Thương Trường Đại Chiến
Chương 371
Lục Thiếu Hoa là ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng, vốn không cần phải cùng cấp dưới như Hà Thừa Ích bàn bạc, trao đổi, mà từ trước đến giờ, hắn chỉ cần truyền đạt mệnh lệnh. Bất kể y có phục hay không, Lục Thiếu Hoa vẫn biết rõ năng lực của y. Hà Thừa Ích chính là một người tài giỏi trong những người tài giỏi, mà đối với nhân tài, Lục Thiếu Hoa cực kỳ coi trọng. Cho nên mới có chuyện ngày hôm nay, đem lợi ích to lớn cấp cho Hà Thừa Ích.
Thoạt nhìn, quyết định đưa vợ Hà Thừa Ích vào Tập Đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa có vẻ như cẩu thả, nhưng thật ra, hắn vì coi trọng Hà Thừa Ích mới làm như vậy, Lục Thiếu Hoa sẽ đồng ý cho vợ y vào làm trong công ty tiêu thụ Phượng Hoàng.
Làm chuyện gì Lục Thiếu Hoa cũng suy xét đến ảnh hưởng toàn cục. Có thể một một chức vị lãnh đạo nho nhỏ chẳng là gì cả. Thế nhưng đây là cấp quản lý của Tập Đoàn Phượng Hoàng!
Bởi vậy, Lục Thiếu Hoa đã suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định. Lúc này đưa vợ Hà Thừa Ích lên làm cho công ty tiêu thụ được niêm yết trên thị trường, việc này chứng minh điều gì? Chính là chứng tỏ vợ y có năng lực, nếu không, không thể đảm nhiệm việc lớn như vậy
Cho nên, ở thời điểm nước sôi lửa bỏng này mà hắn đưa vợ Hà Thừa Ích lên vị trí lãnh đạo, đương nhiên không phải cứ như vậy là xong. Hắn còn phải quan sát, theo dõi xem vợ Hà Thừa Ích có thực tài hay không, nếu có thì tốt; bằng ngược lại, hắn cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Đương nhiên, khi Lục Thiếu Hoa đưa ra quyết định quan trọng này, hắn cũng đã tính đến việc thành lập công ty ở Thâm Quyến. Lúc này công ty xe hơi Phượng Hoàng đã nổi tiếng, việc gì cũng đều do công ty kinh doanh Hồng Kông từ xa xử lý, Lục Thiếu Hoa thấy không ổn. Do đó hắn muốn tăng cường tổ chức phía Thâm Quyến, để hai phía dựa vào nhau cùng phát triển.
Thành lập một công ty cần có người tài năng và kinh nghiệm đi tiên phong, vừa khéo gặp vợ Hà Thừa Ích, hắn thấy cô ta đối với việc thành lập bộ phận kinh doanh này có vẻ thành thạo, có thể nói là có kinh nghiệm. Vả lại, muốn biết năng lực như thế nào, điều quan trọng là phải tìm hiểu.
“Làm thế này có thỏa đáng hay không đây?” Hà Thừa Ích nghĩ, y thừa biết phương thức kinh doanh của tập đoàn Phượng Hoàng, đặc biệt đối với nhân viên, luôn chỉ đề bạt người tài giỏi.
Hà Thừa Ích tin rằng công ty ở Thâm Quyến cũng có cùng cách điều hành như vậy, cho nên y cảm thấy do dự. Không phải y không tin tưởng ở năng lực vợ mình mà vì y nghĩ rằng làm người đứng mũi chịu sào, trách nhiệm rất nặng nề. Về vấn đề này y rất có kinh nghiệm.
- Ha ha ha!
Lục Thiếu Hoa bật cười lớn, rồi nói:
- Anh làm việc ở công ty đã nhiều năm, từ lúc thành lập cho đến giờ, coi như là người kỳ cựu và có công lao. Tuy nhiên quyết định nói trên của tôi phải nói rõ là không liên quan gì tới công lao của anh. Mà tôi bổ nhiệm vợ anh lãnh đạo công ty kinh doanh thì chẳng có gì trái với quy định của công ty là “người tài đứng đầu” cả.!
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Hoa lại chuyển cách lập luận, nói tiếp:
- Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, không thử làm sao biết? Nói không chừng cô ấy làm tốt, ừm, mà cho dù không làm nổi thì hoàn toàn có thể ở lại công ty tiếp tục công tác kia mà, tôi sẽ không bạc đãi đâu!
Lục Thiếu Hoa nói hơi phức tạp, và có phần uyển chuyển, nhưng lời lẽ rất rõ ràng, hắn tin với trình độ của Hà Thừa Ích, y thừa sức hiểu được. Tóm lại, đơn giản là để vợ y làm thử, nếu làm không được thì thay người khác, lúc đó vẫn thừa sức sắp xếp vị trí khác cho cô ta.
- Tôi không có ý đó.
Hà Thừa Ích trả lời, hơi ngập ngừng, lại tiếp:
- Tôi biết lãnh đạo một công ty rất quan trọng. Bất cứ quyết sách nào cũng ảnh hưởng đến toàn cuộc. Mà trách nhiệm nặng nề như vậy tôi sợ cô ấy làm hư việc thôi.
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, trong lòng thấy buồn cười. Nói cả buổi, hóa ra Hà Thừa Ích lo lắng điểm này. Hắn khoát tay, cười:
- Anh cứ yên tâm, mạng lưới bên Thâm Quyến vừa mới thành lập, còn chưa có quyết sách gì quan trọng đâu. Thế nên lo lắng của anh là thừa.
- Thế ư?
Hà Thừa Ích bật thốt, do dự một chút mới khẽ nói:
- Vậy được rồi. Tuy nhiên việc này tôi phải về nói qua với cô ấy một tiếng, rồi trả lời cậu sau, được chứ?
- Được.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, lại thêm một câu:
- Nếu không thì như vậy đi, bây giờ anh về trước, đến chiều hãy trả lời tôi. Ừm, bên Hồng Kông đang rất khẩn trương đó, chúng ta phải chạy đua với thời gian thôi.
- Ừ, tôi đi ngay đây.
Hà Thừa Ích không lưu lại nữa. Nói xong liền từ biệt Lục Thiếu Hoa ra về.
Điều Hà Thừa Ích sang Thâm Quyến giúp Lâm Tề Toàn là một việc hệ trọng, nó như một tảng đá lớn đè nặng trên ngực Lục Thiếu Hoa. Giờ đây khi Hà Thừa Ích bảo về bàn việc đó với vợ, Lục Thiếu Hoa cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Rốt cuộc, tảng đá trong lòng hắn đã được nhấc đi. Lục Thiếu Hoa không sợ vợ Hà Thừa Ích từ chối. Bởi hắn biết không ai có thể kìm lòng trước điều kiện công tác thuận lợi cùng với mức lương cao đầy cám dỗ của Tập Đoàn Phượng Hoàng, kể cả vợ Hà Thừa Ích.
Thực tế đúng là như vậy. Hà Thừa Ích làm việc ở Tập Đoàn Phượng Hoàng, hàng tháng, lương bổng y mang về không phải là con số nhỏ, làm sao mà vợ y không biết? Cô ta đương nhiên cũng muốn được vào Tập Đoàn Phượng Hoàng làm. Có điều, chồng cô ta chỉ là viên chức nhỏ tại Tập Đoàn Phượng Hoàng, lại ngại Lục Thiếu Hoa không thích cái kiểu đưa họ hàng thân thích vào tập đoàn, cho nên cô ta còn do dự không dám nhờ chồng nói giúp, sợ Lục Thiếu Hoa có ấn tượng không tốt với Hà Thừa Ích.
Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa không biết điều đó. Hắn chỉ biết là hiếm có ai có thể chống lại sức hấp dẫn của Tập Đoàn Phượng Hoàng. Vì vậy, hắn tự tin chuyện này đến đây đã ngã ngũ: coi như ván đã đóng thuyền rồi!
Hà Thừa Ích đi rồi, tâm tình Lục Thiếu Hoa rất tốt. Dù đã ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, tay trái cầm bút, bắt đầu phê vào chồng hồ sơ vừa được mang đến.
Giữa trưa, Ông Văn Đức về tới, vẻ mặt đầy hưng phấn. Lưu Minh Chương theo sau y, miệng nở nụ cười. Thấy hai người bước vào, Lục Thiếu Hoa dừng công việc, đứng lên tiếp đón rồi đưa họ ra ngoài ăn cơm.
Xong bữa ăn thịnh soạn, thấy Ông Văn Đức có vẻ mệt mỏi, Lục Thiếu Hoa đề nghị về biệt thự nghỉ ngơi. Vốn Ông Văn Đức định đi tòa nhà Phượng Hoàng tham quan một lượt, nhưng Lục Thiếu Hoa ngăn lại:
- Còn nhiều thời gian mà. Cứ về nghỉ cái đã.
Về tới biệt thự, Lục Thiếu Hoa gọi điện chào hỏi mấy giám đốc của thương hội Trung Hoa rồi quay về phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mà hắn không cách nào ngủ được, trong đầu cứ hiện lên đủ chuyện vặt vãnh. Cuối cùng, hắn đành rời giường, đến phòng làm việc ngồi thừ người ra.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến hồi ở Bắc Kinh dùng kỹ thuật tên lửa đạn đạo trao đổi điều kiện, trong lòng cảm thấy rối rắm. Bề ngoài, có vẻ như Lục Thiếu Hoa chẳng hề lo lắng đến tương lai của mình, nhưng thật ra đó là do hắn không biểu lộ ra ngoài thôi.
Trong bốn vị lãnh đạo cấp quân khu của quân đội làm chỗ dựa cho hắn, hai vị hiện còn tại chức, hai vị đã về hưu, hơn nữa còn có Đặng lão từng là lãnh đạo quốc gia, và Tăng Kiến Quốc là phó cục trưởng Cục An Ninh Quốc Gia đương nhiệm, đây là một thế lực rất to lớn. Thế nhưng Lục Thiếu Hoa hiểu rõ hơn ai hết, những người này thật sự nguyện ý che chở cho hắn sao?
Chưa chắc! Họ có thể giúp hắn một đôi lần nhưng không thể bao bọc hắn cả đời. Có thể, lúc nào đó đụng chạm đến lợi ích của bản thân, họ sẽ không do dự mà bỏ rơi hắn. Có điều đó chỉ là giả thiết của Lục Thiếu Hoa, chuyện đó có xảy ra hay không vẫn còn là một ẩn số.
Lục Thiếu Hoa không phải là người có thể đem vận mệnh của bản thân mình giao cho người khác nắm giữ. Chuyện này nhất định hắn phải mau chóng sắp xếp, nhằm bảo đảm cho tương lai của mình.
Thật ra, lúc Tăng Kiến Quốc nói muốn mua tên lửa đạn đạo, Lục Thiếu Hoa đã sớm có quyết định chuẩn bị sẵn cho mình một con đường lui an toàn. Chẳng qua, con đường này cũng không thể lập tức tạo dựng ngay được, có thể cần thời gian vài năm. Bởi thế, hắn mới cần người ủng hộ mình, bảo đảm cho tương lai sau này.
Mà cái hắn cần nhất chính là thời gian, chỉ cần vài năm nữa, Lục Thiếu Hoa sẽ không còn phải lo lắng. Đến lúc đó, hắn đâu còn là quả hồng nhũn, ai muốn bóp thì bóp? Đương nhiên, để được vậy cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó là sự nghiệp của hắn phải phát triển thuận lợi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa dựa vào cái gì mà tranh đấu?
Nên biết rằng hắn đang phải đối mặt với cơ chế của cả một quốc gia, nếu cho rằng mọi việc đều đơn giản thì hoặc là hắn là thằng ngốc, nếu không thì hắn cũng quá mức tự tin rồi! Lục Thiếu Hoa thật sự có niềm tin, nhưng niềm tin đó dựa vào đâu mà có? Vào gia sản của hắn ư? Hay Tập đoàn Phượng Hoàng?
Không! Đó chỉ là ý nghĩ nông cạn. Đối mặt với thể chế to lớn của cả một quốc gia, những cái này chẳng khác gì hổ giấy, vô cùng yếu ớt, họ chỉ cần thổi một cái là bay ngay. Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phải khuếch trương thế lực, sao cho ai đối với hắn cũng phải kiêng dè. Nhưng khuếch trương thế lực đâu phải dễ! Có thể, ở trong nước hắn còn có chút ảnh hưởng, nhưng chưa đủ. Hơn nữa, chỉ có thế lực ở Trung Quốc thôi thì rất hạn chế, hắn cần phải mở rộng ảnh hưởng lên tầm quốc tế thì mới có hiệu quả.
Khuếch trương thế lực, nói thì đơn giản, làm được mới khó. Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa đã có một kế hoạch không tồi: dầu mỏ, đúng, chính là dầu mỏ! Dầu mỏ là một loại nhiên liệu mà bất cứ quốc gia nào cũng không thể thiếu. Chỉ cần Lục Thiếu Hoa khống chế được nguồn cung cấp dầu mỏ, tầm ảnh hưởng của hắn sẽ là vô hạn. Khi đó chính quyền cũng phải kiêng nể hắn ba phần, chứ đừng nói là đụng chạm đến hắn.
Kế hoạch đã có, kế tiếp là phải hành động. Kế hoạch chi tiết hắn đã sớm soạn thảo, nhưng còn cất giữ trong tủ sắt, chưa đưa ra công khai.
“Cũng đã đến lúc rồi” Lục Thiếu Hoa lẩm bẩm, chợt nhớ tới Ông Văn Đức đang ghé Hồng Kông thăm hắn, hắn buộc phải kìm chế ý nghĩ đó lại. Ông Văn Đức là khách, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng phải tiếp đãi y chơi vài ngày, chờ y đi mới bắt tay vào việc được.
“Ừm! Chậm lại vài ngày cũng chẳng hề gì.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương