Thương Trường Đại Chiến
Chương 656
Lục Thiếu Hoa đều nhằm vào tất cả nước, Lý Vân Thanh bọn họ cũng đã tính toán hết sức tinh vi, nhưng trên thị trường cổ phiếu, việc bọn họ tính toán cũng chỉ là bàn mà thôi, về các chỉ số thị trường, mấy người Lý Vân Thanh cũng chẳng có tính toán gì.
Việc này dẫn đến sau cùng vẫn có nguyên nhân để đầu cơ, giống như bây giờ, Hàn Quốc có rất nhiều cơ hội đầu cơ, có thể kiếm đựoc rất nhiều công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường.
Nhật Bản cũng như thế, rất nhiều công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường có thể đầu cơ, mà tại thị truờng lớn hơn liên quan đến khu vực này, thế cục đã thay đổi theo thời gian, chỉ là việc đầu cơ, chỉ là đầu cơ không lớn, mấy người Lý Vân Thanh cũng tranh thủ, tăng ít nhiều vốn đầu tư, cuối cùng vẫn là kiếm tiền.
Nhưng vấn đề hiện tại là rất nhiều công ty hàng đầu niêm yết trên thị trường như Toyota, Honda, Hitachi và một loạt các công ty lớn khác, Lục Thiếu Hoa đều có cổ phần trong tay, mà Lục Thiếu Hoa lại muốn nhân lúc thị truờng Châu Á lâm vào khủng hoảng tăng số cổ phiếu, nhiệm vụ vinh quang này liền giao cho Lý Tông Ân chịu trách nhiệm
Nhưng Lý Tông Ân và Toyota vốn có thù hận, anh ta hận không thể thu mua được toàn bộ Toyota, chỉ là anh ta biết đó là điều không thể, tuy nhiên xem thái độ của Lục Thiếu Hoa, dường như là mua được từng nào hay từng ấy, khiến cho Lý Tông Ân thoải mái hơn ít nhiều.
Lý Tông Ân thoải mái, nhưng mặt khác anh ta cũng phần nào lo lắng, như vấn đề vốn, nếu theo như số vốn của Lục Thiếu Hoa nói cung cấp cho, anh ta dù muốn làm một vụ lớn, cũng không có cách nào cả
Cho nên, lúc này, Lý Tông Ân không thể không đưa ra quan điểm của bản thân
- Các công ty niêm yết trên thị trường Nhật Bản mấy năm trở lại đây phát triển rất nhanh, đã không còn giống như năm 89, thực tế thì mấy tỉ đô có thể thu mua được khá nhiều cố phần, đặc biệt là mấy công ty chúng ta sớm đã nắm giữ cổ phần, tốc độ phát triển của bọn họ càng nhanh, vì vậy nếu muốn đánh được trận này, thì lượng vốn phải nhiều lên một chút, chỉ cần vốn nhiều, tôi có thể thu mua cổ phần của bọn họ ngay lập tức, cũng nhân cơ hội kiếm lời.
Cũng giống Lưu Minh Chương, vấn đề của Lý Tông Ân đưa ra lại là vốn , cam kết hứa hẹn cũng giống nhau, nhân cơ hội thu mua cổ phần các công ty mà kiếm tiền
“…”Lục Thiếu Hoa trầm ngâm không nói gì, cũng không hẳn hắn muốn từ chối đề xuất của Lý Ân Tông, chỉ là Lục Thiếu Hoa đang nghĩ một việc, việc này liên quan đến việc có nên đầu tư vào thị trường Nhật Bản hay không.
Hơn mười ngày trước, Lục Thiếu Hoa đã do dự không quyết, không biết là nên nhằm vào thị trường Nhật Bản hay Hàn Quốc, hiện giờ, bắt buộc, Lục Thiếu Hoa cuối cùng phải đưa ra quyết định rồi.
Hai vấn đề, một vấn đề là nếu dừng tay thì sẽ có ảnh hưởng gì, một vấn đề nữa là, nếu không dừng tay thì sẽ được lợi gì, sau khi cân nhắc lợi hại, đưa ra một lựa chọn .
Giả dụ nếu thu mua các công ty bên Hàn Quốc, như vậy liên quan đến việc thu mua cổ phần của các công ty của Lý Tông Ân sẽ phải dừng lại, vì lúc này, không còn cách nào, thị trường chứng khoán Nhật Bản vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu bị tụt giảm lớn, hiện tại mà đi thu mua cổ phần của các công ty, chắc chắn sẽ phải mất một số vốn đáng kể.
Nếu như bây giờ dừng tay, Lý Tông Ân không cần chờ nữa, có thể chuẩn bị trước thật tốt, sau đó đợi khi thị trường Nhật Bản suy thoái, thị trường chứng khoán trượt dốc, rồi mới tiến hành thu mua, coi như suôn sẻ, không nên tiếp tục nữa
Quan trọng hơn, nếu như không dừng bên Hàn Quốc, mấy người Lý Vân Thanh lại tiết kiệm sức lực, không việc gì phải thu trước, càng gần càng thu, có thể rút ngắn thời gian hoàn vốn, sau đó, lại thu cuối cùng là được rồi
Cân nhắc lợi hại xong, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng được ra quyết định
- Thế này đi, hành động lần này do Lưu Minh Chương quyết, anh cần bao nhiêu vốn thì cung cấp bây nhiêu, phần còn lại giao cho Lý Tông Ân, dùng để thu mua cổ phần của các công ty cần thu mua.
Nói tới đây Lục Thiếu Hoa tạm dừng, hướng về Lý Tông Ân và nói
- Anh có thể yên tâm, vốn lần này nhất định đủ, chỉ là tình hình hiện tại tình thế ở Nhật Bản vẫn chưa có chuyển biến rõ ràng, hiện giờ đang suy giảm, nhưng rất chậm, vẫn chưa thành khủng hoảng tài chính được, chuyển biến lớn nhất còn ở phía sau, theo ước tính, từ tháng tư sang năm trở đi, nên hãy chờ đến tháng tư đi. Cuộc chiến bên Hàn Quốc đã sớm kết thúc rồi. Đến lúc đó muốn bao nhiêu vốn thì có bấy nhiêu vốn, nhất định sẽ đủ cho anh dùng.
Lục Thiếu Hoa còn một câu nữa chưa nói, chính là như vậy đến lúc ấy, thu mua toàn bộ các công ty hàng đầu niêm yết ở Nhật Bản thì không có vấn đề gì, vốn không còn là vấn đề nữa.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa sẽ không nói như vậy, bởi vì lời nói như thế khiến người khác thấy anh ta có vẻ tự đại. Lục Thiếu Hoa vốn coi thường thị trường Nhật Bản, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không thể xem thường thị trường Nhật Bản, đừng quên rằng, đó từng là nước có nền kinh tế đứng số 1 thế giới, tuy sau này gặp khó khăn, nhưng các gia tộc nắm kinh tế vẫn còn rất nhiều.
- Ý của cậu nói là, chúng tôi không thu mua ở Nhật Bản, mà phải chờ đến năm sau à?
Lý Vân Thanh nhanh chóng đoán được ý đồ của Lục Thiếu Hoa liền lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
Không sai, đó chính là quyết định của Lục Thiếu Hoa, hắn đã quyết định không thu về nữa, việc nhằm vào thị trường Nhật Bản để đến năm sau, sau khi đồng Yên và thị trường chứng khoán có sự sụt giảm mạnh mới thu về.
Lục Thiếu Hoa đều quyết định rồi, Lý Vân Thanh không còn gì để nói nữa, gật đầu cũng không lên tiếng.
Lý Vân Thanh và Lưu Minh chương hai người bọn họ không hề gì, nhưng Lý Tông Ân chính tai nghe quyết định này của Lục Thiếu Hoa thì lại là niềm vui cực lớn, điều này có nghĩa, có nghĩa là Lý Tông Ân sẽ có thời gian rất dài mà làm việc, trong thời gian này, anh ta muốn làm như thế nào thì làm như thế, chỉ cần cuối cùng giao cho Lục Thiếu Hoa một câu trả lời thỏa đáng là được rồi.
Lục Thiếu Hoa nhận thấy sự phấn khởi của Lý Tông Ân, cười mỉm một cái, cuối cùng nhấn mạnh một câu
- Tôi không có yêu cầu gì, có thể mua đựoc bao nhiêu cổ phần thì thu mua bấy nhiêu, nếu có thể thu mua cổ phần của Toyota quá 51, đủ cổ phần để hình thành quyền kiểm soát tuyệt đối, tôi cũng không phản đối.
Thế lực của Toyota rất lớn, hơn ai hết Lục Thiếu Hoa biết rất rõ điều này, mà Nhật bản không thể so sánh với Mỹ, Toyota tại Nhật Bản không có chỗ dựa chính trị quá lớn, nếu như có thể thu mua đủ cổ phần để có quyền kiểm soát tuyệt đối, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không ngại có thể kiểm soát thêm một công ty ô tô cổ phần nữa.
Ô tô Phượng Hoàng rất hùng mạnh quả không sai, nhưng cho tới nay, Lục Thiếu Hoa cho là quá đơn giản, nếu có thể thu mua Toyota đến tận sổ sách, thì tăng thêm cho tập đoàn Phượng Hoàng thêm một ít lời không có vấn đề gì, quan trọng hơn là, có thể khiến cho người Nhật làm công cho mình, lòng ưa chuộng hư danh của Lục Thiếu Hoa sẽ tăng lên đang kể, tăng cả danh dự.
Có được cam kết của Lục Thiếu Hoa, Lý Tông Ân rất vui mừng, cha mẹ anh ta bị Toyota hại, về nghĩa mà nói, thì Toyota là kẻ thù của Lý Tông Ân, giả dụ có thu mua được Toyota, thì Lý Tông Ân sẽ cựuc kì vui sướng.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Lý Tông Ân nói.
Ngoài miệng thì nói rằng sẽ cố gắng hết sức, thực sự trong lòng Lý Tông Ân nắm chắc, vì đến trước mắt, cố phần của Toyota mà Lục Thiếu Hoa có đã đạt tới 27,3, lại thu mua 23,7, thì đạt tới 51, hình thành quyền kiểm sóat cổ phần rồi.
Nếu đặt trong thời điểm bình thường, muốn thu mua cổ phần của Toyota rất khó khăn, nhưng đã xảy ra quá nhiều biến cố, nên chẳng khó khăn gì nữa, vì gia tộc làm chỗ dựa cho Toyota nắm giữ không nhiều cổ phần của Toyota, tầm hơn 30-40%, cổ phần lưu động bên ngoài rất nhiều, Lý Tông Ân cơ hội nắm bắt rồi.
Đối với Toyota, Lục Thiếu Hoa làm sao không chú ý, hắn dĩ nhiên biết tình hình cổ phần, cũng biết rằng, Lục Thiếu Hoa đang đục nước béo cò, mới dám nói “nếu có thể chiếm số cổ phần để được quyền kiểm soát tuyệt đối cũng không ngại” như vậy.
Cười, Lục Thiếu Hoa không có gì nói tiếp nữa, liền quay về nói
- Hiện tại, hành động của chúng ta có có sự thay đổi, từ hai mục tiêu giờ thành một, đó là đồng Won và thị trường chứng khoán Hàn Quốc.
- Cái khác thì tôi không nói nhiều nữa, bản thân tôi cũng chẳng có mấy thiện cảm với người Hàn Quốc, có thể kiếm được thêm chút tiền ở nuớc bọn họ, không phải băn khăn, cứ thoải mái làm.
Lục Thiếu Hoa cuời, nói tiếp.
- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm được.
Lý Vân Thanh cam đoan.
Thiếu Hoa gật đầu
- Vậy sắp xếp như thế nào là do Lý Vân Thanh chỉ huy đi.
Lời nên nói thì Lục Thiếu Hoa đã nói hết rồi, việc tiếp theo không cần phải nói, cho Lý Vân Thanh thời gian, để cho anh ta từng bước sắp xếp.
Lý Vân Thanh cũng không làm cho Lục Thiếu Hoa thất vọng, thấy sau khi Lục Thiếu Hoa nói hết như người không còn việc gì, anh ta biết Lục Thiếu Hoa giao toàn bộ quyền phát ngôn cho anh ta, không chút do dự mà bắt đầu nhiệm vụ.
- Giống như lần trước, tôi chủ trì đại cục
Lý Vân Thanh mở miệng ra trước tiên đã khẳng định vị thế của bản thân, sau đó sắp xếp nhiệm vụ của hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương.
- Minh Chương Phụ trách thị trường chứng khoán Hàn Quốc lần này, Tông Ân phụ trách đồng Won.
Nhiệm vụ nhìn thì đơn giản, nhưng chi tiết thì phức tạp, người nào đều không nghĩ ra, tuy nhiên mấy việc này hiện đều không là việc phải nói, trước tiên quyết định nhiệm vụ lớn, có rồi thì mới xem xem người được giao việc định đầu cơ như thế nào, Lý Vân Thanh cũng không nhúng tay vào, cứ để Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương đi làm.
Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương gần như biết được ý đồ của Lý Vân Thanh, nhìn nhau cười rồi, hướng về Lý Vân Thanh, đồng thanh nói.
- Không vấn đề
- Không vấn đề gì
Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương hai người này đã lăn lộn trên thị trường tài chính nhiều năm, kinh nghiệm đầy mình, việc cỏn con này đối với bọn họ mà nói dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ nói dễ như trở bàn tay?
Việc rất đơn giản, vì Lục Thiếu Hoa đã đưa số liệu cho bọn họ trước rồi, họ chỉ việc lấy số liệu làm điểm mấu chốt, rồi nắm lấy thời điểm mấu chốt, bọn họ liền ra tay, việc còn lại tùy bọn họ giải quyết.
Thế này không gọi là dễ như trở bàn tay thì gọi là gì?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương