc.
Lục Thiếu Hoa thật sự hết cách, dỗ thế nào cũng không được, không làm thế nào được.
- Vũ Linh mà khóc nữa là không xinh đâu.
Tiếng khóc bỗng nhiên ngừng hẳn, nhưng khuôn mặt oan ức nhìn chằm chằm Lục Thiếu Hoa.
- Hừ!
Lục Thiếu Hoa thở một cái, nhưng nhìn Tăng Vũ Linh bây giờ, lúc nào bị kích động cũng có thể khóc lại.
- Hôm nay đừng đi nữa, đưa em đến chỗ anh Văn Đức, mời em ăn thật ngon , được không nào?
- Ăn ngon ?
Vừa nghe là được ăn ngon, Tăng Vũ Linh liền tươi tỉnh trở lại, nước mắt cũng không thấy nữa.
- Thế thì em phải ăn thật nhiều, thật nhiều.
- Được!
Lục Thiếu Hoa mới hoàn toàn yên tâm.
- Vũ Linh muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Nói xong Lục Thiếu Hoa trong lòng thầm cầu nguyện cho Ông Văn Đức.
- Vâng!
Tăng Vũ Linh gật đầu đồng ý, lập tức đưa ngón tay út ra.
- Móc tay.
- Móc tay?
Lục Thiếu Hoa không hiểu gì.
- Anh nói bao giờ có thời gian sẽ đưa em đi chơi Thế giới hải dương chơi.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa bây giờ mới hiểu.
- Được,được,móc tay.
Móc tay thắt cổ một trăm năm cũng không cho phép thay đổi...
- Được rồi! Nhìn em khốc bây giờ biến thành con mèo lấm lem rồi, để anh Tiểu Hoa lau mắt cho nhé!
Đi đến nhà hàng của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa cùng Tăng Vũ Linh tìm một chỗ ngồi xuống, đưa thực đơn cho cô bé, để cô bé tự chọn, thích ăn gì cũng được, dù sao thì cũng không tính tiền, đó cũng là lý do tại sao ở trên xe hắn thầm cầu nguyện cho Ông Văn Đức.
Nhìn Tăng Vũ Linh ăn và gật đầu,Lục Thiếu Hoa nghĩ không ra, tại sao nhìn Vũ Linh có vẻ gầy gầy, lại có thể thích ăn như vậy, khi mang bốn đĩa thức ăn vào, đã ăn hết toàn bộ mà cuối cùng vẫn còn cảm thấy chưa no.
- Ăn no chưa?
Lục Thiếu Hoa nghi ngờ cô bé vẫn ăn chưa no, nên hỏi.
- Ha ha!
Tăng Vũ Linh xoa xoa bụng,
- Em no rồi!
- Ừ! Thế chúng ta đến phòng của anh Văn Đức chơi nhé, rồi anh sẽ đưa em về.
Lục Thiếu Hoa sợ Tăng Vũ Linh vẫn còn muốn ăn nữa.
- Dạ!
Vũ Linh chơi ở trong phòng Ông Văn Đức đến tận lúc trời gần tối, Lục Thiếu Hoa mới để Trần Quốc Bang lái xe đưa Vũ Linh về nhà. Xe đi nhanh, chỉ không đến 20 phút đã tới cổng nhà cô bé, Lục Thiếu Hoa xuống xe nhìn cô bé đi vào đến cổng, mới quay vào xe ngồi lại, đang lúc chuẩn bị để Trần Quốc Bang quay đầu về, thì Tăng Vũ Linh bỗng chạy đến, gõ vào cửa sổ.
Lục Thiếu Hoa quay cửa kính xe xuống:
- Sao thế?
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
6 chương
482 chương
53 chương
36 chương
14 chương