Thương Trường Đại Chiến
Chương 546
Lục Thiếu Hoa hiện tại có thể xem là thượng khách của hoàng thất Ả rập. Mọi hành động của hắn đều bị tất cả người hầu chú ý, nếu hắn muốn gặp hoàng thất Ả rập cũng rất dễ dàng, chỉ việc tìm người hầu, nói ý muốn của mình là sẽ có người đi thông báo.
Ngay sau đó, Lục Thiếu Hoa liền gặp được người trong hoàng thất. Lục Thiếu Hoa trực tiếp nói rằng hắn có việc gấp nên phải lập tức trở về Hongkong, cuối cùng, phiền hoàng thất của Ả rập Saudi giúp hắn sắp xếp một chút, sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Làm trong hoàng thất của một quốc gia, bọn họ làm việc hiệu suất rất cao, chỉ không đến hai mươi phút đã chuẩn bị xong hết thảy. Lục Thiếu Hoa đem theo tất cả vệ sĩ của mình, lên xe đã được chuẩn bị riêng, từ từ hướng về phía sân bay rời đi.
Lục Thiếu Hoa phải rời khỏi, lần trước những người trong hoàng thất chưa tới đón tiếp, cho nên lần này nhất định phải tiễn đưa. Quả không sai, đưa Lục Thiếu Hoa ra sân bay là người đứng đầu hoàng thất, sau khi Lục Thiếu Hoa lên máy bay, còn đợi máy bay cất cánh mới trở về.
Sau khi tới không phận Trung Hoa thì đường bay tới Hongkong cũng không còn xa lắm, chỉ mất vài giờ đồng hồ là đã có thể hạ cánh. Lúc máy bay tới không phận của Thâm Quyến, người phục vụ hỏi Lục Thiếu Hoa có muốn xuống Thâm Quyến hay không. Nhưng Lục Thiếu Hoa dường như không nghĩ ngợi nhiều, liền từ chối, trực tiếp trở về Hongkong.
Máy bay hạ cánh xuống tại biệt thự ở Hongkong, Lục Thiếu Hoa tinh thần rất phấn khởi, xuống máy bay. Sau khi xoa bụng, cảm giác có chút đói, vào biệt thự đi thẳng xuống phòng bếp muốn tìm chút đồ ăn. Nhưng khi vào phòng bếp mới phát hiện ra không có gì có thể ăn được cả.
Nhìn đồng hồ, đã đúng mười hai giờ, bình thường, lúc này hẳn là Tần Tịch Thần phải quay về biệt thự mới đúng. Nhưng hôm nay có điểm khác thường, chẳng những Tần Tịch Thần không ở đây, trong phòng bếp, bát đũa dường như không hề được động qua, giống như vài ngày không dùng vòi nước vậy. Biệt thự của Lục Thiếu Hoa tuy lớn nhưng không có lấy một người ở giúp việc nhà, chỉ thuê người dọn dẹp, mà người dọn dẹp thì mỗi ngày chỉ cần đến biệt thự làm việc hai giờ, công việc chủ yếu là quét dọn, còn có mấy người mỗi ngày lại đây nấu nướng, cơm nước. Nhưng hôm nay, Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất kỳ lạ, những người làm công theo giờ cũng không đến, mà rõ ràng Tần Tịch Thần cũng không định về biệt thự ăn cơm.
Ngẫm nghĩ một chút, trong lòng Lục Thiếu Hoa có chút lo lắng. Trước mắt chỉ có hai khả năng, một là Tần Tịch Thần ở lại công ty, không về nhà, thứ hai là Tần Tịch Thần có khả năng đã xảy ra chuyện. Tuy nhiên, gặp chuyện không may khả năng là rất thấp, nếu Tần Tịch Thần có chuyện gì, đám người Lý Vân Thanh sẽ lập tức gọi điện thoại ngay cho Lục Thiếu Hoa.
Gặp chuyện không may khả năng không xảy ra, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không an tâm, có dự cảm không tốt, lập tức không nói nhiều, sai đám người Lý Thượng Khuê chuẩn bị xe, cũng không ăn cơm, lập tức qua Tập đoàn Phượng Hoàng kiểm tra.
Cao ốc Phượng Hoàng ở cách biệt thự không xa, chỉ hai mươi phút là đến. Lục Thiếu Hoa xuống xe, đi vào cửa chính, chuẩn bị lên thang máy, thẳng đến bàn làm việc của Tần Tịch Thần.
Lục Thiếu Hoa bây giờ đã không còn là Lục Thiếu Hoa trước kia, không cần giấu mình là người đứng đầu phía sau tập đoàn. Từ khi thân phận công khai ra bên ngoài, diện mạo của Lục Thiếu Hoa tất cả mọi người đều đã biết. Nhân viên trong Tập đoàn Phượng Hoàng cũng phải biết ông chủ của mình như thế nào, gần như tất cả nhân viên đều biết Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa cũng không cần che dấu.
Tuy nhiên cũng may mắn, dọc theo đường đi, Lục Thiếu Hoa cũng không nhìn thấy nhiều nhân viên. Tuy rằng còn có mấy người nhân viên nhìn thấy hắn khom lưng cúi đầu chào hỏi, nhưng hiện tại dù sao cũng là giờ nghỉ, nhân viên ở lại công ty không nhiều, đỡ cho Lục Thiếu Hoa rất nhiều chuyện.
Tới văn phòng của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa gõ cửa hai tiếng, khi nghe bên trong có tiếng nói quen thuộc của Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa mới bình tâm trở lại, hít hai hơi thật sâu, tâm trí trở lại bình thường, bảo đám người Lý Thượng Khuê ở bên ngoài, một mình tiền vào văn phòng.
Bước vào văn phòng của Tần Tịch Thần, Tần Tịch Thần cũng không phát hiện ra, đang chăm chú cúi đầu xem văn kiện, hoàn toàn không biết có đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào mình.
Ánh mắt này chẳng của ai khác ngoài Lục Thiếu Hoa, vào cửa, thấy Tần Tịch Thần đang cúi đầu xem văn kiện, mái tóc hơi rối bời, không cần nhìn lâu cũng biết là dáng điệu rất mệt mỏi.
Nhẹ nhàng bước đến phía sau Tần Tịch Thần, Lục Thiếu Hoa nhìn Tần Tịch Thần đang xử lý văn kiện một hồi, sau đó cúi đầu xuống ngang với đầu của Tần Tịch Thần, thổi một hơi nóng hổi vào Tần Tịch Thần có ý trêu đùa.
Đột nhiên khuôn mặt bị hơi nóng thổi vào, Tần Tịch Thần chợt định thần lại, nghĩ đến vừa rồi có người gõ cửa, Tần Tịch Thần hoảng sợ, bất thình lình ngẩng đầu, khuôn mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, mắt mở thật to.
Tuy nhiên, trạng thái này cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh, Lục Thiếu Hoa đưa ánh mắt xuống dưới, nhìn thẳng vào mắt Tần Tịch Thần, không thấy sự kinh ngạc mà thay vào đó là một niềm vui bất ngờ trên một khuôn mặt đang tươi cười.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi Hongkong hơn hai mươi ngày. Trong hơn hai mươi ngày này, Tần Tịch Thần gắng sức làm việc, hy vọng qua sự cố gắng của mình sẽ mang lại một chút kết quả trước khi Lục Thiếu Hoa trở về.
Nhưng ý tưởng này mấy ngày trước liền tan biến, ô tô Phượng Hoàng lần nữa lại gặp khó khăn, khiến Tần Tịch Thần phải đem toàn bộ tinh lực đầu tư vào đó. Hôm nay cũng vậy, Tần Tịch Thần không trở về biệt thự ăn cơm chính là có chuyện phải xử lý, không có thời gian trở về.
Chính xác mà nói, Tần Tịch Thần bận rộn đã ba ngày nay. Ba ngày này, Tần Tịch Thần chỉ có buổi tối quay về biệt thự ngủ, thời gian khác đều ở văn phòng. Ngay cả cơm ăn cũng là sai cô thư ký xuống nhà ăn mang giúp về văn phòng cho cô ăn.
- Gầy quá.
Lục Thiếu Hoa cảm động nói.
Nhìn kỹ Tần Tịch Thần mới phát hiện, lúc này Tần Tịch Thần sắc mặt không được tốt, không hồng hào như trước kia mà tái nhợt, viền mắt cũng vậy, quầng thâm rất rõ. Tất cả cũng do không có đủ thời gian để nghỉ ngơi.
Song Lục Thiếu Hoa nói một câu “gầy quá” khiến Tần Tịch Thần trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, quên đi hết tất cả phiền não, mệt mỏi, tinh thần lại phấn chấn lên, tận đáy lòng tràn ngập hạnh phúc, nhẹ nhàng nói:
- Vì anh, em làm việc nhiều một chút cũng không phiền gì.
Lòng dạ của phụ nữ thâm sâu như đáy đại dương vậy, rất khó lường. Có đôi khi, một lời nói thản nhiên bình thường lại có thể làm bọn họ cảm động vô cùng. Giống như bây giờ, một câu “gầy quá” của Lục Thiếu Hoa không ngờ khiến Tần Tịch Thần cảm động tận đáy lòng, làm Lục Thiếu Hoa cũng không thể ngờ nổi.
Tuy nhiên, thấy Tần Tịch Thần cảm động, Lục Thiếu Hoa không muốn làm hỏng bầu không khí không dễ gì có được này, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tần Tịch Thần, kéo đầu của Tần Tịch Thần dựa vào người mình, sau đó mới hỏi:
- Sao hôm nay em không về biệt thự ăn cơm?
- Có rất nhiêu văn kiện cần xử lý nên em không về. Anh vừa nói gì? Ăn cơm? Giờ là mấy giờ mà ăn cơm?
Tần Tịch Thần ban đầu không có phản ứng gì, sau đó mới sửng sốt, đẩy Lục Thiếu Hoa ra, nghi ngờ hỏi.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, trong lòng tự nhủ: “Chắc chắn là làm việc đến quên cả thời gian”
Lục Thiếu Hoa gượng cười một chút, bất đắc dĩ, vươn tay trái, xốc ống tay áo lên, ngón trỏ tay phải chỉ vào đồng hồ nói:
- Em xem, bây giờ đã hơn mười hai giờ, sao còn không ăn cơm?
- Cái này…..cái này còn không chịu là bận rộn.
Bị Lục Thiếu Hoa trách cứ, Tần Tịch Thần chẳng những không có cảm giác tủi thân, mà trái lại còn cảm thấy rất ngọt ngào. Bởi vì cô hiểu lời nói của Lục Thiếu Hoa, giọng điệu tuy rằng không dịu dàng cho lắm, nhưng cũng là lời quan tâm.
- Em thật là…
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Đi thôi, anh vừa về nhà, ở nhà cũng không có cơm ăn đâu, chúng ta đi ra ngoài ăn đi.
- Không đi.
Tần Tịch Thần cương quyết nói, sau đó nói thêm một câu giải thích nguyên nhân không đi:
- Đi theo anh ăn cơm, nếu người quen nhìn thấy được sẽ không tốt.
Tần Tịch Thần bắt đầu từ đêm hôm đó, cô đã quyết định chỉ làm người phụ nữ âm thầm phía sau lưng của Lục Thiếu Hoa, không cần danh phận, nói trắng ra là tình nhân bí mật. Tất nhiên, khi trong phòng làm việc không có ai, cô và Lục Thiếu Hoa tất sẽ có những cử chỉ thân mật với nhau, nhưng khi cần xuất hiện cùng nhau nơi công cộng, cô có nói thế nào cũng không đồng ý.
- Sợ cái gì? Nhìn thấy thì sao.
Lục Thiếu Hoa tức giận nói một câu, sau đó khổ tâm nói:
- Anh biết là em nghĩ thế nào, nhưng em xem em này, đã trễ thế này còn không ăn cơm, không đi ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ không định ăn sao?
- Hihi, chẳng lẽ anh không biết là có thể gọi thức ăn vào sao?
Tần Tịch Thần cười nói, rất là đắc ý.
- Ăn vậy không có dinh dưỡng, hay là đi ra ngoài ăn đi.
Lục Thiếu Hoa khoát tay nói.
- Không đi.
Tần Tịch Thần dường như rất kiên quyết không đi, nhất định từ chối.
Lục Thiếu Hoa lại bất đắc dĩ, biết Tần Tịch Thần đã quyết định, liền thở dài một hơi, gượng cười lắc đầu, lúc này mới trở ra ngoài văn phòng, sai Lý Thượng Khuê dẫn người đi ăn cơm, tiện thể mua cho hắn ít đồ ăn mang về, chuẩn bị ở văn phòng cùng Tần Tịch Thần ăn cơm.
Những lời Lục Thiếu Hoa căn dặn Lý Thượng Khuê, Tần Tịch Thần đều nghe được, lại thấy Lục Thiếu Hoa không có ý muốn rời đi, Tần Tịch Thần đại khái đã đoán được Lục Thiếu Hoa muốn cùng cô ăn cơm trưa. Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, khuôn mặt tươi cười còn xinh đẹp hơn cả hoa hồng.
Căn dặn Lý Thượng Khuê xong, Lục Thiếu Hoa đi vào khóa trái cửa lại, đến bên Tần Tịch Thần, chuẩn bị ôm Tần Tịch Thần từ phía sau. Nhưng Tần Tịch Thần đã đứng dậy trước, nhường chỗ cho Lục Thiếu Hoa ngồi.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, ngồi trên chiếc ghế ông chủ, giữ chặt tấm thân mềm mại của Tần Tịch Thần, nhẹ nhàng dùng sức kéo cả người Tần Tịch Thần ngồi xuống đùi hắn. Hai tay vòng lại, ôm chặt lấy Tần Tịch Thần.
Hành động đột ngột này khiên Tần Tịch Thần kinh ngạc, thiếu chút nữa thì kêu lên một tiếng, muốn thoát ra, nhưng Lục Thiếu Hoa dùng sức quá mức, mặc cho Tần Tịch Thần dùng sức thế nào cũng đều không thể rời khỏi vòng tay ôm của Lục Thiếu Hoa. Cuối cùng, cô cẩn thận liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào, thấy cửa đã được khóa chặt, lúc này mới an tâm.
- Nếu người ta thấy được, anh bảo em phải làm sao bây giờ?
Tần Tịch Thần xoay người vẻ trách móc hỏi.
Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều như vậy, cười cười nói:
- Mấy ngày qua, em có nhớ anh không?
- Không.
Tần Tịch Thần rõ ràng còn chút giận dỗi, nói lời còn vùng vằng, nhưng vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hối hận, nên sửa lại:
- Nhớ thì cũng nhớ.
- Anh cũng vậy.
Lục Thiếu Hoa cười, rất thú vị.
Tần Tịch Thần tuy lớn tuổi, nhưng là phụ nữ, cô cũng muốn nghe những lời nói ngọt ngào. Mà Lục Thiếu Hoa cũng làm Tần Tịch Thần rất vừa lòng, nói rất nhiều lời ngon ngọt, thỉnh thoảng lại nói đùa vài câu, khiến Tần Tịch Thần mừng rỡ cười khanh khách không ngừng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương