Thương Trường Đại Chiến
Chương 719
Trường hợp của công ty Tìm kiếm Thông tin Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa dựa theo những gì hắn nhớ về Baidu mà trình bày, bao gồm các tính năng và một số chi tiết quan trọng, Lục Thiếu Hoa đều giải thích rõ cho các quản lý cao cấp và kỹ sư lập trình, rốt cục giải quyết được một vấn đề khó khăn.
Kế tiếp sau đó, Lục Thiếu Hoa tự sắp xếp thời gian, một tuần còn lại hắn đến bốn công ty kia giảng giải ý tưởng kinh doanh của hắn, mà hắn sắp xếp thời gian rất lạ: bốn ngày cho công ty Game Phượng Hoàng, chỉ nửa ngày cho Công ty Tài chính Phượng Hoàng, còn lại hai ngày rưỡi đều dành cho công ty An toàn Mạng Phượng Hoàng (tức công ty diệt vi rút Phượng Hoàng)
Thật ra, việc này cũng không lạ cho lắm, điều gì khác không nói, chỉ nói đến công ty quản lý tài sản Phượng Hoàng, vốn là một bộ phận của công ty Phần mếm Phượng Hoàng, đã cho ra đời một phần mềm quản lý tài sản và đưa vào sử dụng trong một thời gian dài, có thể nói là đã hết sức hoàn chỉnh, vấn đề duy nhất bây giờ là làm sao để tiêu thụ.
Chỉ có điều, Lục Thiếu Hoa không quan tâm vấn đề tiêu thụ như thế nào, thật ra hắn dành cả nửa ngày cũng không phải vì truyến đạt ý tưởng kinh doanh, mà định qua bên đó xem có chỗ nào chưa tốt, hắn sẽ chỉ ra.
Về phần công ty Phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng, sở dĩ hắn sắp xếp hai ngày rưỡi là có lý do, rất đơn giản, phần mềm diệt vi rút trước mắt không có khả năng cạnh tranh, có muốn cạnh tranh được thì cũng phải đợi vài năm nữa.
Phần mềm an toàn mạng và diệt vi rút 36o xuất hiện, nó là một phần mềm tích hợp, nhưng không thu được lợi nhuận vì hoàn toàn miễn phí. Theo thói quen của người Trung Quốc, chỉ cần có chương trình gì đó miễn phí mà không quá lạc hậu, người dân đều sẽ chọn dùng miễn phí.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không nói về việc này, ý tưởng của hắn là cố hết sức làm phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng tốt một chút, có thể hoàn thiện thì mau chóng hoàn thiện, sao cho khi chạy phần mềm diệt vi rút phải giảm hẳn tỉ lệ chiếm dụng tài nguyên của CPU và bộ nhớ, như vậy sẽ không làm máy tính chạy ì ạch hoặc báo lỗi.
Đây là một phương hướng phát triển của Phượng Hoàng, các kỹ sư viết chương trình diệt vi rút đều tỏ ý hiểu rõ việc này và bảo đảm với Lục Thiếu Hoa, sẽ nghiên cứu theo hướng này,
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cao hứng, trong hơn hai ngày ở đó, hắn tập trung truyền đạt kỹ càng để hai công ty Phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng và Hệ điều hành Phượng Hoàng cố gắng đạt tới mức tốt nhất. Đương nhiên, yêu cầu là cho dù không đạt tới trăm phần trăm cũng phải được chín mươi chín phần trăm.
Không ai biết ý tứ thật sự của Lục Thiếu Hoa ra sao, chỉ có mình hắn biết hắn làm vậy là vì tương lai của phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng. Hắn muốn sau này, khi 36o xuất hiện, trên thị trường chưa có phần mềm diệt vi rút nào của Trung Quốc, mà nếu muốn phần mềm diệt vi rút của Phượng Hoàng được tiếp tục phát triển, phải dành nhiều công sức cho công ty Hệ điều hành Phượng Hoàng.
Ở Trung Quốc, người dùng hệ điều hành Phượng Hoàng chiếm trên chín mươi phần trăm, mà phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng tới giờ vẫn chỉ được kèm sẵn trong cỗ máy tìm kiếm. trong tương lai vài năm tới, Lục Thiếu Hoa không định để phần mềm diệt vi trút tiến ra thị trường nước ngoài, như vậy chỉ có khiến Phần mềm diệt vi rút và hệ điều hành Phượng Hoàng buộc chặt cùng một chỗ, có thể gia tăng sự nổi tiếng.
Đồng thời, đây cũng là cơ hội để phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng tiến ra nước ngoài, đừng quên, thị phần của hệ điều hành Phượng Hoàng chiếm hơn phân nửa trên toàn thế giới, chỉ cần gắn chặt phần mềm diệt vi rút Phượng Hoàng vào hệ điều hành Phượng Hoàng thì đó là lúc bật đèn xanh cho phép tiến ra nước ngoài.
Mà trước khi phần mềm diệt vi rút được đưa ra thị trường, phải thực hiện nhiều phiên bản với nhiều ngôn ngữ khác nhau. Điều đó không phải là vấn đề gì lớn, khi tới thời điểm, Lục Thiếu Hoa sẽ ra lệnh cho các kỹ sư, chỉ là dịch một chút ngôn ngữ, có thời gian thì về kỹ thuật không có gì khó khăn.
Trong lòng đã có sẵn kế hoạch, Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, chỉ sắp xếp phương hướng phát triển cho một khoảng thời gian trước mắt, rồi đi tới công ty Tài chính Phượng Hoàng.
Phương hướng phát triển Tài chính Phượng Hoàng đã có từ trước, không cần Lục Thiếu Hoa phải đi khoa tay múa chân, điều khiếm khuyết duy nhất là kinh nghiệm thâm nhập thị trường. Về việc này, Lục Thiếu Hoa đề nghị Tổng giám đốc công ty Tài chính Phượng Hoàng phối hợp với công ty Tiêu thụ Phượng Hoàng, vấn đề liền được giải quyết.
Nửa ngày thoáng chốc đã trôi qua, thời gian còn lại, Lục Thiếu Hoa phỏng chừng chỉ có bốn ngày , trong bốn ngày này, Lục Thiếu Hoa dự định dành cho công ty Game Phượng Hoàng.
Trò chơi trên mạng là một lĩnh vực vô cùng quen thuộc đối với Lục Thiếu Hoa, vì kiếp trước hắn phụ trách kỹ thuật cho một mạng Internet lớn, có rất nhiều trò chơi Internet đã qua tay hắn, mà quan trọng hơn là với hàng trăm trò chơi đó hắn đều có tài khoản và đã chơi qua, đối với thiết kế và cảnh tượng của mỗi game, hắn đều có hiểu biết nhất định.
Tới ngày thứ mười một Lục Thiếu Hoa tới văn phòng làm việc của công ty Game Phượng Hoàng, trước hết hắn triệu tập các đội nghiên cứu và phát triển trò chơi, rồi mới lấy tài liệu.
Không thể trách được Lục Thiếu Hoa chọn cách “đạo trò chơi” mà nạn nhân là hãng NetEase trong kiếp trước, đó là “Westward Journal” và “Fantasy Westward Journey”, hai trò chơi dạng nhập vai chiến đấu đã góp phần tạo nên tên tuổi của NetEase.
Lúc trước có rất nhiều người say mê tham gia chơi hai trò chơi này, đây là những trò chơi đại chúng, không giới hạn tuổi tác, từ mười tuổi đến bốn mươi lăm tuổi đều có thể tham gia, đó là lý do vì sao NetEase thành công đến như vậy.
Lục Thiếu Hoa cũng đã từng chơi hai trò chơi này, giờ dựa vào trí nhớ, hắn mô tả một số thiết kế của chúng và giao cho các kỹ sư lập trinh biên soạn game engine, xem như là bước đầu bán ra trò chơi trực tuyến.
Tám năm qua, ngành công ghiệp game chưa phát triển mạnh, Lục Thiếu Hoa không cần gấp gáp, hắn để cho Công ty Trò chơi Phượng Hoàng thư thả về mặt thời gian, nhưng đương nhiên là phải có một thời hạn, Lục Thiếu Hoa ấn định thời hạn tối đa là hai năm.
Hai năm, Lục Thiếu Hoa yêu cầu trong vòng hai năm, phải đưa Westward Journey hoặc Fantasy Westward Journey ra thị trường, cho dù chỉ là một phiên bản duy nhất, chỉ cần đưa ra được thị trường là đạt yêu cầu.
Không ai biết vì sao Lục Thiếu Hoa quyết định hai năm sau tung trò chơi ra thị trường, nhưng Lục Thiếu Hoa đương nhiên hiểu rõ, theo sau Thế giới Truyền kỳ, vừa vặn là bước khởi đầu của game online, lúc này tung trò chơi ra là vừa đúng lúc.
Không còn cách nào khác, Thế giới Truyền kỳ cứu một ngành mới phát triển, phần lớn dân chúng học được cách lên mạng, sau đó chơi các game chém giết. Nhưng dù sao các game đó là do người nước ngoài làm ra, còn nếu trong nước xuất hiện trò chơi nội thì đương nhiên sức hấp dẫn sẽ tăng hơn bình thường.
Đến lúc này, nguyên mẫu của công ty Trò chơi Phượng Hoàng đã có, kế tiếp là phải có ý tưởng kinh doanh, Lục Thiếu Hoa nói chuyện với một số nhà quản trị, cuối cùng chọn phương pháp trò chơi trực tuyến dùng hệ thống thẻ tính phí.
Công nghiệp trò chơi trong nước trỗi dậy, mới đầu chỉ là hệ thống thẻ tính điểm, sau đó là trò chơi miễn phí, thu tiền đạo cụ, đây là khuynh hướng phát triển, Lục Thiếu Hoa không có cách nào khác, nếu có thể kiểm soát được hệ thống thẻ điểm, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là muốn làm được điều đó, vì trò chơi dùng thẻ tính điểm có thể kiếm được nhiều tiền.
“Thật đáng tiếc”, trong lòng Lục Thiếu Hoa âm thầm tiếc nuối, nhưng Lục Thiếu Hoa biết tiếc cũng vô ích, vì đó là trào lưu, chỉ có đi theo trào lưu mới có thể tồn tại, bằng không trước sau gì cũng bị đào thải khỏi thị trường đầy cạnh tranh này.
Cứ như vậy, tất cả đều đã được xác định rõ ràng, lúc này, thời gian nửa tháng theo dự tính của Lục Thiếu Hoa cũng vừa hết, không trễ một ngày, cũng không sớm một ngày, và nếu tính từ đầu thì Lục Thiếu Hoa đã ở Thâm Quyến được hai mươi ngày.
Trong hai mươi ngày này, Lục Thiếu Hoa đem kế hoạch “Vương quốc Internet” của hoàn toàn hắn triển khai, chỉ cần vài năm nữa là có thể chiếm lĩnh ngôi vị độc tôn trên thị trường trong nước.
Nhưng khi hết nửa tháng theo dự tính này, Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại, hắn định thực hiện một việc cuối cùng liên quan đến vấn đề nối mạng Internet này.
Một ngày, Lục Thiếu Hoa muốn dùng một ngày để giải quyết cho xong vấn đề này, để hiểu được tình hình tiến hành nối mạng Internet của Viễn Thông Phượng Hoàng.
Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, lục thiếu hoa tới văn phòng Chủ tịch, bởi vì hắn đã thông báo trước, nên khi hắn đến nơi, trên bàn giấy trong văn phòng đã để sẵn một tài liệu, là tài liệu về tình hình kết nối Internet của công ty Viễn thông Phượng Hoàng.
Tài liệu dày đặc chữ, tất cả đều là tên các tỉnh, thành phố đến các xã, thị trấn, thậm chí nhưng nơi đang được thành lập cũng có tên trong danh sách và ghi chú rõ ngày dự tính mắc Internet.
Bây giờ khác xưa, hai mươi ngày trước, công trình nối mạng Internet của Viễn thông Phượng Hoàng lâm vào tình trạng gián đoạn, chỉ có một vài thành phố lớn mới nối mạng, những nơi khác đều ngưng lại, do không đủ tài chính.
Nhưng khi Lục Thiếu Hoa đến đây, mang theo gần một trăm tỉ đô la Mỹ, tất cả các công trình tạm đình chỉ đều được đưa vào chương trình nghị sự, mau chóng khởi công trở lại, hơn nữa, còn có Tăng Kiến Quốc chào đón và hỗ trợ, về cơ bản không có trở ngại gì, tiến độ thực hiện đương nhiên nhanh hơn trước rất nhiều.
Mất chừng một buổi, Lục Thiếu Hoa mới xem xong tài liệu, hắn day day mắt, nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ trưa, Lục Thiếu Hoa trấn tĩnh lại, đóng tài liệu cất đi, rời văn phòng đi ăn cơm.
Ăn xong, lại nghĩ tới công việc, chỉ nghỉ ngơi một lát, đợi tới lúc Lục Hiểu Nhàn tới làm việc, Lục Thiếu Hoa gọi cô tới hỏi một chút về tình hình. Qua những gì Lục Hiểu Nhàn nói, Lục Thiếu Hoa thấy hài lòng, cuối cùng, hắn không quên hỏi vài điều về vấn đề tài chính, chẳng hạn như Lục Hiểu Nhàn có kế hoạch nào tốt về việc phân phối tài chính hay không.
Vốn những việc như thế này không cần hỏi, bởi vì hiện nay Lục Hiểu Nhàn không còn là cô gái nông thôn ngày nào, hiện tại cô là Tổng giám đốc điều hành, đối với loại chuyện phân phối tài chính này đương nhiên nắm rất rõ, bằng không cô cũng không dám khởi công.
Lại nhận được một đáp án làm hài lòng, lúc này, Lục Thiếu Hoa xem như đã chấm nét cọ cuối cùng vào bức tranh, tạm kết thúc mục đích của chuyến đi này, thời gian còn lại trong ngày, hắn đi dạo khắp trong tòa nhà Phượng Hoàng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương