Thương Trường Đại Chiến
Chương 557
Nhắc đến việc Lục Xương bị điều đi khỏi Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa sớm đã nghe thấy Đặng lão và Tăng Kiến Quốc nhắc đến, nhưng giờ đây do Tăng Ái Dân nói ra, tình thế lại hoàn toàn khác, suy nghĩ trong lòng của Lục Thiếu Hoa cũng hoàn toàn thay đổi, nếu như trước kia đối diện với Đặng lão và Tăng Kiến Quốc, hắn nhất định sẽ bày ra bức tranh do bọn họ sắp xếp, nhưng giờ đây Tăng Ái Dân nói ra lại có ý khác, Lục Thiếu Hoa cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Bây giờ đã là giữa năm đến cuối năm 1996, cũng tức là sắp đến năm 1997. Ngày 1 tháng 7 năm 1997, Hồng Kông chính thức được trao trả Trung Quốc, trước đó, căn cứ vào kết quả có được trong cuộc đàm phán giữa Trung Quốc và Anh Quốc, vào đầu năm 1997, Trung Quốc sẽ phái một số bộ đội và quan chức địa phương chiếm giữ Hồng Kông trước để chuẩn bị mọi công tác trao trả.
“Kế hoạch” trong lòng Lục Thiếu Hoa là hướng đến quan chức địa phương chiếm giữ Hồng Kông, Lục Xương sắp được điều đến Hồng kông, mà giờ điều đi đâu cũng chưa xác định, về cấp bậc, Lục Xương đã là cán bộ cấp phó giám đốc, đủ tư cách để phái đi Hồng Kông, lại thêm Lục Xương muốn làm về kinh tế, kinh tế Hồng Kông hiện nay rất hỗn loạn, do vậy là người rất thích hợp để điều đi Hồng Kông.
Quan trọng hơn là, đoàn quan chức đến chiếm giữ Hồng Kông có vẻ hơi kém, à không, ngoài mặt có vẻ hơi kém, kì thực không phải, đây là công việc hai đầu đều khó xử, nói trắng ra là làm tốt thì có người khen thưởng, con đường làm quan sau này lại thêm một thành tích dày cộm, nhưng nếu làm không tốt, thì coi như tiêu rồi, bản thân sẽ biến thành tội nhân hại nước hại dân, về sau muốn thăng quan khó càng thêm khó.
Cho nên việc trở thành quan chức đến chiếm giữ Hồng Kông là một việc mà người ta không muốn làm, ai cũng không muốn đi, đặc biệt là một số quan chức có chỗ dựa, bọn họ đều biết đây là một việc rất khó làm, đánh chết bọn họ cũng không muốn tiếp nhận công việc này
Nếu người ta đã không muốn nhận công việc này, thì chỉ cần chủ động một chút, tranh giành một chút thì rất dễ dàng người ta cũng mong có người đến nhận, nói không chừng còn ở sau lưng thúc đẩy để người ấy nhanh chóng tiếp nhận.
Cũng từ đây xuất hiện vấn đề, trước tiên là nói đến hoàn cảnh của Lục Xương, nhìn sơ qua thì cũng không tệ, có đứa cháu Lục Thiếu Hoa này ở sau lưng canh chừng, về phía quan trường có nhà họ Tăng chống đỡ, lại còn có Đặng lão từng làm lãnh đạo quốc gia đang hết lòng trợ giúp, nhưng tất cả những điều này đều là lý thuyết, thành tích của Lục Xương rất tốt. Nhưng tất cả đều núp dưới bóng của nhà họ Tăng.
Lục Thiếu Hoa không muốn Lục Xương cả đời sống dưới bóng của nhà họ Tăng, không phải vì hoàn cảnh nhà họ Tăng không tốt, mà vì Lục Thiếu Hoa cho rằng không cần thiết, có khi dựa vào sức ảnh hưởng của hắn và thực lực của Lục Xương cũng có thể làm nên một phen đại sự.
Lục Thiếu Hoa nắm chắc trăm phần trăm cách tạo nên thành tích to lớn cho Lục Xương, mà đây đều là dựa vào sức ảnh hưởng của hắn tại Hồng Kông, đừng quên Lục Thiếu Hoa là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, là người danh ngôn chính thuận sở hữu nó, hắn ta chỉ cần ở Hồng Kông dậm chân một cái, nói không chừng ngày mai kinh tế của Hồng Kông sẽ đại loạn.
Có sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa ở đây, cho dù hiện nay Hồng Kông vẫn nằm trong sự lãnh đạo của Anh quốc, thì cũng không thể không nể nang phần nào, nếu tính thêm tất cả hội ủy viên và giám đốc của thương hội Trung Hoa, chính phủ Hồng Kông dưới sự lãnh đạo của chính phủ Anh quốc cũng sợ phải né qua một bên.
Mà trở thành đoàn quan chức phái đi Hồng Kông lại không cần phải tranh giành, Lục Xương có thể tiếp nhận một cách thuận lợi, cộng thêm sự kết hợp của sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông và năng lực bản thân Lục Xương, làm tốt công tác ở Hồng Kông hoàn toàn không thành vấn đề, cũng tức là nếu Lục Xương đến Hồng Kông, có thể một trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ bố trí cấp cao.
Mà trở thành quan chức phái đi Hồng Kông lại không cần phải tranh giành, Lục Xương có thể tiếp nhận một cách thuận lợi, cộng thêm sự kết hợp của sức ảnh hưởng của Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông và năng lực bản thân Lục Xương, làm tốt công tác ở Hồng Kông hoàn toàn không thành vấn đề, cũng tức là nếu Lục Xương đến Hồng Kông, có thể một trăm phần trăm hoàn thành nhiệm vụ bố trí cấp cao.
Nếu đã không còn vấn đề gì nữa, thì cứ coi như đây là một công trạng cũng như là một thành tích chính trị, con đường làm quan của Lục Xương sẽ dựa vào thành tích này mà đặt nền móng cho con đường về sau, cơ hội thăng chức là tuyệt đối.
Trong lòng đã lập kế hoạch xong, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn chưa phải là người trong chốn quan trường, nên góc độ xem xét sự việc có phần đi lạc chủ đề, Lục Thiếu Hoa không thể không nói suy nghĩ của mình cho nhạc phụ tương lai cũng chính là Tăng Ái Dân, một kẻ sành sỏi chốn quan trường tham khảo một chút, tính toán một chút tính khả thi.
- Ý của cháu là hãy điều chú Út của cháu qua Hồng Kông.
Lục Thiếu Hoa từ tốn nói ra chủ đề.
Tăng Ái Dân thật sự sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn Lục Thiếu Hoa, chau mày, trầm ngâm một lát mới nói:
- Ý cháu là đoàn quan chức đến chiếm giữ Hồng Kông?
- Dạ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu thật mạnh sau đó nói tiếp:
- Theo cháu biết, ngày Hồng Kông được trao trả đang đến gần, kinh tế bên Hồng Kông xuất hiện không nhiều cũng ít vấn đề.
Những vị quan chức được lựa chọn cử đi nhất định phải là những người giỏi về làm kinh tế, mà chú Út của cháu lại giỏi về kinh tế, cháu cảm thấy cho chú ấy qua đó là quá thích hợp.
Nghe xong, Tăng Ái Dân không vội mở lời mà trầm ngâm một lúc lâu, nghĩ lại lời nói của Lục Thiếu Hoa, sau đó gật gật đầu, nói thêm vào lời của Lục Thiếu Hoa:
- Phân tích của cháu không phải không có lý, chắc là sẽ cử một quan chức hiểu biết kinh tế qua đó, có điều đoàn quan chức chiếm giữ Hồng Kông không phải những người kém cỏi, không những không phải, mà việc này giống như một củ khoai lang nóng hổi vậy, làm tốt tự nhiên sẽ được một thành tựu chính trị dày cộm, nhưng nếu làm không tốt, sẽ thành một vết dơ đó, việc này không phải quá mạo hiểm sao?
Tăng Ái Dân thích suy nghĩ vấn đề theo hướng đại cục, lập tức chỉ ra trọng điểm, trong lời nói cũng thể hiện sự tiếc rẻ, dù sao Hồng Kông giờ vẫn còn thuộc về sự lãnh đạo của chính phủ Anh quốc, lại thêm thái độ của chính phủ Anh quốc, bọn họ không hề mong muốn trước khi Hồng Kông được trao trả đã bị chính phủ Trung Quốc nhúng tay vào, qua đó nhất định sẽ gặp trở ngại, mà chuyện này có thể khiến nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Đúng là có phần mạo hiểm.
Lục Thiếu Hoa cũng thừa nhận, nhưng sau đó Lục Thiếu Hoa lại giải thích thêm:
- Thật ra theo cháu thấy, chính trị cũng chính là một canh bạc, nếu đánh thắng thì tiền kiếm không hết, nếu đánh thua, tiền đồ sẽ đáng lo lắng rồi.
- Chính xác
Tăng Ái Dân cũng gật đầu xác nhận, thở dài một hơi rồi hỏi thêm:
- Cháu đã biết được chuyện này sao lại còn muốn cá cược nữa? Ừ, theo ta, canh bạc này không có phần thắng nào đáng nói.
- Không, cũng không hoàn toàn là không có phần thắng.
Lục Thiếu Hoa cười cười bí hiểm, sau đó nói:
- Cháu là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng, lại còn là một trong những người có ảnh hưởng lớn trong thương hội Trung Hoa, sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông nếu nói là đứng thứ hai không ai dám giành thứ nhất, nếu cháu kết hợp hành động với mấy vị giám đốc lớn khác, thiết nghĩ muốn ở bên đó triển khai công tác, thì việc thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cũng đâu có gì khó.
Lục Thiếu Hoa có thể mơ hồ đoán ra, nội bộ cấp cao phái quan chức chiếm giữ Hồng Kông là có một mục đích, đó là ổn định kinh tế Hồng Kông, nói trắng ra là giữ lại một vài thương nhân, đừng để cho quá nhiều người di dân khỏi Hồng Kông, thành phần tư sản sẽ không mất đi quá nhiều, đó có lẽ là nhiệm vụ chủ yếu.
Nếu bỏ nhiệm vụ này đi, thì Lục Thiếu Hoa có thể yên tâm, nhưng một trăm phần trăm nói với bọn họ rằng nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, bởi vì lúc Lục Thiếu Hoa đề nghị thành lập thương hội Trung Hoa thì cũng là nhằm vào mục đích này, hiện nay cũng có được hiệu quả rất lớn, hễ là thành viên thương hội Trung Hoa thì không một ai muốn rời bỏ Hồng Kông.
Có được thành viên thương hội Trung Hoa, nhiệm vụ cũng hoàn thành được gần tám mươi phần trăm rồi, tiếp theo là giữ lại một số thương nhân, lúc cần có thể điều động thành viên hiệp hội giúp đỡ, khuyên nhủ những thương nhân muốn rời bỏ ở lại, thành phần lộn xộn dồn lại một chỗ, nhiệm vụ coi như hoàn thành được chín mươi chín phần trăm rồi, cũng gần như hoàn thành một trăm phần trăm nhiệm vụ, cho nên nếu Lục Thiếu Hoa đoán không sai, thắng bại của canh bạc này thật ra đã có kết quả rồi.
Tăng Ái Dân cũng không phải đồ ngốc, từ lời của Lục Thiếu Hoa ông cũng hiểu ra được suy luận của hắn, bèn chau mày nói:
-Ý cháu là cấp trên có thể coi việc giữ lại một số nhân vật nổi tiếng ở giới thương trường là một nhiệm vụ quan trọng?
- Dạ, cháu cũng đoán như vậy, còn về việc có đúng hay không, vẫn chưa xác định được, còn phải nghe ngóng thêm mới biết được.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu nói.
- Ta thấy việc này hỏi Đặng lão sẽ biết thôi, Hồng Kông là do ông ấy đàm phán, vấn đề bên đó ông ấy là người rõ nhất, và cũng có quyền quyết định rất lớn, nếu đúng như cháu đoán, ta nghĩ cháu nên nói suy nghĩ của mình cho Đặng lão, để ông ấy giúp điều chú Út cháu qua đó.
Tăng Ái Dân nghĩ là nói hết một hơi, con đường phải đi như thế nào, làm làm sao áp dụng được như Lục Thiếu Hoa đã nói.
Tăng Ái Dân nói hoàn toàn đúng, Đặng lão bên Hồng Kông có tiếng nói quan trọng nhất, cũng có quyền lực lớn, nghe qua nhắc nhở của Tăng Ái Dân, xem lại thời gian, bây giờ vẫn chưa phải đã rất khuya, bèn không do dự rút điện thoại ra trực tiếp gọi cho Đặng lão.
Trong lúc trò chuyện, Lục Thiếu Hoa không đi vòng vo, mở miệng nói thẳng ra chủ đề, lúc xác định nhiệm vụ trọng điểm là giữ lại vài nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, tâm trạng Lục Thiếu Hoa bình tĩnh lại, sau đó là nói ra suy nghĩ của mình, tiếp sau nữa thì không cần nhiều lời, Lục Thiếu Hoa nhờ vả Đặng lão đem chút ảnh hưởng còn lại nghĩ cách giúp đỡ để điều Lục Xương qua Hồng Kông.
Đặng lão lúc đầu vẫn còn chút do dự, ông suy nghĩ vấn đề cũng giống như Tăng Ái Dân, đều nói là quá mạo hiểm, nhưng khi Lục Thiếu Hoa nói ra hắn là chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Không và là một giám đốc trong thương hội Trung Hoa, Đặng lão liền đột nhiên tỉnh ngộ, cười cười đồng ý.
Chưa hết, Lục Thiếu Hoa nghe thấy Đặng lão đồng ý còn chưa kịp vui mừng thì Đặng lão lại nói ra một tin khiến Lục Thiếu Hoa vui mừng khôn tả:
- Ta sẽ đích thân gọi điện cho Hoắc Anh Đông bảo ông ta ra sức giúp chú Út cháu.
Đúng vậy, Đặng lão sẽ nói Hoắc Anh Đông giúp đỡ, Hoắc Anh Đông là ai, một đại nhân vật nổi tiếng ở Hồng Kông, có sức ảnh hưởng rất lớn, tuy Lục Thiếu Hoa xuất hiện Hoắc Anh Đông sẽ ra sức giúp đỡ nhưng có thêm cuộc gọi của Đặng lão, thì ý nghĩa liền không giống rồi, Hoắc Anh Đông tuyệt đối sẽ tung một trăm phần trăm sức lực để giúp đỡ.
Nói đến đây thì sự việc đã quyết định xong, Lục Thiếu Hoa tuy biết rằng không cần nói cám ơn Đặng lão, nhưng hắn vẫn phải liên tục nói vài câu, chuyện phiếm thêm một lúc rồi ngắt điện thoại.
Sự việc so với tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều, tiếp theo là cùng Tăng Ái Dân trao đổi quan điểm, sau đó đợi đến đúng tám giờ, Lục Thiếu Hoa rời khỏi Tăng gia, kêu Lý Thượng Khuê lái xe đến nhà thuyết phục Lục Xương.
Thật ra cũng không thể gọi là thuyết phục, Lục Thiếu Hoa trong nhà chiếm một địa vị rất đặc biệt, lời nói của hắn tuyệt đối có quyền uy, cho dù là Lục Xương cũng phải nhất nhất nghe lời Lục Thiếu Hoa, huống chi Lục Thiếu Hoa đã đem toàn bộ sự việc nói ra, công thêm dự tính của hắn, Lục Xương sao có thể từ chối đây.
Lục Xương cuối cũng cũng đồng ý, Lục Thiếu Hoa rời khỏi nơi ở của Lục Xương trở về biệt thự của mình, chuẩn bị ngày hôm sau trở về Hồng Kông, bắt đầu làm tốt chuẩn bị, vì Lục Xương tạo nên một phần công trạng to lớn.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương