Thương Trường Đại Chiến
Chương 713
Bản thân hệ điều hành Phượng Hoàng chính là Lục Thiếu Hoa cùng hợp tác với bên quân đội mở ra, cho đến khi hoàn thành, mới phân ra hai phần khác nhau, một là phần dân dụng, hiện tại là hệ điều hành Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa, phần còn lại sử dụng bên trong quân đội.
Quân đội à, hễ có việc liên quân đến, nhất định là sự việc nghiêm trọng, huống hồ không phải một hệ điều hành máy tính?
Một hệ điều hành máy tính, bị quân đội sở hữu, như vậy nhất định là sử dụng, mà quân đội sợ nhất là cái gì? Không thể nghi ngờ, chính là quyền chỉ huy, nếu chiến tranh bắt đầu hệ điều hành sẽ rất quan trọng.
Mà nếu mật mã hệ điều hành trung tâm bị tiết lộ ra ngoài, bị người có ý đồ tìm được thiếu sót trên, là có thể trực tiếp công phá, ngay cả phòng ngự cũng không được, bây giờ đang ở thời chiến tranh điện tử, vì vậy sẽ nhất định thua.
Giả thiết, thật sự có chiến tranh, mà máy tính lại bị xâm nhập, thì sẽ đem lại cho quốc gia điều gì? Mang đến nhiều nguy hại lớn? Lục Thiếu Hoa không biết, cũng không dám tưởng tượng, nếu giả thiết mọi việc đều thành sự thật, như vậy đất nước Trung Quốc sẽ bị nguy hiểm.
Không cần nói nhiều, Lục Thiếu Hoa đã ý thức được sự việc nghiêm trọng thế nào, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bảo tổng Giám đốc phần mềm Phượng Hoàng gọi điện thoại cho người phụ trách bên quân đội, đem tình huống này nói cho phía quân đội biết, sau đó xem người bên quân đội xử lý như thế nào.
Tuy nhiên, mặc kệ là Lương Lệ nhằm vào quân đội hay Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đều sẽ không khách khí, nếu nhằm vào phía quân đội, Lục Thiếu Hoa sẽ đem người giao cho họ, để người bên quân đội xử lý, nếu nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng, như vậy, Lục Thiếu Hoa cho tìm ra người đứng sau sai khiến, cho tiêu diệt tận gốc.
Thời kỳ yên ổn cũng đã lâu, Lục Thiếu Hoa ôn hòa trong thời gian dài, không động đến chuyện tiêu diệt, nhưng hiện tại lại phát sinh việc như vậy, chôn giấu ở sâu trong lòng Lục Thiếu Hoa cơn thịnh nộ sắp bung ra, chuẩn bị động dao động súng.
Nhưng Lục Thiếu Hoa lại quên, dù tổ chức phía sau Lương Lệ là nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng hay nhằm vào quân đội, kết quả cuối cùng đều giống nhau, sẽ bị tiêu diêt, chỉ có điều khác nhau là, nếu nhằm vào quân đội, thì sẽ là bên quân đội tiêu diệt.
Không thể không nói, việc này là quá bất ngờ, bên quân đội cũng có chút phản ứng, tuy nhiên nhận được điện thoại của Tập đoàn Phượng Hoàng bên này, bên quân đội phái người đến rất nhanh, một máy bay trực thăng đáp xuống tầng cao nhất của tòa nhà Phượng Hoàng, một thiếu tướng già mặc quân phục vũ trang tiến đến tầng hai mươi ba, văn phòng tổng Giám đốc, khí thế dào dạt.
Không cần đoán cũng biết, vị thiếu tướng già là bên quân đội Quảng Châu, bằng không ông ta không có khả năng đến tòa nhà Phượng Hoàng nhanh như vậy, từ lúc gọi điện thoại tới giờ mới có nửa tiếng, có thể tới ngay chứng tỏ ông ta ở vị trí cách Thâm Quyến không xa.
Mà bốn người kia toàn thân mặc vũ trang càng không cần phải nói, theo khí thế của bọn họ có thể thấy được, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là những người đứng đầu bộ đội đặc chủng. Lục Thiếu Hoa cũng tràn khí thế bước ra.
Nhìn thấy vị thiếu tướng già, Lục Thiếu Hoa vẻ mặt như thường, lộ nụ cười thản nhiên, đứng dậy, tiến về phía thiếu tướng tỏ vẻ hoan nghênh, cũng không sốt ruột mở miệng.
Lão già thiếu tướng là phó tư lệnh quân khu Quảng Châu, lão ta đã nhận ra Lục Thiếu Hoa, năm đó Lục Thiếu Hoa đi quân khu Quảng Châu giải quyết công việc đường hàng không, lão ta gặp Lục Thiếu Hoa ở nhà Lý Trường Thắng, đến nay lão vẫn còn nhớ rõ Lục Thiếu Hoa.
Gặp Lục Thiếu Hoa, lại là phó tư lệnh quân khu lớn, lão không thể không biết thân phận thực của Lục Thiếu Hoa, cho nên khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, dừng chân, cũng chào theo nghi thức quân đội, cao giọng hô.
- Chào Thủ trưởng.
Quân hàm hiện tại của Lục Thiếu Hoa là trung tướng, so với thiếu tướng lớn hơn một bậc, làm hạ cấp, lão già thiếu tướng đương nhiên phải hô một tiếng to.
Huống chi quân hàm Lục Thiếu Hoa lúc này đã không phải là trung tướng, xem như thượng tướng, vừa mới được thăng tiến mấy ngày hôm trước, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa còn không biết. Tuy nhiên, việc Lục Thiếu Hoa thăng tiến lên thượng tướng, công văn đã đưa từ quân ủy đến quân khu Quảng Châu, viên phó tư lệnh quân khu biết việc này.
Thượng tướng, trong lịch sử Trung Quốc cũng có không ít, nhưng ở đây là thời bình, thượng tướng không còn nhiều nữa, ngoại trừ một ít người về hưu, có vài người trong quân ủy, về phần các đại quân lớn, nhiều nhất chỉ có trung tướng mà thôi.
Lớn hơn hai cấp, kêu một tiếng ‘Thủ trưởng’ là nên mà.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa cũng không thấy quen, phải biết rằng vị lão nhân này ít nhất cũng hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi, mà Lục Thiếu Hoa mới hai mươi tuổi, bị lão ta gọi như vậy, Lục Thiếu Hoa toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là cách gọi phía chính phủ, Lục Thiếu Hoa cũng không thể cự tuyệt, chỉ có điều khoát tay áo, mở miệng nói.
- Hay là kêu tên của tôi đi, nghe rất không được tự nhiên, ha ha..
Lão già thiếu tướng cũng cười ha ha không ngừng, tuy nhiên lão cũng không theo ý của Lục Thiếu Hoa gọi lại, mà sửa thành ‘Chủ tịch Lục’, gọi Lục Thiếu Hoa theo cách của thương nhân.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý, mời ngồi xuống một bên, lúc này mới định mở miệng nói rõ ràng mọi việc.
Nhưng không chờ Lục Thiếu Hoa nói, lão già thiếu tướng bắt đầu mở miệng, nói.
- Chủ tịch Lục, hôm nay tôi không biết ngài ở bên này, nếu biết, tôi đã đem thư bổ nhiệm và giấy chứng nhận của quân ủy bên kia cho ngài.
- Quân ủy? Bổ nhiệm? Giấy chứng nhận?
Lục Thiếu Hoa nhăn mày, không biết lão già thiếu tướng đang nói chuyện gì, có chút dao động
- Vâng
Lão già thiếu tướng sửng sốt, lão ta cũng có chút dao động, tuy nhiên rất nhanh, lão liền nói:
- Là về việc thăng tiến quân hàm của ngài
Cái này, Lục Thiếu Hoa hiểu được, thời điểm gọi điện thoai cho Tăng Kiến Quốc, Tăng Kiến Quốc đã nói về việc thăng tiến quân hàm cho hắn, mà hiện tại văn kiện, giấy chứng nhận đều đã đưa đến quân khu Quảng Châu bên này.
Xem ra hiệu suất làm việc rất nhanh, điều này Lục Thiếu Hoa không ngờ, tuy nhiên không ngờ đã thăng tiến làm thượng tướng, Lục Thiếu Hoa trong lòng nhiều ít cũng phấn khích, mặc dù đó là một chức quan nhàn hạ, không có quyền lãnh đạo quân đội, nhưng vừa nghe điều trên, đó là quân hàm, lấy ra dọa người cũng tốt.
- Ừ, cái đó không vội, còn nhiều thời gian mà.
Lục Thiếu Hoa cười cười, chuyển đề tài câu chuyện, nói.
- Tôi nghĩ ngài cũng có thể biết, bên này bắt được một gián điệp, lấy cắp mật mã hệ điều hành trung tâm Phượng Hoàng, mà hệ điều hành quân đội lại tương tự hệ điều hành Phượng Hoàng, nếu mật mã trung tâm bị mất, hệ điều hành quân đội sử dụng nhất định cũng bị ảnh hưởng.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua mặt lão già thiếu tướng, lại nói tiếp.
- Đây là chuyện lớn, nhưng nếu gián điệp kia chỉ đơn thuần lấy mật mã trung tâm dùng, thì chuyện không có gì, nếu là có ý nhằm vào hệ điều hành quân đội mà đến, thì mới là chuyện lớn.
Lão già thiếu tướng dường như cũng hiểu ý nghĩa sâu xa đó, nghiêm túc nói.
- Quân đội bên kia đã đem việc này báo lên quân ủy, quân ủy cũng ra chỉ thị, kêu tôi lại đây, tiếp quản tên gián điệp kia, áp tải tới quân khu để thẩm tra.
Tất cả quân đội Trung Quốc gần như chọn dùng hệ điều hành do Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất, hiện tại xảy ra việc như vậy, quân ủy đương nhiên phải chú ý, đồng thời, cũng truyền mệnh lệnh cho quân khu Quảng Châu.
Mà lão già thiếu tướng đến Tập đoàn Phượng Hoàng chính là đế áp tải Lương Lệ trở về bên quân khu Quảng Châu, cũng trùng với ý của Lục Thiếu Hoa, đương nhiên đúng điều Lục Thiếu Hoa muốn nói, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là thượng tướng, nói với lão ta một chút cũng là thiết yếu.
-…
Lục Thiếu Hoa không sốt ruột lên tiếng, có chút khó xử, mở miệng nói.
- Gián điệp kia đã bị tôi phái người áp tải tới căn cứ Phượng Hoàng.
Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn quân đội nhúng tay vào, mà là Lục Thiếu Hoa muốn biết rõ ràng Lương Lệ rốt cuộc nhằm vào quân đội hay nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng, Trần Quốc Bang sẽ thẩm tra ra tổ chức đứng sau, sau đó mới tiêu diệt.
Nếu nhằm vào quân đội, như vậy sự việc không liên quan tới Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa có thể mặc kệ không hỏi. Đương nhiên, còn một vấn đề quan trọng nữa, Lương Lệ là lần đầu ăn cắp hay đã nhiều lần, vấn đề này Lục Thiếu Hoa cũng muốn biết rõ sự tình.
Mà nếu đem người đưa đến quân khu bên kia, chỉ sợ nhiều phân đoạn, khiến quân đội bên kia thẩm vấn qua lại, rất phiền toái, đây là việc Lục Thiếu Hoa không nghĩ đến, dù sao thủ đoạn thẩm vấn của mấy người Trần Quốc Bang cũng không kém với quân khu, hoàn toàn có năng lực thẩm vấn ra.
- Như vậy thì…
Lão già thiếu tướng thở dài một hơi nói.
- Tôi đến căn cứ Phượng Hoàng lấy người đi?
Ở địa bàn của Lục Thiếu Hoa, đương nhiên phải được sự đồng ý của Lục Thiếu Hoa, bằng không là không nể mặt Lục Thiếu Hoa, như vậy không thể nói nổi. Lão già thiếu tướng biết rõ điều này, lúc này mới có ý hỏi Lục Thiếu Hoa.
- Có thể.
Lục Thiếu Hoa cố ý kéo dài âm, tạm dừng một chút nói tiếp.
- Tuy nhiên, tôi nghĩ trước khi thẩm vấn, chờ bên tôi thẩm vấn xong sẽ giao cho quân khu.
Câu cuối Lục Thiếu Hoa nói giọng hơi có chút mạnh, có ý nói với đối phương, không phải trưng cầu ý kiến lão già thiếu tướng, mà là nói thật, là khẳng định, không có gì để bàn nữa.
Vốn lão già thiếu tướng còn có chút khó xử, nhưng nghe được giọng điệu cứng rắn của Lục Thiếu Hoa, hơn nữa suy xét chuyện này cũng liên quan đến gián điệp thương mại, lão già thiếu tướng vốn định cự tuyệt, nói đến miệng lại nuốt vào, tế nhị một chút, như không có gì là không thể, gật gật đầu nói, tỏ vẻ đồng ý.
Lão già thiếu tướng đồng ý rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để nói, nhẹ nhàng cười, lúc này mới nói.
- Vậy ông qua căn cứ Phượng Hoàng bên kia đi, tôi sẽ gọi điện sang bên đó.
Người ta đồng ý rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để nói, nhìn lại người ta cũng khá sốt ruột, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn họ ở lâu, mà chính hắn lại không muốn tới căn cứ Phượng Hoàng, đương nhiên cũng không còn chuyện gì nữa, đứng dậy tiễn khách.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương