Thương Trường Đại Chiến
Chương 359
Nghe và nhìn vẻ mặt của ông Đặng, không cần nói cũng biết ông ấy đang muốn nói chuyện nghiêm túc, còn nói các gì thì ngoài Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc biết trước thì không ai biết cả. Vì khi gọi bọn họ tới đây, ông ấy cũng không nói gì, chỉ đơn giản là gọi tới đây thôi.
Dừng một chút, ông Đặng đợi mọi người tập trung, rồi mới nói:
- Hôm nay nhân diẹp Trườn Thắng và Thiên Hành ở thủ đô, mà Tiểu Hoa cũng đến Bắc Kinh hôm qua, chúng ta mới gặp nhau.
Dừng một lát, ông Đặng mới nói tiếp:
- Tôi và mấy anh Thường Đức đều đã về hưu, vốn không nên tham dự vào việc quốc gia trọng đại, nhưng làm một người lãnh đạo lão thành, không thể không gọi các ông đến.
- Ầy, ông Đặng, ông cũng biết tính tôi rồi, tôi ghét nhất việc nói lan man dài dòng. Có chuyện gì ông hãy nói nhanh lên một chút.
Trương Thiên Hành không kiên nhẫn nõi.
Nhìn Trương Thiên Hành một cái, không đế ý đến ông ta, nói thêm:
- Mọi người ở đây đều không phải người ngoài, gồm cả Lục Thiếu Hoa, hắn cũng không phải người ngoài. Lực lượng quân sự của chúng ta hiện nay ai cũng biết rõ, đặc biệt là về phương diện tên lửa đạn đạo tầm xa, so với hai cường quốc là Mỹ và Nga thì quá kém.
Ông Đặng vào chủ đề chính, tuy chưa nói rõ vấn đề, chỉ mới nhắc đến tên lửa đạn đạo tầm xa, nhưng tất cả những người ngồi đây không phải người ngốc, đều đã liên tưởng ngay đến việc ông chủ xí nghiệp tư nhân Lục Thiếu Hoa gia tăng vũ khí đạn dược.
Triệu Hổ không mong muốn cũng lên tiếng hỏi:
- Ý của ông là liên quan đến mặt kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa.
- Đúng!
Ông Đặng nói xong nhìn Lục Thiếu Hoa, giống như nói với mọi người “Hắn cũng có kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa”
Quả nhiên, lần này Lục Thiếu Hoa trả thành tiêu điềm, bốn người đều nhìn về phía Lục Thiếu Hoa. Tất cả ánh mắt đều mang dấu hỏi.
Lục Thiếu Hoa không biết vì sao ông Đặng lại có thể khẳng định hắn còn có kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa, đưa mắt ý tứ nhìn Tăng Kiến Quốc, ý là Tăng Kiến Quốc đã bán đứng hắn, đã đem tin tức này nói cho ông Đặng biết.
Trầm ngâm một lúc, Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Kỹ thuật tên lửa đạn đạo quả thật là cháu có, vả lại đã sở hữu toàn bộ tài liệu.
Lục Thiếu Hoa không nói hắn có thể chế tạo tên lửa đạn đạo tầm xa, đây là bí mật của hắn. Hắn không nghĩ căn cứ bên châu Phi đã lộ ra ngoài, chỉ nói có kỹ thuật, về phần sản xuất đương nhiên là mua của Liên Xô.
- Ồ!
Mọi người ồ lên một tiếng, nhìn về phía Lục Thiếu Hoa như nhìn thấy quái vật.
Lần trước là phi cơ chiến đấu, tuần tra hạm, tàu bảo vệ, không nghĩ lần này lại lên nữa, thật không ngờ là tên lửa đạn đạo. Cái gì gọi là tên lửa đạn đạo tầm xa, nghe tên đã nhìn thấy được là có thể đánh được cự ly rất xa.
- Khụ, khụ.
Ông Đặng làm bộ ho khan hai tiếng, kéo mọi người về hiện tại, sau đó nói tiếp:
- Tiểu Hoa là một thương nhân, kỳ thực không có một chút gì liên quan đến chính phủ, cho nên nếu muốn hắn đưa ra một loại gì để giúp đất nước ta hùng mạnh thì chúng ta phải trả giá.
Ông Đặng coi như đã tuyên bố, cũng không đứng ở một phía. Thời điểm thích hợp nên Lục Thiếu Hoa gật đầu, ra vẻ tôi là thương nhân, không có lợi ích thì tôi sẽ không màng tới.
Như lời ông Đặng, hắn chỉ là một người dân bình thường, vì sự hùng mạnh của quốc gia mới can thiệp vào. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nói về chức vụ, ông Đặng đã không còn ở chức vụ cao nữa, nếu không thì sẽ không hẳn ông ta sẽ không nhắc tới việc này.
Bản thân ông ấy hiện tại cũng có nhiều bất đồng, cho nên về công hay tư ông ấy đều phải làm như vậy. Ông ấy từng là lãnh đạo của đất nước, về tư mà nói Lục Thiếu Hoa được hắn nhận làm cháu, đúng là hai phía đều có thể giúp.
- Tôi muốn nói một câu mà trước giờ không mở miệng được.
Thường Đức lên tiếng.
- Tôi và ông Đặng giống nhau, cũng đã về hưu. Tuy nhiên tình hình của đất nước đều biết, bộ tài chính tuy không có nhiều tiền, nhưng muốn mua kỹ thật tên lửa đạn đạo tầm xa xem ra không có vấn đề gì.
Việc ông ta nói, ai cũng hiểu được, đó là có tiền thì đến mua kỹ thật tên lửa đạn đạo tầm xa của Lục Thiếu Hoa. Nhưng dùng tiền có thể mua được sao? Phải như thế nào thì ông Đặng mới triệu tập bọn họ lại đây. Đương nhiên không phải Thường Đức không suy nghĩ, mà ông ta nghĩ vấn đề đơn giản, cũng không đứng ở lập trường của Lục Thiếu Hoa để nghĩ về chuyện này.
- Ông Thường, ông nghĩ vẫn đề quá đơn giản, hoàn toàn không đứng ở lập trường của Lục Thiếu Hoa nghĩ một chút. Hiện tại hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sản nghiệp của hắn lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ông, tiền tuy là cũng muốn, nhưng ông cho rằng kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa quan trọng đối với một quốc gia như vậy có thể dùng tiền để mua sao?
Dừng một chút ông Đặng mới nói tiếp;
- Ông cũng từng là bộ đội, ông có cho rằng hiện tại lãnh đạo sẽ mua được kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa sao?
Ông Đặng lên tiếng không chút nể nang, như ông ta đã nói, ngồi đây không có người ngoài, có vấn đề gì thì không phải dấu giếm.
- Ừ, tôi cũng nói một câu.
Triệu Hổ nói:
- Trước tiên tôi xin hỏi ông một vấn đề. Trước kia máy bay chiến đấu là ông toàn quyền giải quyết phải không?
Ông Đặng gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần đấy là do tôi toàn quyền giải quyết.
Triệu Hổ khẽ mỉm cười, ý là tôi đã đoán đúng, tiếp theo nói:
- Tôi không biết hiện tại những người đó nghĩ như thế nào, nhưng để lực lượng quân đội hùng mạnh, tất cả chúng ta dù sao đều phải chung tay, nếu những người đó không thuyết phục được tập đoàn Phượng Hoàng, nếu như bọn họ không tính toán xong, ít nhất mấy lão già chúng ta đây còn chưa chết.
Giọng nói của Triệu Hổ trở nên cương quyết, ý tứ rõ ràng đứng về phía Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu ý tứ của Triệu Hổ. Đợi một lát rồi nói:
- Trước hết cháu là người Trung Quốc, tổ quốc có thể hùng mạnh cháu cũng rất vui, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, cháu trước hết cũng vì tương lai của chính mình.
Lục Thiếu Hoa đã nói lên lập trường của mình, tuy chưa nói rõ ràng, nhưng mọi người nghe đều có thể hiểu rõ ý tứ đó. Lục Thiếu Hoa có thể đưa ra kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa nhưng phải có lợi cho mình. Lại nói trước hết hắn là người Trung Quốc, đã làm cho người ta có cảm tình.
Tình hình đã tiến thêm một bước. Lục Thiếu Hoa phải nói lới này, nói như thế nào đi nữa người ta đều dựa vào hắn, nếu hắn không bày tỏ thái độ của mình một chút, sẽ không hại tình hình của quốc gia, chỉ e rằng ngay cả ông Đặng cũng không đáp ứng.
Quả nhiên, vừa nói xong, vẻ mặt Triệu Hổ hùng hổ, nhìn vể phía Lục Thiếu Hoa có vẻ gây sự:
- Nếu như cháu nói vậy, tương lai của cháu có vấn đề gì, cho dù mấy lão già chúng tôi đều đã chết, thì còn con cháu.
Đây cũng là lập trường cuối cùng của Triệu Hổ, lời nói vừa rồi ông ta chưa nói ra, nhưng hiện tại thì không có gì để giữ lại nữa. Cuối cùng con át chủ bài đã lật lên.
- Tôi cũng tán thành ý kiến của Triệu Hổ, đến lúc đó nếu có ai động đến cháu thì bảo bọn họ tới tìm tôi cùng đấu.
Trương Thiên Hành điệu bộ như muốn đánh nhau nói. Lý Trường Thắng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Thế nào Tiểu Hoa, hiện tại bốn lão già này và tôi thêm ông Tăng nữa sáu người, cháu cũng nên yên tâm đi.
Ông Đặng lên tiếng ở thời điểm thích hợp, câu nói lần này nhằm vào một mình Lục Thiếu Hoa.
Một lực lượng lớn như vậy làm chỗ dựa, Lục Thiếu Hoa còn sợ gì. Cho nên lúc này, Lục Thiếu Hoa quyết định đưa kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa ra. Đồng thời Lục Thiếu Hoa cũng làm rõ lời nói của Tăng Kiến Quốc hôm qua, ông ta quả thật sắp xếp tốt lắm.
Tuy nhiên trong việc này còn có chút khiến cho Lục Thiếu Hoa hoang mang. Vì sao bọn Thường Đức lại ủng hộ hắn vô điều kiện, chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì đất nước có thể hùng mạnh thôi sao? Không, Lục Thiếu Hoa nghĩ đơn thuần không phải như vậy. Hắn không tin là những người có chức vụ cao như vậy lại chí công vô tư.
Như hắn nói, người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ cần là con người, ai cũng có mặt ích kỷ, bọn Thường Đức cũng vậy, cũng có phần ích kỷ riêng. Nên Lục Thiếu Hoa cảm thấy hoang mang.
“Vì sao họ lại ủng hộ hắn một cách vô điều kiện?” Lục Thiếu Hoa suy nghĩ mãi, hắn không nghĩ ra tại sao. Hình như với thực lực của hắn hiện tại, cũng không thể làm cho bọn họ ủng hộ hắn một cách vô điều kiện.
Dù sao Lục Thiếu Hoa cũng không phải thần thánh, nên không thể nhìn rõ được suy nghĩ của bọn Thường Đức. Bọn họ vì sao phải quyết định làm như vậy mặt khác cũng rất đơn giản. Có ba lý do. Thứ nhất là nể mặt ông Đặng, mặc dù Lục Thiếu Hoa là cháu kết nghĩa của ông Đặng, không phủ nhận bọn họ cực kỳ coi trọng Lục Thiếu Hoa nên không thể từ chối.
Thứ hai, là do tiềm lực của Lục Thiếu Hoa. Hiện tại Lục Thiếu Hoa mới hơn mười tuổi đã có thành tích như vậy. Mặc dù chỉ là trong giới thương gia, nhưng có ai nói rằng giới thương gia không có ảnh hưởng gì. Đừng quên, một quốc gia không chỉ cần có lực lượng quân sự hùng mạnh mà còn cần một nền kinh tế lớn mạnh.
Lý do thứ ba dễ dàng giải thích hơn nhiều. Bốn người bọn họ có hai người đang là lãnh đạo quân đội, còn hai vị là quân nhân về hưa, trong sâu thẳm trong lòng bọn họ đều hi vọng có thể nhìn thấy quốc gia đứng lên hùng mạnh. Mà có được tên lửa đạn đạo tầm xa thì không còn nghi ngờ gì nữa sẽ khiến lực lượng quân sự của đất nước được đề cao lên một bậc.
Mà hiện tại, thật tốt, Lục Thiếu Hoa có được kỹ thuật tên lửa đạn đạo tầm xa. Chỉ cần hắn đồng ý đưa kỹ thuật gia cho viện nghiên cứu, sau đó tập trung những nhà khoa học hàng đầu để nghiên cứu, nghiên cứu để có thể sáng chế ra tên lửu đạn đạo tầm xa của Trung Quốc.
Cuối cùng thì việc Lục Thiếu Hoa có được kỹ thuật này đã biến thành mấu chốt của vấn đề. Được quyền quyết định. Nếu hắn đồng ý đưa ra, có thể khiến quân sự của đất nước sẽ được nâng cao một bậc không lâu sau đó. Còn nếu hắn không đưa ra, có thể vài năm hoặc mười mấy năm sau có thể cũng chưa được nâng cao.
Khoa học kỹ thuật là gì mà cần phải tranh giành? Là tiên tiến. Mà muốn tiên tiến thì điều kiện cần thiết đầu tiên là thời gian. Trước tiên nghiên cứu ra công nghệ tiên tiến, sau đó lại tranh thủ thời gian nghiên cứu cho ra cái tiên tiến hơn, vì thế mà thời gian rõ ràng là quan trọng.
Vừa đúng lúc, lúc này Lục Thiếu Hoa đang nắm giữ…
Truyện khác cùng thể loại
517 chương
2180 chương
13 chương
208 chương
629 chương
28 chương
31 chương