Thương Trường Đại Chiến
Chương 326
Là một ông trùm xã hội đen, tính cách Hướng Hoa Cường rất điềm tĩnh. Nếu không Khúc Châu Xuyên làm sao có thể trở thành như ngày nay. Dù sao lăn lộn trong giới xã hội đen cũng là một thứ "học vấn", sự tranh đấu chém giết lẫn nhau còn dữ dội hơn là tưởng tượng. Nếu tính cách y không điềm tĩnh thì khó có thể đem Tân Nghĩa An phát triển thành quy mô như thế này. Có thể nói, điềm tĩnh là tính cách vốn có của Hướng Hoa Cường.
Có điều, đôi khi, Hướng Hoa Cường vẫn xử sự rất thẳng thắn, đụng phải chuyện gì liền muốn giải quyết cho xong rồi mới làm chuyện khác. Bây giờ cũng vậy, đã gặp được Lục Thiếu Hoa, y muốn nói chuyện làm trước rồi mới ăn cơm.
Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Hướng Hoa Cường liền đi thẳng vào vấn đề:
- Tiểu Hoa này, hôm nay chú tìm cháu là vì chuyện mua xe.
Nói ra nội dung chủ yếu, Hướng Hoa Cường dùng một chút, mới tiếp:
- Tập đoàn của cháu sản xuất xe vừa đẹp vừa chất lượng, là một thương hiệu đáng để lựa chọn, mà xe của chú cũ rồi, bởi vậy muốn mua của cháu một chiếc.
- Mua xe?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt hiện lên nét cười đùa, nói:
- Chú Hướng muốn mua xe thì tới đại lý xe mua là được mà, cần gì phải nhờ cháu?
Đây là Lục Thiếu Hoa giả bộ hồ đồ, trêu chọc Hướng Hoa Cường. Hướng Hoa Cường đương nhiên biết tới đại lý mua là được nhưng y không tới là phải có lý do, chuyện này không cần nói cũng biết.
Hướng Hoa Cường ngồi im, vẻ mặt đau khổ, nói:
- Sao chú không biết chuyện đó chứ? Nhưng chú muốn mua mua từ cháu kia, mua của ông chủ để còn được giảm giá chứ!
Hướng Hoa Cường thấy Lục Thiếu Hoa giả vờ hồ đồ, y cũng phối hợp, làm như không nhận ra.
- Ha ha! Chuyện này dễ quá mà.
Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa rất thản nhiên, nói xong quay lại Hứa Gia Thụy làm bộ làm tịch nói:
- Giám đốc Hứa, chú Hướng muốn mua xe, Giám đốc là người phụ trách đại lý xe, giảm giá cho chú ấy năm phần trăm đi.
Thông minh như Hứa Gia Thụy, làm sao không biết Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường đang nói đùa. Nhưng y lại không biết trả lời thế nào, đành bắt chước hồ đồ, gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Hướng Hoa Cường thấy chơi trò úp mở với Lục Thiếu Hoa không xong, im lặng một lát rồi đành giơ cờ trắng đầu hàng:
- Thôi được. Chú chịu thua, được chưa?
Đấu khẩu với Lục Thiếu Hoa một hồi mà không được lợi lộc gì, Hướng Hoa Cường chỉ có thể nhận thua, chuyển đề tài, nghiêm chỉnh nói:
- Tập đoàn của cháu sản xuất một số xe hơi, tới giờ vẫn chưa có mặt ngoài thị trường. Chú nghe tin Hoắc Anh Đông cùng thương hội Trung Hoa, dù bận rộn công việc cũng đã đặt hàng mấy chiếc, giao xe tận tay. Chú có may mắn thấy qua một lần, liền thích ngay, cũng muốn mua một chiếc. Hôm nay gặp dịp, cháu chuẩn bị cho chú một chiếc.
Không còn cách nào khác, Hướng Hoa Cường chỉ có thể nói ra mục đích thật sự. Cái gì mà giảm giá với không giảm giá, hoàn toàn là nói chơi. Một chiếc xe có đáng giá mấy đồng? Số tiền đó đối với Hướng Hoa Cường chẳng đáng gì, ông ta chẳng bận tâm chuyện này đâu.
Ngoại hình xe hơi Phượng Hoàng hấp dẫn, vừa thấy là Hướng Hoa Cường đã thích. Điều này Lục Thiếu Hoa có thể tin được. Nhưng hắn không tin rằng chỉ có vậy mà Hướng Hoa Cường muốn mua xe của tập đoàn mình.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười lớn, rồi nói với vẻ bí hiểm:
- Chú Hướng, cháu thấy không đơn giản là chú muốn mua xe của cháu chỉ vì thấy nó đẹp!
Ngoại hình xe hơi Phượng Hoàng tất nhiên hấp dẫn nhưng còn xa mới tới mức Hướng Hoa Cường không thể không mua. Lục Thiếu Hoa cho rằng xe Phượng Hoàng còn có một ưu điểm nào đó làm Hướng Hoa Cường yêu thích, nhưng là ưu điểm gì thì hắn chưa nghĩ ra.
Hướng Hoa Cường thấy Lục Thiếu Hoa tinh ranh như ma xó, chỉ một hai câu đã bị hắn nhìn thấy hết tâm tư, đành nói:
- Ài! Đành nói thật với cháu vậy.
Hướng Hoa Cường cười khổ, lắc đầu, nói tiếp:
- Cháu cũng biết là chú làm cái gì mà, kẻ thù không ít chút nào. Không chừng, một ngày nào đó, đang ngồi trên xe, bị trúng đạn mà chết.
Nói xong, Hướng Hoa Cường dừng một hồi, lại nói:
- Chú nghe Hoắc lão nói, loại xe đó tập đoàn của cháu sản xuất không nhiều, đặc biệt về mặt chống đạn thì hết chỗ chê! Chú nói lén cháu nghe chuyện này: Hoắc lão từng làm thí nghiệm bằng cách cho bắn vào xe ở khoảng cách gần. Kết quả cuối cùng là xe chỉ bị một chút hư hỏng nhỏ mà thôi, chứ đạn không xuyên thủng được.
- À!
Lục Thiếu Hoa kêu lên một tiếng. Thì ra là như vậy. Câu chuyện của Hướng Hoa Cường làm Lục Thiếu Hoa nhớ tới một chuyện xảy ra trước đó không lâu.
Đó là, Hoắc Anh Đông bỗng nhiên mua liên tiếp hai chiếc xe chống đạn sang trọng và đắt tiền. Lúc đó thấy Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên, Hoắc Anh Đông nói cái gì mà "chiếu cố việc buôn bán của cậu". Bây giờ nghe Hướng Hoa Cường nói như thế, Lục Thiếu Hoa lập tức hiểu ra. Hoắc Anh Đông mua chiếc thứ nhất để làm thí nghiệm, sau đó vì có dấu vết hư hại, cho nên mua tiếp chiếc nữa.
- Ha ha ha!
Thì ra ông Hoắc không tin tưởng cháu, có dịp gặp phải nói chuyện phải trái với ông ấy mới được!
Lục Thiếu Hoa gian trá nói.
- Đừng, đừng, đừng!
Hướng Hoa Cường nói liên tiếp ba tiếng, chuyện này không có mấy người biết, Hoắc Anh Đông cũng không kể với ai, nếu Lục Thiếu Hoa gặp Hoắc Anh Đông mà hỏi, y sẽ dễ dàng biết được là do Hướng Hoa Cường nói lại với Lục Thiếu Hoa. Đến lúc đó Hướng Hoa Cường sẽ lãnh đủ.
- Chú yên tâm, cháu sẽ không tiết lộ là chú nói đâu.
Lục Thiếu Hoa ra vẻ sẽ kín miệng như bưng để giữ bí mật cho Hướng Hoa Cường, nhưng trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu: "Không nói mới là lạ"
Hướng Hoa Cường vỗ vỗ ngực, thầm mắng mình không kín tiếng, bất quá bây giờ đã muộn, lỡ nói rồi, chỉ có thể cầu Lục Thiếu Hoa đừng lộ ra thủ phạm là y. Hoắc Anh Đông mà nhè y phát hỏa thì chết!
Hướng Hoa Cường không dám đề cập tới chuyện này nữa, quay lại chuyện chính, nói:
- Chú biết loại xe chống đạn sang trọng này, tập đoàn cháu làm rất ít. Nhưng với quan hệ của hai chú cháu ta, dù thế nào cháu cũng phải mang cho chú một chiếc. Chú không thể trơ mắt nhìn người khác ung dung ngồi trong xe chống đạn mà hưởng thụ, còn ta thì không à nha!
Phải nói là tới bây giờ, xe hơi chống đạn hạng sang được sản xuất với số lượng rất hạn chế. Ngoại trừ thương hội Trung Hoa và mấy người Lý Gia Thành, chín người chín chiếc cộng với hai chiếc của Hoắc Anh Đông, là mười một chiếc, còn có một chiếc đặt trong trụ sở để làm xe dự bị cho Lục Thiếu Hoa, tổng cộng cũng chỉ mới có mười hai chiếc xe loại này.
Nếu nói vật hiếm là quý, xe hơi chống đạn Phượng Hoàng vì số lượng không nhiều, muốn mua thật không dễ. Trừ khi Lục Thiếu Hoa ra lệnh sản xuất, người khác không thể đặt hàng, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã căn dặn Chử Lỗi, không cho phép y tiếp nhận đơn đặt hàng loại xe này.
Cũng vì vậy nên Hướng Hoa Cường dù biết về loại xe này, cũng không có cách gì đặt hàng. Rốt cục, y chỉ có thể tìm tới ông chủ là Lục Thiếu Hoa để nhờ hắn giúp.
Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ điều đó. Ngay việc đặt hàng loại xe hơi chống đạn thông thường còn khó khăn, huống chi, Hướng Hoa Cường muốn là loại xe chống đạn hạng sang được gia cố thép.
- Không vấn đề. Ngày mai cháu sẽ gọi điện bảo để cho bọn họ bắt tay vào sản xuất một chiếc mang tới cho chú.
Lục Thiếu Hoa đồng ý. Dù sao đi nữa, Hướng Hoa Cường với hắn cũng là đồng hương, Lục Thiếu Hoa không nhìn Tăng cũng phải nể mặt Phật, chút mặt mũi này không thể không giữ cho y. Hơn nữa, ở Hồng Kông, có thân phận và địa vị như Hướng Hoa Cường cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không thể từ chối thẳng mặt được.
- À, đúng rồi, nếu chú muốn có liền, cháu có một chiếc dự bị chưa dùng tới.
Ý tứ Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, nếu Hướng Hoa Cường cần gấp, hắn có thể lấy chiếc xe dự bị đó đưa cho y.
- Vậy thì tốt quá!
Hướng Hoa Cường cũng không khách sáo, liền đồng ý.
- Vậy được rồi, ngày mai cháu sẽ bảo người mang xe tới.
Về chiếc xe dự bị kia, mặc dù là chống đạn hiệu quả, nhưng Lục Thiếu Hoa thấy chưa vừa ý. Nó có thể chống đạn nhưng không thể chống khủng bố. Xe cho chính bản thân sử dụng, đương nhiên Lục Thiếu Hoa muốn nó phải tốt nhất. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa là ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng, lại dùng xe Rolls Royce không phải nhãn hiệu của chính tập đoàn mình, về lâu về dài không phải là lựa chọn tối ưu, sớm muộn gì cũng phải đổi xe thôi.
- À, Tiểu Hoa này, cháu cũng đừng quên chú chứ! Anh chú có, chú cũng muốn một chiếc.
Hướng Hoa Thắng không cam lòng yếu thế, mở miệng đặt hàng một chiếc.
- Ha ha! Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa sảng khoái đáp ứng.
Nói đùa, Lục Thiếu Hoa là thương nhân, có lợi mà không làm là dại. Bỗng dưng có người đưa tới hai đơn đặt hàng cao cấp, nhiều ít gì cũng có lãi trong đó.
- Ừ, cháu xem, hôm nay chú gọi cháu tới là vì đặt hàng hai chiếc xe này, hơn nữa, dù sao chú coi như cũng là hội viên của thương hội Trung Hoa, ít nhiều gì cháu cũng phải tính giá ưu đãi cho chú đấy!
Hướng Hoa Cường lúc này mới giở bài kinh doanh ra: Ngươi phải giảm giá đi thôi!
Hướng Hoa Cường đúng là thành viên thương hội Trung Hoa, có điều y lấy điều này ra để đòi Lục Thiếu Hoa ưu đãi, cũng là có pha chút đùa giỡn.
- Ài dà! Không ngờ chú Hướng cũng hẹp hòi như vậy.
Lục Thiếu Hoa làm bộ bất đắc dĩ, miệng nói nhưng trong lòng chẳng để ý làm gì, đồng ý luôn:
- Được rồi! Cháu tính giá ưu đãi cho chú.
- Ha ha ha! Cứ như vậy đi!
Hướng Hoa Cường cười lớn nói.
Chuyện hai chiếc xe coi như đã xong, kế tiếp là ăn cơm, nhưng hình như không muốn Lục Thiếu Hoa được nhanh chóng ăn cơm, ngay lúc này ông trời bèn cố ý chơi khăm hắn.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
51 chương
58 chương
81 chương