Thương Trường Đại Chiến
Chương 478
Cả người dán sát vào ghế ngồi, khó thể mở miệng nói, nhưng Lục Thiếu Hoa còn chưa kịp nói gì thì mặt Hà Cường đột nhiên biến đổi, ánh mắt mở thật to, nhìn vào kính chiếu hậu, mồ hôi lạnh từ trên trán trên trán tuôn ra...
- Mau cúi xuống!
Hà Cường hét to, rồi đạp mạnh thắng xe. Chiếc xe dừng quá gấp, trượt đi, xoay một vòng lớn, Hà Cường cũng cúi người sát xuống vô- lăng. Lúc Hà Cường hét lên, Lục Thiếu Hoa sửng sốt, ngồi đờ người ra, không có bất cứ động tác nào, may là Đường Đại Hâm ngồi cạnh hắn kịp phản ứng, lấy tay ấn mạnh đầu hắn xuống.
Ngay lúc đó, mọi người trong xe nghe "xoảng" một tiếng, mảnh kính sau xe liền rơi xuống, có mấy mảnh vụn bay ra, đập vào sau lưng Lục Thiếu Hoa.
Hà Cường phản ứng rất nhanh, y nhanh chóng cài số, xoay đầu xe, cũng không cần biết vừa rồi dừng đột ngột xe mình có đụng vào xe người khác hay không, giẫm chân ga một cái, nhằm phía trước phóng đi.
An toàn, an toàn rồi. Lục Thiếu Hoa đã cúi gập người xuống suốt một phút đồng hồ, cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, trước hết nhìn thoáng qua mọi người, thấy không ai có việc gì, Lục Thiếu Hoa mới quay đầu lại, nhìn vào cửa kính phía sau xe.
Không nhìn thì thôi, nhìn tới liền giật mình, trong thoáng chốc, mặt Lục Thiếu Hoa lạnh xuống, mắt hắn như tóe lửa, đủ biết hắn tức giận đến mức nào.
Làm sao hắn không tức giận, khi trên cửa kính sau xe xuất hiện một lỗ nhỏ, mảnh vụn thủy tinh rơi đầy trên sàn xe. Phía trước xe, mặt kính bên phía chỗ ngồi của Lục Thiếu Hoa cũng có một lỗ tròn nhỏ.
Rất rõ ràng, toàn bộ đều rõ ràng, nếu Hà Cường không hét lên cảnh báo, Đường Đại Hâm không phản ứng nhanh chóng ấn đầu Lục Thiếu Hoa xuống, thì giờ phút này, chắc chắn cái lỗ tròn đó không nằm ở phía trước xe mà nằm ngay trên đầu Lục Thiếu Hoa.
Tay súng kia bắn rất chuẩn, vừa rồi ngắm đúng ngay đầu Lục Thiếu Hoa, uy lực của khẩu súng cũng rất lớn, có thể xuyên thấu thủy tinh, bay thẳng tới trước.
Lục Thiếu Hoa không ngờ, hắn thật không ngờ kẻ thù lại nổ súng ám sát hắn, thấy cảnh này làm sao hắn không tức giận?
Từ lúc phát hiện có người theo dõi hắn, Lục Thiếu Hoa vẫn cho rằng ý định của đối phương là bắt cóc mình. Nhưng không ngờ đối phương lại nổ súng, điều này đã đảo lộn hoàn toàn nhận định của Lục Thiếu Hoa, khiến hắn phải cẩn thận đánh giá lại vấn đề này.
- Đi đường vòng quay về khách sạn.
Lục Thiếu Hoa trầm giọng ra lệnh, giọng hắn có vẻ rất bình tĩnh nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra lửa giận đang ngùn ngụt cháy trong lòng hắn.
Ba anh em Đường Đại Hâm hiểu lúc này Lục Thiếu Hoa vô cùng tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể sẽ như lần trước ở Châu Phi, hắn ra tay tiêu diệt kẻ thù, một cuộc tiêu diệt triệt để, không một chút lưu tình.
Ba anh em Đường Đại Hâm đoán không sai, lúc này Lục Thiếu Hoa tức giận đến nỗi chỉ cần tra ra ai là thủ phạm, hắn sẽ làm cho cả nhà kẻ đó phải điêu đứng khổ sở, còn nếu đó là do một tổ chức thực hiện, hắn sẽ không ngại ngần đáp trả lại chúng bằng một cuộc chiến hủy diệt.
Chỗ này cách khách sạn không xa, vốn chỉ cần vài phút là về tới, nhưng vì đi vòng vòng nên mười mấy phút mới đến nơi. Khách sạn này đã được lựa chọn cẩn thận trước khi dùng làm điểm gặp mặt, bây giờ mặc dù cuộc họp mặt đã xong, nhưng vẫn còn một số người chưa rời đi, sự canh phòng vẫn tiếp tục, cho nên, trở lại khách sạn là an toàn hơn cả.
Nhiệm vụ của mấy người Hà Cường là bảo vệ Lục Thiếu Hoa, cho nên dù khách sạn có lực lượng bảo vệ, bọn họ vẫn luôn đề cao cảnh giác, đặc biệt là sau khi bị phục kích, thần kinh của bọn họ lại càng tinh nhạy, vừa tiến vào khách sạn, vừa cẩn thận quan sát chung quanh xem có ai khả nghi hay không.
Nhưng đúng như Lục Thiếu Hoa suy nghĩ, khách sạn rất an toàn. Hắn về phòng, đóng cửa lại rồi tới chỗ để điện thoại nhấc máy lên, bấm một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa nối, Lục Thiếu Hoa bằng giọng rất bình tĩnh nói rất ngắn gọn:
- Tôi đang ở Washington, vừa mới bị phục kích. Điều tra ngay cho tôi, dốc sức mà điều tra. Cho anh thời gian một buổi tối, sáng sớm ngày mai phải có kết quả cho tôi.
Người ở bên kia đầu dây im lặng một lúc, chỉ còn nghe tiếng hít thở, có lẽ trong lòng y đang rất khẩn trương. Một lát sau, y nói bằng giọng nghiêm túc:
- Tôi sẽ lập tức bắt tay vào điều tra, sáng sớm mai sẽ có kết quả.
Đây là một lời bảo đảm, bảo đảm hết sức chắc chắn.
- Tốt.
Lục Thiếu Hoa nặng nề buông một tiếng, rồi cúp điện thoại. Hắn nhìn Hà Cường cùng và ba anh em sinh ba một cái, nhè nhẹ gật đầu, ý tứ không cần nói cũng biết.
Có một sự biết ơn không cần phải nói thành lời, Lục Thiếu Hoa cảm ơn Hà Cường đồng thời cũng cảm ơn ba anh em sinh ba, họ là những người đã đi theo Lục Thiếu Hoa nhiều năm.
Từ vẻ mặt và động tác của Lục Thiếu Hoa, Hà Cường và ba anh em sinh ba gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Riêng Hà Cường, vẻ mặt hơi biến đổi, nhếch môi như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa vẫn không rời tất cả bọn họ, nhận thấy vẻ mặt Hà Cường, hắn không khỏi mở miệng hỏi:
- Anh Hà Cường muốn nói gì à? Bây giờ đã ổn rồi, muốn nói gì thì anh cứ nói đi.
- À!
Hà Cường sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền gật đầu, nói:
- Lúc trước Đặng lão có dặn, nếu cậu gặp chuyện gì nguy hiểm, trước tiên phải báo cho ông ấy biết.
Dừng một chút, Hà Cường nói tiếp:
- Chúng ta đang ở Mỹ, mà thân phận của cậu khá đặc biệt, hoàn toàn có thể làm cho phía chính phủ can thiệp vào.
Hà Cường xuất thân là bộ đội đặc chủng, nhưng y còn từng là cận vệ ở Trung Nam Hải (1). Mà để được như vậy y phải là một người lính ưu tú bậc nhất. Là một người lính xuất sắc như vậy, đương nhiên y không ngốc, gặp phải chuyện này, hoàn toàn có thể để cho chính phủ can thiệp vào, như vậy cho dù đứng ở phương diện nào mà nói, Lục Thiếu Hoa cũng có thêm sự hậu thuẫn,
Được Hà Cường nhắc nhở, Lục Thiếu Hoa nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi cương quyết lắc đầu, nói:
- Nếu anh muốn báo cáo chuyện này với ông cụ thì cứ báo, nhưng chuyện này không cần chính phủ nhúng tay vào. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.
Đừng quên, trong tay Lục Thiếu Hoa còn có đoàn lính đánh thuê Hổ gầm. Đây chính là một đám giết người không hề chớp mắt. Với địa vị chủ nhân, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, cũng có thể mang cả đội Hổ Gầm tới Mỹ, cần gì phải có chính phủ can thiệp.
Huống chi, chính phủ can thiệp cũng không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có thể khiến mọi chuyện xấu đi. Trên đầu có một thế lực, thật sự rất phức tạp. Thà để hắn tự mình giải quyết là đơn giản hơn cả.
- Ừ.
Hà Cường gật đầu.
Đề nghị của mình bị Lục Thiếu Hoa cự tuyệt, y cũng không nói gì, trầm ngâm một lát, thận trọng nói:
- Bây giờ tôi sẽ báo cáo ngay chuyện này cho Đặng lão.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nhìn Hà Cường một cái. Đợi Hà Cường rời đi, Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng bảo ba anh em sinh ba:
- Ngồi xuống chờ đi.
Mấy người Lý Thượng Khuê đi đánh lạc hướng kẻ địch, chỉ cần bọn họ thoát thân là sẽ trở về khách sạn gặp Lục Thiếu Hoa, lúc này hắn đang lo không biết họ ra sao, có gặp phải nguy hiểm hay không?
Một cảm giác bất lực và bất đắc dĩ dâng lên trong lòng Lục Thiếu Hoa. Hắn thầm mắng tại sao mình lại tới Washington này làm gì. Chỉ có điều, hắn cũng hiểu, tự trách là vô ích, mấy người Lý Thượng Khuê có thể an toàn trở về mới là điều quan trọng nhất.
Không bao lâu sau, Hà Cường quay lại phòng Lục Thiếu Hoa. Y nhìn Lục Thiếu Hoa gật đầu một cái, tỏ ý đã báo cáo cho Đặng lão xong, sau đó đứng luôn tại chỗ, chờ xem Lục Thiếu Hoa có dặn dò gì không.
Lục Thiếu Hoa đúng là có việc cần y làm, đó là chuyện liên quan đến vợ chồng đến vợ chồng Lưu Minh Chương. Bản thân hắn gặp phải chuyện lớn như vậy, hắn cũng không biết Lưu Minh Chương có gặp phải chuyện nguy hiểm gì không. Vợ chồng Lưu Minh Chương không có mang vệ sĩ theo, Lục Thiếu Hoa lo lắng cho họ là đương nhiên.
- Anh Hà Cường, bây giờ anh ra ngoài một chút, tìm hai vợ chồng Lưu Minh Chương rồi đưa họ về.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Muốn tìm họ thì anh đến các cửa hàng lớn hoặc các chợ, nếu không tìm được thì quay về rồi tính.
Lục Thiếu Hoa cũng không có biện pháp nào khác. Đây là nước Mỹ, chứ không phải Hồng Kông, hai vợ chồng Lưu Minh Chương cũng không mang theo thiết bị thông tin nào, biển người mênh mông, muốn tìm hai người thật không phải dễ dàng. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa không dám khẳng định họ có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên chỉ có thể dặn Hà Cường nếu tìm không được thì trước hết quay về.
- Được.
Hà Cường nặng nề gật đầu, xoay người rời đi.
Hà Cường đi rồi, Lục Thiếu Hoa ngả người lên giường, mắt ngước nhìn trần nhà, lo lắng xuất thần. Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu sau, có lẽ khoảng chừng hai mươi phút, có tiếng gõ cửa. Lục Thiếu Hoa nhanh chóng ngồi dậy, mắt nhìn về phía cửa phòng. Mấy anh em Đường Đại Hâm cũng đứng vội lên, vây quanh Lục Thiếu Hoa, bảo vệ nghiêm mật cho hắn. Đường Đại Hâm dùng ánh mắt trao đổi với hai em, rồi bước về phía cửa, chuẩn bị mở cửa...
"Két" một tiếng, cửa mở ra, thấy không có gì khác thường, Đường Đại Hâm khẽ nói:
- Vào đi.
Nghe giọng của Đường Đại Hâm, Lục Thiếu Hoa biết trước cửa là người của mình, sự căng thăng liền buông lỏng, hai anh em Đường Trung Sâm cũng về lại chỗ cũ, không che trước người Lục Thiếu Hoa nữa. Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không biết người trở lại là Lưu Minh Chương hay Lý Thượng Khuê, ánh mắt tất cả bọn họ đều tập trung vào hướng cửa phòng, đoán xem người trở về là ai.
(1) -Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thuật ngữ Trung Nam Hải đồng nghĩa với sự lãnh đạo và chính quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa như thuật ngữ Downing Street để chỉ chính quyền của thủ tướng Anh vậy. Ở đây ý nói Hà Cường từng là cận vệ của lãnh đạo cao cấp của nhà nước Trung Hoa)
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
135 chương
8 chương
88 chương
104 chương