Thương Trường Đại Chiến
Chương 609
Hai ngàn tỷ mà đơn vị lại là đô la Mỹ, đây là một con số đáng sợ biết bao. Mặc dù Mary Teleting xuất thân từ một gia tộc giàu có, nhưng cũng bị con số này làm cho hoảng sợ, bởi vì gia tộc cô nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như một gia tộc cỡ trung, tài chính còn xa mới đạt được con số này, phỏng chừng nếu có chưa tới một nửa gia tài của Lục Thiếu Hoa thì đã mừng rồi.
Con số này lớn bao nhiêu tạm thời không nói đến, chỉ nói tới thời gian gia tộc Mary Teleting quật khởi đã bao nhiêu năm, trải qua vài thập niên gần trăm năm kế thừa, mới phấn đấu có được thành tựu ngày hôm nay. Nhưng Lục Thiếu Hoa ngược lại, thời gian kiếm tiền rất ngắn ngủi, chỉ vẻn vẹn có chín năm.
Chín năm, đây là một khái niệm có thật, đáng sợ cỡ nào, nếu lại thêm chín năm nữa, mười tám năm nữa, như vậy gia tài của Lục Thiếu Hoa sẽ là bao nhiêu? Không ai có thể dự kiến, có lẽ vài năm tới, Lục Thiếu Hoa sẽ trở thành tay trắng, cũng có thể vài năm sau, Lục Thiếu Hoa sẽ sánh vai cùng các gia tộc giàu có đã kế thừa mấy trăm năm.
Nhưng Lý Chí Kiệt cũng không để ý đến việc Mary Teleting đang giật mình, bởi vì anh ta đã quen. Dù sao, số tiền qua tay anh ta cũng đều là vài tỷ, thậm chí là mấy chục tỷ đô la Mỹ. Anh đã không còn cảm giác đó, tiền đối với anh ta chỉ là vài con số mà thôi.
- Hiện tại Tiểu Hoa có rất nhiều điều đáng sợ, nếu hắn muốn ra tay với gia tộc của em, gia tộc em không bao lâu sẽ bị diệt vong, không còn có tên trong lịch sử.
Nói tới đây, Lý Chí Kiệt lại tạm dừng một chút, chuyển đề tài, nói:
- Còn nữa, lần trước anh nói với em rằng người trong gia tộc em không được tham gia vào thị trường tài chính Châu Á, em có nói với họ không?
- Ý anh là gì?
Mary Teleting vẻ mặt ngỡ ngàng. Lúc ấy, Lý Chí Kiệt có nói cho cô chuyện này, nhưng Mary Teleting cũng không cho chuyện này là quan trọng, qua đi liền quên ngay. Hiện tại, Lý Chí Kiệt lại nhắc lại, khiến Mary Teleting trong lòng không khỏi xao động, cô dường như hơi hiểu ra một chút:
- Lần trước anh nói chính là ý của hắn?
- Ừ.
Lý Chí Kiệt thở dài một câu. Xem vẻ mặt và giọng điệu của Mary Teleting, Lý Chí Kiệt biết chuyện này Mary Teleting không để tâm đến, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực, nói:
- Anh là người Trung Quốc, châu Á xảy ra chuyện gì anh mặc kệ, nhưng Hongkong là lãnh thổ của Trung Quốc, không thể bị xâm phạm, còn nữa, ý của Tiểu Hoa cũng là như vậy.
Lý Chí Kiệt để lộ ra một tin, nếu người gia tộc bọn họ đã tham gia vào, chúng tôi có thể mặc kệ, nhưng Hongkong là lãnh thổ của Trung Quốc, không thể xâm phạm. Nói trắng ra là muốn cho Mary Teleting biết, bọn họ có thể gây sóng gió trên thị trường tài chính châu Á, nhưng không thể đụng vào Hongkong. Nếu dám đụng vào Hongkong, chẳng những anh ta, Lý Chí Kiệt sẽ ra tay, mà ngay cả Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Mary Teleting là người cực kỳ thông minh, vừa nghe đã hiểu được dụng ý của Lý Chí Kiệt, gật đầu thật mạnh nói:
- Anh yên tâm đi, em sẽ chuyển lời cảnh cáo của anh cho bọn họ, để bọn họ không tham dự vào Hongkong.
- Vậy là tốt rồi.
Lý Chí Kiệt gật đầu, trầm giọng nói một câu, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, giống như không muốn nói chuyện.
Sự thật cũng là như thế, vốn là Lý Chí Kiệt rất muốn kết hôn, nhưng chứng kiến vẻ mặt của Mary Teleting khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, khiến Lý Chí Kiệt bất đắc dĩ, không thể không lên tiếng cảnh cáo một phen. Lại còn tự mình nhắc nhở, không được tham gia vào thị trường tài chính châu Á, nhưng kết quả thì sao?
Mary Teleting không để tâm đến lời nhắc nhở của hắn, điều ấy khiến đại trượng phu Lý Chí Kiệt rất thất vọng. Tuy nhiên chuyện đã đến nước này, Lý Chí Kiệt còn nhớ rất rõ Lục Thiếu Hoa lúc trước nói với hắn điểm mấu chốt là không thể đụng vào Hongkong. Nếu động vào Hongkong, Lục Thiếu Hoa sẽ trở mặt, bất đắc dĩ, Lý Chí Kiệt chỉ có thể nói lời cảnh cáo, dù trong lòng không muốn như vậy.
Có lẽ có người sẽ hỏi, Lý Chí Kiệt hoàn toàn có thể không cần nói lời cảnh cáo, khiến gia tộc của Mary Teleting không tham dự vào là có thể, hoàn toàn không cần phải nói nhiều như vậy. Nhưng đừng quên, George Soros người cầm đầu nhóm tài chính Đại Cá sấu đã nhìn chằm chằm vào thị trường tài chính châu Á từ rất lâu. Từ năm 1996 họ đã tiến vào chiếm giữ thị trường tài chính các quốc gia châu Á, nói cách khác, bọn họ đã đầu tư vào thị trường tài chính châu Á một lượng tiền lớn.
Ừ, nếu cần thì trực tiếp rút tiền ra thôi? Biện pháp này có khả thi không?
Nhưng thật sự có được không?
Đáp án rất rõ ràng: không được.
Lý Chí Kiệt suy xét thật sự cẩn thận, không cần nói hiện tại nếu rút tiền về sẽ làm gia tộc Mary Teleting có tổn thất, gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ không rút tiền. Mặt khác, nếu gia tộc bọn họ đột nhiên rút lui, tất sẽ khiến cho những người khác ngờ vực vô căn cứ, có thể sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến kế hoạch của Lục Thiếu Hoa.
………
Đối với những chuyện xảy ra trên đường về giữa Lý Chí Kiệt và Mary Teleting, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết. Hắn và đám người Trần Quốc Bang ở phòng Tổng thống trong khách sạn, tắm rửa xong liền đi ngủ, mọi chuyện hắn cũng thờ ơ, không muốn để ý đến.
Ngày hôm sau là ngày cưới của Lý Chí Kiệt và Mary Teleting. Lục Thiếu Hoa là người tới tham gia hôn lễ tất nhiên cũng phải lộ diện, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không tới giáo đường chứng kiến lễ tuyên thệ, mà trực tiếp tới thẳng tiệc rượu, ngồi ở một bên, điềm tĩnh uống rượu mừng ngày cưới.
Đám người Trần Quốc Bang cũng như vậy, không có hứng thú đi tới giáo đường. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa bọn họ là người Trung Quốc, không phải người phương Tây, tín ngưỡng chính là Phật giáo, không phải là Cơ đốc giáo, tới giáo đường để làm gì, sao lại không mau tới tiệc rượu uống rượu mừng chứ.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa bọn họ đã tính sai, muốn im lặng hưởng thụ một chút rượu mừng thượng hảo hạng cũng không được. Bộ mặt “minh tinh” của Lục Thiếu Hoa đã bán đứng hắn, rất nhiều người trong thương giới đều nhận ra hắn. Do vậy, nhìn thấy đều vội vàng lại chào hỏi, muốn lân la kết mối giao tình.
Lục Thiếu Hoa còn có thể thế nào, chỉ có thể gượng cười, cùng người ta nói chuyện một hồi, và công bố lần này tới tham dự hôn lễ với tư cách người thân, không muốn đàm phán chuyện kinh doanh với người khác.
Mà chủ nhà cũng chính là gia tộc Mary Teleting, họ là chủ nhân tất nhiên phải lộ mặt một chút. Dù sao hôm nay họ là nhà gái mà Lục Thiếu Hoa hôm nay đến là đại diện của nhà trai, họ đương nhiên không thể thất lễ, tới nói chuyện phiếm một chút là không thể tránh được.
Cũng may mắn là Lý Chí Kiệt trước tiên đã có cảnh cáo, thông qua Mary Teleting phát tín hiệu tới gia tộc này, bằng không, chuyện này sẽ tuyệt đối biến thành việc buôn bán hàng hóa, ở trên bàn tiệc sẽ lôi kéo Lục Thiếu Hoa nói chuyện hợp tác, bàn luận chuyện kinh doanh, đủ cả không thiếu trò nào.
Sự tình vô cùng thuận lợi, Lục Thiếu Hoa cũng vui vẻ, được yên ổn không bị quấy rầy, không cần phải đối phó nhiều, ngẫu nhiên tán gẫu với người ta hai câu, sau đó an vị cùng Trần Quốc Bang vui vẻ uống rượu mừng, không ngừng nói về việc nhà, tâm sự về chuyện ở bên kia Thâm Quyến.
- Tiểu Hoa, sự kiện lần trước ở Nhật Bản, em sao lại không xử lý sạch sẽ một chút cho kết thúc đi?
Trần Quốc Bang dò hỏi.
Trong ý nghĩ của Trần Quốc Bang, chuyện ở Nhật Bản lần trước chấm dứt qua loa, không giống với tính cách của Lục Thiếu Hoa, khiến Trần Quốc Bang rất khó hiểu. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, Trần Quốc Bang đương nhiên muốn hỏi.
- Chấm dứt?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười, sau đó nói:
- Chấm dứt, bọn họ ngược lại, còn chạy tới vuốt râu hùm, nói chấm dứt là có thể chấm dứt được đâu?
- Vậy vì sao vẫn còn kéo dài đến bây giờ?
Trần Quốc Bang truy vấn.
- Ây!
Lục Thiếu Hoa không vội trả lời, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nói:
- Thời thế không đợi em?
Đúng vậy, không cần đến hắn, nếu không phải tập đoàn Phượng Hoàng lúc đó gặp phải nguy cơ, Lục Thiếu Hoa có thể nào cho mọi việc kết thúc qua loa như vậy. Sau khi hoàn cảnh khó khăn của Tập đoàn Phượng Hoàng chấm dứt, Lục Thiếu Hoa cũng không động thủ, đó là bởi vì cơn bão tài chính Châu Á đang tới rất gần, Lục Thiếu Hoa không thể đi giải quyết bọn họ.
Nghe vậy, Trần Quốc Bang liền hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, biết thời cơ chưa chín muồi, cũng thở dài một hơi theo, sau đó nói:
- Như vậy đi, về sau thời cơ chín muồi, khi nào muốn động thủ nhớ nói với anh một câu, anh cũng đi Nhật Bản một chuyến.
Đừng quên, Trần Quốc Bang cũng từng là bộ đội đặc chủng, cũng là một người tâm huyết, chỉ vì hiện tại đã “hoàn lương”, mới thành nhân viên quản lý cấp cao của Tập đoàn Phượng Hoàng. Nhìn qua thì rất nho nhã, chỉ khi nào anh ta cởi bỏ âu phục, cà- vạt, đó chính là một phen đao to búa lớn, có thể khiến kẻ thù nghe tin đã sợ mất mật.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Anh, anh Chí Kiệt, Anh Kiên Vĩ, Anh Tiền, bốn người, tất cả đều nghĩ mang đội quân đi Nhật Bản gây sóng gió, còn mời em tham chiến, em không biết nói như thế nào, dù sao ở nhà cũng quan trọng, không thể cùng nhau đi hết chứ?
Lục Thiếu Hoa thật là có chút khó khăn trong quyết định, theo lời hắn nói, Tạ Kiên Vĩ, Lý Chí Kiệt, Tiền Khiêm ba người đều muốn đi tham chiến, thỉnh cầu Lục Thiếu Hoa cho bọn họ mang quân tới Nhật Bản, hiện tại lại thêm Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa không biết nên để ai đi.
- Anh mặc kệ, dù sao đến lúc đó anh cũng muốn đi, tổ chức Yamaguchi anh đã định rồi. Nếu có thể đi sát vào núi Phú Sĩ thì rất tốt, có thể đem tĩnh quốc thần xã cho phạm nhân chiến tranh bái vị cũng tốt.
Trần Quốc Bang hung tợn nói.
Đối với biểu hiện này của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa rất hiểu, Nhật Bản là nỗi đau vĩnh viễn của người Trung Quốc. Lục Thiếu Hoa cũng như vậy, hắn cũng rất hận Nhật Bản, sự căm hận này cũng không thua kém gì của Trần Quốc Bang, chỉ vì hắn, về mặt lý trí, có thể kiềm chế được.
Nhưng, đồng thời lúc này, Lục Thiếu Hoa không khỏi có cảm giác bất lực. Theo thời đại biến thiên, thế hệ sau này lại không biết nhóm tiền bối chết ở Nhật Bản là vì sao, mỗi người mỗi ngày một khác, cuối cùng chỉ còn lại cái danh hiệu tàn, rất đau lòng.
- Được rồi, đến lúc đó em sẽ để anh đi.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói như thế nào, chỉ có thể đồng ý mà thôi.
………
Khi Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang nói chuyện là lúc Lý Chí Kiệt và Mary Teleting đã hoàn thành hôn lễ ở giáo đường, quay trở về tiệc rượu, bắt đầu mời khách uống rượu. Tất nhiên đám người Lục Thiếu Hoa cũng không thể thiếu được, uống với họ vài ba chén, còn nói vài lời chúc phúc, coi như là đã xong.
Tiệc rượu cử hành đến giữa trưa mới kết thúc, đoàn người Lục Thiếu Hoa trở về khách sạn, thu xếp đồ đạc, ăn cho no bụng một chút, mới trở về phòng nghỉ ngơi. Buổi chiều, mọi người đến cáo biệt vợ chồng Lý Chí Kiệt, lên máy bay trở về Hongkong.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương