Thương Trường Đại Chiến
Chương 287
Tiếng đập cửa vang lên làm bốn vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, bọn Lý Thượng Khuê luôn đặt tay bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng. Không có cách nào khác, đó đã là thói quen của bọn họ. Tuy rằng đã theo Lục Thiếu Hoa lâu như vậy vẫn chưa gặp nguy hiểm gì nhưng bọn họ vẫn không dám lơi là. Luôn chuẩn bị tốt để đối phó lúc gặp nguy hiểm.
Cửa mở, lọt vào tầm mắt mọi người là gương mặt quen thuộc của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa và Chữ Lỗi mỉm cười, bọn người Lý Thượng Khuê thả lỏng tay, gật đầu biểu thị ý chào Trần Quốc Bang, Trần Quốc Bang cũng gật gật đầu đáp lễ, tuy nhiên trong mắt Lục Thiếu Hoa nhìn ra một ý khác, đó là sự hài lòng của Trần Quốc Bang đối với hành động của bọn người Lý Thượng Khuê.
- Tổng giám đốc Trần, mời ngồi. Tôi đi ra ngoài bàn bạc mấy chuyện.
Chữ Lỗi mở miệng nói trước, anh ta biết Trần Quốc Bang đi lên phòng anh ta không phải là tìm anh ta, mà là đến vì Lục Thiếu Hoa, anh ta không có chuyện gì thì rõ ràng là nên đi ra khỏi phòng.
- Ừ.
Trần Quốc Bang cũng không khách khí, thản nhiên lên tiếng, ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Thiếu Hoa.
Trần Quốc Bang ngồi vào chỗ của mình, Chữ Lỗi cũng đi ra ngoài, khi ra đến hành lang hắn còn tiện tay đóng luôn cửa lại, trong phòng làm việc chỉ còn lại sự im lặng, tuy nhiên nó cũng không kéo dài. Lục Thiếu Hoa liền lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
- Đại ca, bên kia sắp xếp như thế nào rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Ừ, anh chính vì việc này mà tới.
Nói xong Trần Quốc Bang ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bố trí bên ngoài mấy ngày hôm trước đã xong, bố trí bên trong ngày hôm qua đã hoàn thành, vừa rồi, tôi đi kiểm tra một vòng, hẳn là không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, Trần Quốc Bang làm việc, Lục Thiếu Hoa luôn yên tâm, tuy nhiên để an toàn, Lục Thiếu Hoa không kìm nổi lại dặn dò tiếp:
-Thời điểm ông Đặng tới chắc chắn sẽ có vệ sĩ bên trong, tuy nhiên như vậy còn chưa đủ, để đảm bảo phải cử thêm hai người bảo vệ tin cẩn ở phía ngoài nữa.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa một tay sắp xếp việc này, sắp xếp thêm hai người bảo vệ, chẳng qua chỉ là bảo về ở bên ngoài thôi, không phải là bên trong. Điểm ấy suy nghĩ sâu xa thì mới biết rằng với một nhân vật cấp quan trọng như thế không phải ai cũng có thể bảo vệ bên cạnh, cho dù Lục Thiếu Hoa có tình nguyện cho người bảo vệ bên trong, người ta chắc cũng không đồng ý đâu.
Xuất thân từ quân đội, Trần Quốc Bang hiển nhiên cũng hiểu được anh ta ý của Lục Thiếu Hoa, anh ta nói:
- Tôi sẽ sắp xếp.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Ừ, tôi đi đây.
Nói xong Trần Quốc Bang liền đứng lên, hắn cũng không quay đầu lại mà nói tiếp:
- Tôi đi kiểm tra lại lần nữa xem có xuất hiện sơ hở nào không.
Cẩn thận, thận trọng, vào lúc Lục Thiếu Hoa xuống xe bước vào căn cứ, chốc lát là hắn đã cảm giác được sự thay đổi của căn cứ, mặt ngoài ra vẻ rất yên tĩnh nhưng Lục Thiếu Hoa cảm giác có sự khác biệt thể hiện ra ngay cả trong không khí, bên ngoài nhìn qua thì đến là bình tĩnh nhưng Lục Thiếu Hoa biết lúc này có không biết bao nhiêu ánh mắt đối diện đang dõi theo.
Đúng như Lục Thiếu Hoa nghĩ, ở cao ốc bảo hành của công ty Phượng Hoàng, Lý Khải ngồi ở chỗ đó, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, cầm bộ đàm trong tay. Chỉ cần một tình huống không đúng xuất hiện, anh ta sẽ cầm lấy bộ đàm truyền đạt ngay mệnh lệnh.
Khoảng thời gian chờ đợi bao giờ cũng buồn chán, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn ngồi trong phòng làm việc, bữa cơm trưa cũng là do Lý Thượng Phụng đi ăn ở nhà ăn trong căn cứ rồi đưa cà mèn đến. Sau khi ăn xong, Lục Thiếu Hoa lại ngồi thất thần không nhúc nhích, nhắm mắt lại giống như đã ngủ.
,
Lục Thiếu Hoa lần này đúng là ngủ thật, dù sao cũng chưa tới lúc, hắn ngủ ngay để dưỡng tốt tinh thần ứng phó với những chuyện kế tiếp.
Tăng Kiến Quốc biết Lục Thiếu Hoa là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn Phượng Hoàng, việc này ông ta không thể không biết. Xem xét mọi mặt, muốn gặp mặt Lục Thiếu Hoa một lần là không thể tránh khỏi, ai bảo hắn là ông chủ đích thực của tập đoàn Phượng Hoàng, tuy nhiên đã nói đi còn phải nói lại, cho dù ông Đặng không tính đến việc gặp Lục Thiếu Hoa thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ nghĩ cách để gặp ông ta.
Thời gian dần dần trôi qua, bầu trời phía nam màu xanh lam, chỉ có mấy cụm mây trắng, nếu chuyện này diễn ra vào tháng năm tháng sáu thì chắc chắn là mặt trời chói chang từ đầu ngày, nhiệt độ lên cao, may mà bây giờ còn ở tháng một. Chính vào lúc giao thoa giữa mùa đông và mùa xuân, nhiệt độ vừa phải, không ấm áp cũng không nóng.
Hai giờ chiều, một đoàn hơn mười chiếc xe chậm rãi tiếng vào cổng cao ốc, ngay ở trong phòng làm việc, Lục Thiếu Hoa cũng bị tiếng ô tô đánh thức. Hắn day day mắt đi tới cửa sổ mới biết được ở phía dưới có hơn mười chiếc xe.
Từ tầng mười lăm nhìn thẳng xuống, tuy nhiều xe nhưng mắt Lục Thiếu Hoa rất tốt, từ phía trên nhìn xuống hắn không khó nhìn rõ biển số của dãy xe, trong đó có hai chiếc là thu hút sự chú ý của hắn nhất, một chiếc có biển số xe là “Việt trông mong tứ” và một chiếc có biển số là “Việt tứ điền”, không cần đoán cũng biết được hai chiếc xe này là của nhân vật số một và số hai của thành phố Thâm Quyến.
- Chẳng lẽ Tăng Ái Dân cũng đến đây?
Lục Thiếu Hoa thầm nghĩ.
Không lâu sau, sự thực đã chứng minh sự phỏng đoán của Lục Thiếu Hoa, Tăng Ái Dân quả nhiên cũng đến, chẳng qua hắn không ngồi trong chiếc xe số bốn mà ngồi ở phía sau trong một chiếc xe thương vụ bình thường. Thấy rõ tất cả mọi việc ở dưới, Lục Thiếu Hoa ngồi xuống, mắt hắn quét một vòng trên người bọn Lý Thượng Khuê nói:
- Anh Lý, các anh tìm chỗ nào cất súng đi, không cần để đâu.
- Ủa, vì sao vậy?
Lý Thượng Khuê hỏi.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to rồi giải thích:
- Để cùng đi gặp ông Đặng, các anh cũng phải đi theo, các anh mang theo súng càng không thích hợp, mặc dù có mang giấy phép dùng súng thì cũng không được, cho nên cất đi thôi.
Việc này Lý Thượng Khuê hoàn toàn hiểu được, anh ta gật đầu, tháo khẩu Desert Eagle màu bạc ra, tiếng theo lại dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn Trương Khánh Vân và Dương Dương, đợi cho ba người bọn họ tháo súng ra, Lý Thượng Khuê thu lại hết, tới bàn làm việc của Chử Lỗi mở một ngăn kéo ra bỏ vào.
- Nếu nói như vậy, chúng tôi cũng không muốn cất ở chỗ khác, cất trong phòng làm việc này luôn vậy.
Lý Thượng Khuê nói.
- Ừ, cũng đúng.
Lục Thiếu Hoa không phản đối, nói xong hắn nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Bị giam trong phòng, từng giọt thời gian trôi qua, vậy mà cũng đã đến nửa giờ, Lục Thiếu Hoa cũng đã nhắm mắt lại dưỡng thần nửa giờ, đến khi Trần Quốc Bang đi lên, hắn mới mở to mắt.
- Thiếu Hoa, ông Đặng muốn gặp anh.
Không mất thời giờ, Trần Quốc Bang vừa mới đến cửa đã nói thẳng vào chủ đề.
- Ha hả.
Lục Thiếu Hoa gật đầu đứng lên, tất cả đều giống như dự kiến của hắn:
- Đi thôi đại ca.
Phòng hội nghị ở tầng hai mươi bảy, Lục Thiếu Hoa theo Trần Quốc Bang tới tầng hai mươi bảy, lúc đến cửa phòng họp, Trần Quốc Bang nói:
- Tiểu Hoa, cậu vào bên trong trước chờ xem, tôi quay về Bảo An bên kia.
- Sao?
Lục Thiếu Hoa nghi ngờ nhìn Trần Quốc Bang, lập tức nói:
- Cùng nhau vào chờ đi, anh cũng phải gặp ông ấy chứ.
Lục Thiếu Hoa nhận ra, Trần Quốc Bang không nghĩ gặp vị lãnh đạo cấp cao, nhưng ý tưởng Lục Thiếu Hoa không giống như vậy, bảo Trần Quốc Bang gặp luôn mới có lợi, ít nhất mở rộng được tầm nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Thiếu Hoa, Trần Quốc Bang biết Lục Thiếu Hoa đã quyết định, gật đầu bất đắc dĩ nói:
- Được rồi.
Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang ngồi trong phòng làm việc gần mười phút, cánh cửa đã bị đẩy ra, tiếp theo xuất hiện bóng dáng bình thường chỉ thấy trên ti vi, trên mặt mỉm cười, thoạt nhìn rất hòa nhã, bước tới nhìn Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cảm nghĩ khác biệt so với vô số lần giả thiết trong đầu về cuộc gặp mặt trong nháy mắt với ông Đặng, cho dù trong đầu nhắc mình phải bình tĩnh, đường hoàng gặp mặt ông ta. Nhưng cho dù Lục Thiếu Hoa có khống chế như thế nào thì đều khó bình tĩnh lại hoàn toàn.
Cũng không phải ông ta là người lãnh đạo quốc gia khiến Lục Thiếu Hoa không thể bình tĩnh lại mà Lục Thiếu Hoa bị kích động, vì người lãnh đạo trước mắt mình vì nước mà đã trả giá không ít, tin rằng chỉ cần là người Trung Quốc đều sẽ biết, đặc biệt kinh tế Trung Quốc, nếu không có vị này đặt nền móng tốt thì khó có thể phất lên nhanh như vậy.
Đúng là nền kinh tế Trung Quốc nếu không có ông ta thì khả năng phát triển sẽ không nhanh như vậy, về phần Thâm Quyến thì không cần phải nói, để có thể trở thành đặc khu kinh tế, từ những thôn xã biến thành thành phố với những tòa nhà hiện đại không thể không nói đến công lao của ông Đặng.
- Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Lục Thiếu Hoa nhủ thầm trong lòng, hít sau mấy hơi, sau khi đã khống chế được một chút, một lúc sau hắn mới nói:
- Kính chào ngài.…
- Ha ha.
Ông Đặng cười, tầm mắt vẫn đang ở trên người Lục Thiếu Hoa, sau đó mới gật đầu nói:
- Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa không hề bất ngờ vì ông biết tên mình, gật gật đầu, hắn còn chưa lấy lại được tinh thần hoàn toàn, trong lòng rất kích động, không biết tiếp theo phải nói gì cho phải, chỉ có thể khách sáo nói:
- Mời ngài ngồi.
Lục Thiếu Hoa không dùng từ “ông” mà dùng từ “ngài”, qua đó cho thấy được trong lòng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tôn kính ông ta, số người trên thế giới đáng để Lục Thiếu Hoa gọi là “ngài” thì còn nhiều người dùng nữa, mà ông lão đã tám mươi mấy tuổi này nằm trong số đó.
- Ha ha, tôi không khách khí.
Ông Đặng nói với vẻ hiền hòa, ngồi xuống cạnh chiếc bàn họp, đúng vậy, ngồi bên cạnh chứ không phải ngồi ở vị trí lãnh đạo.
Ông ngồi xuống. Lục Thiếu Hoa làm ông chủ thì cũng phải còn học hỏi. Chữ Lỗi tận lực bồi tiếp, tổng giám đốc điều hành làm người trung gian, sau đó giới thiệu người từng người với Lục Thiếu Hoa. Trong này có Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân là hai người quen, lại có bí thư thành ủy và một số vị cục trưởng, đây đều là các nhân vật số một.
Khi giới thiệu những người đó, Chữ Lỗi cũng giới thiệu Lục Thiếu Hoa với những người đó, tuy nhiên lại chỉ nói một câu đơn giản:
- Chủ tịch công ty chúng tôi.
Cái gì? Chủ tịch tập đoàn công ty Phương Hoàng? Đó là một người như thế nào vậy? Mọi người có thể đi vào văn phòng này đều là những nhân vật quan trọng của thành phố Thâm Quyến, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa hiện tại hơi khó để người ta nhận ra vai trò của mình, tuy nhiên cũng không quan trọng, bởi vì khả năng tiếp nhận của con người rất mạnh, họ mỉm cười hướng về Lục Thiếu Hoa bắt tay, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Cứ như vậy, hắn liên tục bắt tay với mười mấy người. Lục Thiếu Hoa mỉm cười chuyên nghiệp thân thiết gọi tên họ, khi Chữ Lỗi giới thiệu đến tên một người cuối cùng, Lục Thiếu Hoa lập tức ngẩn cả người ra. Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt hết sức cường điệu.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương