Thương Trường Đại Chiến
Chương 443
Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda hai cô ngoại trừ việc muốn đến thăm Lục Thiếu Hoa, còn muốn thăm quan Hongkong. Hiện tại thì quá tốt, có Hoắc Phiệt Nguyệt gia nhập, Hongkong có chỗ nào là không đi được.
Lục Thiếu Hoa, từ lúc quen biết Tăng Vũ Linh tới giờ đã được hơn tám năm. Mà Lục Thiếu Hoa đã xa Tăng Vũ Linh gần nửa năm, nói không hổ thẹn thì không đúng, cho nên lúc Tăng Vũ Linh tới Hongkong, Lục Thiếu Hoa đã sớm có kế hoạch đưa cô đi chơi một chút.
Cũng lúc Hoắc Phiệt Nguyệt tham gia cùng, khiến Lục Thiếu Hoa đã tìm được mục tiêu, biết được ở Hongkong này địa danh nào tốt để đi chơi. Rốt cuộc cũng đạt được nguyện vọng, đưa Tăng Vũ Linh đi chơi khắp mọi nơi, đương nhiên, Anten Chiyoda và Hoắc Phiệt Nguyệt cũng đi cùng.
Đoàn xe đi, hành trình được sắp xếp cũng rất bận rộn. Sự thật cũng là như thế, mấy chục địa danh, một địa danh đi chơi ít nhất cũng mất nửa ngày. Nói cách khác, một ngày chỉ có thể đi chơi hai nơi, mà căn cứ vào danh sách những địa danh và Hoắc Phiệt Nguyệt cung cấp cũng đến ba mươi bốn nơi. Chừng đó cũng đủ làm nhóm người của Lục Thiếu Hoa du ngoạn hơn nửa tháng.
Trong thời gian này, Lục Thiếu Hoa cũng không phải cùng ba cô gái đi vòng quanh toàn bộ Hongkong chơi, có khi cũng nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới lại tiếp tục hành trình. Ba mươi bốn chỗ địa danh đều được đi xem dần dần. Hiện giờ đã hai mươi tám ngày trôi qua, cộng thêm hai ngày mới đến Hongkong là vừa tròn một tháng.
Tháng tám đã đến, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại một tháng nữa là chấm dứt. Tăng Vũ Linh rất chú trọng thành tích học tập nên cũng từ bỏ việc du ngoạn, bắt đầu ở nhà ôn tập bài vở, đón học kỳ mới đến.
Anten Chiyoda và Hoắc Phiệt Nguyệt cũng giống nhau, tất cả đều đang ôn tập bài vở, có vấn đề gì không hiểu đều đến hỏi Lục Thiếu Hoa. Lập tức, thân phận của Lục Thiếu Hoa đã được chuyển thành “Thầy giáo”. May mà Lục Thiếu Hoa đã không lãng phí thời gian để tự học, tri thức đầu cấp ba coi như không có vấn đề gì, dễ như trở bàn tay, có thể ứng phó được. Tuy nhiên điều làm Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên nhất chính là Hoắc Phiệt Nguyệt. Hoắc Phiệt Nguyệt từ ngày đó tới chỗ của Lục Thiếu Hoa ở, không quay trở về nhà. Mà người thương yêu nhất của cô là Hoắc Anh Đông cũng không gọi điện thoại đến hỏi thăm, giống như là không có cô cháu gái này.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm, dù sao hiện tại Hoắc Phiệt Nguyệt, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda quan hệ vô cùng tốt, đều là bạn bè thân thiết không có gì phân biệt. Cô muốn ở bao lâu thì ở, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đến.
Cứ như vậy, hai mươi ngày đã trôi qua rất nhanh, tính đến thời gian khai giảng học kỳ mới chỉ còn lại không quá mười ngày. Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cũng chuẩn bị rời khỏi Hongkong về Thâm Quyến chuẩn bị đi học. Hoắc Phiệt Nguyệt cũng như vậy, cô cũng muốn về nhà chuẩn bị đi học.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, mây trắng, tầm mắt trông xa ngàn dặm. Bên ngoài biệt thự của Lục Thiếu Hoa, hai cánh trực thăng bắt đầu khởi động, không khí xoay tròn xoắn ốc, gió to thổi bay, phát ra âm thanh phần phật. Hoắc Phiệt Nguyệt đứng bên cạnh chiếc xe Phượng Hoàng sang trọng, hướng về phía máy bay trực thăng, vẫy tay không ngừng.
Bên trong máy bay, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cũng hướng về phía xe không ngừng vẫy tay. Trên mặt biểu lộ một tình cảm rất sâu sắc, đôi mắt ửng đỏ, chỉ thiếu điều chảy nước mắt.
Các cô đã chia tay, sau một tháng sống chung như bạn bè. Mặc dù quan hệ rất tốt, nhưng giờ phút này, các cô sẽ ly biệt, hai chỗ hai nơi. Tuy rằng Thâm Quyến và Hongkong cách nhau không xa, lại có máy bay trực thăng của Lục Thiếu Hoa, hơn hai mươi phút là có thể tới, nhưng các cô cũng biết rõ rằng, nếu không có một chuyến đi dài, các cô cũng không thể ở cùng một chỗ, cho nên mới có cảnh tượng này.
Lục Thiếu Hoa cũng đang ngồi trên máy bay. Nhìn vẻ mặt của hai cô, hắn cũng cảm động bởi tình cảm của các cô. Tuy nhiên thiên hạ không có tiệc nào là không tan, nên phút ly biệt này vẫn phải xảy ra.
- Cất cánh đi.
Lục Thiếu Hoa hướng về phía Lý Thượng Khuê thản nhiên nói một câu.
Sau mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, máy bay trực thăng bay lên. Bên ngoài cửa sổ, xa xa còn nhìn thấy bóng của Hoắc Phiệt Nguyệt càng ngày càng mờ dần đến cuối cùng biến mất không còn nhìn thấy. Tăng Vũ Linh mới cùng Anten Chiyoda ôm nhau, âm thanh nghẹn ngào chứng tỏ các cô đã khóc.
Ly biệt, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda giã từ Hongkong, chính thức hành trình lần đầu tiên tới Hongkong, trở lại Thâm Quyến nơi các cô đã từng sinh sống trước đây.
Còn Lục Thiếu Hoa thì sao? Hắn sau khi đưa Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda trở về nhà cũng không lập tức quay về Hongkong, mà ngồi máy bay trực thăng trực tiếp đi tới căn cứ, quan sát tình tình một chút.
Theo thời gian, căn cứ thành lập được một giai đoạn trên cơ bản cũng đã đi vào quỹ đạo, Lục Thiếu Hoa thật ra cũng rất ít quan tâm tới tình hình bên này.
Tuy nhiên, không quan tâm cũng không có nghĩa là hắn không biết tình hình của căn cứ, dù sao căn cứ này cũng là tất cả đối với hắn, là sản nghiệp của hắn. Hắn không thể mặc kệ không biết, cho nên, từ hai năm trước, Lục Thiếu Hoa đã truyền đạt mệnh lệnh cho Chử Lỗi, mỗi tháng phải trình báo cáo cho hắn xem.
Chử Lỗi cũng đã làm như vậy, vả lại, báo cáo được làm cực kỳ cẩn thận, khiến Lục Thiếu Hoa có thể hiểu biết tình hình của căn cứ một cách toàn diện.
Nhìn khí thế ngất trời của căn cứ, Lục Thiếu Hoa không khỏi xúc động, mỗi ngày một thay đổi. Hơn ba trăm người, hiện tại đã lên đến hơn một trăm nghìn người. Có thể nói là biến đổi hoàn toàn nghiêng trời lệch đất.
- Ái chà! Đã lâu không tới, nhìn cũng có cảm giác hơi xa lạ!
Lục Thiếu Hoa ở bên cạnh Lý Thượng Khuê nói.
- Ha, ha!
Lý Thượng Khuê ha hả cười, sau đó mới nói:
- Tôi cũng thấy hơi lạ. Trước kia bên phải không có tòa nhà, đúng, trước kia bên phải không có tòa nhà này, tòa nhà này là mới.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lý Thượng Khuê, khẽ mỉm cười, hắn rất vui vẻ, vì Lý Thượng Khuê cũng cười. So với vài năm trước, cho dù là về tính cách hay vẻ mặt cũng đều có thay đổi rất lớn. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa rất cao hứng.
Gật gật đầu, Lục Thiếu Hoa theo lời Lý Thượng Khuê nhìn lại về phía bên kia, thật đúng là một tòa cao ốc mới, rốt cục cũng tìm được lý do vì sao có cảm giác xa lạ, phụ họa nói.
- Đúng thật. Tòa cao ốc kia là cái mới.
Căn cứ mỗi ngày một hình dáng, tiến triển rất nhanh, thiết kế nguyên bản về nhà xưởng và tòa cao ốc văn phòng đã sớm không đủ dùng, chẳng những phía trước mọc lên một tòa cao ốc mới, mặt sau cũng mở rộng nhà xưởng và cao ốc.
Nhìn kỹ lại tòa cao ốc mới, Lục Thiếu Hoa lúc đó mới rời mắt, nói nhỏ một câu:
- Đi thôi, chúng ta đi lên đi.
Diện tích của căn cứ rất lớn, Lục Thiếu Hoa không thể đi xem tất cả, nhưng đi thị sát thì cũng không thể không đi. Kỳ thật, mỗi lần hắn tới, đều đến văn phòng của Chử Lỗi một chút, nếu có hứng thú, sẽ đi xem qua nhà xưởng, sau đó sẽ rời đi.
Hôm nay cũng vậy, Lục Thiếu Hoa đến trước tiên là đến văn phòng của Chử Lỗi. Thấy Chử Lỗi đang bận rộn xử lý các văn kiện, Lục Thiếu Hoa chỉ ngồi một lúc, liền rời đi, xuống tầng một, vốn định quay về Hongkong. Sau khi đi hai bước lại dừng lại, thì thầm tự nói với mình
- Cũng đã lâu rồi không gặp đại ca!
Giọng Lục Thiếu Hoa dù rất nhỏ nhưng Lý Thượng Khuê cũng nghe được, gật đầu, đáp lại.
- Tôi nhớ rõ lần trước gặp là nửa năm về trước.
- À, nửa năm rồi.
Lục Thiếu Hoa nói xong gượng cười một tiếng, rồi nói tiếp:
- Đi thôi, đi gặp anh Hai.
Trần Quốc Bang hiện tại đều ăn ngủ tại căn cứ này, nếu muốn tìm anh ta thì trực tiếp đi thẳng vào văn phòng Tổng Giám đốc của tập đoàn Phượng Hoàng là nhất định sẽ gặp. Cho nên Lục Thiếu Hoa liền đi thẳng tới trụ sở chính của tập đoàn Phượng Hoàng.
Đi tới tầng thứ ba của trụ sở chính tập đoàn Phượng Hoàng, đến một gian phòng có chữ “Văn phòng Tổng Giám đốc” trước cửa, Lục Thiếu Hoa dừng bước, sau đó gõ mạnh vào cửa chính. Sau một hồi không có phản ứng gì, Lục Thiếu Hoa không khỏi nhíu mày, nghi ngờ Trần Quốc Bang có ở trong đó hay không.
Lại gõ cửa lần thứ hai, Lục Thiếu Hoa nghĩ nếu không có phản ứng gì thì sẽ chuẩn bị rời đi. Nhưng điều khiến Lục Thiếu Hoa không ngờ được chính là, lúc hắn đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng của Trần Quốc Bang.
- Mời vào!
Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa không khỏi thấy lạ lùng, nếu bình thường, gõ cửa một lần có thể được ngay. Mà nay lại gõ cửa hai lần mới có phản ứng, đây là chuyện rất ít gặp, vì sao anh ta lại trả lời sau khi gõ cửa lần thứ hai, khác hẳn với thói quen ngày thường.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không nghĩ nhiều lắm, nếu Trần Quốc Bang đã ở bên trong, Lục Thiếu Hoa cũng không do dự nhiều.Mở cửa ra bước vào, nhưng điều làm Lục Thiếu Hoa vừa thấy khi vào cửa đã làm hắn kinh ngạc một phen, trên mặt tràn ngập vẻ không tin.
Thật ra, trên mặt Lục Thiếu Hoa tràn ngập vẻ không tin vì hắn thấy trong phòng làm việc của Trần Quốc Bang có một người, hơn nữa còn là một người con gái hơn hai mươi tuổi. Lúc này cô gái mặc một bộ váy công sở, trong tay ôm một tập văn kiện, đang đứng ở một bên. Nhìn qua thì là đang báo cáo công việc với Trần Quốc Bang.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hiện tại trong phòng làm việc của Trần Quốc Bang có một cô gái. Lại nghĩ một chút tới vừa rồi đập cửa lần thứ nhất không đáp lại, trong tiềm thức cho rằng việc này tất có vấn đề, cho nên trước tiên cẩn thận quan sát một chút cô gái này. Vừa thấy cô không tự nhiên, khiến Lục Thiếu Hoa không khỏi động lòng, bởi vì cô gái chẳng những vẻ mặt đỏ bừng, khuy áo phía trên còn chưa kịp cài, áo váy có chút xộc xệnh, trên trán cũng có mấy sợi tóc không chỉnh tề, rõ ràng là vừa mới vội vàng tùy ý sửa sang lại một chút.
“Có gian tình. Làm hỏng chuyện tốt đẹp của người ta!” Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Thiếu Hoa, quay về phía Trần Quốc Bang cười mờ ám, lúc này mới gọi:
- Anh Hai!
- Ha ha!
Trần Quốc Bang xấu hổ cười, đáp lại nụ cười mờ ám của Lục Thiếu Hoa, gãi gãi đầu nói.
- Là Tiểu Hoa à, em lâu rồi không tới.
Nói xong, Trần Quốc Bang cũng không nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, lại mở miệng nói với cô gái kia:
- Tiểu Từ, em ra ngoài làm việc trước đi.
- Dạ!
Cô gái kia gật đầu, không dám nhìn Trần Quốc Bang, xoay người rời đi ngay.
Lục Thiếu Hoa vẫn dõi ánh mắt theo cô gái vừa rời đi, sau đó mới quay về phía Lý Thượng Khuê, ra hiệu cho bọn họ một chút, bảo họ đóng cửa lại. Khi cửa đóng lại, Lục Thiếu Hoa lúc này mới quay đầu nhìn thẳng vào Trần Quốc Bang, sau đó nghiêm túc nói:
- Đồng chí Trần Quốc Bang, anh xuất thân từ quân đội, chính sách của Đảng là điều anh phải biết rõ nhất chứ, nói thật đi
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
2180 chương
13 chương
208 chương
629 chương
28 chương
31 chương