Thương Trường Đại Chiến
Chương 357
Tăng Kiến Quốc không phải chuyên môn xử lý vấn đề của Hồng Kông, nhưng đề, nhưng đề cập đến việc liên quan đến vấn đề này khiến ông ta không kìm nổi tò mò, ai bảo ông ta là quan chức cao cấp của nhà nước chứ, cho dù không liên quan đến hắn thì cũng liên quan đến quyền lực của ông ta. Ông ta căng thẳng cũng là bình thường thôi.
Lục Thiếu Hoa thấy Tăng Kiến Quốc căng thẳng như vậy, cũng hiều trong đó có lý do, cười nói:
- Hồng Kông được mệnh danh là con rồng Châu Á, mũi nhọn đầu tiên chính là kinh tế. Nước Anh chắc chắn sẽ nghĩ cách đánh vào kinh tế trước tiên, khiến cho kinh tế xuống dốc chính là mục đích của họ.
Điều Lục Thiếu Hoa nói là thật, toàn bộ đều có căn cứ. Theo trí nhớ, nước Anh đã có hai động thái, thứ nhất là tạo nên những lời đồn, khiến nhóm thương nhân người Hồng Kông cảm thấy bất an, bán đi sản nghiệp ở Hồng Kông để di dân sang quốc gia khác. Mặt khác, dựa vào việc Hồng Kông chưa thực sự trở về Trung Quốc, họ đang nắm giữ quyền lực, đãi ngộ cao đối với toàn bộ chính phủ Hồng Kông, đặc biệt là tăng lương, làm cho tình hình Hồng Kông trở nên bất ổn.
- Đúng, cháu nói rất đúng.
Hiện tại, Tăng Kiến Quốc đã tỉnh táo lại, giọng trầm ngâm nói:
- Những việc này không có biện pháp khống chế, dù sao quyền quyết định cũng không phải ở chúng ta.
- Quyền quyết định thực tế không phải ở chúng ta. Nhưng bọn họ cũng không dám làm gì quá mức nếu chúng ta đưa ra những lời nói thỏa đáng hoặc là có thể làm cho tổn thất ở mức độ nhỏ nhất.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Về phương diện kinh tế, bọn họ có khả năng sẽ tạo nên những lời đồn, làm cho đám thương nhân Hồng Kông lo lắng, cố hết sức để đám thương nhân này di cư ra khỏi Hồng Kông, gây thiệt hại cho kinh tế Hồng Kông.
- Ừ, biện pháp này dường như không thể mang lại tác dụng gì
Tăng Kiến Quốc lơ đễnh nói.
- Sai.
Lục Thiếu Hoa không nể nang chút nào, phản bác lại ngay. Nói đùa sao, hắn có trí nhớ kiếp trước, điều hắn nói ra, chắc chắn trăm phần trăm. Tuy nhiên, lời nói của mình không thể khiến Tăng Kiến Quốc tin, nên Lục Thiếu Hoa chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, nói:
- Hiện tại hình ảnh của đất nước như thế nào? Ông nói thật đi.
- Ha ha.
Tăng Kiến Quốc cười lớn và nói:
- Cho dù cháu không tin là ta nói thật. Ta cũng sẽ nói thật rằng đất nước chúng ta cho mọi người ấn tượng về thời kỳ đầu cải cách mở cửa, hình ảnh của chúng ta hiển nhiên là chưa được tốt lắm. Nhưng điều này với điều cháu vừa nói thì có quan hệ gì?
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, không nói gì vội, thở dài, hắn thở dài chính vì lời nói thật của Tăng Kiến Quốc, nhưng mà đây cũng là đáp án trong lòng hắn. Hình ảnh của Trung Quốc đối với bên ngoài thật sự là như vậy. Giống như cây cỏ thời kỳ đầu mới lớn vậy, không có nhà cao tầng, không có súng cơ đạn pháo, cho dù đang tiến vào thế kỷ 21. Khi chưa tới Trung Quốc, người nước ngoài chỉ nghĩ đến hình ảnh này thôi.
- Hình ảnh đất nước chúng ta đối với bên ngoài không tốt lắm, đã thế lại chưa có gì liên hệ với bên ngoài. Những điều này ông không nghĩ tới. Hồng Kông đã là thuộc địa nhiều năm, có một số người đã quên mất tổ tiên của mình. Bọn họ cho rằng trong nước thu hồi Hồng Kông hoàn toàn là coi trọng những gì Hồng Kông đạt được, muốn dùng kinh tế Hồng Kông để làm cho trong nước phát triển nhanh.
Lục Thiếu Hoa vùng đứng dậy, không có chút gì e dè, nói thẳng ra, dù sao đây cũng là những lời nói thật.
- Ha ha!
Tăng Kiến Quốc cười ha hả, rồi nói:
- Tiểu Hoa, suy nghĩ của cháu có chút cực đoan rồi.
- Không, cháu không cảm thấy lời nói của cháu là cực đoan. Trái lại, lời cháu nói đều là thật, không thay đổi sự thật. Ông có lẽ không biết ở Hồng Kông có rất nhiều người khinh thường người trong nước chúng ta. Coi người trong nước chúng ta như quỷ dữ, đi Hồng Kông đều là vì kiếm tiền.
Lục Thiếu Hoa càng nói càng kích động, giọng điều trở nên có chút tự giễu.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa ở Hồng Kông chưa từng bị người coi thường, nhưng không coi thường hắn cũng không có nghĩa là không coi thường người khác. Bản thân là người Trung Quốc, cũng không nhớ tổ tiên họ gì, người một nhà với nhau chỉ có căm hận. Cũng như người Hồng Kông, không nhớ đến tổ tiên, khi Hồng Kông sắp trở về Trung Quốc đã cùng cả nhà chuyển ra nước ngoài, làm cho kinh tế Hồng Kông đi xuống.
Lục Thiếu Hoa cẩn thận như vậy, có thể thấy hắn nói ra tin đồn không có căn cứ. Tăng Kiến Quốc thận trọng suy nghĩ., thật ra đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói.
- Cháu nói quả đúng là sự thật. Một số người Hồng Kông đối với chúng ta quả là có chút thành kiến.
- Vâng, đã có thành kiến sẽ không loại trừ việc trước mắt không tin tưởng đất nước, muốn trở vể như trước. Hơn nữa, những lời đồn nhất định làm cho những người đó khủng hoảng.
Lục Thiếu Hoa khẳng định với giọng nói chắc chắn.
Lần này Tăng Kiến Quốc không phản đối, mà gật đầu tỏ ý đồng tình. Qua những gì Lục Thiếu Hoa phân tích, ông ta đã hoàn toàn tin tưởng ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
- Vậy cháu có biện pháp gì không?
Tăng Kiến Quốc hỏi.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, đáp:
- Chuyện liên quan đến vấn đề chính trị, cháu không có biện pháp gì hay, tuy nhiên trong giới thương gia, thương hội Trung Hoa coi như có chút ảnh hưởng. Từ bên trong có thể tác động một chút. Đương nhiên cũng cần sự ủng hộ của trong nước.
- Ừ
Tưng Kiến Quốc gật đầu rồi nói:
- Mặc dù việc này không phải do ta quản lý, nhưng đều vì đất nước thôi. Ta cũng có thể nói mấy câu, cụ thể như thế nào ngày mai chúng ta sẽ cùng ông Đặng nói chuyện một chút, ông ấy có nhiều biện pháp, so với ta thì nói chuyện lớn hơn.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa không muốn nói tiếp nữa, bởi vì nói tiếp đã không có ý nghĩa, phương pháp của hắn cầm được bên này ủng hộ mà Tăng Kiến Quốc là Cục phó cục An ninh Quốc gia mà cũng không quản lý việc này.
Lục Thiếu Hoa khoát tay, chấm dứt đề tài này. Quay lại thử hỏi:
- Ông có biết, trong nước mời hội thương gia Trung Hoa tới Bắc Kinh có ý gì không?
Theo như cách nói của Hoắc Anh Đông, lãnh đạo cao cấp trong nước mời hội thương nhân Trung Hoa đến để nói chuyện lúc đầu cũng là vì Lục Thiếu Hoa, mặt khác cũng không đơn giản, huy động vốn đầu tư từ họ.
Tăng Kiến Quốc lắc đầu tỏ vẻ ông ta không biết. Đoán rằng:
- Có thể với chuyện cháu vừa nói có liên quan.
- Vâng,
Lục Thiếu Hoa nhíu mày, cười bí ẩn, nói:
- Thật đúng là có khả năng này.
- Có khả năng này hay không cũng không biết, tuy nhiên vào ngày mai, khi hai bên gặp mặt sẽ biết. Đến lúc đó có phải thực sự vì việc này, tin là sẽ có người đến nói cho cháu biết.
Nói xong Tăng Kiến Quốc không đợi Lục Thiếu Hoa nói gì đã liền nói tiếp:
- Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa. Ta dẫn cháu đến phòng nghỉ ngơi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đứng lên đi theo Tăng Kiến Quốc đang đợi mà đi ra khỏi thư phòng.
Sáng hôm sau, khi Lục Thiếu Hoa mở mắt trời đã sáng rõ, dậy ra cửa sổ đứng một hồi nhìn cảnh vật bên ngoài rồi mới làm vài động tác vận động cơ thể rồi mặc quần áo và đánh răng rửa mặt.
Xuống dưới tầng một, thấy Tăng Kiến Quốc nhàn nhã ngồi trên salon, một tay cầm báo, một tay cầm ly trà, đang chăm chú đọc báo. Ngay cả việc Lục Thiếu Hoa đã xuống tầng một cũng không biết.
Lục Thiếu Hoa nghĩ không nên quấy rầy Tăng Kiến Quốc đọc báo, nhẹ nhàng ngồi xuống salon, nhưng ai ngờ salon mềm mại quá, cho dù Lục Thiếu Hoa đã rất nhẹ nhàng thì salon cũng tạo ra tiếng động, khiến cho Tăng Kiến Quốc đang chú tâm đọc báo cũng phải ngẩng lên.
- Ha ha
Lục Thiếu Hoa gãi đầu, xấu hổ cười.
- Dậy rồi hả? Tối hôm qua ngủ ngon không?
Tăng Kiến Quốc hỏi.
- Cũng được ạ, cháu không quen giường.
Lục Thiếu Hoa nói thật. Cũng không biết có phải đi máy bay nên mệt hay không, vừa nằm xuống ngủ đã thấy trời sáng.
- Ừ, ăn sáng xong, chúng ta sẽ đến chỗ lão Đặng.
Tăng Kiến Quốc không hỏi gì thêm nói.
- Được.
Lục Thiếu Hoa không phản đối gì.
Nghe Lục Thiếu Hoa đáp Tăng Kiến Quốc cũng không nói thêm nữa, nhấp một ngụm trà, buông tờ báo xuống. Cùng Lục Thiếu Hoa nói chuyện phiếm.
Một già một trẻ ngồi trên salon tán gẫu, mãi cho đến khi vợ của Tăng Kiến Quốc đến báo bữa sáng đã sẵn sàng mới ngừng lại, đi vào trong ăn sáng.
Ăn sáng xong, Lục Thiếu Hoa để Lý Thượng Khuê ở lại, đi cùng Tăng Kiến Quốc. Khu nhà nhìn đơn giản, nhưng thực ra nằm ở khu dân cư được canh phòng rất nghiêm ngặt.
Đặng Lão dù sao cũng từng là lãnh đạo cấp cao của đất nước. Tuy rằng đã về hưu, xong so với thường dân vẫn khác nhiều. Khu nhà của Tăng Kiến Quốc hoàn toàn không thể so sánh.
Lục Thiếu Hoa ngồi trên xe, nhìn qua cửa kính rõ ràng thấy hình ảnh bên ngoài. Mặc dù khu nhà ở cũng hình chữ nhật, ở giữa là lối đi lớn, hai bên đều là nhà ở, nhưng nhà ở ở khu này mang phong cách cổ xưa, phong cách rất thoải mái, vả lại không làm cho người ta thấy khó chịu.
Xe dừng trước một căn nhà lớn, lái xe và cảnh vệ ngồi ở ghế phụ nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe. Lục Thiếu Hoa và Tăng Kiến Quốc cùng bước xuống xe.
Lục Thiếu Hoa lần thứ hai đến nơi như thế này, tự nhiên có chút so sánh, tò mò, vừa xuống xe, đã đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía của khu dân cư. Mãi đến khi Tăng Kiến Quốc gọi, hắn mới dừng lại, đi theo Tăng Kiến Quốc vào cửa chính của căn nhà
-Cộc cộc.
Sau hai tiếng gõ cửa, một lát, cửa chính liền mở ra. Người lái xe nhìn thấy Tăng Kiến Quốc, nhìn ra người quen, liền chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Tướng Tăng, lão Đặng đã chờ ở bên trong rồi.
- Ha ha. Đúng là tiểu Lý.
Tăng Kiến Quốc không đáp lễ, cười nói.
Lúc này, người bị Tăng Kiến Quốc gọi là Tiểu Lý lùi ra phía cửa, cười mời Tăng Kiến Quốc và Lục Tiểu Hoa vào trong.
Bước vào trong, trước tiên Lục Thiếu Hoa xem cách sắp xếp trong phòng, sau mới nhìn hướng chủ nhà đang ngồi.
- Ông Đặng!
- Ông nội!
Hai âm thanh đồng thời vang lên. Ông Đặng là Tăng Kiến Quốc gọi, còn ông nội là đương nhiên do Lục Thiếu Hoa gọi.
- Đến đây nào.
Chủ nhà có chút cao hứng, gọi lớn:
- Mang hai chén trà đến đây.
Lục Thiếu Hoa không ngần ngại, bước nhanh đến ngồi bên cạnh ông Đặng. Ông Đặng cũng trìu mến xoa đầu Lục Thiếu Hoa, ánh mắt nhìn xa xăm, nói:
- Đã hơn chín tháng không gặp cháu.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, tính ra đúng là đã hơn chín tháng chưa gặp ông:
- Vâng, ông đi Thâm Quyến tháng một.
- Ừ thời gian trôi thật nhanh.
Ông Đặng có chút bồi hồi. Rồi chuyển đề tài, hỏi tình hình ô tô Phượng Hoàng như thế nào.
Lục Thiếu Hoa đem chi tiết tình hình của Phượng Hoàng ra nói cho ông ta nghe. Đồng thời chủ động nói tóm tắt về tình hình của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Ông ta nghe xong đánh giá:
- Tình hình tiến triển rất nhanh, nhưng vẫn cần cố gắng.
Lục Thiếu Hoa chỉ cười. Cũng không nói vội vàng nói chuyện. Chỉ một lát sau, đang muốn nói cái gì đó thì có tiếng gõ cửa, sau đó nghe ông Đặng nói một câu:
- Này ông, đến đây với tôi.
- Ông này?
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
103 chương
73 chương
105 chương
501 chương
490 chương