Thương Trường Đại Chiến
Chương 626
Việc nhóm đầu cơ tài chính quốc tế George Soros dẫn đầu trong việc đưa ra làn sóng công kích lần thứ hai, thêm vào đó là sau khi những tình huống ở Thái Lan xuất hiện, không ít kẻ đầu cơ tài chính theo đó mà kéo đến, lần lượt ra tay, số phận các quốc gia Châu Á định sẵn không thoát khỏi sóng gió lần này, khủng hoảng tài chính hình thành, đã không thể nào khống chế được.
Còn không, vừa bắt đầu, Malaysia đã phải dẫn đầu hứng cảnh đứng mũi chịu sào, bị đưa ra Đoạn đầu đài đầu tiên, tiếp theo đến Indonesia và Philippines, hai Quốc gia lân cạnh được xem là những Quốc gia phát triển của Châu Á bị lên Đoạn đầu đài. Lục Thiếu Hoa tự nhiên thích thú
Tuy nhiên, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, còn có một ý nghĩa quan trọng hơn,đó chính là là lịch sử không có thay đổi, hết thảy đều giống như kiếp trước như vậy, mức độ giảm nhiều ít, thời gian là khi nào, đều giống nhau như đúc, gánh nặng lo lắng trong lòng của Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng có thể trút bỏ.
Khi đồng Bath Thailand chưa xảy ra trượt giá, vẻ mặt bên ngoài của Lục Thiếu Hoa nhìn qua thấy rất bình tĩnh, nhưng lại có mấy ai biết được, kỳ thật trong lòng Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng lo lắng, hắn lo lắng, lo lắng lịch sử sẽ phát sinh thay đổi, bởi dù sao chuyện này không phải sức người có khả năng khống chế được.
Mà hiện tại thì khác , tất cả hết thảy đều giống như kiếp trước không sai biệt chút nào, Lục Thiếu Hoa đã như thế thì còn phải lo lắng gì nữa chứ, đương nhiên, cũng không có thể nói toàn bộ rập khuôn, không có chút thay đổi, điều duy nhất khác biệt một chút so với kiếp trước chính là lòi ra thêm một đội kị binh.
Đội kị binh này không cần nhiều lời cũng biết, đó chính là công ty Phượng Hoàng tài chính thuộc sở hữu của Lục Thiếu Hoa, cũng chính là mấy người Lý Vân Thanh, tất cả bọn họ chính là đội kị binh dư ra so với lịch sử, đồng thời cũng chính là con cá Sấu hút tiền khổng lồ. Giả như khi khủng hoảng tài chính ở Châu Á bùng nổ không có gì thay đổi, như vậy cuối cùng Lục Thiếu Hoa sẽ là người thắng đậm nhất trong trận này.
George Soros chẳng là cái gì cả, thực lực của bọn họ tuy rất hùng mạnh, nhưng vốn của bọn họ không đâu vào đâu. Bọn họ nếu không dùng phương pháp cùng tập trung vốn một chỗ, bọn họ sao lại có khả năng đến công kích Châu Á chứ, hơn nữa, cho là họ dùng phương pháp tập trung vốn, mức tập hợp được cuối cùng vẫn không bì được với Lục Thiếu Hoa.
Phải biết rằng Lục Thiếu Hoa trong giữa trận lốc khủng hoảng tài chính này đã có thể tung ra hai trăm tỷ đô la Mỹ tiền vốn, đó là khoản tiền không nhỏ, nếu là người bình thường không dễ có khả năng đoán trước được, cũng không phải việc mấy người George Soros mười mấy thậm chí là mấy chục người tụ tập lại mà có khả năng so sánh với hắn.
Còn có một việc càng quan trọng hơn, là Lục Thiếu Hoa nắm giữ tất cả các số liệu, những con số rất chuẩn xác. Có số liệu chi tiết cụ thể, khi hành động mấy người Lý Vân Thanh cũng dễ dàng đưa ra những hành động thanh khoản chính xác, đem con số lợi nhuận lớn nhất có thể về cho Lục Thiếu Hoa.
Đây là dạng khái niệm gì không biết? Nói trắng ra một câu, con số mà Lục Thiếu Hoa kiếm được cuối cùng sẽ phải là con số lớn nhất có thể. Nếu hắn không phải là nhà đầu cơ trúng lớn nhất trong vụ này thì sẽ là gì đây? So sánh cùng với George Soros bọn họ giương bên Đông giương bên Tây, đánh bên này ngó bên kia, Lục Thiếu Hoa cao minh hơn nhiều, chỉ cần quăng mẽ lưới lớn, cá lớn cá nhỏ nằm gọn trong lưới không lọt con nào.
Cho nên nói, từ khi cơn lốc khủng hoảng tài chính bắt đầu thổi, kết quả đã bày ra trước mắt, Lục Thiếu Hoa trở thành người thắng lớn nhất là việc không thể nghi ngờ, là sự thật không thể tranh cãi, là kết quả không cách gì thay đổi.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý điều này, hắn thực tế hơn nhiều, hắn quan tâm đến con số kiếm được nhiều hơn, có thể vì mộng tưởng của hắn mà đi lên thêm được bao nhiêu bậc tam cấp nữa, đó mới chính là cái hắn quan tâm thật sự. Còn hư danh ư, dùng một câu nói rất thông dụng trên mạng của kiếp trước hình dung, đó chính là ‘ Thần Mã cũng chỉ là phù vân’.
Tình hình chung đã định, nhưng dù sao hành động lần này vẫn còn chưa chấm dứt, huống hồ chuyện kiếm được bao nhiêu còn phải xem kết quả thực tế, trong lòng Lục Thiếu Hoa con số nhiều hay ít xem ra có chút tham lam không đáy. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không vì vậy mà lo lắng, việc của hắn cần làm bây giờ là vô tư vô lo mà nghỉ ngơi, thư giãn, chờ đợi kết quả bên Thái Lan sau khi tính toán con số cụ thể, sau đó là có được con số chính xác cuối cùng lấy từ của Lý Vân Thanh.
…………….
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Lục Thiếu Hoa đúng thật là vô tư vô lự, giống như người nhàn rỗi không công, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc cho Tần Tịch Thần, làm những việc đại loại như đọc sách, xem tin tức. Có thể nói là trở về dĩ vãng, sống cuộc sống hạnh phúc thật sự.
Mấy người Lý Vân Thanh cũng không khác gì, thay phiên nhau nghỉ phép. Vốn là ba trụ cột chỉ huy, người Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng, đối với bọn họ không có bất kỳ hạn chế nào, bọn họ có thể tự do về nhà, cũng có thể tìm lại cuộc sống khi trước.
Nhưng mà, ba mươi nhóm nhân viên bên dưới của Lục Vân Thanh thì khác, bọn họ tuy là cũng thay phiên nhau nghỉ phép, nhưng có điều mỗi lần nghỉ phép đều phải có một người trực ban, còn có người của công ty an ninh Phượng Hoàng theo giám sát nữa chứ, xem ra thì có chút mất tự do.
Tuy nhiên nói đi còn phải nói lại, tự do có bị hạn chế thật, nhưng so với việc chỉ ở trong căn phòng nhỏ tù túng cả tháng trời mà nói, đối với họ thật sự là rất thoải mái, có thể ra ngoài đi dạo đây đó, phơi nắng, hoạt động tự do ngoài trời, khiến cho họ không cảm thấy buồn bực.
So với phía bên Lục Thiếu Hoa có chút khác biệt, chuyên gia bên Thương hội Trung Hoa làm theo cách một kèm một, cũng không biết nhóm Hoắc Anh Đông làm thế nào để đưa ra được quyết định chung đó, mỗi một chuyên gia tài chính sẽ có một người được phái đi cùng để giám sát, nhìn bên ngoài thì có vẻ như tự do, không bị quản thúc lắm nhưng thực tế thì ngược lại, mất tự do gấp trăm lần.
Đặc biệt vào những lúc muốn ra ngoài hoạt động đôi chút, nơi náo nhiệt một chút cũng không thể đi được, nơi vui chơi công cộng lại càng không thể, những nơi có thể đi được chỉ có thể giới hạn trong những khu du lịch, nghỉ dưỡng yên tĩnh.
Mấy người Hoắc Anh Đông sắp xếp như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không cần đi để ý tới bọn họ, Lục Thiếu Hoa chỉ quan tâm một vấn đề, chính là đừng để lộ bí mật ra. Một khi bí mật bị lộ, bất kể là Lục Thiếu Hoa hay mấy người Hoắc Anh Đông khi đó dù ít hay nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đến, chắc chắn sẽ không còn chỗ đứng ở Châu Á, càng quan trọng hơn là cả kế hoạch cũng sẽ bị đảo lộn, vì thế mà Lục Thiếu Hoa không thận trọng không được.
Thời gian trôi rất nhanh, một tháng nữa cũng đã trôi qua, giờ là thời điểm bước vào tháng 9, Lục Thiếu Hoa bắt đầu sắp xếp cho cấp dưới bắt đầu việc nghỉ phép, cũng phải hơn hai mươi ngày, trong thời gian hơn hai mươi ngày này thị trường không có gì biến động, tin tức các bên cung cấp về bọn họ làm rất khá trong việc giữ bí mật, không hề có việc rò rỉ thông tin ra bên ngoài, khiến Lục Thiếu Hoa thêm lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời lúc Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm cũng chính là lúc không thể không tỉnh táo nhắc nhở mình, bởi Tần Tịch Thần cũng đã gần sắp đến ngày sinh. Tần Tịch Thần mang thai vào thời điểm tháng 11 năm ngoái, đến tháng 9 thì được 10 tháng, cũng đến ngày sinh rồi, điều này có nghĩa là đứa con đầu tiên của Lục Thiếu Hoa sắp sửa chào đời.
Từ lúc Tần Tịch Thần mang thai tháng thứ sáu, Tần Tịch Thần đã đi xét nghiệm siêu âm, kết quả siêu âm cho biết, đức bé trong bụng chính là bé gái, chuyện này khiến Lục Thiếu Hoa một phen thất vọng, nhưng suy cho cùng thì con nào cũng là con, cũng là cốt nhục tình thân, có thất vọng thì cũng là con của mình, vẫn phải sinh ra thôi.
Không thể không nói, vốn được sinh ra và trưởng thành ở cái địa phương có tư tưởng trọng nam khinh nữ như Triều Sán, Lục Thiếu Hoa cũng có chút suy nghĩ đó, trọng nam khinh nữ, cũng giống như Lục Gia Diệu và Trần Lệ, bọn họ cũng mang cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối với những lớp người đi trước mà nói, sinh con trai có thể nối dõi tông đường, còn như sinh con gái, sau này gả đi rồi xem như là trở thành con cái nhà người ta, xem như không còn quan hệ gì với nhà cha mẹ đẻ nữa.
Lục Thiếu Hoa cũng kế thừa tư tưởng như vậy, tuy là không ăn sâu lắm vào con người hắn, nhưng việc hắn tỏ ra thất vọng là việc khó mà tránh khỏi được. Ngược lại hắn chính là Tần Tịch Thần, khi biết được mình mang thai con gái, phản ứng của cô ngược lại hoàn toàn với Lục Thiếu Hoa, vui mừng vô cùng, lại còn có mong muốn nuôi dạy con gái để sau này trưởng thành sẽ giống mình.
Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, việc đứa trẻ được bồi dưỡng thành người như thế nào Lục Thiếu Hoa không để ý nhiều, ai khiến người cha như hắn đây có giá trị tài sản quá lớn làm chi. Nhưng có điều, về những vấn đề có liên quan đến đứa trẻ, Lục Thiếu Hoa có một yêu cầu, đó chính là không cho phép trở thành kẻ ăn chơi trác táng, nếu như là kẻ ăn chơi trác táng, Lục Thiếu Hoa thà tống khứ đến tận Châu Phi, để cho Lý Chí Kiệt bọn họ tôi luyện.
Đương nhiên, những điều này đều là cần thiết trong lúc này. Bây giờ đứa trẻ còn chưa ra đời, điều Lục Thiếu Hoa lo lắng duy nhất chính là tuổi tác của Tần Tịch Thần, cô dù sao cũng là phụ nữ ở tuổi ba mươi mốt, sinh con nhất định sẽ gặp phải một số khó khăn. Ngày sinh nở thì cũng đã gần kề, Lục Thiếu Hoa vì đó mà lo lắng, chưa dám thở phào nhẹ nhõm.
- Anh thấy thế này, em vào bệnh viện Nhân Ái đi, vào đó sớm trước ngày sinh, bất luận là khi nào sinh, đều có bác sĩ tức trực bên cạnh, khả năng gặp biến cố khi sinh cũng thấp hơn!
Lục Thiếu Hoa lo lắng nói.
Vào bệnh viện, đây không phải lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa khuyên Tần Tịch Thần làm thế, nhưng lần nào Tần Tịch Thần cũng không đồng ý, cách lập luận của cô chỉ có một, đó là bệnh viện đâu đâu cũng toàn là mùi thuốc, cô ngửi không quen, cứ thế mà cô kéo dài việc này.
- Bác sĩ không phải đã nói đó thôi, cách ngày sanh còn hơn nửa tháng nữa, nếu giờ vào bệnh viện nằm thì không phải hơi sớm sao.
Tần Tịch Thần buông một câu phản bác lại, nói tới nói lui vẫn là kiên quyết không vào bệnh viện nằm trước.
- …………..
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì được nữa, cái gì cũng không cần phải nói, thở một hơi dài, nói:
- Không thì thế này đi, anh nói bác sĩ bên bệnh biện Nhân Ái chuẩn bị mọi thứ, lỡ như sinh sớm thì khi đó đi cũng không muộn.
Lục Thiếu Hoa tuy là đàn ông, nhưng hắn biết, việc phụ nữ sinh nở là việc không hề chuẩn xác như lời bác sĩ phỏng đoán, lúc sinh sớm khi sinh trễ, mà việc sinh trễ vài ngày là việc hoàn toàn có khả năng. Giờ yêu cầu bên bệnh viện chuẩn bị sẳn sàng trước, cũng không mất mát đi đâu mà ngược lại còn là một biện pháp tốt.
Với sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa tại Hongkong hiện nay, đừng nói là một bệnh viện Nhân Ái, cho là người quản lý Đặc khu Hongkong hiện tại gặp hắn cũng phải kính hắn vài phần, yêu cầu bệnh viện Nhân Ái chuẩn bị mọi thứ sẳn sàng cho việc sinh nở của Tần Tịch Thần, chỉ là việc nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, hoàn toàn nằm trong tầm tay.
- Dạ, thế cũng được.
Tần Tịch Thần cũng có chút lo lắng cho mình, nghe vậy không hề nghĩ ngợi gì liền đáp lời.
……………
Hết thảy hết thảy đều được sắp xếp một cách có trật tự trong sự khẩn trương, Lục Thiếu Hoa cố ý từ bệnh viện mời tới bốn y tá, chăm sóc đặc biệt cho Tần Tịch Thần, để đảm bảo mọi an toàn trong giai đoạn này.
Nói đến cũng lạ, đứa con đầu tiên của Lục Thiếu Hoa, nhất định không chịu ra đời, giờ đã quá tháng 9, cũng đã bước sang nửa tháng sau của tháng 9, vẫn chưa chịu ra đời, Lục Thiếu Hoa đành ngóng chờ mà không biết làm thế nào.
Thấy cũng đã bước sang nửa sau của tháng 9, Tần Tịch Thần lúc này cũng đồng ý vào bệnh viện, cũng để Lục Thiếu Hoa an tâm. Mỗi ngày vào bệnh viện thăm Tần Tịch Thần, ngoài thời gian đó ra thì Lục Thiếu Hoa ở nhà hoặc đến phòng tổng chỉ huy quan sát nghe ngóng.
Ngày 25 tháng 9 năm 1997, Lục Thiếu Hoa lần nữa đến phòng tổng chỉ huy, mà vào ngày hôm nay, không, vào ngày hôm qua, Lục Thiếu Hoa đã ra lệnh kết thúc kỳ nghỉ của tất cả chuyên gia tài chính, trong đó có cả mấy người Lý Vân Thanh, tất cả về lại vị trí làm việc thường ngày. Điều này có ý nghĩa gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ hơn ai hết.
Điều này có ý nghĩa rằng, một chiến dịch hành động mới sắp đến.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương