Thương Trường Đại Chiến
Chương 678
Lục Thiếu Hoa là một người được tái sinh lại nên mỗi một cuộc khủng hoảng tài chính từ thời gian tới biên độ hắn đều nhớ rất chi tiết, tỉ mỉ. Lần khủng hoảng này ở Indonesia, Lục Thiếu Hoa cũng biết rất rõ ràng. Nếu biết có một ngày ở nước này lại khủng hoảng lớn đến thế, Lục Thiếu Hoa đương nhiên là không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa tới đây. Lúc bắt đầu phiên giao dịch, Lục Thiếu Hoa lập tức bước vào sở tổng chỉ hủy, liền ngồi ở ghế dựa cho tới tận bây giờ. Im lặng không nói, hai mắt chăm chăm nhìn vào màn hình lớn. Nhìn vào đồ thị đồng rupiah của Indonesia thấy được xu thế giảm của thị trường Indonesia hiện rõ trên đồ thị.
Giống hệt như trí nhớ của Lục Thiếu Hoa vậy. Buổi sáng phiên giao dịch đầu tiên, trước đó vài hôm trên đồ thị đồng rupiah của Indonesia biểu hiện xu hướng xấu, và hạ giá khá nhanh, hơn nữa biên độ giảm càng lúc càng nhanh.
Nhìn thấy xu hướng này, trong lòng Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh, hắn biết toàn cục đã định, kế tiếp cần phải xem xét nên rút lui thế nào.
Theo như sự tiên đoán của Lục Thiếu Hoa, thị trường Indonesia khủng hoảng coi như là sự khủng hoảng cuối cùng của các quốc gia Châu Á, sau khi cuộc chiến ở Indonesia hoàn thành lập tức rời khỏi cuộc khủng hoảng tài chính.
Đương nhiên, thời gian hạ giá sẽ liên tục trong một khoảng thời gian, gần như đạt tới điểm dao động bình thường, nếu Lục Thiếu Hoa nhúng tay vào thị trường tài chính Indonesia cũng không còn ý nghĩa gì.
- Vân Thanh, anh lại đây một lúc.
Lục Thiếu Hoa gọi to một câu.
Nếu đứng mãi ở thị trường tài chính Indonesia sẽ không có ý nghĩa gì, tại sao không dứt khoát rút lui, chuyển toàn bộ thành tiền mặt, để ứng phó với kế hoạch tiếp theo, như thế sẽ hiệu quả hơn.
Lý Vân Thanh dường như cũng ý thức được suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, tiến lại và ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi.
- Có phải cậu dự định rút lui khỏi Indonesia hay không?
Đúng như câu hỏi của Lý Vân Thanh, Lục Thiếu Hoa gọi y tới là muốn bàn bạc về chuyện rút khỏi Indonesia, nhưng Lý Vân Thanh đâu phải là không nghĩ cần rút nhanh khỏi Indonesia chứ?
Đừng quên, cuộc khủng hoảng tài chính ở Châu Á mới chỉ bắt đầu, đồng bath của Thái Lan cũng sẽ bị ảnh hưởng. Indonesia cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, xếp hàng thứ hai, nhưng lần này đồng rupiah của Indonesia sẽ giảm rất mạnh, có thể nói giảm tới mức không thể giảm được nữa
Khả năng chịu đựng của quốc gia cũng có hạn, khi đã hạ giá tới một mức nhất định, lúc đó cho dù ta có tấn công thế nào cũng không thể hạ giá thêm được nữa. Bởi vì, tài sản của quốc gia kia đã bị vét sạch, không thể hạ giá thêm lần nữa.
Hiện tại ở đất nước Indonesia này, tài sản đã bị vét sạch. Theo xu hướng ngày hôm nay, báo cáo cuối ngày sẽ thấy tỷ giá hối đoái của đồng Rupiah của Indonesia với đồng đô la Mỹ sẽ là 10000:1. Tỷ giá này là đã đạt tới giới hạn.
Một khi đất nước này đã bị vét đến cạn kiệt, Lý Vân Thanh không nghĩ rằng đất nước này sẽ còn nhiều chỗ để đầu cơ, đừng nói là lợi nhuận chẳng có bao nhiêu, mà tính phiêu lưu cũng quá lớn. Nếu đã vậy, sao không nhanh chóng rút lui hợp lý.
Lục Thiếu Hoa cũng thật không ngờ, mỉm cười gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, tôi có ý định sẽ rút khỏi Indonesia, không biết ý các anh thế nào?
Lục Thiếu Hoa có ý nghĩ này từ trước đó, hẳn là Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân đã thảo luận qua vấn đề này. Khi nào rút lui bọn họ trong lòng đều đã dự tính. Cho nên, Lục Thiếu Hoa lúc nãy mới hỏi như vậy.
- Lúc trước tôi và Lưu Minh Chương có bàn bạc qua chuyện này.
Lý Vân Thanh xác nhận một chút, sau đó lại nói.
- Kết quả của sự bàn bạc còn phải chờ tới khi thị trường xuất hiện giảm giá mạnh trên diện rộng một lần nữa, sau đó sẽ rút lui toàn bộ.
Nói tới đây, Lý Vân Thanh dừng lại, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa, sau khi không thấy hắn phản ứng, y mới nói tiếp
- Hôm nay biên độ đã giảm, tôi nghĩ rằng đây là sóng giảm cuối cùng, chắc sẽ không giảm nhiều nữa.
Lý Vân Thanh nói chuyện rất khéo léo mặc dù không nói thẳng là phải rút lui nhưng lời y nói cũng khá rõ ràng. Cứ thế này thì cuối tuần sẽ đồng loạt giảm, và khó có thể giảm sâu hơn nữa. Chỉ có thể tiến hành rút lui.
Ý tưởng của Lý Vân Thanh và Lục Thiếu Hoa không bàn mà trùng hợp với nhau. Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng cười, nói.
- Việc này không nên chậm trễ, hết ngày hôm nay, ngày mai lập tức tiến hành rút lui.
- Ừ.
Lý Vân Thanh gật đầu thật mạnh, giống như người lính cấp dưới thực hiện mệnh lệnh của cấp trên, trịnh trọng đến lạ thường.
Lần này, kế hoạch rút lui đã được đưa ra nhưng Lục Thiếu Hoa và Lý Vân Thanh vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện. Cũng không thể kết thúc, bởi vì Lục Thiếu Hoa càng lúc càng có nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi Lý Vân Thanh một câu.
Phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa luôn luôn là xem xét, so sánh lợi ích lâu dài. Nếu quyết định rút lui khỏi thị trường, thì sau khi rút lui sẽ đi đâu? Sau đó sẽ làm gì? Đem toàn bộ tiền đầu tư vào đâu, Lý Vân Thanh phân phối như thế nào, tất cả những điều này là cần phải thảo luận.
- Các anh định sau này quyết định như thế nào?
Lục Thiếu Hoa mở miệng hỏi.
Lý Vân Thanh không vội vàng trả lời mà suy nghĩ một lát mới nói tiếp.
- Nói thật, về vấn đề này chúng tôi cũng không nên thảo luận quá nhiều. Tuy nhiên mỗi người vẫn phải nói sơ qua về ý tưởng, ừ tôi sẽ nói ý của tôi trước.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa khẽ nói, giơ tay ra hiệu Lý Vân Thanh nói đi.
Thấy thế, Lý Vân Thanh cũng không khách khí bèn nói.
- Tôi cảm thấy, trên thế giới nhiều quốc gia như vậy, chúng ta không thể nhắm vào từng quốc gia một mà bố trí, sắp xếp. Không những nhân lực của chúng ta có hạn mà tài chính cũng vậy. Cho dù chúng ta trong tay có tới hàng tỷ đô la Mỹ cũng không thể thỏa mãn tất cả các quốc gia trên thế giới. Nếu như vậy, sao chúng ta không tập trung tài chính, tăng lực lượng nhắm vào một số ít quốc gia, như vậy sẽ giảm áp lực rất nhiều.
Tập trung vào một vài quốc gia để tiến hành bố trí sẽ giảm bớt áp lực về con người và tài chính. Đây chính là ý tưởng của Lý Vân Thanh.
Tuy nhiên Lý Vân Thanh còn có một điểm không giống ai, đó là Lục Thiếu Hoa dự kiến, nếu Lục Thiếu Hoa dự tính giảm biên độ xuống một chút, thì nhiều quốc gia lớn sẽ gặp họa, như vậy tiến hành bố trí tấn công có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng Lý Vân Thanh không có đem ý tưởng này nói thẳng ra ngoài. Nguyên nhân là bởi, hắn không thấy tính xác thực. Lục Thiếu định Hoa đưa ra một vài dữ liệu nhưng sau đó hắn lại giữ lại trong lòng mà không nói ra.
Lục Thiếu Hoa thông minh ra sao, cho dù Lý Vân Thanh không nói thẳng ra chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa lại không thể đoán ra được.
Nhẹ nhàng nói:
- Các anh yên tâm đi, trước buổi tối ngày mai, tôi sẽ cung cấp số liệu cho các anh. Các anh hãy tiến hành bố trí tấn công. Tuy nhiên, tối nay dường như các anh nhàn rỗi, tôi không thể để cho các anh nhàn rỗi. Trước hết tôi muốn cung cấp cho các anh một vài quốc gia, các anh đêm nay hãy tấn công luôn đi.
Nghe vậy, Lý Vân Thanh vui vẻ hẳn, y biết rằng Lục Thiếu Hoa sẽ cung cấp số liệu mà là để cho mấy người họ tự thực hiện một cuộc chiến lớn. Đương nhiên là cao hứng, tuy nhiên cuối cùng nghe lời nói của Lục Thiếu Hoa mấy người họ trong lòng cười rộ lên.
Cứ đùa, nhàn hạ, ai lại không muốn nhàn hạ chứ, nhưng ngược lại Lục Thiếu Hoa lại không muốn cho bọn họ nhàn hạ. Chính là muốn tìm việc cho mấy người họ làm, thử hỏi Lý Vân Thanh làm sao có thể không cười được chứ.
Tuy nhiên, Lý Vân Thanh cười cười nói.
- Cậu nói, tôi ghi nhớ. Hay là đợi lát nữa nói cùng với mấy người Lưu Minh Chương luôn.
- Kỳ thực hiện giờ cũng không có gì tốt, so với các quốc gia như Mỹ, Anh, Đức, Pháp các anh chỉ cần châm ngòi, cuối cùng chúng ta cũng có thể kiếm được tiền một cách tối đa.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói
Lần này, khủng hoảng tài chính xảy ra trên toàn cầu, có thể nói tất cả các quốc gia trên thế giới đều bị ảnh hưởng, nhất là các quốc gia lớn bị ảnh hưởng nhiều hơn. Điều này là chắc chắn không cần phải đi kiểm chứng làm gì.
Lý Vân Thanh không nói gì nhiều, gật gật đầu nói
- Chúng ta đêm nay sẽ có thu thập một chút tư liệu, tranh thủ tới sáng mai là có kết quả. Sau đó ngày mốt bắt đầu bố trí.
Lý Vân Thanh vì sao lại nói tới ngày kia chứ? Sao không phải là ngày mai? Nguyên nhân chẳng phải Lục Thiếu Hoa đã nói hay sao? Trước buổi tối ngày mai hắn sẽ cung cấp số liệu cho họ, nếu Lục Thiếu Hoa không cung cấp số liệu cho họ, mấy người Lý Vân Thanh trong lòng sẽ thiếu tự tin, việc bố trí tấn công lập tức có chút không được rõ ràng.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ gật gật đầu nói
- Tốt lắm, bây giờ tôi phải đi về, trước buổi tối ngày mai các anh sẽ có số liệu
Nói xong, Lục Thiếu Hoa liền đứng dậy chuẩn bị ra về. Bởi vì hắn cho rằng bên này không có chuyện gì, nếu ở trong này nghỉ ngơi sẽ cảm thấy bức bối bằng không trở về nhà cho sớm, về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, còn nữa hắn cần phải nhớ số lại số liệu nữa.
Lý Vân Thanh gật gật đầu đứng dậy theo Lục Thiếu Hoa có ý tứ tiễn Lục Thiếu Hoa ra về.
Quả thực, Lý Vân Thanh cũng muốn tiễn Lục Thiếu Hoa, còn tiễn Lục Thiếu Hoa ra tới cửa. Đột nhiên gọi Lục Thiếu Hoa lại và hỏi.
- Ở Nhật Bản thì làm thế nào bây giờ?
Lý Vân Thanh và Lục Thiếu Hoa nãy giờ nói chuyện chỉ xoay quanh vấn đề ở Indonesia, không hề nhắc tới sự việc ở Nhật Bản. Hiện tại đã có quyết định rút lui khỏi Indonesi, như vậy thì ở Nhật Bản sẽ làm gì bây giờ? Có phải là cũng rút lui theo không?
- Sao?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt quay đầu lại, thản nhiên nói
- Ở Nhật Bản án binh bất động
Ở Nhật Bản tiếp theo sẽ sụt giảm trên diện rộng nhưng so với Indonesia có phần nhẹ hơn. Vấn đề rớt giá đối với nền kinh tế Nhật Bản mà nói là chưa đạt tới, cũng chưa có hạ giá nhiều, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể rút khỏi nơi này ngay lúc này được.
Lý Vân Thanh dường như hiểu được ý tứ của Lục Thiếu Hoa, trịnh trọng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Sau đó không có nói câu gì tiếp theo.
Lục Thiếu Hoa đi về chỗ ở của mình. Lần này trở về Lục Thiếu Hoa cũng không giống như bình thường ngồi ở phòng khách xem tivi mà đi vào thẳng thư phòng, làm gì thì hẳn không cần nói nhiều. Chính là bắt đầu nhớ lại kiếp trước và sửa sang số liệu.
-Tới tận buổi tối, Lục Thiếu Hoa mới sửa sang lại số liệu và đưa đi, nghỉ ngơi một chút và ăn tối, rửa mặt và cùng Tần Tịch Thần đi vào phòng ngủ
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
65 chương
184 chương
40 chương
23 chương