Thương Trường Đại Chiến
Chương 726
Tính cách của Lục Thiếu Hoa là luôn hành động một cách trực tiếp, theo biểu hiện từ trước đến giờ của hắn có thể nhận ra điều này, chẳng hạn như lúc ở bên châu Phi, sau khi bị tập kích, Lục Thiếu Hoa lập tức cho điều tra và sau khi biết thủ phạm là đoàn lính đánh thuê Chim Ưng, liền điều lính đánh thuê của mình tiêu diệt bọn chúng.
Mấy người Lý Thượng Khuê hiển nhiên cũng hiểu tính cách của Lục Thiếu Hoa, họ cũng hành xử rất trực tiếp, đó không phải do họ được phép tự do mang súng ra ngoài mà vì họ không thể để Lục Thiếu Hoa bị thương tổn.
Nói đùa, một tỉ phú với gia sản hàng trăm tỉ đô la Mỹ, đồng thời là một Thượng tướng- vị Thượng tướng trẻ nhất trong lịch sử Trung Quốc, để một người như vậy bị đánh thì còn ra thể thống gì nữa.
Tuy mấy người Lý Thượng Khuê hoàn toàn có thể ra tay ngăn cản trước đó, nhưng Lý Thượng Khuê lại thích để đến phút cuối rút súng ra cho thêm phần hiệu quả. Những người khác cũng vậy, đặc biệt là Hà Cường, y căm tức Triệu Anh Tuấn, nhìn trừng trừng anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hà Cường theo bảo vệ Lục Thiếu Hoa đã nhiều năm, năm đó ông Đặng phái y qua làm vệ sĩ cho Lục Thiếu Hoa, y chỉ biết thân phận của Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng và là cháu nội của ông Đặng, chính vì điều này Hà Cường hết sức coi trọng vấn đề an toàn của Lục Thiếu Hoa.
Mà Triệu Anh Tuấn chỉ là con của Phó bí thư Thành ủy Bắc Kinh, so sánh với một người đi theo ông Đặng nhiều năm như Hà Cường thì chẳng là gì cả. Cho nên lúc Lý Thượng Khuê rút súng ra, Triệu Anh Tuấn còn đang sững sờ, thì Hà Cường phản ứng rất nhanh, mạnh mẽ tung chân đá một cái trúng ngayi bụng của Triệu Anh Tuấn.
Hà Cường vốn là lính đặc công xuất ngũ, hơn nữa là vệ sĩ của ông Đặng, đủ biết y xuất sắc cỡ nào còn Triệu Anh Tuấn thoạt trông cũng cao to nhưng sắc mặt xanh xao cho thấy anh ta là người rượu chè, trai gái quá độ.
Tương quan đôi bên quá chênh lệch như vậy, làm sao Triệu Anh Tuấn có thể chịu đựng nổi một cước của Hà Cường, huống chi Hà Cường ra tay trong lúc giận dữ, chỉ e là đã tung ra toàn bộ sức lực.
Mặc dù dáng người Triệu Anh Tuấn cũng tương đối to cao, ít nhất cũng khoảng sáu bảy chục ký, nhưng trúng một đá của Hà Cường, cả thân hình anh ta liền bay ngược ra sau.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa không có phản ứng gì, khi Lý Thượng Khuê rút súng thì Lục Thiếu Hoa có thể đoán được nhưng hắn hơi bất ngờ trước cú đá của Hà Cường. Tuy vậy, Lục Thiếu Hoa không trách Hà Cường, bởi vì bây giờ trong mắt Lục Thiếu Hoa thì Triệu Anh Tuấn đã là một người chết rồi.
Tuy nhiên dù sao đây là cuộc họp mặt của Tăng Vũ Linh và bạn học, Lục Thiếu Hoa không muốn cuộc họp mặt này trở thành một sự kiện không vui, cho nên, hắn đột nhiên đứng dậy, bước tới chắn trước người Lý Thượng Khuê tránh để mọi người thấy khẩu Desert Eagle sáng bạc trong tay y.
Thấy vậy, Lý Thượng Khuê cũng hiểu ý Lục Thiếu Hoa, vội cất súng, rồi bước lui lại, đứng phía sau Lục Thiếu Hoa chừng ba mươi phân, giữ một cự ly tốt nhất để bảo vệ hắn.
Cuộc họp mặt vừa mới bắt đầu, đang lúc nhộn nhịp nhất, tất cả mọi người đang trò chuyện rôm rả, lúc Triệu Anh Tuấn tới gây chuyện với Lục Thiếu Hoa, hai người hầu của anh ta đứng phía sau, vừa vặn che tầm mắt của mọi người, việc Lý Thượng Khuê rút súng chỉ có mấy người Lục Thiếu Hoa và hai người hầu kia thấy mà thôi.
Lúc này hai người hầu đã bị cảnh tượng này làm sững sờ, mới đầu là Lý Thượng Khuê rút súng rồi Triệu Anh Tuấn bị đá bay, nếu hai người không đỡ lấy thân hình Triệu Anh Tuấn theo phản xạ tự nhiên thì anh ta có thể còn bị bay xa hơn nữa.
“Những người này là ai?” Đó là ý nghĩ của hai người hầu của Triệu Anh Tuấn, nhất thời không biết phải làm sao, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra, đứng ngây người nhìn mấy người Lục Thiếu Hoa.
Bản thân Triệu Anh Tuấn, địa vị trong Đảng thái tử cũng không cao, hai người đi theo hắn cũng vậy, một người là con của chủ tịch một quận ở Bắc Kinh, còn người kia chỉ là một tên tay sai, con nhà giàu có, theo nịnh bợ Triệu Anh Tuấn.
Vừa rồi hai người đã nghe Lục Thiếu Hoa đọc hết họ tên, chức vụ từng người trong gia đình Triệu Anh Tuấn ra, một người đã biết rõ về gia đình Triệu Anh Tuấn như vậy mà còn dám đánh anh ta, đủ biết hắn là người không dễ đụng vào.
Có điều là bọn họ nhận ra thì đã muộn, nếu vừa rồi không vênh váo, đắc ý, mà sớm cản Triệu Anh Tuấn lại thì hay biết mấy. Bây giờ chuyện đã xảy ra không thể nào.
“Ngậm miệng lại” Đó là điều duy nhất hai người có thể làm, ngậm miệng lại không được nói lung tung, càng không nói là họ đã nhìn thấy đối phương rút súng, cố gắng tránh để bị vạ lây, bằng không cả hai sẽ chết chắc.
Biểu hiện của hai người này làm Lục Thiếu Hoa hài lòng, hắn không ưa Triệu Anh Tuấn nên hôm nay chỉ muốn nắn gân anh ta một trận, còn những người khác hắn không quan tâm.
Nhưng lúc này Triệu Anh Tuấn nằm im lìm, nếu đầu ngón tay anh ta không nhúc nhích và nghe hơi thở nặng nhọc của anh ta thì mọi người đã nghĩ là anh ta chết rồi.
Hà Cường ra tay tàn nhẫn, tuy đá trúng bụng không gây chết người, nhưng dùng hết sức nên có thể gây hôn mê, tuy nhiên Triệu Anh Tuấn không bị hôn mê, chỉ có điều toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể nằm im không động đậy.
Lúc này, Tăng Vũ Linh nghe động đã chú ý tới bên phía Lục Thiếu Hoa. Tăng Vũ Linh thấy tư thế sẵn sàng đánh nhau của Lý Thượng Khuê, biết bên này đã xảy ra chuyện, vội đi tới xem có chuyện gì.
Thấy Triệu Anh Tuấn nằm bất động gần đó, Tăng Vũ Linh đã đoán được đại khái câu chuyện, lại nhìn sang Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh lập tức hiểu ra là Triệu Anh Tuấn vừa bị Lục Thiếu Hoa trừng trị.
Tăng Vũ Linh không hề có ý trách cứ Lục Thiếu Hoa, bởi vì Triệu Anh Tuấn là người luôn làm người ta chán ghét, anh ta cứ luôn lẳng nhẳng bám theo cô, cô không thể nào ưa thích anh ta được.
Tuy bình thường Tăng Vũ Linh rất hiền lành và dịu dàng nhưng cô cũng rất thông minh, một người luôn tìm cách lấy lòng cô, dùng những cách lãng mạn để tán tỉnh cô, chỉ cần xét đến địa vị của gia đình anh ta và gia đình mình sẽ không khó đoán được anh ta theo đuổi cô chỉ vì thế lực to lớn của Tăng gia.
Tuy nhiên lúc này Tăng Vũ Linh cũng hơi thương hại Triệu Anh Tuấn, thở dài một cái, thầm nói “Đụng ai không đụng lại trêu vào anh Thiếu Hoa” Bề ngoài Lục Thiếu Hoa có vẻ ôn hòa, nhưng Tăng Vũ Linh biết, thật ra Lục Thiếu Hoa rất bá đạo và tàn nhẫn, một khi chọc tới hắn, hắn sẽ trả thù thẳng tay, giống như năm đó đã trả thù hai quan chức ở Thâm Quyến.
Ngây người, nhìn sững, đó là phản ứng của mọi người, tất cả mọi người đều ngừng trò chuyện, nhìn về phía Lục Thiếu Hoa và Tăng Vũ Linh, sau khi đã thấy rõ tình hình, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có bốn chữ: Không thể tin được!
Triệu Anh Tuấn là người khởi xướng cuộc họp mặt này, trong những người ở đây, trừ Tăng Vũ Linh ra thì thân phận của anh ta là cao nhất. Một người có địa vị cao như vậy, không ngờ là bây giờ đang nằm im lìm dưới đất, mà người đứng đối diện với anh ta vẫn còn đang hung hăng thủ thế, có ngốc đi nữa cũng biết là vừa có một cuộc đánh nhau ở đây.
Ngay lúc đó, Triệu Anh Tuấn rốt cuộc cũng có phản ứng rõ rệt, rên to lên mấy tiếng, cử động một cách khó khăn, cuối cùng níu được quần áo của hai người đi theo, mượn sức đứng lên.
Cậy thế hiếp người, đây là cách xử thế quen thuộc của một quan nhị đại (1), dựa vào quyền lực cha chú, thông qua chính quyền để bức hiếp người dân, Triệu Anh Tuấn cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc này anh ta ước gì có thể lấy điện thoại gọi cho công an Bắc Kinh, nói có người dùng súng uy hiếp mình, nhưng anh ta không dám, vì rất nhiều bạn học đang nhìn về phía anh ta, hơn nữa mấy người Lục Thiếu Hoa đang lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, anh ta không thể làm như vậy.
Nếu anh ta gọi điện , rất có thể Lý Thượng Khuê lại rút súng ra, sau đó bóp cò Desert Eagle, bắn nát đầu anh ta. Cả bốn vệ sĩ này đều là người của Cục Cảnh vệ Trung ương, cho dù có bắn chết anh ta thì cảnh sát có đến cũng không làm gì được.
Vì thế, vào lúc này, Triệu Anh Tuấn suy nghĩ nát óc, cố tìm biện pháp.
(1) Quan nhị đại: Chỉ con cái những quan chức cao cấp, Việt Nam có thành ngữ có ý nghĩa tương tự là “con ông cháu cha”.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương