Thương Trường Đại Chiến
Chương 36
Lục Gia Diệu ở Thâm Quyến luôn hai tháng không về nhà. Không phải ông muốn ở lại Thâm Quyến mà là vườn vải cũng nở hoa bình thường rồi. Sau khi ra hoa ra trái non rồi mới đến lúc trái chín. Khoảng giữa hai tháng này ảnh hưởng đặc biệt đến sản lượng. Lục Gia Diệu cũng muốn về nhà để xem sản lượng cao thấp ra sao. Vườn vải của nhà rất tốt, đến lúc thu hoạch thì càng thuận lợi hơn, cho nên Dương Kiến Long bằng mọi cách giữ ông lại, không cho lên xe về nhà.
Trong hai tháng Lục Gia Diệu ở lại Thâm Quyến, có thể nói sống vô cùng thoải mái, không chỉ bài bạc đĩ điếm thôi, ông ta thu hoạch được rất nhiều điều bổ ích. Nhưng mặc dù được tiếp đãi chu đáo, ít nhất từ cách ăn nói cũng khác biệt rõ ràng, không giống khi ở nhà, nói chuyện hay im lặng cũng đều thô tục cả. Về việc Lục Thiếu Hoa muốn đi Hong Kong, Lục Gia Diệu cũng đã thương lượng với Trần Quốc Bang cả ngày trời. Trần Quốc Bang đối với việc “tiểu lão đệ” Lục Thiếu Hoa này muốn đi học ở Hong Kong cũng thật sự đồng ý, mà anh ta cũng tình nguyện theo Lục Thiếu Hoa đi Hong Kong. Thế nên vào ngày hôm sau, anh ta bỏ chút thời gian đi xin thị thực.
Vốn Lục Thiếu Hoa muốn nhờ Lục Xương giúp đỡ việc làm thị thực, nhưng Trần Quốc Bang nói không cần thiết, anh ta tự có cách làm. Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ lại, thấy Trần Quốc Bang cũng đầy bản lĩnh, xử lý chuyện làm thị thực kia dễ như trở bàn tay.
Tất cả đang khẩn trương chuẩn bị có trình tự. Thời gian thật sự trôi qua quá mau, chỉ trong nháy mắt mà hai tháng đã trôi qua. Vải cũng đã chín rồi, bên Hong Kong Dương Kiến Long cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần vải chín đến Thâm Quyến, ông ta có thể lập tức vận chuyển đến điểm tiêu thụ ở Hong Kong. Về phần Thâm Quyến bên này, Lục Thiếu Hoa không chuẩn bị gì cả, làm mọi việc như bình thường, chỉ có thêm Lục Gia Huy về quê xây nhà.
Việc kinh doanh tiến hành rất tốt. Giá bán lẻ ở Thâm Quyến cũng không biến đổi gì, cũng theo giá năm trước. Nhưng giá ở Hong Kong thì có thay đổi. Năm ngoái một cân bốn mươi đô la thì năm nay lên đến năm mươi đô la Hong Kong. Theo thỏa thuận của Lục Thiếu Hoa và Dương Kiến Long, giá cả bán ra căn cứ theo giá bán lẻ mà điều chỉnh. Hiện giờ trên thị trường giá năm mươi đô la Hong Kong một cân, giá cả bọn Lục Thiếu Hoa xuất ra cũng tăng lên hai mươi lăm tệ, trừ đi các phí tổn, mỗi cân có thể kiếm khoảng hai mươi tệ, so với năm trước, mỗi cân lời hơn năm tệ.
Vải thì như vậy, các loại hoa quả khác cũng không khác lắm, có thể tăng nhiều hay ít hơn một chút. Giá cả tăng, số lượng cũng lớn, hai tháng trở lại đây, Lục Thiếu Hoa tính sổ lần nữa, kết quả thấy năm nay kiếm nhiều hơn năm ngoái mười lăm vạn, tổng cộng được tám mươi lăm vạn.
Dù trong hai tháng có thể kiếm được tám mươi lăm vạn nhưng Lục Thiếu Hoa không thấy cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Dường như trong lòng hắn đã dự tính hết mọi việc. Như trí nhớ của Lục Thiếu Hoa thì hắn biết vào những năm chín mươi mới có hiện tượng trái vải xuất hiện đại trà như vậy. Từ một cân mấy chục tệ giảm xuống còn một cân mấy tệ mà vẫn không thể bán ra được. Còn vào thập niên tám mươi, giá chỉ có lên thôi, không có chuyện giảm xuống đâu.
- Anh Hai! Sao anh có thể lấy thị thực nhanh như vậy?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, vẻ mặt nghi vấn. Tuy Lục Thiếu Hoa biết Trần Quốc Bang có thể đi làm thị thực. Hắn nghĩ mấy tháng mới có thể làm xong, chỉ cần hai tháng làm xong thì đã quá tốt rồi. Nếu nói như trước kia Trần Quốc Bang còn trong bộ đội thì có thể giải thích được, nhưng giờ anh ta đã xuất ngũ, sao có thể giải quyết nhanh như vậy, việc này khiến Lục Thiếu Hoa hơi giật mình.
- Anh là quân nhân xuất ngũ nên được ưu tiên thôi.
Vẻ mặt Trần Quốc Bang biến đổi một chút rồi mới bật cười lớn.
Lục Thiếu Hoa biết Trần Quốc Bang không muốn nói cũng không ép anh ta. Nhưng Trần Quốc Bang lấy cớ là quân nhân xuất ngũ được ưu tiên làm Lục Thiếu Hoa không khỏi nhớ lại trước kia, chưa tới thập niên chín mươi, quân nhân xuất ngũ không hề được phân bố công việc, chỉ cầm duy nhất “ Chứng chỉ xuất ngũ” đi đến các công ty xin làm bảo vệ mới có chỗ dùng.
Nghĩ đến đây, Lục Thiếu Hoa âm thầm quyết định mau chóng kiếm được chút tiền mở một công ty bảo an, tuyển dụng quân nhân xuất ngũ này. Hắn không muốn nhân tài ưu tú của quốc gia đi đến công ty nào đó, chỉ giữ cửa, tuần tra, còn chuyện khác vốn không cần dùng đến, như vậy sẽ hoàn toàn làm mai một tài nghệ của họ, không có tí đất nào để họ dụng võ. Đã có người nói rằng: “Lãng phí nhân tài là một hành vi đáng xấu hổ.”
Dĩ nhiên Lục Thiếu Hoa không nghĩ đến phương diện lãng phí nhân tài, kế hoạch của hắn là ở mặt khác. Nhật Bản sau khi thị trường chứng khoán sụp đổ, tất yếu phải quay lại làm một quốc gia phát triển công thương nghiệp. Mà thực nghiệp trong nước Nhật chủ yếu là đẩy mạnh khoa học kỹ thuật, duy trì và cập nhật khoa học kỹ thuật trình độ cao. Như vậy thì gián điệp nước ngoài sẽ không ít, hẳn là họ sẽ cần đến một lực lượng bảo vệ hùng hậu.
Vào lúc hết mùa vải thì cây long nhãn gia nhập thị trường. Lúc này đã đã hết tháng bảy, “ngày thứ hai đen tối” mười chín tháng mười cũng đang từng bước tới gần. Trong lòng Lục Thiếu Hoa rất khẩn trương. Hắn biết đây là lúc đánh cược. Nếu thắng thì kế hoạch tiếp theo của hắn có thể khởi động, còn nếu thua, thì số tiền cả nhà cố gắng kiếm được trong hơn một năm qua, lập tức mất đi hai phần ba. Có lẽ không chỉ đơn giản là làm loạn lên như vậy, mà còn có thể bỏ qua mất cơ hội thị trường chứng khoán Nhật Bản sụp đổ.
Lục Thiếu Hoa tuy rằng không phải là người hay hoài nghi, nhưng hắn vẫn có trái tim yêu tổ quốc, nghĩ tới năm ấy, lúc Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, thực hành chính sách Tam Quang, giết sạch, cướp sạch, đốt sạch, gây ra bao nhiêu huyết án của những người thân. Đây là nỗi đau sâu như biển trong lòng mỗi người Trung Quốc. Nên từ lúc Lục Thiếu Hoa tái sinh đến nay, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện làm thế nào báo thù nhũng tội lỗi năm đó Nhật Bản đã gây ra ở Trung Quốc.
Thị trường cổ phiếu sụp đổ năm 1989 là cơ hội tốt mà Lục Thiếu Hoa muốn đem chính sách Tam Quang trả lại cho Nhật Bản. Thiêu rụi nền kinh tế của dân tộc họ, đoạt sạch tiền trên thị trường chứng khoán, giết sạch lòng tin của họ, tặng cho mấy con cá sấu tài chính phương Tây một phần lễ vật vì nguyên tắc báo thù Nhật Bản. Nhưng điều kiện tiên quyết là mình phải có khả năng tài chính lớn mới có thể hoàn thành. Cho nên nếu “ngày thứ hai đen tối” mà hắn thua sạch, thì việc đi Nhật Bản thực hành chính sách Tam Quang đã có mùi vị thất bại rồi.
Thất bại đối với kiếp sống này của hắn mà nói chính là sự sỉ nhục mà hắn sẽ không cho phép xảy ra, cũng không hy vọng nhìn thấy. Trong lòng Lục Thiếu Hoa âm thầm nói một câu:
- “Hy vọng lịch sử không phát sinh thay đổi.”
- Tiểu Hoa, em nói gì vậy?
Trần Quốc Bang cảm thấy kỳ quái nhìn Lục Thiếu Hoa. Từ sau khi anh ta nói vì là quân nhân xuất ngũ nên được ưu đãi, Lục Thiếu Hoa có vẻ trầm tư, nét mặt biến ảo không chừng, cắn chặt răng hồi lâu như quyết định kiên quyết làm việc gì, lúc sau lại mang chút tà ác với khoái cảm trả thù, thật khiến Quốc Bang dù có bị tra tấn cũng không hiểu nổi.
- Ha ha… Có gì đâu, nghĩ ngợi lung tung ấy mà.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa cũng chẳng nói ngay với Trần Quốc Bang kế hoạch ấy đâu, nếu không thì Trần Quốc Bang sẽ cho rằng hắn bị điên, nhất định sẽ gây thêm trở ngại. Nếu nghiêm trọng hơn một chút, Trần Quốc Bang mà nói với Lục Gia Diệu lại càng phiền phức thêm, kế hoạch này có thể đem ngâm giấm luôn.
- Ha ha… Không có việc gì thì tốt. Anh xem sắc mặt của em như xảy ra chuyện gì vậy.
Trần Quốc Bang cho rằng, chuyện gì nghĩ không ra thì cũng đừng chuốc lấy phiền phức làm gì.
- Đúng là không có việc gì mà. Anh Hai, khoảng hơn tháng nữa chúng ta sẽ đi Hong Kong, anh chuẩn bị cho kỹ nha. Chúng ta đi rồi, có thể vài năm mình mới quay về đó.
Lục Thiếu Hoa nhanh chóng nói sang chuyện khác.
- Ừ, phải rồi, đi một lần mấy năm, cũng cảm thấy không đành lòng.
Trần Quốc Bang lập tức lộ ra vẻ mặt luyến tiếc, nhưng chỉ trong chốc lát, trên mặt anh ta chỉ còn lại vẻ mong mỏi, khát khao đến tương lai.
- Nghe nói bên Hong Kong rất nhiều người đẹp nha.
- Ha ha… tiểu quỷ nhà ngươi cón biết đến gái đẹp nữa!
Hứ!
Truyện khác cùng thể loại
842 chương
208 chương
10 chương
47 chương
56 chương