Thương Trường Đại Chiến
Chương 559
Lục Thiếu Hoa công khai ngân sách tài chính của Phượng Hoàng tuyệt đối không phải là vì khoe khoang tài chính của Phượng Hoàng. Bởi vì Lục Thiếu Hoa không muốn làm vậy và cũng không cần phải làm vậy, thế lực tài chính của Phượng Hoàng đã phơi bày hết ra đó, khắp Hồng Kông hầu như nơi nào cũng có vốn đầu tư của tập đoàn Phượng Hoàng, một số Công ty xuât nhập khẩu cũng đầu tư,về mặt thế lực tài chính thì không cần phải nói rồi.
Nếu thực lực không cần nghi ngờ, vậy Lục Thiếu Hoa tại sao lại đem tài chính của Phượng Hoàng công khai thông báo như vậy, cũng chính là xuất phát từ ba trợ thủ đắc lực của Lục Thiếu Hoa thôi, chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa chỉ biết trải tấm nệm lót cho bản thân mình thôi sao?
Câu trả lời rất rõ ràng, có thể nói là có cũng có thể nói là không.
Lục Thiếu Hoa đúng là muốn trải tấm nệm lót cho mình nhưng đây là là một mặt thôi. Công khai ra năng lực thực sự của ba trợ thủ đắc lực, Lục Thiếu Hoa thật sự muốn Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành tin tưởng vào hắn, cũng là vì muốn chuẩn bị tốt cho những chuyện sau này.
Người nói có ý, người nghe cũng vì vậy mà giật mình một phen, tài chính Phượng Hoàng có hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cũng đã là vị trí số 1 rồi, bây giờ thì quá tốt rồi, nghe ẩn ý của Lục Thiếu Hoa dường như vẫn còn ẩn giấu một cao thủ không thua gì Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, chuyện này làm sao mà không khiến Lý Gia Thành và Hoắc Anh Đông ngạc nhiên được chứ?
Hơn nữa, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành còn nghĩ sâu xa hơn nữa, đó là tại sao Lục Thiếu Hoa lại muốn giấu đi một nhân tài tài chính chứ? Hai người họ thật sự không hiểu nổi, theo lý thì có nhân tài thì phải đem ra để kiếm thêm bội tiền cho công ty mới đúng, giấu diếm đâu phải là kế sách lâu dài.
Cho nên, trong lúc Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành không hiểu vì sao, hai người đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để thăm dò ý tứ, dường như hiểu ra một chút, chắc chắn là Lục Thiếu Hoa sẽ không giấu Lý Tông Ân đi đâu cả mà là để y hành động trong bóng tối.
“Nếu thật như vậy thì quả là đáng sợ”.
Trong đầu của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều thoáng lướt qua câu này, trong lòng lo sợ, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Hoa cũng khác đi, đồng thời cũng mang một ẩn ý dò hỏi.
Lục Thiếu Hoa không những thông minh mà tài đoán ý qua lời nói và nét mặt cũng là điểm mạnh của hắn, từ nét mặt và một chút thoáng kinh ngạc lúc nãy của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành thì Lục Thiếu Hoa cơ bản đã đoán ra trong lòng họ nghĩ gì rồi.
- Hai người đoán không sai, Lý Tông Ân vẫn núp trong bóng tối để hành động, đang tiếp quản mười mấy Công ty nước ngoài.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa ngừng một chút rồi nói tiếp
- Không chỉ có Lý Tông Ân mà còn có Lưu Minh Chương, trong tay Lưu Minh Chương đang nắm giữ hai đội ngũ nhân viên, một bên công khai ở ngoài, một bên làm việc bí mật, một số hành động lớn đều do bên làm việc bí mật tiến hành.
Lục Thiếu Hoa nói không ngừng, liên tiếp tung ra hai quả bom lớn, đủ để đầu óc của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành nhức nhối cả lên.
- Già rồi, tôi đã già rồi.
