Thương Trường Đại Chiến
Chương 579
Tần Tịch Thần là người phụ nữ của Lục Thiếu Hoa, là người tình của Lục Thiếu Hoa, đúng như vậy. Lục Thiếu Hoa người trọng tình nghĩa, đã có quan hệ với hắn, tức là da thịt của Lục Thiếu Hoa, da thịt bị tổn thương, Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ phản công lại.
Viên đạn đầu tiên Lục Thiếu Hoa bắn là Tiểu bang hội, ai khiến bọn chúng không biết điều dám bắt cóc Tần Tịch Thần, một người phạm lỗi tất sẽ phải chịu trả giá. Tiểu bang hội đó cũng thế, động đến da thịt của Lục Thiếu Hoa, cái giá phải trả là biến mất hoàn toàn.
Lẽ ra Lục Thiếu Hoa không định giải quyết bọn chúng sớm vậy, nhưng mà nghe chuyện này có liên quan đến tổ chức Yamaguchi bên Nhật, Lục Thiếu Hoa biết được, bang hội đó chỉ là một bọn chó săn, cho dù là giới cấp cao của bang hội nhỏ này cũng không biết nhiều, giữ lại cũng không có giá trị lợi dụng, không bằng trừ khử đi, mắt không thấy, trong lòng sẽ không phiền.
Nhưng mà cho dù là cử người đi xử lý bang hội nhỏ đó cũng không đơn giản vậy, suy cho cùng từ căn cứ Hổ gầm ở châu Phi qua HôngKông bên này phải mất một thời gian dài, ngồi máy bay cũng phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm cũng ngày mai mới đến HôngKông.
Sự việc không gấp gáp như thế, Lục Thiếu Hoa cũng lười suy nghĩ, tập trung mọi lực lượng dồn vào việc của Tập đoàn Phượng Hoàng, điện thoại qua cho Tần Tịch Thần, nắm được sơ về tình hình từ chức.
Tần Tịch Thần cũng đáp rất nhanh, tính từ tên Mã Tuấn Kiệt nghỉ đến bây giờ, tổng cộng có hai mươi mốt người rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, trong đó có mười chín người ở phòng kinh doanh Phượng Hoàng, hai người thuộc bên bất động sản, còn lại một người bên giải trí.
Trong hai mươi mốt người này không có ai là thuộc tầng lớp lãnh đạo của công ty, ngay cả tầng giữa cũng không phải, họ là nhân viên tầng lớp thấp nhất, trong Tập đoàn Phượng Hoàng không là gì cả, vì thế, sự ra đi của họ không gây tổn thất gì nhiều cho Tập đoàn Phượng Hoàng, mà ngược lại, hình như chỉ là râu ria thôi.
Công ty tiêu thụ Phượng Hoàng trên dưới cộng lại khoảng gần năm trăm nhân viên, bây giờ ra đi mười chín người cũng không đạt đến con số lẻ nữa, cơ bản có làm thay đổi công ty tiêu thụ Phượng Hoàng, thu hẹp nghiệp vụ một ít thì có thể bổ sung xong chức vị rồi.
Chỉ có điều trong điện thoại, Tần Tịch Thần vẫn có chút lo lắng, theo dự tính của Tần Tịch Thần, buổi chiều người đến xin nghỉ việc vẫn còn, có khả năng sẽ nhiều hơn buổi sáng, theo ước tính sơ bộ thì sẽ có khoảng hơn ba mươi người sẽ ra đi, chỉ là bây giờ họ vẫn còn đang chờ đợi, chưa đưa ra quyết định mà thôi.
-Em sợ phản ứng dây chuyền phải không?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên hỏi.
-Vâng, có nhiều người không kiên định, nội tâm rất phức tạp, nhìn thấy có người nghỉ việc hơn nữa lại mười mấy người, những người đó có lẽ sẽ nghỉ việc theo.
Tần Tịch Thần phân tích một cách nghiêm túc.
-Hai!
Lục Thiếu Hoa thở dài, không thể không thừa nhận, Tần Tịch Thần nói rất có lí, nhân viên trong Tập đoàn Phượng Hoàng là tài năng của những tài năng, điều này không sai, nhưng mà cũng có một vài khía cạnh, ý muốn rất quan trọng, lựa chọn việc ở lại hay rời khỏi đều thuộc về ý muốn của họ:
-Mặc kệ họ đi, muốn ra đi thì cứ ra đi.
Lục Thiếu Hoa vẫn một mực tin tưởng, rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng là tổn thất của họ, sự thật cũng vậy, rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng một Tập đoàn lớn như vậy là tổn thất của họ, bởi vì họ rời khỏi rồi, muốn tìm một công ty quy mô lớn cũng không thể nào được.
Tình hình hiện giờ của Tập đoàn Phượng Hoàng ngoài dư luận đã xôn xao, hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành là những người có quan hệ rất tốt với Lục Thiếu Hoa, hôm qua họ điện thoại tới hỏi thăm tình hình và nói rằng nếu như cần gì cứ việc nói ra, họ sẽ hỗ trợ Lục Thiếu Hoa.
Từ đó thấy được rằng, cho dù Lục Thiếu Hoa không đánh tiếng, sợ là những người rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ rất khó tìm được công việc thích hợp ở công ty của họ, không! Không thể nói tìm không được mà là không thể vào công ty của họ được.
HôngKông có bao nhiêu doanh nghiệp mô hình lớn chứ? Đến bây giờ đã không còn nhiều nữa, có vài công ty thì chuyển nhượng cho người khác, mang theo tiền của rời khỏi HôngKông, có vài công ty thì đang chờ đợi, giờ khắc này bản thân khó trụ vững được sao có thể chấp nhận người nghỉ từ Tập đoàn Phượng Hoàng chứ.
Với thân phận của Lục Thiếu Hoa, những việc trước đây hắn làm đều lan truyền đi, giới làm ăn ở HộngKông ai mà chẳng biết, Lục Thiếu Hoa là người có thế lực rất mạnh, không thể để hạt cát ở trong mắt, không đắc tội với hắn thì còn may, có thể sống hòa thuận, nhưng mà một khi đã đắc tội với hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vì vậy, những người rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng là những người giỏi, nhưng mà nếu chấp nhận họ, những công ty đó phải suy nghĩ lại là có phải nếu như vậy sẽ đắc tội với Lục Thiếu Hoa không.
Có vài công ty thì tính toán được mất, thế thì còn những công ty quy mô lớn còn lại thì sao, không cần nói nhiều nữa, toàn bộ là trong Thương hội Trung Hoa, đừng quên là Lục Thiếu Hoa là cấp trên trong Thương hội Trung Hoa, tất cả các hội viên sao lại đắc tội với người mình được chứ.
Cho nên nói, rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, những người này sẽ không có nơi nào để đi, có chăng thì cũng tìm được những công ty nhỏ để phát huy sức lực còn lại của họ, sẽ không thể nào hô mây gọi gió như ở Tập đoàn Phượng Hoàng nữa.
Đối với nhân viên bình thường, Lục Thiếu Hoa sẽ không lo nhiều như thế, nhưng mà người như Mã Tuấn Kiệt, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngần ngại cho anh ta một đòn phản kích nặng, đã nhờ Hướng Hoa Cường giờ nhờ thêm cả mấy người Hoắc Anh Đông, để cho mọi công ty đều biết không được dung nạp người như Mã Tuấn Kiệt, nếu không chính là kẻ đối đầu với Lục Thiếu Hoa.
Đòn chí mạng nhất đó chính là thông tin này là vô hạn, cũng có thể nói, chỉ cần Lục Thiếu Hoa còn ở HôngKông này một ngày, Tập đoàn Phượng Hoàng không sụp đổ, thì Mã Tuấn Kiệt đừng hòng có chỗ đứng tại HôngKông, muốn tìm công việc thì không thể nào được, còn làm ăn ở HôngKông thì sao, cũng đừng nên nghĩ đến, đó là việc không thể nào.
Những điều này chỉ là một bản nhạc đệm, Lục Thiếu Hoa sẽ không để tâm, hắn bây giờ quan tâm nhất đó là chiều nay Trần Quốc Bang sẽ mang tới tin gì cho hắn, theo phỏng đoán của Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần bị bắt cóc có liên quan đến tổ chức Yamaguchi của Nhật Bản, như thế sẽ có liên quan đến hãng ô tô Toyota hay Honda, bởi vì họ thuộc Nhật Bản, nhất định có liên quan là chuyện đương nhiên.
Lục Thiếu Hoa dám phỏng đoán như vậy, cũng không hẳn là không có chứng cứ, theo tình hình hiện nay của Tập đoàn Phượng Hoàng, chắc chắn là đối thủ cạnh tranh đang giở trò, mà hãng ô tô Phượng Hoàng và hãng ô tô Toyota đang đọ sức với nhau, họ cử người đi bắt cóc Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng là chuyện bình thường.
-Hừ! Nếu thực sự là có liên quan đến hãng ô tô Toyota hay là hãng ô tô Honda, tuyệt đối sẽ không tha đâu.
Lục Thiếu Hoa đưa ra lời thề cho chính mình.
Chuyện đã đến bước này, Lục Thiếu Hoa muốn trả thù thì nhất định sẽ trả thù đến cùng, một khi đã xác định được rồi, tất cả những người tham gia, Lục Thiếu Hoa sẽ không tha dễ dàng đâu.
…
Thời gian cứ vô tình trôi, buổi trưa đã đến rất nhanh, nhưng mà hôm nay khác với mọi ngày, hôm nay Tần Tịch Thần không về nhà, đã gọi điện báo là ở tập đoàn còn nhiều việc cần giải quyết, cô sẽ ở lại tập đoàn dùng cơm luôn.
Về điều này, Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, hắn hiểu con người của Tần Tịch Thần, nếu như thực sự không rứt ra được, Tần Tịch Thần sẽ về nhà và sẽ không dùng cơm ở tập đoàn.
Nhưng mà không thành vấn đề, Lục Thiếu Hoa không cần Tần Tịch Thần trở về cũng có thể làm cơm được, sẽ không để cho bụng của Lục Thiếu Hoa và Lý Thượng Khuê đói được.
Dùng cơm trưa xong, Lục Thiếu Hoa trở về thư phòng, ngồi im lặng một mình, vừa đợi điện thoại vừa suy nghĩ quá trình của cả một sự việc.
Một rưỡi chiều, điện thoại của Lục Thiếu Hoa đúng giờ reo lên, xem qua hiển thị cuộc gọi, rõ ràng là số của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa bắt máy ngay, sốt ruột hỏi:
- Anh Hai! Có phải liên quan đến ô tô Toyota?
-Ừ!
Trần Quốc Bang đáp lại một tiếng, rồi lại nói:
-Chuyện này cơ bản có thể xác định được rồi, Chủ tịch hãng ô tô Toyota cấu kết với Phó Chủ tịch của tổ chức Yamaguchi Nhật Bản ra tay với Tổng giám đốc Tần, à, hãng ô tô Honda cũng có liên quan, chỉ là không phải là Chủ tịch của hãng ô tô Honda đang nhậm chức ra mặt mà là Chủ tịch đã về hưu đợt trước.
Ở Nhật, cho dù là công ty hay bang hội, bọn họ thống nhất gọi là Xã hội, điểm này Lục Thiếu Hoa rất rõ, chỉ là Lục Thiếu Hoa không ngờ tới người ra mặt hãng ô tô Honda lại là Chủ tịch nhiệm kì trước, một ông cụ bảy chín tám mươi cũng ra mặt, điều này khiến cho Lục Thiếu Hoa bất ngờ.
Nhưng mà nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa bình tĩnh lại, cho dù là hãng ô tô Toyota hay là hãng Honda, bọn họ đều thuộc doanh nghiệp gia tộc, mà nắm giữ những chức vụ lãnh đạo cao nhất đều là thành viên của gia tộc họ, vì thế, cho dù là Chủ tịch nhiệm kì trước hay nhiệm kì này đều là người đứng đằng sau giở trò.
-Anh Hai, anh chuyển tư liệu qua bên châu Phi, để cho anh Tiền xem, chút nữa em sẽ điện qua bên đó sắp xếp.
Giọng của Lục Thiếu Hoa rất bình thản, nhưng mà ai cũng nhận ra, trong giọng điệu bình thản đó còn mang cả một sát khí rất mãnh liệt.
Trần Quốc Bang trước đây là lính, lính bộ đội đặc biệt, anh ta không có cảm tình gì mấy với Nhật, bây giờ nghe Lục Thiếu Hoa muốn ra tay, anh ta cũng không muốn can thiệp nhiều, khẽ đáp lại một tiếng và nói tiếp:
-Tôi đã chuyển qua đó rồi, có lẽ bên đó đã nhận được, cậu có thể điện qua đó được rồi.
-Vâng, vậy em cúp đây.
Lục Thiếu Hoa nói
-Ừ
Cúp máy, Lục Thiếu Hoa không vội vã gì, trầm tư khoảng hai mươi phút, đưa ra quyết định rồi mới cầm di động bấm số điện thoại.
-Anh Tiền, là tôi Lục Thiếu Hoa đây!
Lục Thiếu Hoa tự giới thiệu tên mình, ngừng lát để cho Tiền Khiêm có chút thời gian phản ứng rồi nói tiếp:
-Tư liệu và tình báo mà anh Quốc Bang đã gửi qua anh xem rồi chứ.
-Đã xem rồi, chúng tôi đang cùng nhau xem đây.
Giọng Tiền Khiêm đang tức giận, rất không tốt.
- Vâng.
Lục Thiếu Hoa hơi sửng sốt, phân tích ý của Tiền Khiêm nói, lúc sau, Lục Thiếu Hoa mới hiểu, Tiền Khiêm và Lý Chí Kiệt đang ở cùng nhau, nếu như họ không ở cùng nhau Tiền Khiêm sao lại dùng từ “chúng tôi”.
-Vậy tốt, hai người ở cùng nhau tôi cũng đỡ được nhiều việc rồi, anh mở loa ngoài lên, tôi có nhiệm vụ giao cho các anh.
-Được.
Tiền Khiêm đáp lại, nhưng mà chưa thể mở loa ngoài nhanh như thế được, bổ sung thêm vài câu nữa.
-Tôi sẽ khiêu chiến trước, nếu như đi đối phó với bọn nhãi ranh tôi sẽ đích thân dẫn đội.
-Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười và nói:
-Được, anh dẫn đội.
-Được, tôi đã mở loa ngoài, có nhiệm vụ gì xin anh chỉ bảo.
Tiền Khiêm nói vừa dứt, di động của Lục Thiếu Hoa nghe rất ồn, Lục Thiếu Hoa biết, Tiền Khiêm đã mở loa ngoài, ngừng lát, sắp xếp câu từ chuẩn bị bố trí nhiệm vụ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương