Thương Trường Đại Chiến
Chương 494
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm cắt ngang dòng suy tưởng của Lục Thiếu Hoa. Sau khi trở lại trạng thái bình thường, nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt một chút, rồi sau đó liền bình thường trở lại, nhận điện thoại, nói.
- Ông à
Người để cho Lục Thiếu Hoa gọi là ông, không kèm theo họ tên không nhiều, chỉ có hai người mà thôi, một là ông ruột của Lục Thiếu Hoa, còn một người nữa là ông nuôi của Lục Thiếu Hoa, cũng chính là ông Đặng. Ông ruột của hắn không thể gọi điện cho hắn, vậy thì chỉ có một khả năng, gọi điện thoại đến không phải là người nào khác, chính là ông Đặng người mà Lục Thiếu Hoa nhận làm ông nuôi rồi.
- Ừ
Đầu giây bên kia ông Đặng nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu có chút cứng rắn nói.
- Cháu không sao chứ?
Lục Thiếu Hoa là người thông minh, ông Đặng không thể vô duyên vô cớ nói câu này, hắn biết liền là ý gì, không ngừng đáp lại.
- Không sao, chỉ là bốn người đi cùng bị thương mà thôi.
Ông Đặng hỏi đương nhiên là sự việc xảy ra ở Mĩ của Lục Thiếu Hoa, mà chính là hỏi có làm sao không, chỉ là có bị thương không. Lục Thiếu Hoa cũng chọn những điểm quan trọng để nói, để tránh xảy ra hiểu lầm nhầm lẫn.
- Không sao thì tốt rồi, ài!
Nói xong, ông Đặng thở dài một hơi, có chút tức giận.
- Bọn khỉ Mĩ đó thật điên cuồng, bắt cóc không thành còn muốn giết người.
Hà Cường trong lúc Lục Thiếu Hoa đến khách sạn an toàn đã gọi điện qua cho ông Đặng, nói một chút về tình hình cụ thể bên đó rồi, sự việc xảy ra như nào cũng nói qua loa một chút rồi, ông Đặng thật ra cũng hiểu được đôi chút, không phải biết cặn kẽ ra sao.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa ha ha cười, điên cuồng sao? Quả thực rất điên cuồng, nhưng kết quả thì sao, kết quả bị Lục Thiếu Hoa tiêu diệt rồi, diệt cả họ.
- Sự việc đã qua đi rồi, gia tộc Brown từ nay biến mất trong dòng chay lịch sử.
- Ha ha!
Ông Đặng khoái trí ha ha cười to, thật đúng đừng nói, thời khắc này, Đặng lão cảm thấy tính cách của Lục Thiếu Hoa rất giống ông, sát phạt quyết đoán không ủy mị. Nhưng nói đi lại nói lại, Lục Thiếu Hoa bề ngoài tuổi tác vẫn còn trẻ, sát khí quá nặng cũng không tốt.
- Tiểu Hoa à, đôi lúc tránh được thì cứ tránh, đừng có một chút lại liền sát hại nhau, như vậy đối với cháu sau này thật không tốt
- Cháu biết
Lục Thiếu Hoa đáp lại, nhưng trong lòng không để tâm đến, cũng không nói tiếp vấn đề đó, liền chuyển chuyện, hỏi.
- Ông hôm nay gọi điện đến không đơn thuần vì việc ở Mĩ đấy chứ?
- Không sai. Là có một việc khác nữa muốn hỏi cháu.
Nói xong, ông Đặng cũng không đợi Lục Thiếu Hoa ngắt lời, liền nói.
- Vừa rồi ông Lý có gọi điện cho ta, nói cháu cần 30 tờ giấy phép dùng súng?
- Đúng ạ. cháu cần thêm người bên cạnh, cần 30 tờ giấy phép.
Lục Thiếu Hoa nói thẳng không vòng vo, dù sao việc này cũng không phải là việc đáng xấu hổ, hắn cũng không sợ người khác nói ra nói vào.
- Cũng đúng, thân phận của cháu đã được công khai rồi, cũng phải tăng thêm vệ sĩ.
Ông Đặng hình như đang lẩm nhẩm nói một câu, sau đó lại nói.
- Tiểu Hoa à, cháu có làm như vậy có hơi vội vàng không?
Lời nói này thật sự là câu hỏi rất có hàm ý, bề ngoài xem ra là có ý nói Lục Thiếu Hoa lộ diện quá sớm, thực ra bên trong vẫn còn một tầng ý khác nữa, như một kiểu thăm dò .
Lục Thiếu Hoa là người thế nào, hắn đương nhiên nghe là hiểu liền, cũng không giấu diếm, hắn nói thẳng.
- Đúng vậy, cháu đang muốn tăng thêm sức ảnh hưởng của cháu trên quốc tế, cháu không thể chỉ cầm vài lời hứa hẹn đó ra làm bùa hộ mệnh được. Như thế kết cục của cháu sẽ rất thảm.
Sự việc đã xảy ra rồi, tuy rằng đã trôi qua, cũng phải được giải quyết một cách chu toàn, nhưng sâu thẳm trong tâm Lục thiếu Hoa từ đầu đến cuối luôn ghi nhớ, coi nó thành một bài học.
Mặc dù nói có chút đắc tội với người, nhưng Lục Thiếu Hoa không thể không nói, đặc biệt là đối mặt với ông Đặng, hắn càng không thể không nói ra, ngập ngừng e dè không phải phong cách của Lục Thiếu Hoa, đồng thời Lục Thiếu Hoa đổi hướng lợi dụng ông Đặng, để truyền đạt ý nghĩ của chính hắn.
Đặng lão không nói một hồi, hiển nhiên Lục Thiếu Hoa đã nói trắng ra như vậy, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn ông không thể tiếp nhận, gượng cười một tiếng, thở dài nói.
- Xem ra việc này làm cháu rất không vừa ý.
- Đúng ạ
Lục Thiếu Hoa giống như một đứa bé thành khẩn nói, trả lời rất dứt khoát.
Chuyện này, làm ông Đặng càng không có gì để nói, trong ống nghe truyền tới tiếng cười gượng gạo, Lục Thiếu Hoa nghe rất rõ, sau đó mới mở miệng nói.
- Việc đó quả thực người bên trên làm không đúng, nhưng cháu đừng quá canh cánh trong lòng. Cho qua được thì cho qua đi.
- Cháu biết
Lục Thiếu Hoa đáp lại, ngừng lại một lúc, chủ động nhắc đến vấn đề chính, mở miệng hỏi.
- Có phải việc giấy phép dùng súng có vấn đề?
- Việc giấy phép dùng súng không có vấn đề gì. Cho dù xét về công hay tư đều là hợp lý, về công, cháu là một thiếu tướng của nhà nước, cũng nên cấp giấy phép dùng súng cho cháu. Về tư, mấy lão già chúng ta ở đây, người ta cũng không tiện nhìn mặt chúng ta, vả lại, sự việc lần trước làm cho người bên trên cảm thấy hổ thẹn, việc này cũng coi như là một bồi thường nhỏ đi.
Ông Đặng vẻ nghiêm túc nói.
- Vậy thì tốt.
Lục Thiếu Hoa vừa cười vừa nói.
- Ừ, làm giấy chứng nhận có thể mất một khoảng thời gian, vài ngày nữa, sau vài hôm nữa có thể lấy được, đến lúc đấy cháu cho người đến chỗ ông Lý lấy
Ông Đặng lại nói tiếp.
- Được rồi
- Vậy cứ như thế nhớ, cháu có việc bận thì cứ đi làm đi.
Suốt cuộc điện thoại, do Lục Thiếu Hoa nói thẳng hết, làm cho nội dung cuộc nói chuyện cực kỳ đơn điệu, ông Đặng cũng không có nói gì, mà ông ta cũng chẳng dám nói gì, suy cho cùng lúc đấy là ông ta ra mặt đàm phán chuyện mua tên lửa đạn đạo cùng Lục Thiếu Hoa, nhưng kết quả ra sao? Ông Đặng thật có chút hổ thẹn.
Nhưng Lục Thiếu Hoa thì không như vậy, người mà hắn bực mình là cấp trên, chứ không phải ông Đặng, còn về không còn lời nào để nói là vì chính khẩu khí của hắn quá nặng, trong lúc đó đột nhiên không biết nói gì cho phải, nên mới nói có vài câu thì ngắt máy.
- Hô
Một tiếng hô thở dài thật mạnh. Lục Thiếu Hoa đột nhiên đứng dậy, tâm trạng có chút thất vọng, đi ra phía vườn của biệt thự, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn bầu trời, điều chỉnh giải toả tâm trạng.
Chỉ là không thể như ý nguyện của Lục Thiếu Hoa, trong lúc hắn đi ra sân ngắm bầu trời, một chiếc máy bay trực thăng bay tới hướng sân, chính là chiếc máy bay của Lục Thiếu Hoa, khiến cho Lục Thiếu Hao không thể không đến trước cửa của biệt thự, tránh cho trực thăng hạ cánh.
Trực thăng là do Hà Cường cầm lái. Hà Cường cũng là một tay lão luyện rồi, thao tác thành thạo, rất nhanh đã cho được máy bay đỗ xuống sân, nhanh chóng từ máy bay đi xuống, đi đến trước mặt Lục Thiếu Hoa, gật đầu ra hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu theo, nhẹ giọng nói một câu.
- Anh cũng mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi đi.
- Ừm, vậy tôi xin phép về trước.
Nói xong, Hà Cường đi vào trong biệt thự, về phòng của mình nghỉ ngơi.
Bị trực thăng hạ cánh quấy rầy một chút, Lục Thiếu Hoa không còn hứng ở trong sân nữa rồi, quay người lại đi vào biệt thự, mở TV bật đến kênh Phượng Hoàng, bắt đầu xem tin thời sự.
Vừa khéo, thời sự ở kênh Phượng Hoàng phát đang nói về tin tức của tập đoàn Phượng Hoàng, mà người được nói đến trong thời sự chính là Lục Thiếu Hoa, làm cho Lục Thiếu Hoa không khỏi cười, làm hắn rất tập trung tinh thần xem.
Đã ra danh sách 50 công ty mạnh nhất toàn cầu, mà tập đoàn Phượng Hoàng có thể được xem là một con ngựa ô cực mạnh trong số đó, đứng ở vị trí thứ 37, đây là một kết quả vô cùng phi thường, đài truyền hình đương nhiên là thêm nếm để thổi phồng lên rồi.
Dĩ nhiên, trong đây quan trọng nhất là đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng là kênh truyền hình của công ty giải trí Phượng Hoàng, tự quảng cáo cho công ty mình ra sức đưa tin, mà Lục Thiếu Hoa là người sáng lập ra tập đoàn Phượng Hoàng cũng nổi lên cùng.
Cuối năm 87 sáng lập ra công ty tài chính Phượng Hoàng, trong vài năm sau, đã đưa công ty tài chính Phượng Hoàng trở nên bành chướng, thành lập được công ty bất động sản Phượng Hoàng, công ty tiêu thụ Phường Hoàng, công ty giải trí Phượng Hoàng, trong thời gian vài năm ngắn ngủi đã trở thành tập đoàn lớn đứng nhất nhì Hồng Kông.
Càng quan trọng hơn là tập đoàn Phượng Hoàng ở Thẩm Quyến cũng do Lục Thiếu Hoa sáng lập nên, hai công ty hợp lại, khiến cho tập đoàn Phượng Hoàng thẳng tiến vào xếp hạng thứ 37 trong danh sách quốc tế.
Đó là nội dung những gì thời sự nói, cũng là thuật lại quá trình lịch sử phát triển của tập đoàn Phượng Hoàng. Tiếp đó chính là tin nói về Lục Thiếu Hoa. Không thể nói là, đài truyền hình Phượng Hoàng làm đầy đủ việc nên làm, đem những gì Lục Thiếu Hoa từng trải qua nói rất tỷ mỷ.
Còn có những tư liệu cơ bản về Lục Thiếu Hoa, cũng bị đài truyền hình đào bới hết ra, khiến Lục Thiếu Hoa có cảm giác bị lôi ra mổ xẻ, vừa thấy nực cười cộng kèm theo chút tức giận.
Nhưng sau khi xem hết thời sự, Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên đứng phắt dậy, ra sức vỗ vỗ đầu, trong lòng nghĩ lại thấy phát sợ vỗ vỗ ngực, tự lẩm nhẩm nói hai tiếng .
- May quá, may quá!
Thì ngay vừa rồi, thấy thời sự giới thiệu về mình, trong đó bao gồm cả nơi hắn sinh ra cùng với cha mẹ thân nhân, khiến cho Lục Thiếu Hoa không kìm được hoảng sợ, thiếu chút nữa thì sơ ý bỏ qua điều rất quan trọng, là sự an toàn của người nhà.
Thân phận của con trai được thăng tiến, như vậy nước lên thì thuyền cũng lên, giá trị thân phận của cha mẹ cũng lên theo, nếu có kẻ có ý đồ nhằm vào hai người Lục Gia Diệu và Trần Lệ, như vậy họ chẳng phải là rất nguy hiểm.
Lục Thiếu Hoa không thể nhìn người nhà gặp nguy hiểm, vì thế, xem xong thời sự, Lục Thiếu Hoa nhanh chóng gọi điện đến văn phòng của Trần Quốc Bang, nói Trần Quốc Bang lập tức phái vài người đi bảo vệ người nhà để đảm bảo an toàn trước cho họ.
Phái người đến đó chỉ là tạm thời, Lục Thiếu Hoa không thể để người của công ty an ninh Phượng Hoàng cứ bảo vệ cho người nhà được, sau khi gọi điện cho Trần Quốc Bang xong, Lục Thiếu Hoa lại gọi sang Châu Phi, liên hệ với Lý Chí Kiệt, nói với Lý Chí Kiệt phái thêm vài người đến đây, dùng để bảo vệ người nhà.
Lý Chí Kiệt tất nhiên không nói gì thêm rồi, liền đáp ứng, đồng thời nói với Lục Thiếu Hoa là người ở bên Châu Phi ngày kia thì đến nơi, để Lục Thiếu Hoa chuẩn bị trước.
Không cần Lý Chí Kiệt nói nhiều, Lục Thiếu Hoa sớm đã có chuẩn bị rồi, hàn huyền thêm hai câu rồi dập máy.
Việc mãi không hết, Lục Thiếu Hoa lại gọi điện cho Lý Trường Thắng, cần thêm 10 bản giấy phép dùng súng nữa, thì là tăng thêm 10 bản, không giống như lần truớc, Lục Thiếu Hoa giải thích rõ mục đich sử dụng của 10 bản giấy phép này, đợi cho Lý Trường Thắng đồng ý rồi Lục Thiếu Hoa mới ngắt điện thoại.
Ba cuộc điện thoại, Lục Thiếu Hoa liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại, đợi cho đến lúc ngắt hết điện thoại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, không kiềm được vui mừng.
Nhưng ngay trong lúc Lục Thiếu Hoa đang mừng rỡ, chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng - Lục thiếu Hoa cái tên này cũng đang nổi lên ở trong nước, đổi lại người không biết Lục Thiếu Hoa thì không có nói gì, chỉ nói một câu còn quá trẻ tuổi, còn người biết Lục Thiếu Hoa thì lại không rõ nội tình làm hắn không kìm được giận dữ, đăc biệt là ba bà thím của Lục Thiếu Hoa, lúc họ nhìn thấy tin tức, đều cho rằng gặp ma, sau đó thì hỏi tứ phương, sau khi biết đó là tin đúng, đều nhao nhao gọi điện thoại cho Lục Thiếu Hoa, làm cho cuộc yên bình của Lục Thiếu Hoa bị xáo trộn cả lên
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
103 chương
73 chương
105 chương
501 chương
490 chương