Tới giờ phút này, Hoắc Anh Đông không thừa nhận mình đã già cũng không được, ông đã lăn lộn trong giới thương trường bấy nhiêu năm, tuy cũng gặt hái được nhiều thành công lớn nhưng so với Lục Thiếu Hoa thì giống như phù thủy lớn gặp phù thủy nhỏ, thật không thể so sánh được.
Nghĩ cũng đúng, Tập đoàn Phượng Hoàng bắt đầu từ cuối năm 1987 mới thành lập Công ty tài chính Phượng Hoàng, sau đó trong mấy năm gần đây mới phát triển thành một Công ty tập đoàn chủ chốt lớn nhất Hồng Kông với sự đa dạng không ngừng, nhưng chỉ với khoảng thời gian tám năm mà đã đạt được thành tích này thì không phải là thành tích mà hai người Hoắc Anh Đông có thể làm được.
Quy mô là một chuyện, giá trị thị trường lại càng không thể sánh kịp, sau năm 1989, theo Hoắc Anh Đông biết thì tài sản của Lục Thiếu Hoa đã lên đến con số bốn trăm hai mươi tỷ đô la, còn tài sản của Hoắc Anh Đông cho đến giờ chỉ đạt con số mấy mươi tỷ đô thôi, sự chênh lệch thật quá xa.
- Anh hai à, chúng ta không thể so với hắn được, hắn là một kẻ dị thường mà.
Lúc Lý Gia Thành an ủi Hoắc Anh Đông và ông ta vẫn không quên trêu chọc Lục Thiếu Hoa một chút.
Thực tế chứng minh, lời nói của Lý Gia Thành là thật, một sự thật không thể bàn cãi, Lục Thiếu Hoa đúng là một kẻ khác thường, một quái vật không thể so sánh, nếu không chỉ có thể tự mình đả kích mình thôi.
Đối với chuyện này Lục Thiếu Hoa cũng không phản ứng gì, đây là chuyện đáng tự hào của hắn, hơn nữa, phản ứng cũng không có ích gì, hắn phủi phủi tay bắt đầu vào đề tài chính
- Công ty tài chính là công ty có vai trò đăc biệt trong Tập đoàn Phượng Hoàng, nó vừa là một bộ phận của Phượng Hoàng, cũng vừa không phải là một bộ phận của Phượng Hoàng vì người quản lý trực tiếp của nó là Lý Vân Thanh, mà cháu lại là người có trách nhiệm trực tiếp với Lý Vân Thanh, cháu có dự án gì cũng sẽ trực tiếp giao cho họ làm.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngừng một lát tiện thể nhìn Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành một cái, thấy họ đều mang bộ mặt nghiêm túc lắng nghe, hắn cũng không do dự nữa, nói tiếp
- Công ty tài chính của Phượng Hoàng có quá nhiều bí mật, đây là lý do của cá nhân cháu, vì giá trị thị trường và vốn lưu động của nó đã đạt tới một con số kinh khủng rồi, nếu tính ra con số thì giá trị của nó ít nhất cũng bằng giá trị thị trường của hai Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tổng giá trị bên ngoài của Tập đoàn Phượng Hoàng khoảng hai trăm tỷ đô la, mà Lục Thiếu Hoa lại ví với Tập đoàn Phượng Hoàng có giá trị hai trăm tỷ đô, vậy tổng giá trị thị trường của hai Tập đoàn Phượng Hoàng cộng lại là bao nhiêu? Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể tính ra, hai trăm tỷ nhân đôi là bốn trăm tỷ đô la Mỹ.
Đúng vậy, giá trị của Công ty tài chính Phượng Hoàng chính là đây, Lục Thiếu Hoa không hề nói quá chút nào, chưa cần nói tới những thứ khác, chỉ tính cổ phần của những công ty lớn ở Mỹ thôi cũng đã lên tới mấy trăm tỷ rồi, nếu tính thêm những thứ khác, chỗ này một chút chỗ kia một chút thì bốn trăm tỷ cũng không phải là khó khăn gì.
Lại là một tin khiến người khác kinh ngạc, trước giờ, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều biết Tập đoàn Phượng Hoàng không hề đơn giản nhưng hôm nay nghe Lục Thiếu Hoa nói vậy, họ mới biết không phải gọi là đơn giản mà phải gọi là khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ một công ty tài chính Phượng Hoàng cũng trị giá bốn trăm tỷ đô rồi, vậy cộng thêm mấy công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng nữa thì tính ra tài sản của Lục Thiếu Hoa ít nhất cũng đạt tới hơn năm trăm tỷ đô. Năm trăm tỷ đô la Mỹ? Không, hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành nhẩm tính, tài sản lúc này của Lục Thiếu Hoa không chừng còn hơn năm trăm tỷ đô nữa, vì từ trước tới giờ, họ đều cho rằng Lục Thiếu Hoa đã giấu đi rất nhiều thứ.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa không hề nói toạc ra, hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cũng không nói ra, chỉ cần trong lòng hiểu rõ là được rồi không cần phải tự tìm rắc rối.
- Ai da.
Hoắc Anh Đông thở phào một cái, trầm ngâm rất lâu mới nói
- Ta đã xem nhẹ cháu rồi, hơn nữa còn là quá xem nhẹ.
- Tôi cũng vậy thôi.
Lý Gia Thành phụ họa theo, sau đó con ngươi ông di chuyển, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau một hồi, đánh trống lảng nói
- Tiểu Hoa, chú biết là cháu sẽ không vô duyên vô cớ nói ra chuyện này, cháu nói đi, cháu có mục đích gì, cứ nói thẳng ra đi để cái đầu già này khỏi bị kích động lần nữa.
- Đúng vậy, các ta đã ngạc nhiên nhiều rồi, cháu hãy cứ nói thẳng vấn đề chính đi.
Hoắc Anh Đông cũng nói phụ họa theo, ép Lục Thiếu Hoa nói ra vấn đề chính.
Lục Thiếu Hoa cười nhạt, hắn biết là vòng tròn đã xoay đủ rồi, cũng tới lúc vào chủ đề chính rồi, làm bộ hắng giọng mấy tiếng sau đó mới nói
- Cháu nói chuyện này là vì muốn hai người hiểu rõ về thế lực tài chính của Phượng Hoàng mà thế lực lớn như vậy thì cháu không tự tin, vì theo dự đoán của cháu thì năm sau tài chính Châu Á sẽ không ổn định lắm.
Ngừng một lúc, Lục Thiếu Hoa đưa mắt nhìn người hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành một lượt, thấy nét mặt hai người vẫn chưa có phản ứng gì gọi là kích động lắm, cũng không đợi họ nói, hắn tiếp tục:
- Vào thời điểm trước, cháu đã từng nói với hai người, để họ có chút thời gian tập trung vốn, bây giờ xem ra cũng tới lúc rồi, nếu hai người tin tưởng cháu thì tập trung vốn một chút, tìm mấy tên môi giới chứng khoán có tài để chờ cơ hội.
Tất cả mọi chuyện đều xoay quanh cơn lốc tài chính Châu Á của năm 1997, đây là kế hoạch lớn nhất của Lục Thiếu Hoa, cũng là một cơ hội lớn để kiếm bội tiền, Lục Thiếu Hoa rất quan tâm đến chuyện này, không để cho có sai sót gì.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa tiết lộ tin này là có hai mục đích, một là kéo Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành về làm đồng minh, cùng nhau chống chọi với cơn lốc tài chính Châu Á năm 1997, còn mục đích thứ hai chính là muốn cảm ơn hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành.
Đúng vậy, là muốn cảm ơn họ, có cơ hội kiếm tiền, Lục Thiếu Hoa nói với họ một tiếng, cũng xem như là cảm ơn họ đã ủng hộ công việc của Lục Xương, để Lục Xương có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, có được chiến tích, tiền đồ sau này cũng thuận buồn xuôi gió.
Bất kể là Hoắc Anh Đông hay Lý Gia Thành, hai người họ đều không cho rằng Lục Thiếu Hoa đang nói đùa với họ, cũng không nghi ngờ là Lục Thiếu Hoa đang nói dối họ, vì trong trường hợp này theo những gì họ biết về Lục Thiếu Hoa thì họ đều cho rằng những gì Lục Thiếu Hoa nói đều là thật.
Mà nhớ lại những lời Lục Thiếu Hoa nói, quả thật hắn cũng đã nhắc nhở bọn họ tập trung một số vốn, chỉ là lúc đó họ vẫn chưa nghiêm túc lắng nghe, nghe tai lọt tai kia, không hề làm theo lời của Lục Thiếu Hoa, bây giờ Lục Thiếu Hoa nhắc nhở thêm lần nữa, còn nói rõ nguyên nhân, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành làm sao có thể không nghiêm túc nghe chứ?
Mọi người đều biết, tiền thì rất dễ kiếm, chỉ cần làm tốt, trong thời gian ngắn kiếm được hơn mấy chục tỷ đô cũng không phải là chuyện lạ, lại kết hợp với tốc độ phát triển của Công ty tài chính Phượng Hoàng, trong lúc này đột nhiên hiểu ra, hiểu rằng lúc đầu tại sao Lục Thiếu Hoa lại nói tài chính Phượng Hoàng lại có ba trợ thủ đắc lực và trị giá bốn trăm tỷ đô la.
- Tiểu Hoa, cháu nói thật với ta đi, việc bảng Anh bị ngăn chặn năm 1992 và khủng hoảng tài chính ở Mexico năm 1994 đều có bàn tay của cháu nhúng vào phải không?
Hoắc Anh trầm giọng hỏi
Ngày thứ hai đen tối năm 1987 và cuộc khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản năm 1989 đều có bàn tay của Lục Thiếu Hoa, đây cũng không còn là bí mật lớn lao gì nữa, Hoắc Anh Đông thông qua một số tay trong cũng biết rõ, nhưng những chuyện sau này thì Hoắc Anh Đông không thể nắm rõ được.
Nghe Hoắc Anh Đông hỏi vậy, Lý Gia Thành yên lặng, tập trung tinh thần, sợ rằng sẽ nghe nhầm câu trả lời của Lục Thiếu Hoa.
Không thể phủ nhận, tới mức này rồi Lục Thiếu Hoa cũng không thể giấu nữa, hắn gật đầu mạnh nói
- Hai lần đều có bàn tay của cháu xen vào hơn nữa tiền kiếm được quả không ít, việc ngăn chặn bảng Anh năm 1992 kiếm được hơn 30 triệu đô la Mỹ, còn khủng hoảng tài chính ở Mexico năm 1994 kiếm được khoảng tám trăm đến gần chín mươi triệu đô la Mỹ, ừ, năm 1994 đó, cũng có đầu tư của nhà nước, cử một số người đi theo, lấy 5 tỷ đô la Mỹ để thu được gấp ba lần.
Cái gì gọi là chấn động, cái gì gọi là kích động, đây chính là tất cả, lời nói của Lục Thiếu Hoa khiến người nghe quá kinh ngạc, cũng lập tức kích động thần kinh, nếu tim không tốt hoặc là bị bệnh tim, nếu nghe những tin này thì chắc chắn sẽ có khả năng phát bệnh.
- Quốc gia cũng tham gia.
Hoắc Anh Đông khờ khạo hỏi một câu.
- Ha ha, ông cứ gọi một cú điện cho ông nuôi của cháu đi, cháu nghĩ người sẽ cho ông một câu trả lời đó.
Lục Thiếu Hoa cười nói
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương