Thương Trường Đại Chiến
Chương 240
Lý Chí Kiệt đến Phi Châu xử lý công việc đã mấy tháng rồi, Lục Thiếu Hoa liên tục mua sắm, trang bị vũ khí và cung cấp tiền bạc cho anh ta khiến tiếng tăm vang dội, những dân cư ở lân cận đều biết đến hai chữ Hổ gầm. Tuy không tham gia qua trận chiến nào, nhưng cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng lẫy lừng ấy. Không có cách giải quyết, người thì đông, dùng mỗi chiến thuật biển người thì có thể tiêu diệt được kẻ địch đến xâm chiếm rồi.
Tiếng tăm tuy đã có, nhưng Lý Chí Kiệt vẫn không hài lòng, danh tiếng này là dựa vào tiền bạc và trang bị vũ khí tiên tiến do Lục Thiếu Hoa cung cấp mà có được. Lý Chí Kiệt muốn tiếng tăm đó dựa vào thực lực của bản thân, không được như vậy anh ta cảm thấy rất buồn bực.
Cơ hội hiện tại, lúc anh ta đem hai mươi người đến Liên Xô thi hành nhiệm vụ của Lục Thiếu Hoa giao phó trở về, vừa nghe đến Tạ Kiên Vỹ nói có một người muốn ủy thác nhiệm vụ này cho bọn họ, nhưng do Lục Thiếu Hoa không muốn bọn họ nhận nhiệm vụ này, cho nên anh ta cũng không trực tiếp tiếp nhận, mà trước là kéo dài, sau đó mới xin ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
- Sự việc là như vậy, mấy ngày trước có một người Châu Phi muốn thuê chúng ta làm một nhiệm vụ.
Có khi những lời nói không cần phải rõ ràng như vậy, nhất là nói với người như Lục Thiếu Hoa, chỉ cần nói một phần là đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Là nhiệm vụ gì?
Lục Thiếu Hoa trực tiếp hỏi.
Hắn đã hiểu ý đồ của Lý Chí Kiệt, chẳng qua ý của hắn muốn từ chối nhận nhiệm vụ này.
Thực sự Lục Thiếu Hoa muốn để Lý Chí Kiệt đi Châu phi là nằm ngoài dự tính, bọn họ sẽ nhận nhiệm vụ này, nhưng từ lúc Lý Chí Kiệt nói sẽ đưa hai mươi người đi Liên Xô đã chết bốn người, thì cách nghĩ của hắn đã thay đổi, không có trải qua ngọn lửa chiến tranh làm sao có thể trở thành chiến binh thực thụ chứ? Làm sao có thể có đủ sức mạnh để bảo vệ an toàn cho căn cứ bí mật, lại vừa có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà bọn họ đã được giao.
- Đây là nhiệm vụ đòi hỏi nhiều người cùng tham gia, là tham giao vào nội loạn của quốc gia, mà thuê người của chúng ta là phản chính phủ, bọn họ định lật đổ chính quyền hiện tại, Lý Chí Kiệt ban đầu nói là làm nhiệm vụ, sau lại giới thiệu một chút về tình hình chiến sự.
Lục Thiếu Hoa lại im lặng chưa vội lên tiếng, hắn đang suy xét, cân nhắc xem cuối cùng có nên tham gia không, giống như nội bộ của quốc gia này chiến tranh đang thường xuyên xảy ra, không kể khu vực Trung Đông mà còn có Châu Phi, nhiều năm liền chiến tranh không ngừng xảy ra mà đoàn binh lính đánh thuê bị người thuê cũng là chuyện bình thường hay xảy ra.
- Việc này anh và Kiên Vỹ hai người thương lượng với nhau đi, sau này nếu có nhiệm vụ cũng tự mình quyết định đi nhé, không cần thiết phải hỏi ý kiến tôi, phải có chủ kiến một chút, nhất định phải đảm bảo an toàn cho căn cứ thì mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ.
Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng nói.
Lục Thiếu Hoa cũng muốn cho qua, chỉ cần căn cứ được an toàn, tất cả những cái khác không cần quan tâm, bình thường khi nhận nhiệm vụ còn để cho những người bên dưới xem như là diễn tập, cũng nên chia sẻ chi tiêu tài chính, như vậy thì vẹn cả đôi đường.
- Ừ, tôi cũng định nhận nhiệm vụ này, để chúng ta trang bị những vũ khí hiện tại, hoàn thành nhiệm vụ thì không thành vấn đề.
Lý Chí Kiệt rất tin tưởng nói.
- Một mình anh quyết định nhé, còn vấn đề là các anh nên thận trọng một chút.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò như vậy.
- Tôi biết rồi, vậy tôi cúp máy đây.
Lý Chí Kiệt biết, Lục Thiếu Hoa không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ thản nhiên nói một tiếng rồi cúp điện thoại. Hiện tại ngoại trừ thú vui bên ngoài thì còn có chút lo lắng, phấn khởi vì có thể tự mình trải nghiệm chiến trường, cũng có thể thông qua nhiệm vụ lần này đem danh tiếng của binh đoàn đánh thuê Hổ gầm nâng lên một cấp bậc, mà lo lắng thì hắn đi kiếm Tạ Kiến Vỹ cùng nhau thương lượng, tính xem làm cách nào đó để sau khi tiếp nhận nhiệm vụ thì trận đánh đầu tiên sẽ đánh như thế nào để dành chiến thắng.
Gát điện thoại, Lục Thiếu Hoa không muốn nghĩ đến chuyện xảy ra bên Châu Phi mà nghĩ đến sự việc xảy ra ở Liên Xô. Sự kiện lần này có thể không biết là do Lục Thiếu Hoa làm, suy cho cùng sự kiện đồ dùng hằng ngày thời gian đã qua mấy tháng rồi, cho dù là ai cũng không có lý do tin tưởng chính là Lục Thiếu Hoa đã cho người làm.
Không muốn để người ta biết là ai làm, như vậy sau này Trần Quốc Bang chắc chắn còn có không ít phiền phức. Thở ra mội cái là Lục Thiếu Hoa đã có quyết định rồi, nếu xảy ra lại thêm một lần nữa ngay lập tức sẽ hành động, để người bên ngoài biết được việc hắn đã cử người ra tay, như vậy chắn chắn sẽ làm cho người ta khiếp sợ.
Đã lên kế hoạch rồi, Lục Thiếu Hoa liền gọi đến thông báo cho Trần Quốc Bang, để hắn lần sau khi gặp phải sự việc phiền phức này thì trực tiếp gọi điện thoại cho người của Lý Chí Kiệt, để bọn họ đến giải quyết. Cũng chẳng biết vì cái gì, Trần Quốc Bang hiện nay biết học cách nhường nhịn, gặp phải những chuyện phiền phức nhỏ thì tự mình có thể giải quyết, vốn không nghĩ rằng với sức mạnh đó có thể tiêu diệt đối phương, bất đắc dĩ Lục Thiếu Hoa mới gọi điện báo việc này.
Cuộc sống đã trở lại điểm ban đầu, Lục Thiếu Hoa cả ngày ở lì trong biệt thự chẳng buồn đi ra ngoài, thậm chí ngay cả đến công ty cũng không đến, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Minh Chương để hắn đi lo liệu, cũng không cần biết Lưu Minh Chương làm những việc gì, mấy lần gọi điện thoại đến văn phòng công ty đều gặp thư ký của hắn nghe máy, bản thân hắn thì tìm không thấy.
Mới đầu Lục Thiếu Hoa còn còn tưởng rằng Goerge Soros có chuyện lớn, Lưu Minh Chương dốc lòng đi ứng phó, nhưng sau đó lại gọi cho Lý Vân Thanh biết những cái người đó không phải có hành động, mà là sáng sớm tới công ty đảo khắp một vòng, sau đó lại đi ra ngoài, ngay cả Lý Vân Thanh cũng không biết hắn ra ngoài làm gì nữa.
Chẳng còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể đem hiên tình giao cho Lý Vân Thanh đi làm, đến nỗi Lưu Minh Chương chạy qua bên đó, đi làm gì Lục Thiếu Hoa cũng không muốn hỏi, chỉ cần hắn làm tốt sự việc trong nội bộ là được.
Hôm nay, Lý Vân Thanh đột nhiên gọi điện thoại nói là mất hai mươi mấy ngày thông báo tuyển tổng giám đốc điều hành, cuối cùng chọn ra được sáu người, để Lục Thiếu Hoa đến công ty nhìn qua hồ sơ lý lịch để tiến hành. Không cần nói, chọn người giữ chức tổng giám đốc điều hành đối với tập đoàn Phượng Hoàng mà nói, phải ở ngàn độ cao, bản thân hắn cần phải tự thân ra tay mới được.
Khi đến tầng ba mươi của toà nhà đồ sộ thuộc tập đoàn Phượng Hoàng thì đã 11 giờ, Lục Thiếu Hoa tiến vào phòng làm việc liền gọi cho Lý Vân Thanh, sau đó lại gọi cho Lưu Minh Chương, còn tưởng rằng là Lưu Minh Chương không có ở đây, không ngờ nhận điện thoại chính lại là hắn, trực tiếp gọi hắn đến, sau đó lại cùng nhau thương lượng nên chọn ai.
Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương hai người song song đi vào phòng làm việc của Lục Thiếu Hoa, khi chỉ có hai người đi vào, một người đi tay không một người cầm một xấp tài liệu.
Tay không mà đến đương nhiên là Lưu Minh Chương đã biến mất cả mấy tháng, mà Lý Vân Thanh lại cầm sơ yếu lý lịch của sáu người đi vào
- Anh đừng đánh giá thấp hồ sơ của những người này, bởi vì đã nhận lời làm tổng giám đốc của tập đoàn Phượng Hoàng cho nên ai cũng đều chuẩn bị một xấp hồ sơ dày cộp.
Lý Vân Thanh đưa sơ yếu lý lịch đến trước mặt Lục Thiếu Hoa đang ngồi trên ghế nói:
- Đây là sơ yếu lý lịch của sáu người đã được chọn lọc kỹ càng.
Lục Thiếu Hoa khẽ gật đầu, nhìn hai người bọn họ một cái, cầm túi hồ sơ đầu tiên lên xem, đây là hồ sơ của một người đàn ông, nhìn ngày sinh nhật của ông ta đã xấp xỉ 60, Lục Thiếu Hoa chỉ xem qua một lượt rồi vứt hết sang một bên.
Tập đoàn Phượng Hoàng cần có những người trẻ tuổi tài năng mới đảm nhiệm được chức vụ tổng giám đốc, mà một người gần 60 tuổi tinh lực có hạn, cho nên bị Lục Thiếu Hoa đào thải, người thứ hai thì hơn 40 tuổi, hồ sơ của hắn xem ra còn có thể chấp nhận, nhưng cuối cùng bị Lục Thiếu Hoa đào thải hết, mà nguyên nhân đào thải cũng là do y là một người có thực lực phù hợp với công ty nhỏ bình thường thường giống như loại người này không phải là bị gia đình đưa vào rèn luyện thì cũng là vì mục đích gì đó, cho nên dù hắn có năng lực thì Lục Thiếu Hoa cũng không cần.
Tiếp theo đến người thứ ba, sơ yếu lý lịch của người thứ ba tương đối ít, chỉ có ba trang giấy, Lục Thiếu Hoa xem kỹ, tên gọi Tần Tịch Thần, cái tên rất nữ tính lại nên thơ, nhìn tiếp xuống phía dưới quả nhiên là một người phụ nữ, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa có chút ít hiếu kỳ, xem xong lý lịch phía dưới, nội dung chỉ gói gọn trong ba trang nhưng mà không đơn giản chút nào.
Tần Tịch Thần, sinh tại Cửu Long – Hồng Kông, mười tám tuổi đã ra nước ngoài du học, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp thạc sỹ ngành quản lý doanh nghiệp của trường đại học Harvard của Mỹ, sau đó được công ty không biết tên ở Mỹ mời vào đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty, sau một năm, vì tài năng xuất chúng nên bị công ty lớn dụ về đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, liên tục vừa làm vừa học ra sức lấy bằng tiến sỹ, sau ba năm cuối cùng cũng tốt nghiệp học vị tiến sỹ ngành quản lý doanh nghiệp của trường đại học Harvard, sau đó được thăng chức làm tổng giám đốc của công ty, đảm nhiệm chức tổng giám đốc được hai năm thì đột ngột trở về Hồng Kông.
Tuy nhiên, trong sơ yếu lý lịch không đề cập tới nguyên nhân vì sao cô ta lại trở về Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa cũng không mấy quan tâm, lại tiếp tục xem tiếp, không xem thì không biết, xem xong thì hết hồn, như bị sét đánh trúng, bởi vì cô gái có tên gọi Tần Tịch Thần thông thạo bốn thứ tiếng: Trung, Anh, Pháp, Nga.
Lục Thiếu Hoa dụi dụi mắt, lúc này hắn không tin tưởng vào mắt mình nữa, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, cho dù có dụi mắt cho sáng như thế nào thì những điều hắn vừa xem đều chính xác, thông thạo bốn ngôn ngữ, mà còn ở mức độ lưu loát nữa.
Nếu đã xem không lầm, thì trong lòng Lục Thiếu Hoa có hai dự đoán, thứ nhất: đây có thể là sơ yếu lý lịch dỏm, thứ hai: cô ta thực sự là thiên tài. Mọi người ai ai cũng đều biết, muốn đạt được học vị thạc sỹ, tiến sỹ của trường đại học Harvard thật không dể dàng chút nào, mà cái cô Tần Tịch Thần này còn trẻ tuổi đã tốt nghiệp tiến sỹ. Nếu như sơ yếu lý lịch này không phải là đồ dỏm thì Lục Thiếu Hoa dám khẳng định 100% là cô này nỗ lực học tập mới đạt được bằng tiến sỹ. Không kể là thiên tài hay bịp bợm, Lục Thiếu Hoa đều cảm thấy kỳ quái, để hồ sơ này sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, bình tâm một chút, mới đó đã xem được ba bộ hồ sơ rồi.
Thời gian tích tắc trôi qua từng chút từng chút, không biết bao nhiêu lâu , Lục Thiếu Hoa đã xem xong ba bộ hồ sơ còn lại, ba bộ hồ sơ đó có hai nam một nữ, mặc kệ là nữ thì Lục Thiếu Hoa xem như cũng không xuất chúng, thế là Lục Thiếu Hoa trực tiếp cầm hồ sơ của cô ta ném sang một bên, còn lại hồ sơ của hai người nam, có một người đạt yêu cầu cơ bản của Lục Thiếu Hoa, tuổi cũng mới ngoài ba mươi, đã từng đảm nhiệm qua chức vụ phó tổng giám đốc của một công ty khác, hắn còn viết tỉ mỉ thành tích mà hắn ta có được, nhưng từ các số liệu này, về mặt này còn có thể chấp nhận được, xem như là đã có kinh nghiệm, sau đó Lục Thiếu Hoa cầm hồ sơ đặt lên trên.
Sau cùng, hồ sơ của sáu người đó Lục Thiếu Hoa chỉ giữ lại hai, hai bộ hồ sơ này Lục Thiếu Hoa cảm thấy tạm ổn, nếu như có khả năng đảm nhiệm được chức vụ này thì cần phải xem tình hình phỏng vấn nữa.
- Vân Thanh, anh gọi điện thoại cho hai người này, hai giờ chiều nay đến đây, Lục Thiếu Hoa ném hai bộ hồ sơ này nói với Vân Thanh.
Lý Vân Thanh không nói gì, dựa theo số điện thoại ghi bên ngoài bì hồ sơ cầm điện thoại bàn lên quay, báo cho hai người này hai giờ chiều nay đến tòa nhà của tập đoàn Phượng Hoàng phỏng vấn.
Đợi Lý Vân Thanh gọi xong điện thoại, Lục Thiếu Hoa mới thấy thời gian không còn sớm nữa, đã hơn mười hai giờ rồi, uể oải đứng dậy, vừa cười vừa nói: - Đi, chúng ta đi ăn cơm, ăn no mới có sức buổi chiều phỏng vấn.
Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cùng gật đầu đứng dậy, nhưng họ đều rất mong đợi buổi phỏng vấn chiều nay, rốt cuộc ai sẽ may mắn dành được vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Phượng Hoàng.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương